Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 20

Editor: YuuNgày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức trên điện thoại của Thượng Vân Xuyên đổ chuông, anh dường như vẫn chưa tỉnh lại, khó chịu phát ra giọng mũi, cánh tay ôm Tư Tần cũng siết chặt lại, sau đó lại rúc mình vào trong lòng cô ở trong chăn.

Tư Tần dụi mắt, vươn tay ra tắt đồng hồ báo thức đi, nằm một hồi mới tỉnh lại.

Cô cúi đầu gỡ cánh tay Thượng Vân Xuyên ra. Thượng Vân Xuyên mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy người ở gần trong gang tấc, lúc này anh mới chậm rãi chớp chớp mắt. Thấy cô dường như muốn đứng dậy, anh do dự buông sức lực trong tay ra.

Tư Tần ngồi dậy, anh cũng ngồi dậy theo.

Quần áo trên người hai người đều nhăn nhúm, còn truyền đến mùi rượu nồng nặc tối hôm qua. Tư Tần đặc biệt thấy bực bội khi ngửi thấy mùi này, cô nhíu mày ngồi trên giường một hồi lâu.

Thượng Vân Xuyên đầu tóc rối bù rũ mắt nhìn cô, sau vài giây, anh định cầm lấy tay cô dưới lớp chăn bông.

Còn chưa chạm đến, Tư Tần đã buồn bực mở miệng: “Quần áo lần trước của em còn ở chỗ anh không?”

Thượng Vân Xuyên dừng lại, nói “Ừ”, sau đó nói tiếp: “Lần trước anh giặt xong cất vào tủ rồi, để anh lấy cho em.”

Tư Tần ngồi trên giường nhìn Thượng Vân Xuyên đi tới phòng để quần áo bên cạnh phòng ngủ chính, một lát sau, anh cầm một vài món quần áo đã được gấp gọn gàng trở lại giường, đưa cho cô.

Tư Tần nhận lấy rồi bước vào phòng tắm.

Sau khi sấy tóc xong đi ra, cô phát hiện cửa sổ trong phòng đang được mở ra, mùi rượu cũng đã bay đi, Thượng Vân Xuyên cũng đang lau tóc đẩy cửa bước vào.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt sạch sẽ, hình như anh vừa tắm ở phòng tắm khác.

Tư Tần liếc nhìn anh một cái rồi bước đến bên giường ngồi xuống, thu dọn túi xách và điện thoại của mình.

Thượng Vân Xuyên bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, vừa lau tóc vừa quan sát động tác của cô.

Đuôi tóc của cô vẫn còn hơi ướt, trên quần áo cũng dính một vài vệt nước. Mùi hương trên người cô thật giống mùi hương trên người anh lúc này, là mùi sữa tắm mà anh vẫn thường dùng.

Trước đó Thượng Vân Xuyên chỉ cảm thấy mùi hương trên người Tư Tần rất thơm, là loại có mùi bạc hà nhẹ, nên anh mới đặc biệt mua loại nước hoa bạc hà. Nhưng không may khi ngửi mùi hương của nó lại khác, anh cũng không thể hỏi cô dùng sữa tắm hay nước hoa gì.

Từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ để ý đến mùi sữa tắm mình dùng, đều là anh tiện tay lấy ở siêu thị, mùi hương cũng khá bình thường. Nhưng không hiểu tại sao mùi hương trên người Tư Tần lại đặc biệt như vậy?

Lần trước Tư Tần ngủ lại cũng chỉ tắm rửa, bởi vì cô thật sự rất buồn ngủ, sau khi kết thúc liền có thể lập tức chìm vào giấc ngủ. Hơn nữa trong suốt quá trình, Thượng Vân Xuyên có thể cảm nhận được cảm xúc của cô hơi trùng xuống. Anh dễ dàng nghĩ ra điều gì đó, trong lòng có chút nghẹn muốn chết, cho nên lúc ngủ anh ôm cô càng chặt hơn.

Thượng Vân Xuyên lại nhớ đến đoạn hồi ức đứt đoạn trong đầu anh về tối hôm qua.

