Thư Tình Second-Hand

Chương 33


Lục Dung vì không muốn ở quá gần Thẩm Vấn Thu rồi làm ra hành vi nào lỗ mãng cho nên đã cố tình nằm ở sát mép giường, có điều vóc người anh quá cao lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể lăn xuống.
Có bị đánh chết anh cũng không ngờ Thẩm Vấn Thu sẽ nói thế, mặc dù đang trong trạng thái say rượu nên anh biết có đến tám, chín phần là không thật, thế nhưng vẫn khó mà kiểm soát được trái tim mình.

Huống hồ, anh còn là một tên trai tơ đã có tuổi.
Lục Dung hô hấp nặng nề, nôn nóng khẽ hỏi: “Cậu có biết mình đang nói gì không? Tiểu Mị, đừng đùa.”
Thẩm Vấn Thu gật đầu, tóc sượt lên gối phát ra tiếng sột soạt khẽ khàng, ngoan ngoãn nói: “Ừ, tôi biết.

Tôi không đùa đâu.”
Hơi thở của hắn nhuốm đầy mùi rượu, hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Nhất thời miệng lưỡi Lục Dung đắng khô nhưng anh cứ đờ ra tại chỗ, không dám làm bất kỳ một cử động nhỏ nào.
Làm sao anh có thể không muốn thân mật với Thẩm Vấn Thu? Những ảo tưởng trong cả thanh xuân của anh đều dành hết cho Thẩm Vấn Thu, cũng không biết có phải do lúc ấy đè nén quá điên cuồng không mà sau này anh trở nên thanh tâm quả dục(*), cho dù đối với người ngoài là trai hay gái đều không có hứng thú.
(*) Trầm tĩnh, ít ham muốn.
Nhưng từ sau khi đón Thẩm Vấn Thu về, anh cũng không phải không có lúc chộn rộn trong người.

Đúng là Thẩm Vấn Thu không còn đẹp trong trẻo như thời niên thiếu nữa nhưng anh vẫn cảm thấy hắn rất đáng yêu, cái gì cũng yêu.

Nốt ruồi nhỏ sau lưng đáng yêu, tư thế ngủ co ro đáng yêu, khóe miệng khi u sầu trễ xuống đáng yêu, ngay cả đôi mắt luôn hờ hững phờ phạc cũng rất đáng yêu.

Càng cảm thấy đáng yêu thì càng không dám chạm vào.
Vừa gầy vừa mỏng manh như thế, bàn tay anh vừa to vừa thô ráp, sức lực lại lớn, chỉ tưởng tượng thôi anh đã sợ mình làm tổn thương Thẩm Vấn Thu.
Lục Dung hoang mang nói: “Cậu đừng đùa tôi nữa, chuyện này không thể đùa lung tung được.”
Thẩm Vấn Thu vẫn quyết nói với anh đến cùng: “Tôi thật sự không đùa.”
Lục Dung đang định nói tiếp thì bất chợt Thẩm Vấn Thu nói: “Lần trước chúng ta đến thị trấn Y, ở cùng với nhau, chẳng phải nửa đêm cậu lén sờ tôi sao? Còn muốn hôn tôi, tôi nhớ hết đấy.”
Lục Dung bất ngờ không kịp đề phòng bị vạch trần những chuyện cũ hèn hạ đã từng làm, trong nháy mắt gương mặt anh nóng bừng, giống như tội phạm bị bắt quả tang, không cần hỏi tội đã cúi đầu nhận sai.
Kỳ nghỉ đông năm ấy rất lạnh, bọn họ ở cùng một khách sạn tồi tàn, điều hòa thì hỏng, chăn vừa mỏng vừa cứng, đắp lên người không ấm chút nào.
Thẩm Vấn Thu nói muốn ngủ chung, sáp lại gần nhau thì mới ấm được.
Đương nhiên cơ thể sẽ đụng chạm chút ít, cố ý hoặc vô tình.
Năm mười sáu tuổi anh đang dồi dào tinh lực, không khống chế được phản ứng tự nhiên của cơ thể, vừa nóng vừa lạnh rục rịch cả đêm, cuối cùng mất ngủ, chỉ đành nhắm mắt lại đọc thuộc Tâm Kinh(*).
(*) Kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại thừa và Thiền tông.
Lục Dung ủ rũ, nói chung cũng vì như thế nên sau đó Thẩm Vấn Thu mới coi anh là biến thái, sau khi anh bày tỏ thì lập tức bị dọa trốn ra xa.
Lục Dung nói: “Khi đó tôi không cố ý, chỉ vô tình đụng phải, không phải tôi muốn lợi dụng cậu…”
Tôi biết.

