Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 54

So với ban đầu, Lâm Du đối với chuyện này nghĩ linh cảm của mình ngày càng chuẩn, càng nói chuyện càng giống như vậy.

"Một người đàn ông bình thường, không có đối tượng còn chưa tính, nếu có đối tượng sẽ không có loại chuyện này? Huống chi hai người không phải đối tượng, mà là hai người đã kết hôn rồi nha, hai người còn có quyền hợp pháp ngủ cùng nhau, anh ta vậy mà không có chạm qua mày, tao khẳng định là có vấn đề."

"Trong trường chúng ta những người tìm người yêu, có người nào chưa từng xảy ra quan hệ? Có tiền thì có thể đưa nhau vô nhà nghỉ, không có tiền kím một khu rừng nhỏ cũng có thể làm được việc. Trong đầu tất cả đàn ông dều chứa loại chuyện đó, nửa người dưới suy nghĩ là động vật, liệu có thể nhịn được?"

"Aizz, nhìn thân thể anh ta cũng cường tráng, thật ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài, bên ngoài mạnh bên trong yếu nha. Mày cũng thật ngốc, bình thường gặp mày rất càn rỡ mà, thế sao chuyện này lại không rõ ràng như vậy?"

Lâm Thiển nghe cô gái này nói chuyện, cũng cảm thấy có đạo lý, "Vậy mày thử nói xem tao phải làm như thế nào đây?"

Lâm Du mỉm cười, đôi môi căng mọng đỏ hồng cùng hàm răng trắng, có một chút thiếu nữ ngọt ngào, cũng có một chút quyến rũ của thiếu nữ, "Mày hỏi chị đây là đúng người rồi. Lâm Thiển, mày thành thật khai báo cho tao biết, mày có phải cùng Sở Mục Phong có chuyện mờ ám?"

"Sở Mục Phong?" Cái tình huống này có thể hay không chuyển biến quá nhanh.

"Mày vừa có chuyện, Sở Mục Phong liền đến tìm tao, hắn muốn từ tao nghe ngóng được mày ở bệnh viện nào phòng số mấy, nói đùa, tao đâu phải loại chị em vì trai lại bán đứng chị em của mình sao? Tao nghĩ đến nếu để Cố đại thiếu biết mày có gian tình, vậy cũng không tốt, cho nên ngay cả nửa câu tao cũng không có tiết lộ với hắn."

"Dừng lại" Lâm Thiển nói, "Tao cùng Sở Mục Phong không có quan hệ gì hết, chỉ là đồng học thôi."

Lâm Du "phi" một cái, "Mày cũng không coi nghĩa khí ra gì, tất cả mọi người đều nói sở dĩ Nam Âm kêu người đánh mày tất cả đều vì mày đoạt Sở Mục Phong của cô ta."

"Chuyện kia tất cả mọi người đều nói mẹ kế của Uông Dương là tao?" Lâm Thiển hỏi ngược một câu.

Lâm Du cũng không tin, "Thôi đi, tao nhìn thấy bộ dáng nóng nảy của Sở Mục Phong cũng không phải là giả, nếu không phải mày sớm bị Cố thiếu dành đi trước, mày cũng có thể cùng Sở Mục Phong trở thành một tình yêu vườn trường nha, khiến cho ả Nam Âm kia tức chết."

"Mày càng nói càng không đứng đắn, mày lại nói lại lần nữa?!" giọng nói Lâm Thiển mang theo chút uy hiếp.

Lâm Du phất phất tay, "Được được được, không nói thì không nói nữa, vậy mày đến cùng không xuất viện?"

"Ra!"

Lâm Thiển cúi cùng cũng xuất viện, tại bệnh viện ba ngày, vết thương trên người đã trở nên tốt hơn, chỉ là máu bầm trên mặt vẫn còn chưa tan hết.

Có đánh chết Lâm Thiển cô cũng không trở về Lâm gia, mà Cố gia cô cũng không có mặt mũi đến đó, chỉ có thể đi nhờ xe Lâm Du trở về trường học.

Mặt trời chiều đã ngả về tây, ráng chiều đầy trời, ánh chiều tà ấm áp chiếu xuống, đem tất cả mọi thứ chiếu xuống lấp lánh.

Đường hai bên sân trường lá ngô đồng đã khô lại, gió thu lên, lá ngô màu vàng vang sào sạt, lượn lờ mà xuống.

Dưới tán cây, thỉnh thoảng có vài học sinh đi ngang qua, hoặc đi cùng với bạn, hoặc đi một mình, hai chân đi lại trên ánh nắng pha tạp đường nhỏ, xoạt xoạt xoạt xoạt, một phen thật là thú vị.

Chính là tại con đường đẹp tuyệt mỹ này, Lâm Thiển đã thấy Sở Mục Phong.

Dưới bóng cây, anh ta đưa lưng về phía trời chiều, ngồi trên chiếc xe đạp, một chân để trên bàn đạp, một chân đạp trên mặt đất, trên vai anh ta vác theo một cây gậy đánh tennis, đầu đội một mũ lưỡi trai màu trắng, cũng mang một đôi giày thể thao màu trắng, vừa quay đầu lại, một nửa khuôn mặt nhuộm màu vàng nắng, nhu hòa, bình tĩnh, anh tuấn làm cho người nhìn cảm thấy ngạt thở.

