Phòng chứa quần áo này lớn như vậy, hầu như chứa đầy quần áo thịnh hành trong năm nay và những hộp trang sức, nhìn thấy tất cả, Lâm Thiển nhịn không được hốc mắt cay cay, cay đến mức nước mắt đầy mặt.
Cô từ trước đến nay đều nghĩ rằng cuộc hôn nhân hoang đường này chẳng mang lại lợi ích gì cho mình.
Đối với cô mà nói, đã có thể rời Lâm gia, cũng sẽ không chết đói, còn có thể không lo ăn mặc tiếp tục đi học, việc đó đã khiến cô rất thỏa mãn rồi.
Cũng không muốn, Cố Thành Kiêu nghiêm túc thực hiện chức trách của một người chồng, đối tốt với cô, vô điều kiện đối tốt với cô, thậm chí vượt qua mong muốn đối tốt với cô.
Từ nhỏ cha mẹ cô đã ly hôn, từ khi có thể nhận thức được, cha cùng mẹ cô đã không ở chung với nhau, gặp mặt chỉ có cãi lộn.
Sau khi cha mẹ ly hôn, bọn họ đều đi, vứt bỏ cô đi, ai cũng không muốn cô.
Cô là theo chân ông bà ngoại lớn lên tại nhà chú của mình, mười mấy năm qua, cha mẹ cô đều chưa từng trở lại, cô chỉ nhớ hình dáng hồi trẻ của cha mình, bởi vì nhà chú không có ảnh, mà mẹ lớn lên trông như thế nào, cô một chút ấn tượng đều không có.
Cô ngay từ khi còn nhỏ đã biết mình là một đứa bé bị bỏ rơi, cha không muốn cô, mẹ cũng không muốn cô, ngay cả bà ngoại cũng vứt bỏ cô, chú dì của cô lại càng ghét cô.
Cho nên, cô cũng không biết cảm giác được người khác quan tâm mình là như thế nào.
Loại cảm giác này, ấm áp, rất vui vẻ, ê ẩm, muốn khóc.
Không biết thời điểm nào, Cố Thành Kiêu bỗng nhiên xuất hiện tại cửa ra vào.
"Đại thiếu gia, đều đã thu dọn xong, ngài có hài lòng không?"
Lâm Thiển nghe tiếng lập tức quay người, chỉ gặp Cố Thành Kiêu mặc một thân quân trang màu xanh sẫm đứng ở nơi đó, bộ quân trang này khác với bộ quân phục hồi sáng, tinh xảo mà trang trọng, Lâm Thiển không hiểu có cái gì khác nhau, chỉ thấy quân trang bên trên trang phục này có tương đối nhiều đồ vật trang trí, ngực còn cài lấy một viên quân công chương.
Bình thường đàn ông mặc quân phục đều trở nên đẹp trai hơn, giống Cố Thành Kiêu loại này cấp bậc giá trị nhan sắc, thì càng không cần nói.
Lúc này Cố Thành Kiêu trên mặt tràn đầy tự hào mỉm cười, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ phong độ, hai đầu lông mày kia phần cùng thân gọi tới khí chất vương giả để anh nhìn vô cùng cao quý, làm cho người người sùng kính, cũng làm cho người ta sinh ra sợ hãi.
Mà cái kia trấn định tự nhiên mỉm cười lại trung hòa phần này cao quý, để anh lộ ra bình dị gần gũi.
Người đàm ông như vậy, tuấn lãng đến phảng phất từ trong tranh đi ra tới, đẹp để cho người ta trợn mắt há mồm.
Cố Thành Kiêu ánh mắt nóng rực xuyên qua đám người nhìn về phía Lâm Thiển, anh cười nhẹ nói: "Không cần hỏi tôi, hỏi Thiếu phu nhân của các người ấy, cô ấy hài lòng mới trọng yếu nhất."
Lâm Thiển cảm giác nhịp tim của mình đều lọt nửa nhịp, hô hấp đều trở nên thở gấp, ánh mắt của anh giống như dòn điện cao áp, thật sâu hút vào cô.
Người bên ngoài hung hăng bị lấp đầy cẩu lương, cẩu lương này chắc là do làm từ mạt ong, ngọt đến phát dính, ngọt đến mức khiến người khác sinh lòng đố kỵ.
"Thiếu phu nhân, ngươi hài lòng không?" Cố Thành Kiêu nghịch ngợm hỏi tới một câu, nhếch miệng lên khơi gợi lên một tia cười yếu ớt.
"..." Lâm Thiển cảm thấy tiếng nói giống như của thiên thần gọi đến, cô xấu hổ nói, "Ha ha, hài lòng, rất hài lòng."
Hai người này mắt đi mày lại, người bên ngoài ý thức được nên nhanh chóng đi ra ngoài, nếu không rời đi, sợ rằng sẽ bị cẩu lương nhét đầy miệng khó thở đến chết.
Lâm Thiển dựa vào cửa tủ bên trên, có chút hoảng hốt, còn có chút hối hận, ngẫm lại trong khoảng thời gian này đối với anh xa lánh cùng lạnh lùng, cô cảm thấy mình chính là mắt bị mù, nhặt được bảo bối cũng không biết.
Cố Thành Kiêu lấy nón lính xuống, một tay cầm ở trên cánh tay, miệng hơi cười, đi đường mang theo gió, "Thiếu phu nhân, người xem một chút thử coi có thiếu thứ gì, thiếu lại mua."
