Editor: YuuLục Ương trở về nhà, Văn Ngữ vẫn còn đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy anh ta bước vào cửa, bà liền im lặng nhìn anh ta.
Anh ta coi như không nhìn thấy mà bước thẳng lên tầng.
Tiếng Văn Ngữ vang lên ở phía sau lưng anh ta: “Tần Tần nói hai đứa đã chia tay, con không định giải thích với mẹ sao?”
Lục Ương dừng bước, nhưng không quay đầu lại nhìn bà: “Mẹ, mẹ còn muốn con giải thích như thế nào nữa? Mẹ muốn như thế nào thì con sẽ làm như thế đó cho mẹ.”
Văn Ngữ nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Rốt cuộc sao lại như thế? Tần Tần nói hai đứa đã chia tay trong hòa bình, nhưng không phải khoảng thời gian trước vẫn ổn sao…”
Lục Ương thoáng nghiêng người: “Cô ấy nói như vậy sao?”
Anh ta mỉm cười rồi gật đầu: “Đúng vậy, rất hòa bình. Bình yên đến mức giống như con và cô ấy chưa từng ở bên nhau vậy.”
Nói xong anh ta xoay người lại tiếp tục bước lên tầng, đóng cửa lại không nhẹ mà cũng không nặng.
Văn Ngữ từ từ ngồi xuống, bà thở dài, ánh mắt đầy sự xót xa và tiếc nuối.
Trong phòng, Lục Ương nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Giải thích sao?
Anh ta không còn mặt mũi nào để giải thích với Tư Tần.
Có lẽ, phải chờ… Thêm một thời gian nữa.
Chờ đến khi mọi thứ trở nên bình yên hơn, Tư Tần sẽ cảm thấy mệt mỏi với Thượng Vân Xuyên giống như đã chán ghét anh ta, chờ cô mệt mỏi, hoặc là… Chờ lợi thế ở trong tay anh ta nhiều hơn một chút.
Đúng, chờ lợi thế ở trong tay anh ta nhiều hơn một chút.
Chờ đến khi các thí nghiệm của anh ta được đăng trên các tạp chí có thẩm quyền, chờ anh ta trở thành phó giáo sư, giáo sư, Tư Tần sẽ phát hiện ra, anh ta còn giỏi hơn gấp vạn lần Thượng Vân Xuyên.
Sẽ sớm đạt được thôi.
Tư Tần sẽ nhanh chóng hồi tâm chuyển ý thôi.
Cô vẫn còn thích anh ta, làm sao cô có thể không thích anh ta được chứ.
Anh ta sẽ không dễ dàng mà tin tưởng những lời La Thư nói.
Trong đầu Lục Ương chợt lóe lên cảnh La Thư đã đến chỗ ở của anh ta tìm anh ta vào mấy hôm trước.
Khi cô ta định ôm anh ta lần nữa ở cửa, anh ta đã đẩy cô ta ra, có chút mất kiểm soát mà gào rống lên: “Mẹ nó, cô không thấy phiền phức sao? Đúng, tôi chia tay với Tư Tần rồi đó, cô vừa lòng hay chưa? Cô ấy biết chuyện của chúng ta, cho nên cô ấy đã quăng tôi đi, nói như vậy cô đã hài lòng chưa? Đã đủ chưa?”
Sau đó trong mắt anh ta hiện lên một tia chán ghét, giọng nói cũng trở lại bình tĩnh: “Cô vừa lòng rồi thì cút đi.”
La Thư cắn chặt môi, bàn tay bên cạnh người siết chặt thành nắm đấm, nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén.
Ngay khi Lục Ương định quay người đóng cửa lại thì cô ta lên tiếng.
“Lục Ương.” La Thư cười chế giễu: “Anh với Tư Tần ở bên nhau lâu như vậy, hẳn là anh đã sớm nhận ra cô ta vốn không thích anh chút nào.”
Lục Ương dừng lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
La Thư nhận thấy được sự chán ghét của anh ta, nhưng cô ta cũng không có ý định dừng lại: “Tại sao cô ta lại đột nhiên đồng ý ở bên anh chứ? Anh nghĩ rằng cô ta cảm động trước sự theo đuổi không từ bỏ của anh sao?”
La Thư nheo mắt, nói tiếp: “Anh cho rằng có rất ít người quan tâm theo dõi cô ta sao? Hồi cấp ba, có một nam sinh rất nổi tiếng của trường khác ngày nào cũng tới trường chặn cô ta lại, anh đoán xem cô ta như thế nào? Để trốn người ta, ngày nào cô ta cũng trèo tường để ra vào trường học, được một tháng thì bị giáo viên bắt được, bị cảnh cáo trước toàn trường xong cô ta lại đổi chỗ trốn khác. Cho nên anh thật sự nghĩ cô ta không làm gì được anh sao? Anh thật sự nghĩ cô ta cảm động trước ý chí của anh sao? Anh đừng tự lừa dối bản thân mình nữa đi.”