Anh nhớ rõ mình đã rúc vào vòng tay của Tư Tần, nhớ rõ Tư Tần đã dịu dàng trấn an anh. Cô trở nên đặc biệt dễ nói chuyện, còn vươn tay ra ôm anh. Lúc nửa đêm anh tỉnh lại vì cơn đau, trong tiềm thức anh đã tưởng tượng mình sẽ phải chịu đựng như mọi lần, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra anh không được ổn, liền cho anh uống thuốc. Lần đau dạ dày này là lần đầu tiên anh có thể thả lỏng để người khác chăm sóc cho mình. Anh ở trước mặt cô dường như đặc biệt yếu ớt, ngay cả cơn đau dạ dày tầm thường dường như cũng muốn phóng đại lên hàng nghìn lần để nói cho cô biết.

Anh có nên cảm ơn rượu không? Nếu không anh sẽ không có đủ dũng khí, không biết khi nào mới có thể cảm nhận được sự ấm áp như vậy.

Tư Tần nhanh chóng thu dọn lại mọi thứ, rồi đứng dậy.

Tay đang lau tóc của Thượng Vân Xuyên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Phải đi rồi sao?”

“Vâng.”

Thượng Vân Xuyên đặt khăn lông sang một bên trên giường rồi cũng đứng lên: “Anh đưa em đi.”

Tư Tần thấy tóc anh vẫn còn hơi ướt, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì anh đã nói: “Anh đã ổn hơn rồi, có thể đưa em đi.”

Cô đồng ý. Tư Tần cảm thấy có lẽ cô vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ từ chối anh.

Lần say rượu này có chút vội vàng và hỗn loạn. Thượng Vân Xuyên luống cuống tay chân xuống dưới, lái xe. Trong xe vẫn còn sót lại một chút mùi rượu, anh lại vội vàng mở cửa ra, bật điều hòa thông gió, còn bớt một chút thời gian quan sát phản ứng của Tư Tần.

Tư Tần không phản ứng gì cả.

Cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lúc chờ đèn đỏ đầu tiên, cô tự hỏi tại sao Thượng Vân Xuyên lại đặt bàn chải đánh răng và khăn tắm cô chỉ mới dùng một lần trong phòng tắm, lại còn ngay bên cạnh bàn chải đánh răng và khăn tắm của anh.

Chờ đến cái đèn đỏ thứ hai, cô tự hỏi tại sao cô lại để cho anh ôm khi anh nói anh bị đau.

Chờ đến cái đèn đỏ thứ ba, cô tự hỏi, tình trạng hiện tại của cô với Thượng Vân Xuyên là như thế nào vậy.

Lúc tới dưới công ty cô, Thượng Vân Xuyên không mở cửa ngay, mà là suy nghĩ xem nên lấy lý do gì. Anh lo lắng nhìn người bên cạnh, nói: “Tối qua làm phiền đến em rồi. Hôm nay anh sẽ xuống bếp làm chút đồ ăn ngon cảm ơn em, em có thể tới không?” Nói xong lại lập tức bổ sung: “Nếu không anh sẽ thấy rất có lỗi.”

Tư Tần nhìn anh, đột nhiên nói: “Quách Trữ cũng rất vất vả, anh cũng gọi anh ta tới đi.”

Thượng Vân Xuyên sửng sốt, qua vài giây mới giải thích: “Anh sẽ thưởng cho cậu ta.”

“Vậy anh không gọi anh ta sao?”

Thượng Vân Xuyên im lặng, chăm chú nhìn Tư Tần một hồi, sau đó mới quay lại cầm vô lăng nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Nếu em muốn gọi cậu ta tới, vậy thì anh sẽ gọi cho cậu ta.”

Tư Tần liếc nhìn anh một cái rồi mới cởi dây an toàn: “Không thì anh cứ hỏi anh ta muốn tiền thưởng hay là tiệc cảm ơn đi. Nếu anh ta không muốn đến, cũng không thể làm khó anh ta được.” Cô đẩy cửa ra một chút, sau đó nghiêng đầu thờ ơ nói: “Buổi chiều đến đón em.” Nói xong, cô xuống xe đóng cửa lại.

Thượng Vân Xuyên nhìn bóng lưng cô qua cửa kính xe, thật lâu sau anh mới nhận ra cô đã đồng ý, còn bảo anh đến công ty đón cô. Đầu óc anh có chút ngây ngất, lập tức lái xe thẳng đến công ty. Mãi đến lúc nhìn thấy Quách Trữ vẫn đang đợi ở cửa văn phòng công ty, anh mới dừng lại được những suy nghĩ lâng lâng trong đầu.