Thẩm Vấn Thu nghĩ thầm trong đầu, thậm chí hắn vẫn còn có thể nhớ lại cảm giác khi tay Lục Dung chạm vào hắn khi ấy.
Không hề dơ bẩn chút nào.
Nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thẩm Vấn Thu bị thái độ ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi của anh làm cho bộc phát sự bực bội.

Bạn nói xem, một người đàn ông cao lớn bình thường dứt khoát và thẳng thắn như thế, thậm chí còn dám dẫn cả chục người đến hiện trường phá ổ cờ bạc, thế mà hắn hỏi một câu có muốn lên giường không lại cứ lề mề dài dòng.
Cũng trưởng thành mười năm rồi còn gì!
Thẩm Vấn Thu tức anh ách trong bụng, cũng bởi vì men rượu đang dần dần phát tiết ra ngoài, hắn đã nhịn quá lâu, cuối cùng dứt khoát chui thẳng vào trong chăn của Lục Dung, áp sát vào.
Lục Dung bị dọa sợ suýt chút nữa lăn xuống đất, anh cong lưng lên, ôm lấy con sâu rượu vào lòng, luôn miệng nói: “Đừng đẩy, cả hai ngã xuống mất.”
Tay Lục Dung không biết nên để vào đâu.
Thẩm Vấn Thu giống như một ngọn lửa, cứ không ngừng tóe loạn trong tim anh.
Lục Dung biết rõ không thể, không đứng đắn, anh cảm thấy Thẩm Vấn Thu chỉ là uống say, lại quá cô đơn rồi áy náy trong lòng, cuộc sống đã lâu rồi không xxx, vì thế mới nói bừa ra loại chuyện này.
Anh làm như vậy là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải đạo nghĩa của bậc quân tử.
Nhưng đây là người anh thích từ tận đáy lòng.
Thẩm Vấn Thu là ánh ban mai của anh, cũng là tà niệm của anh.
Là tà niệm duy nhất của anh.
Cho nên khi Thẩm Vấn Thu run run kéo áo anh áp sát lại gần, nhẹ nhàng hôn tới, tất cả sức lực kháng cự của anh như bị rút cạn đi.
Thẩm Vấn Thu tiến đến hôn một cách vụng về trong bóng tối, như thể hắn không thể chờ đợi được nữa để hy sinh bản thân mình.

Hắn liều mạng loại bỏ những thứ trên người Lục Dung nhưng không được đáp lại.


Thẩm Vấn Thu cảm thấy rất đau lòng, nước mắt không ngừng trào ra, gương mặt ướt nhẹp ở gần kề.
Lục Dung giống như kiềm chế sự tức giận, khí thế hung ác như bị mũi dùi nhọn hoắt chọc thủng tràn ra, anh trầm giọng gọi: “Thẩm Vấn Thu!”
Thẩm Vấn Thu khựng lại, khóc càng dữ dội hơn nhưng hắn nín thở, không muốn phát ra âm thanh, cảm thấy lồng ngực như bị khoét rỗng, dù vậy hắn vẫn không nỡ buông Lục Dung ra.
Bàn tay giả bằng kim loại lạnh như băng của Lục Dung âm thầm túm lấy hai tay hắn.
Thẩm Vấn Thu nghĩ, có lẽ tiếp theo hắn sẽ bị đẩy ra ư? Đang lúc suy sụp tinh thần, bỗng nhiên Lục Dung giống như một tên thổ phỉ không thể làm gì được ngoài chửi một câu: “Mẹ kiếp!”
Hơi thở của anh phun lên gương mặt hắn.
Thẩm Vấn Thu xấu hổ đến mức cả người bốc cháy.
Sau đó, Lục Dung nghiêng người qua đè lên hắn.
Thẩm Vấn Thu cảm giác mình giống như bị một con mãnh thú đè xuống đất, cắn nát họng, là hắn tự tìm cái chết.
Cấp bách.