Loại ngọt ngào bạo kích này khiến Lâm Thiển không chịu nổi, anh ta không còn cứng nhắc, gương mặt poker cũng không còn, cô nhất thời không thích ứng kịp.
Anh bước lại gần cô, cô theo bản năng lui về phía sau, khẩn trương đến nói chuyện đều không lưu loát, "Không không không... Không có cái gì thiếu..."
Phía sau chính là tủ quần áo, sau lưng cô dán chặt lấy cửa tủ quần áo, lui không thể lui, thế nhưng mà, Cố Thành Kiêu liền cùng không có chú ý tới, một mực tới gần, thẳng đến —— đem cô chăm chú đặt ở cửa tủ quần áo bên trên.
"Này..." Lâm Thiển dời đầu đi chỗ khác, "Anh muốn làm gì vậy?"
Cố Thành Kiêu một tay chống tại đỉnh đầu cô, co chân, cúi xuống lưng, ý cười không ít hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy tôi muốn làm gì?"
"Giữa ban ngày ban mặt không cho phép làm gì..." Lâm Thiển một chút mặt đỏ lên, hung hăng từ nay về sau rụt cổ lại.
Lúc này mặt trời đã chuyển qua phía tây đỉnh núi, kim hoàng sắc dư huy nghiêng nghiêng chiếu vào, vừa vặn chiếu vào gương mặt còn buồn ngủ của Lâm Thiển, cô nheo đầu, khẽ nheo mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan tinh xảo lớn chừng một bàn tay, hai hàng lông mi kia vừa đậm vừa dài lại vểnh lên, giống cây quạt đồng dạng che ở ngọa tàm bên trên.
Cô vô ý liếm bờ môi khô một chút, lập tức, nước bọt khiến đôi môi trở nên đẫy đà trơn bóng, tại dư huy chiếu rọi xuống phản lấy ánh sáng, giống như là gọi về ai.
Cố Thành Kiêu cúi đầu nhìn cô, càng xem càng thích, nhịn không được đưa tay vén tóc của cô, còn nghẹn ngào bật cười.
"Nhìn tóc cô giống như ổ gà, quá làm cho tôi mất mặt đi."
"... A? Có sao?" Cho nên vừa rồi tất cả mong muốn chỉ có một mình cô? Trời ạ, Thiển Gia cô tại sao lại trở thành hoa si?!
Cố Thành Kiêu cười lắc đầu, dùng ngón tay chải lấy tóc của nàng, tóc của nàng giống như thật dài chút, mới gặp nàng lúc toàn bộ lỗ tai đều là lộ ra ngoài, hiện tại cũng che lỗ tai, tóc của nàng vừa mềm lại thuận, nếu như nuôi lớn khẳng định nhìn rất đẹp, nếu như nuôi lớn, khẳng định như cái nữ hài nhi.
"Mà nè?" Lâm Thiển né một chút đầu, có chút khó chịu nói, "Tại anh đụng vào tóc tôi khiến chúng trở thành ổ gà chứ sao... Tại sao hôm nay anh lại về sớm thế?"
Cố Thành Kiêu chậm lại ngữ khí, mập mờ nói: "Khi ở trên xe, không phải cô để cho tôi về nhà sớm sao, chính mình nói gì đều không nhớ rõ?"
"..." Hình như là có chuyện như vậy, cô cố giả bộ trấn định, hỏi, "Anh hôm nay ăn mặc long trọng như thế, làm gì đi?"
Cố Thành Kiêu lời ít mà ý nhiều nói: "Gặp lãnh đạo."
Lâm Thiển nhìn huân chương trước ngực anh, tại ánh nắng phản xạ hạ kim quang chói mắt, cô liền hỏi: "Gặp lãnh đạo còn phát vật kỷ niệm?"
"... Ân, vật kỷ niệm."
Lâm Thiển nhìn kỹ một chút, nho nhỏ huân chương bên trên còn có nhô ra chữ, "Nhất đẳng... Thưởng?" Ánh nắng có chút chói mắt, kiểu chữ cùng huân chương đều là một cái bộ dạng, cô thấy không rõ, một cách tự nhiên hiểu thành giải đặc biệt, "Cái gì giải đặc biệt, chạy bộ hạng nhất, hay là nhảy cao hạng nhất?"
Cố Thành Kiêu: "..."
Chính Lâm Thiển mừng rỡ cười ha hả, cười xong phất phất tay nói: "Đùa giỡn thôi, tôi biết là quân công chương của anh, thư phòng có rất nhiều, anh làm những chuyện anh dũng nên được thưởng sao?"
Cố Thành Kiêu ra vẻ thâm trầm, "Chạy bộ hạng nhất, nhảy cao hạng nhất."
Lâm Thiển buồn cười, không nghĩ tới anh cũng có bộ mặt khôi hài như thế này.
Cười cười, mặt của anh liền đanh lại, môi mỏng gợi cảm cũng nhếch lên, anh một tay vuốt vuốt sau gáy của cô, càng không ngừng làm sâu sắc nụ hôn này.
*Thất tịch hôm nay của mọi người như thế nào?
Chúc mọi người trong lễ thất tịch nhanh chóng tìm được nửa kia của mình nhé!(7/8/2019)
* Để ủng hộ cho editor mọi người hãy like nhẹ một cái nha!
Cám ơn mọi người đã ghé đọc!