Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 34

Editor: YuuKhi La Thư gửi tin nhắn tới thì Tư Tần cũng vừa hay hoàn thành xong công việc một ngày ở trong văn phòng, đồng hồ điện tử trên bàn đã nhảy sang 7 giờ 15 phút.

Cô ngồi trong văn phòng cầm điện thoại mất vài phút trước khi gửi lại tin nhắn cuộc hẹn.

Hai người bọn họ gặp nhau tại một quán cà phê ở tầng dưới công ty của Tư Tần. Khi Tư Tần đến nơi, dường như La Thư đã ngồi đợi được một lúc.

Tư Tần ngồi xuống đối diện cô ta. La Thư cười nhạt chào hỏi cô: “Tư Tần, đã lâu không gặp.”

Tư Tần gọi người phục vụ tới gọi đồ uống, sau đó mới quay đầu lại nhìn La Thư, giọng nói không hề gợn sóng: “Cũng không lâu lắm.”

Lần trước còn gặp nhau ở sân bay.

La Thư cong môi, bắt đầu đề tài nói chuyện trước: “Muộn như vậy vẫn còn tăng ca sao?”

“Ừ.”

“Cô vẫn luôn có năng lực như vậy.” La Thư giơ một tay lên chống cằm, tiếp tục nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến không chân thực của Tư Tần: “Luôn thích thể hiện.”

Người phục vụ đem sữa nóng của Tư Tần tới đặt ở trên bàn. Cô chạm vào thành cốc hơi ấm, khẽ mở miệng: “Cũng phải có bản lĩnh mới có thể thể hiện được.”

Biểu cảm trên mặt La Thư đột nhiên thay đổi, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại rơi toàn bộ vào trong mắt Tư Tần.

Nhưng cô ta nhanh chóng chỉnh lại sắc mặt, thản nhiên nói: “Cô vẫn luôn tự cao tự đại như vậy. Có ai đã nói với cô rằng bộ dạng tự phụ của cô trông rất đáng ghét không?”

Tư Tần uống một ngụm sữa nóng, từ từ mở miệng: “Kẻ trộm thì vẫn luôn đáng ghét hơn.”

“Cạch” một tiếng, La Thư đặt mạnh ly cà phê trong tay xuống, nhìn chằm chằm người đối diện, trong mắt tràn đầy sự ghen tỵ.

Lồng ngực của La Thư không ngừng phập phồng, cô ta phải hít thở sâu vài lần mới có thể nén được cơn giận trong lòng.

“Tôi tới đây không phải là để cãi nhau với cô.” Tuy là nói như vậy, nhưng ánh mắt La Thư vẫn vô cùng sắc bén: “Cô cũng đừng đắc ý quá sớm, không phải chuyện gì cũng sẽ nằm trong tầm kiểm soát của cô.”

Cô ta nhìn Tư Tần một hồi, đột nhiên bật cười, ánh mắt đầy sự khiêu khích: “Có một số thứ nhìn qua tưởng là của cô, nhưng thực tế thì ai mà biết được.”

“Cô đang nói về chuyện cô được cử đi học sao?” Tư Tần cười đặc biệt thuần khiết, dưới ánh mắt căm tức của La Thư, bình tĩnh nói: “Nhìn qua là của cô, nhưng thực tế, nó là của tôi.”

La Thư vô thức cắn chặt răng, sự mỉa mai trên mặt vừa rồi lập tức chuyển thành oán ghét: “Cô chỉ có thể lấy chuyện này ra để nói thôi sao? Nhiều năm như vậy rồi một chút tiến bộ cũng không có.”

“Từ cấp ba đến giờ người vẫn luôn không tiến bộ là cô.” Tư Tần nhìn thẳng vào cô ta: “Cho dù là trộm thành tích của người khác trong cuộc thi, trộm thành tích học tập của người khác trong trường đại học, hay là lấy bằng tiến sĩ chuyên ngành, từ trước đến nay cô chưa bao giờ tự mình tạo ra bất cứ kết quả xuất sắc nào.”

Tư Tần nâng khuỷu tay lên, chậm rãi cầm cái ly lên đặt ở miệng, rũ mắt nhìn màu trắng nhàn nhạt của sữa bò ở trong ly, khóe miệng nhếch lên: “Có đôi khi tôi lại nghĩ, cô thật sự đang sống hay sao?”