Hỗn loạn.

Nóng bỏng.
Chuyện này một khi đã bắt đầu thì không thể cứu vãn được nữa.
Bọn họ đều cho rằng đối phương có kinh nghiệm nên không nhìn thấu sự vụng về của nhau.
Lục Dung hỏi hắn có đau không, hắn nói dối không đau.
Hắn rất thỏa mãn, cảm giác như linh hồn cuối cùng đã có thể rơi xuống đất, được người ta ôm chặt lấy, mờ mịt trống rỗng được những nụ hôn và cái ôm của Lục Dung bổ khuyết từng chút từng chút một.
Tốt quá, Thẩm Vấn Thu nghĩ, hắn thích chỗ này.

Đây là nơi hắn bắt đầu thích Lục Dung.

Hơn 20 năm trước, vào đầu những năm 1990, ở thị trấn Y, một số người đã bắt đầu hoạt động ngành công nghiệp tái chế rác thải điện tử.

Nó dần dần phát triển, đã có hàng chục đến hàng trăm công ty lớn nhỏ, hoặc phải nói là các xưởng sản xuất được xây dựng trên đất nước mà thời đó không có sự ràng buộc về mặt quản lý nào.
Không có mấy nơi chính quy.
Kỳ nghỉ đông năm ấy.
Lục Dung dẫn hắn đi bộ dọc ven đường, nói: “Nơi này được người ta gọi là trạm cuối thế giới rác thải điện tử.”
Thẩm Vấn Thu nói: “Nghe rất ngầu.”
“Tôi cũng cảm thấy thế.” Lục Dung gật đầu.

Từ trước đến giờ anh luôn tin rằng đất nước của họ có những người làm việc chăm chỉ nhất trên thế giới, họ không ngại bẩn, không sợ mệt mỏi.
Thẩm Vấn Thu tò mò hỏi: “Nhưng chúng ta phải khảo sát thế nào đây? Bọn mình vẫn còn là học sinh…Nói là câu lạc bộ báo chí của trường đến phỏng vấn ư? Như thế người ta sẽ không nói chi tiết cho bọn mình đâu.”
Lúc này Lục Dung mới dừng bước, nhìn hắn nói: “Chuyện này tôi đã có kế hoạch, cậu có thể đi chơi khắp nơi hoặc ở khách sạn chơi game chờ tôi.”
Thẩm Vấn Thu không hiểu: “Hả? Là sao?”
Hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Lục Dung dễ dàng tìm được chợ thuê nhân công của địa phương, hỏi công xưởng có cần thuê người không: “Em mười sáu tuổi, có thể làm việc.”
Đối phương nhìn anh chỉ có một cánh tay, nói: “Em có làm được không thế?”
Lục Dung không còn hiền lành như khi ở trường nữa, cho dù đang thương lượng với người trưởng thành cũng không hề thua kém, trầm ổn nói: “Vậy em chỉ lấy một nửa tiền lương của người khác, anh xem có được không? Em chỉ làm trong kỳ nghỉ đông, tích lũy tiền học Đại học, cảm ơn anh.”
Thẩm Vấn Thu đứng quan sát ở bên cạnh, hắn thật sự không muốn bị gạt sang, hắn muốn ở cùng Lục Dung, ngẫm nghĩ rồi cũng đứng ra nói: “Đại ca, em, em cũng muốn, em và bạn em cùng làm công.”.

Bình Luận (0)
Comment