Làm sao Quách Trữ có thể nghĩ đến chuyện ông chủ sẽ đột nhiên thưởng cho anh ta tiền thưởng cao hơn cả một tháng lương của anh ta. Tối hôm qua anh ta cũng chỉ làm việc theo đúng bổn phận của mình mà thôi, hơn nữa còn chuồn rất sớm. Tuy rằng điều này cũng vì muốn hoàn thành việc tốt của ông chủ.

Ồ đúng rồi, cũng không biết tối hôm qua ông chủ có tiến triển gì không. Anh ta rất khao khát được “học hỏi”, nhưng với tư cách là một trợ lý chuyên nghiệp, anh ta đương nhiên không thể hỏi được.

Nhưng anh ta có thể đoán ra được, nếu không làm sao ông chủ có thể tâm tình tốt đến nỗi đột nhiên thưởng cho anh ta số tiền lớn như vậy chứ?

***

Trong giờ nghỉ trưa, Thượng Vân Xuyên vẫn đang ngồi tra công thức nấu ăn.

Anh nấu nướng không tệ, đây cũng là kỹ năng lưu lại từ thời sinh viên, anh tự nấu ăn nên cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền. Với ngân sách hẹp hòi của mình lúc đó, anh cũng cố gắng trau dồi kỹ năng nấu nướng của mình để được ăn ngon hơn.

Sau khi bước chân vào xã hội, anh rất ít khi nấu ăn. Một là anh không có thời gian, hai là không cần thiết. Vì vậy, anh cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại thật sự nghiên cứu công thức nấu ăn một cách nghiêm túc như vậy. Phải biết rằng trước kia anh sẽ không bao giờ so sánh các công thức khác nhau của cùng một món ăn nhiều lần như vậy khi anh đang nấu ăn.

Đây xem như là lần đầu tiên anh chính thức nấu ăn cho Tư Tần. Lần trước cô ốm cũng chỉ có cháo, hơn nữa cô lúc đó dường như cũng không thích ăn. Thượng Vân Xuyên nghĩ, làm sao anh có thể nắm bắt được dạ dày của Tư Tần chỉ bằng một đòn ra tay chứ?

Lúc nghĩ đến vấn đề này, Thượng Vân Xuyên mới nhận ra anh không biết gì về sở thích của cô ngoại trừ việc Tư Tần có thể ăn cay. Hơn 6 giờ, các món ăn vẫn chưa được quyết định. Lúc Thượng Vân Xuyên gửi tin nhắn cho Tư Tần, anh vẫn còn có chút bối rối.

Thượng Vân Xuyên: Có món gì đặc biệt muốn ăn không?

Vài phút sau Tư Tần trả lời lại: Cá? Em thích kho cùng với thịt, hấp cũng thích, anh sẽ làm sao?

Thượng Vân Xuyên: Ừ, anh sẽ làm thịt kho tàu với cá diếc.

Thượng Vân Xuyên: Còn gì nữa?

Tư Tần: Cà tím xào với tỏi được không?

Tư Tần: Em muốn ăn canh dưa nữa.

Thượng Vân Xuyên: Được. Còn gì nữa?

Tư Tần: Những cái khác anh chọn đi.

Tư Tần: Đúng rồi, có thể không có củ mài được không? Em bị dị ứng với cái đó.

Thượng Vân Xuyên: Được, không mua củ mài.

Đã biết được Tư Tần muốn ăn cái gì, Thượng Vân Xuyên thêm vào thực đơn một vài món phụ anh thường làm. Sau khi tan ca, anh lái xe đến một siêu thị gần đó, sau đó tới công ty của Tư Tần với một cốp đầy nguyên liệu nấu ăn bên trong.

Nhận được tin nhắn của Thượng Vân Xuyên, Tư Tần hoàn thành công việc rồi xuống bên dưới.

Vào giờ cao điểm sau khi tan sở, đường có chút tắc nghẽn, Tư Tần ngồi có chút buồn chán nên bắt đầu dò chương trình radio. Dò một hồi lâu cũng không thấy có gì có thể nghe được, cô vừa định từ bỏ thì Thượng Vân Xuyên lại cầm điện thoại lên, kết nối với Bluetooth của ô tô, sau đó đưa điện thoại cho cô: “Em xem có gì có thể nghe được không.”