Nghe những lời khó nghe này, La Thư không còn kìm nén được lửa giận trong lòng nữa, cô ta vứt bỏ sự lịch sử mà mình phải duy trì một cách khó khăn xuống, mắng Tư Tần: “Đó cũng là bản lĩnh của tôi! Gia đình tôi có các mối quan hệ, tôi chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thôi, thứ này chắc cô thấy ghen tỵ lắm nhỉ.”

“Cô cho rằng tôi sẽ ghen tỵ sao?” Tư Tần nhẹ nhàng đặt cái ly xuống, vẫn bình tĩnh nói: “Cô bây giờ là lấy cắp đồ vật thuộc quyền sở hữu của người khác, còn tôi thì dựa vào chính mình mà đạt được nó. Cô ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ mọi thứ thì không thành vấn đề, bởi vì dù sao ba mẹ cô cũng có thể sẵn sàng trả tiền mua tất cả mọi thứ cho đứa con gái rác rưởi như cô. Nhưng những gì cô đang hưởng thụ chính là thành quả của những người vô tội không có cuộc sống giống như cô đạt được. Hầu hết mọi người đều không đủ can đảm để chọn một con đường khác giống như tôi, rất nhiều người coi thành quả đó chính là cơ hội, và sự ham hư vinh của cô đã làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của bọn họ.”

“La Thư.” Tư Tần tạm dừng một chút, sau đó khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ có thể nói một câu khách sáo với cô, cô đúng là không biết xấu hổ.”

La Thử không khỏi bắt đầu run rẩy, hai tay ở trên đùi dần nắm chặt lại.

Tư Tần cười nhạo khi sau khi nhìn thấy bộ dạng run rẩy này của cô ta.

“Cho nên hôm nay cô tới đây làm gì?” Giọng điệu của cô đều đều: “Quá nhàn rỗi nên tới tìm tôi để mắng mỏ sao?”

La Thư hít sâu thêm vài cái, cuối cùng cũng nói ra lý do mà cô ta đã chuẩn bị từ lâu: “Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, cô chẳng thích Lục Ương chút nào.”

Tư Tần nghe vậy thì nhướng mày.

Móng tay của La Thư đâm vào lòng bàn tay của cô ta: “Cô chỉ đang đùa giỡn với anh ấy thôi, cô là vì muốn trả thù tôi.”

Nhìn người đối diện không phản ứng lại, người La Thư tiến về phía trước một chút, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Có cần phải thế không? Nếu cô không thích anh ấy thì đừng lãng phí thời gian của anh ấy nữa. Nhiều năm như vậy rồi, cô chơi chưa đủ sao?”

Tư Tần rũ mắt xuống mỉm cười, nụ cười của cô đặc biệt quyến rũ dưới ánh đèn màu cam, giọng nói cũng không hề thay đổi: “Cô lấy tư cách gì để tới đây nói với tôi những chuyện này vậy?”

La Thư nghe vậy liền sững người, cô ta nghiến răng nghiến lợi.

Dường như cô ta cảm nhận được vị máu tanh trong miệng.

Trong lòng La Thư biết rất rõ, chắc chắn Tư Tần biết chuyện cô ta theo đuổi Lục Ương, mà nguyên nhân khiến cô đột nhiên cự tuyệt Lục Ương chắc chắn có liên quan đến cô ta.

Điều này cũng đã từng khiến cô ta mừng thầm một lần, bởi vì phản ứng của Tư Tần như vậy chứng tỏ rằng không phải là cô không để tâm đến ảnh hưởng của cô ta đối với mình.

Giống như đã nắm bắt được điểm yếu của Tư Tần.

Nhưng ngay sau đó, cô ta nhận ra rằng mình mới là người thua cuộc.

Niềm vui nhỏ nhoi đó hoàn toàn không thắng nổi nỗi đau mất đi Lục Ương.

Cô ta bị dày vò gần như từng giây từng phút, bị dày vò khi nhìn vẻ mặt tràn ngập niềm vui của Lục Ương mà cô ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, bị dày vò khi nghe anh ta giới thiệu với bạn anh ta rằng Tư Tần là bạn gái mình, bị dày vò khi nhìn thấy anh ta không thể chờ đợi được để bị thua trò chơi và được hôn Tư Tần trong các buổi liên hoan, bị dày vò khi nhìn thấy anh ta không rời Tư Tần dù chỉ một chút, ngoan ngoãn nghe lời cô…

Cô ta có thể xuất hiện nhiều lần với anh ta, nhưng cô ta cũng đã lạc lõng vô số lần.

Nhưng Tư Tần cũng đâu yêu anh ta. Cô ta biết, Tư Tần không hề yêu anh ta.