Một màn này phảng phất như trong phim, phảng phất như tất cả mọi thứ đẹp nhất trên thế giới này cũng không diễn tả được khoảnh khắc này.

Lâm Thiển hô hấp có chút gấp gáp, không nỡ bỏ lỡ hình tượng kinh người như vậy, thậm chí ngay cả số lần hành động chớp mắt cũng giảm bớt.

Cô biết ở giữa tâm có chút động.

Sở Mục Phong nhìn thấy cô đi tới, đứng xuống xe, đem xe đạp tùy ý nghiêng về phía gốc cây, chỉ vác vợt tennis tiêu sát đi tới.

Anh ta nắm lấy sợi dây của cái túi bằng một tay và nhét nó vào túi quần, đón gió mà đứng, và đi ngược lại với ánh nắng, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy tự tin và kiêu ngạo, tùy ý bĩu môi một cái đều là tự nhiên thoải mái, hơi thở cường đại.

Đây có lẽ là một loại khí chất mà một người sinh ra có xuất thân tốt đã có từ khi mới sinh ra.

Sở Mục Phong xác định mục tiêu bước lại gần Lâm Thiển.

Lâm Thiển lúc đầu còn muốn cúi đầu giả bộ như không nhìn thấy cái gì, nhưng người ta là cố tình đi đến gần cô, giả bộ như không thấy cũng quá lộ liễu.

Khoảng cách quá gần, gần đến mức khiến cho hô hấp của cô có chút kiềm chế, cô nhanh chóng lui về sau hai bước.

"Có chuyện gì sao?" Lâm Thiển cố gắng nói bằng giọng hờ hững.

Sở Mục Phong không lên tiếng, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt cô, pha tạp bóng cây, trên mặt cô máu ứ đọng rất rõ ràng, nhưng điều này không thể ngăn sự xinh đẹp và hoạt bát của cô, một đôi mắt linh động to tròn vừa đen vừa sáng.

Không thể phủ nhận rằng lần đầu tiên anh có cảm giác với cô chính là vì đôi mắt to độc nhất vô nhị này, rồi sau đó hắn hoàn toàn động tâm với cô, cô giấu sự cuồng vọng của mình ở trong chỉ biểu hiện vô cùng đơn giản và hiền lương ra bên ngoài.

"Có sao không?"

Lâm Thiển lại lùi hai bước, "Này này, đừng xích lại gần nữa..."Cô đưa tay ra và vẩy vẩy tóc ở đầu lông mày, hai tay cô rất tự nhiên vắt ngang eo, chân trái đứng vững, chân phải bắt chéo qua, giống như một kẻ lưu manh.

"Nói đùa, tao làm sao có chuyện gì được?!"

Sở Mục Phong đã sớm quen bộ dáng này của cô, lơ đễnh, trên mặt hắn mỉm cười tự nhiên, "Không có sao thì tốt, mấy ngày nay tao lo lắng đến ngủ không được, mày làm sao mà ngay cả điện thoại cũng không nhấc máy nghe?"

Giọng của Sở Mục Phong nghe vừa ôn nhu vừa quan tâm nhưng trên mặt lại nở nụ cười, Lâm Thiển cũng không biết.

"Tại sao tao phải nghe nghe điện thoại của mày?! Tao với mày đâu có quen nhau đâu."

Cô rõ ràng phủi sạch quan hệ, Sở Mục Phong lại không có buồn kiên nhẫn nói "Chúng ta từ lúc học chung cấp đã ngồi cùng bàn, lên đại học vẫn học cùng lớp, như vậy mà không quen, vậy làm sao mới tính là quen?"

"...Sở Mục Phong, hôm nay mày có bị sao không? Mày có thể bình thường như mọi ngày được không vậy?"

"Tao vẫn luôn rất bình thường mà."

"Không phải...mày..." Lâm Thiển tức giận hỏi "Không phải chúng ta từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng sao? Lúc nào thì mày nghĩ khác rồi vậy?"

"Đó là mày hiểu lầm rồi, ai cùng mày nước sông không phạm nước giếng chứ."

"Tao..." Lâm Thiển phiền muộn cực kỳ, phiền nhất loại người không nói rõ ràng này "Sở Mục Phong, cuối cùng mày muốn như thế nào đây?"

Sở Mục Phong nửa người đắm chìm trong ánh nắng, lúc đầu là nam nhân nổi danh lãnh khốc và lạnh lùng, sao bây giờ lại biến thành một người đàn ông ấm áp vậy, hắn không nhanh không chậm, không hấp tấp nóng nảy, mang theo chút ngây ngô cùng ngượng ngùng, nói "Tao muốn thế nào mày còn không biết rõ sao?"

"...."

"Có lẽ phương thức nói chuyện lần trước của tao không đúng, Lâm Thiển, bây giờ tao chính thức nói rõ ràng với mày, tao...."

"Ngừng!" Lâm Thiển lui về sau một bước dài, khoảng cách của hai người kéo ra khoảng một mét, Sở Mục Phong muốn nói cái gì cô biết rõ, đừng nói hiện tại, nếu vẫn như trước kia vẫn còn FA, cô cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

Sở Mục Phong thế nhưng là một học sinh đúng chất 3 tốt, gia thế tốt, tướng mạo tốt, thành tích tốt, cô cũng tự mình hiểu lấy, cô không muốn gây họa cho một mầm giống tốt của đất nước Sở Mục Phong a.
Bình Luận (0)
Comment