Tư Tần cầm lấy, lật xem danh sách bài hát. Cô phát hiện ra trong này tổng cộng chỉ có mười mấy bài, phần lớn đều là nhạc cổ điển thuần túy, nhưng cô cũng lười tìm nên chỉ chọn một bài trông có vẻ quen mắt rồi phát.

Tư Tần đưa lại điện thoại cho Thượng Vân Xuyên. Thượng Vân Xuyên cầm vô lăng, mỉm cười: “Có phải ít nhạc quá không? Em thêm giúp anh mấy bài đi.”

Tư Tần chớp mắt: “Thêm bài gì ạ? Bài hát nhịp điệu nhanh hay chậm ạ?”

“Bài nào cũng được.” Giọng điệu của Thượng Vân Xuyên có chút vui vẻ: “Em cứ chọn theo sở thích của mình.”

Tư Tần hờ hững tránh ánh mắt của anh, cô cúi đầu bắt đầu tìm bài hát trong danh sách phát trên điện thoại.

Vì tắc đường nên hai người phải mất hơn 50 phút mới về đến nơi ở của Thượng Vân Xuyên. Khi Tư Tần nhìn thấy một cốp xe tràn đầy nguyên liệu nấu ăn, cô trợn tròn mắt: “Anh mua nhiều vậy? Anh định làm bao nhiêu món vậy?”

Thượng Vân Xuyên cúi người nhấc đồ lên: “Năm, sáu món gì đó. Cũng không nhiều lắm.”

“Quách Trữ có tới không?” Tư Tần thành khẩn hỏi.

Thượng Vân Xuyên sững người, sau đó lại vội vàng lấy đồ ra để che giấu sắc mặt: “Cậu ta chọn tiền thưởng.”

“Vậy chỉ có hai chúng ta thôi sao?” Tư Tần nghẹn lời: “Làm sao có thể ăn hết được.”

Tuy rằng Tư Tần phàn nàn với anh, nhưng cô cũng khom lưng xuống bắt đầu giúp anh. Anh vốn định ngăn cô lại, nhưng thật sự không thể cầm hết được, đành phải đưa cho Tư Tần những đồ nhẹ hơn. Đến lúc hai người ôm đầy đồ trước ngực, đóng cốp xe lại, Thượng Vân Xuyên mới trả lời: “Không sao, từ từ ăn là được. Em nói xem có đúng không?”

Tư Tần nghĩ, dù cô có nói gì cũng không thể khuyên được anh.

Vào nhà, Thượng Vân Xuyên bảo Tư Tần cứ ngồi tự nhiên. Sau khi bật TV lên, anh vào bếp rửa hoa quả, cắt sẵn rồi mang ra đặt lên bàn trà trong phòng khách. Lúc này, Tư Tần đang ngồi trên sofa dùng điện thoại tiếp tục làm tổng kết hàng tháng. Những thứ này cô thường hoàn thành trong lúc có thời gian rảnh rỗi, bây giờ vẫn còn một chút.

Thượng Vân Xuyên thấy cô còn bận việc, anh cúi người hỏi cô: “Em có cần dùng thư phòng không? Trong đó có cả máy tính để bàn và notebook.”

Tư Tần ngẩng đầu, cất điện thoại đi: “Được không ạ? Em chỉ dùng một lúc, sẽ kết thúc nhanh thôi.”

Thượng Vân Xuyên cười, chỉ về phía thư phòng: “Cửa không khóa.” Sau đó anh đọc sáu chữ số mật mã, còn nói thêm: “Hai máy tính đều cùng một mật mã.”

Tư Tần gật đầu, xoay người về phía thư phòng.

Phòng làm việc của Thượng Vân Xuyên cũng giống như gian nhà của anh vậy, đơn giản, sạch sẽ, có mùi thơm thoang thoảng, giống với mùi trên cơ thể anh. Ngoại trừ trên bàn có một folder để nghiêng, còn đâu không thể nhìn ra bất cứ dấu vết nào là có người đang sử dụng nó.

Tư Tần ở trong đó gần một tiếng đồng hồ mới viết xong. Lúc cô mở cửa bước ra, mùi thơm của thức ăn khiến cô choáng váng. Cô nuốt nước bọt đi về phía phòng bếp, liền nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang xắn tay áo xào rau.

Cảnh tượng này có chút quen thuộc. Tư Tần nhớ tới cái ngày cô sốt đến mức ngất xỉu, sau khỉ tỉnh lại cũng nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Bình Luận (0)
Comment