Lục Ương không giống một người không thể nhìn thấy loại chuyện này, nhưng dường như anh ta không thể nhìn ra được.

Nhiều năm qua anh ta vẫn luôn yêu Tư Tần như ngày đầu, dỗ dành Tư Tần. Không cần biết có ánh sáng nào trong mắt Tư Tần khi nhìn thấy anh ta hay không.

Tư Tần thấy cô ta im lặng như vậy càng thêm chán ghét, nơi có người này dường như đặc biệt ngột ngạt.

Có một sự tức giận lớn tồn đọng trong lòng cô, sự tức giận của cô đã được tích tụ lại từ khi cô nghe tin rằng cô không có kết quả thi vào năm cuối cấp. Loại tức giận này đã tích tụ nhiều năm, khi cô nhìn thấy Lục Ương và La Thư hôn nhau trong phòng thí nghiệm, nó càng sống động hơn.

Cô nghĩ, cô thực sự không phải là một người bao dung độ lượng. Mà cô cũng không cần trở thành một người bao dung độ lượng.

Đúng lúc này điện thoại của Tư Tần vang lên. Cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn giọng nói của Thượng Vân Xuyên. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng cô, cô cong khóe miệng.

Cầm lấy điện thoại, cô cũng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa nên cầm túi đứng dậy, xoay người chuẩn bị đi ra cửa.

La Thư lập tức đứng lên theo, vươn tay ra nắm lấy cánh tay Tư Tần, kéo cô lại.

Khoảnh khắc La Thư chạm vào cánh tay cô, cơn giận nhiều năm nay đã lắng xuống trong lòng Tư Tần lập tức lên đến đỉnh điểm.

Cô lập tức xoay người lại, giơ tay tát La Thư.

La Thư không kịp phòng bị nên bị tát một cái đến nghiêng cả đầu. Cô ta sững sờ mất vài giây, sau đó quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được, ánh mắt lộ ra sự oán hận, vừa gào thét chói tai vừa nâng tay lên: “Con tiện nhân, mày dám đánh tao sao!”

Tư Tần lạnh mặt nắm lấy cổ tay đang giơ lên của cô ta, giơ tay lên tát cô ta một lần nữa, sau đó buông tay ra, khiến cô ta lảo đảo dựa vào mặt bàn.

Cái tát này của Tư Tần còn mạnh hơn cái trước đó, La Thư bị tát phải dựa vào bàn bên cạnh mới đứng vững được. Cơ thể cô ta đụng vào bên cạnh bàn, khiến cốc và khay trên bàn va vào nhau vang lên một tiếng giòn tan.

Cô ta đột nhiên quay đầu nhìn Tư Tần, khẽ mở miệng, phẫn nộ mà run rẩy.

Tư Tần tiến lại gần cô ta một bước, kiêu ngạo nhìn cô ta: “Bớt gây chướng mắt người khác đi, quản kỹ Lục Ương của cô vào.”

La Thư kinh ngạc nhiên mở to mắt, trong ánh mắt để lộ ra sự nghi hoặc cùng một chút sợ hãi.

“Sao, Lục Ương chưa nói cho cô biết sao?” Tư Tần khẽ cười, cô nhìn thấy La Thư nhíu mày, không nhanh không chậm mà nói tiếp: “Tôi đã chia tay với anh ta rồi.”

Cả người La Thư như bị ấn nút tạm dừng, cô ta đứng sững tại chỗ.

Những người khác trong quán cà phê cũng chỉ trỏ vào bọn họ rồi thấp giọng bàn tán. Nhân viên bán hàng đứng ở một bên, muốn bước tới ngăn cản nhưng lại không dám bước tới.

Tư Tần đột nhiên hỏi: “Cô thích củ mài sao?”

La Thư nhướng mày, ánh mắt có chút phức tạp.

Tư Tần hiểu ra, bật cười: “Tại sao lại thích?”

La Thư run rẩy, mím chặt môi.

Một lúc sau, cô ta nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Tư Tần: “Là do tôi không ăn được sao?”

Hai tay La Thư run rẩy, bất giác nghiến răng nghiến lợi.

Tư Tần mỉm cười nhìn cô ta, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo. Nhìn một hồi, cô chỉ cảm thấy cô ta vô cùng xấu xí và đáng ghét, cô sửa sang lại quần áo rồi rời khỏi quán cà phê.

***

Tát La Thư hai cái khiến Tư Tần sảng khoái cả đêm.

Tâm trạng của cô đang tốt, Thượng Vân Xuyên có thể cảm nhận điều đó rõ ràng.

Bởi vì đây đã là lần thứ ba cô vén vạt áo sơ mi của anh lên sờ tới sờ lui trên bụng anh.

Trong thư phòng chỉ có ngọn đèn đặt ở trên bàn làm việc được bật, Tư Tần ngồi trên đùi Thượng Vân Xuyên, rúc vào trong vòng tay anh, một tay lướt diễn đàn trên ipad, một tay lưu luyến trên eo và trên bụng anh.

Thượng Vân Xuyên lại hôn lên vành tai Tư Tần, đặt con chuột xuống rồi ôm lấy eo cô, giọng điệu có chút bất lực: “Bé cưng, rốt cuộc em muốn làm gì hả? Dễ dàng sờ soạng như vậy sao? Anh muốn làm mà em lại không cho. Giờ em muốn thế nào hả?”

Tư Tần vẫn nhìn ipad mà không ngẩng đầu lên, lại đưa tay ra sau lưng cô, giọng điệu lười biếng: “Làm cái gì mà làm, tập trung vào công việc đi.”

Thượng Vân Xuyên không còn cách nào có thể lay chuyển được cô, anh cười bất lực, đôi tay siết chặt lấy eo cô: “Sao anh có thể không tập trung làm việc chứ? Rõ ràng là em đang làm loạn mà.”

Tư Tần không tin, cô ngửa cổ nhìn anh: “Rõ ràng là anh muốn em ngồi ở đây, thế mà giờ kẻ ác lại kêu oan trước vậy?”

Thượng Vân Xuyên hơi ngẩng đầu nhìn cô: “Nhưng là em sờ anh nãy giờ…”

Tư Tần nhíu mày lại: “Em không thể sờ anh được sao? Được rồi, em sẽ không bao giờ đụng vào anh nữa.”

Thượng Vân Xuyên vội vàng ôm lấy cô, nịnh nọt: “Có thể, có thể, sờ như thế nào cũng được. Em cứ sờ đi, cứ tự nhiên.”

Tư Tần không còn vui nữa, cô bẻ tay anh ra, nhảy xuống khỏi đùi anh: “Không sờ nữa. Chán rồi.”

Nói xong, cô cầm ipad quay trở lại phòng ngủ.

Thượng Vân Xuyên có chút u sầu khi nhìn bóng lưng quay đi không chút luyến tiếc của cô.

Vì vậy, vào ban đêm, khi đã tắt đèn, anh lột sạch chính mình, đè lên Tư Tần ở trong chăn bông, cầm lấy tay cô vuốt ve eo mình, ghé vào tai cô, nói nhỏ: “Sờ anh đi… Làm ơn đó, Tần Tần.”

Tư Tần bị anh đè đến không thở nổi, cô dùng sức thay đổi vị trí của hai người, ngồi ở trên bụng anh, đè anh xuống bên dưới, hai tay chống ở trên ngực anh: “Ai muốn sờ anh chứ, không sờ.”

Thượng Vân Xuyên kéo tay cô xuống để cô nằm lên ngực anh: “Vậy anh sẽ chạm vào người em.” Nói xong, không đợi cô trả lời, anh đã bắt đầu cởi đồ ngủ của cô ra.

Trong suốt quá trình, Thượng Vân Xuyên đổ mồ hôi nhìn người ở dưới thân, khẽ thở hổn hển: “Tần Tần, tinh thần của em hôm nay thật phấn chấn.”

Tư Tần khẽ mở mắt nhìn anh, cười: “Cuối cùng em cũng biết tại sao người ta luôn nói đã động thủ thì tuyệt đối không động khẩu. Hóa ra giải quyết bằng cách động thủ lại sung sướng như vậy.”

Thượng Vân Xuyên không hiểu lắm: “Em động thủ làm gì?”

Một giọt mồ hôi chảy từ sống mũi của Thượng Vân Xuyên xuống mặt Tư Tần, cô vòng tay quanh cổ anh, nói: “Đánh người.”

Động tác của Thượng Vân Xuyên dừng mất một giây, không nhịn được mà bật cười: “Em đánh ai?”

Tư Tần ấn đầu anh xuống, hôn lên môi anh, mơ hồ nói ở bên môi anh: “Người đã bắt nạt em.”

Thượng Vân Xuyên hoang mang nghĩ, ai đã bắt nạt Tư Tần nhà anh? Anh phải tới tìm người đó để tính sổ mới được.
Bình Luận (0)
Comment