Trong mắt La Thư dần hiện ra sự oán hận, cô ta cảm thấy rất hả hê khi nói ra những điều đó. Vì vậy, ngay cả khi cô ta phải thừa nhận rằng Tư Tần đã được mọi người yêu thích và quan tâm từ rất lâu, cô ta cũng phải nói ra.
“Cô ta ở bên cạnh anh, là bởi vì em theo đuổi anh.” La Thư cong khóe miệng, người khác nhìn thấy độ cong đó sẽ nói là cô ta đang cười, nhưng thật ra là châm chọc: “Cô ta muốn trả thù em, muốn cướp đi món đồ mà em để ý tới.”
Lục Ương nghiến chặt răng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lòng bàn tay siết chặt đến mức hiện lên từng đường gân xanh.
Mỗi câu nói của La Thư đều khiến lỗ tai của anh ta ù đi, thái dương đột nhiên nhảy dựng lên, hốc mắt nóng bừng, tấm lưng ướt sũng mồ hôi, nhưng lại chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Nhìn sắc mặt càng ngày càng đau đớn của Lục Ương, La Thư vừa sung sướng lại vừa u sầu.
Cô ta bước đến gần anh ta, vươn tay ra nắm lấy cánh tay anh ta.
Lục Ương sững sờ, không thể nói bất cứ gì cả, chỉ có thể nghe thấy La Thư nói không ngừng ở bên tai anh ta, giọng nói vừa gần lại vừa xa.
“A Ương, em thật sự rất yêu anh, em sẽ không bao giờ phản bội anh cả. Hãy ở bên em, em có thể cho anh tất cả mọi thứ.”
“Các dự án mà anh quan tâm trước đây đều đã sẵn sàng bắt đầu rồi, dự định của anh là gì? Anh muốn chọn cái nào? Anh đã không phản hồi gì lại với bọn họ trong vài tuần rồi, cũng may là ba em đã giải thích cho bọn họ nên bọn họ cũng không so đo với chúng ta nữa.”
“Còn nữa, em có một tin tốt muốn nói với anh. Bạn của ba em có một sinh viên có phương hướng nghiên cứu rất giống anh. Gần đây, cậu ta đã có những thành quả rất tốt, số liệu cũng khá ổn, nếu không xảy ra vấn đề gì khác thì chắc chắn nó sẽ trở thành thí nghiệm cốt lõi của trung tâm nghiên cứu. Nếu anh thích thì có thể thêm tên mình vào trong tác phẩm đó.”
“A Ương, sẽ không có ai nghi ngờ anh cả. Cho dù có nghi ngờ đi chăng nữa thì cũng có sao? Với thành tích học tập của anh, anh chính là người vượt trội hơn cả. Mặc kệ người ta đánh giá anh như thế nào, bọn họ có thể nhai lại vấn đề đó được bao lâu?”
“Hơn nữa, anh lại không phải không có năng lực học tập, dữ liệu thí nghiệm chỉ là vấn đề thời gian, đều giống nhau cả…”
……
Lục Ương nhìn đèn treo trên trần nhà, ánh sáng chói mắt bao trùm cả căn phòng, bao phủ người anh ta.
Tần Tần, em đã từng nói em không quan tâm liệu cả đời này anh có thành quả học tập hay không.
Nhưng nếu anh có, có phải em sẽ xem trọng anh hơn đúng không?
***
Tần Đường đã có sự tiến bộ trong kỳ kiểm tra hàng tháng vừa rồi, tăng lên 30 bậc, nên đã yêu cầu Tư Tần phải khen thưởng cậu ta. Thượng Vân Xuyên đã thay Tư Tần đồng ý tặng cho cậu ta một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn. Thế nhưng cậu ta vẫn không hài lòng, dù thế nào cũng phải muốn “bà chị già nhà mình” tặng quà cho. Tư Tần đành phải miễn cưỡng chuẩn bị đưa cậu ta đi mua sắm chọn quà vào cuối tuần này.
Nhưng cả tuần nay Thượng Vân Xuyên đều rất bận rộn, mỗi ngày ngủ chưa đến 5 tiếng đồng hồ, mãi đến cuối tuần mới có thể ngủ dậy muộn. Tư Tần muốn anh nghỉ ngơi thật tốt nên hôm trước đã nói với anh không cần phải đi cùng với Tần Đường. Nhưng ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, anh vẫn cứ ôm cô mãi, cô phải dỗ dành anh mất một lúc thì anh mới yên tâm ngủ tiếp.
10 giờ sáng, Tư Tần kéo Tần Đường đang điên cuồng tới trung tâm thương mại. Cô không để cho cậu ta xem những thứ mà cậu ta hứng thú trước, mà là đi thử quần áo với cô.
Hơn một giờ sau, trên tay Tần Đường xách đầy túi mua hàng, rú lên: “Chị, sao chị lại làm thế này? Anh rể muốn ngủ nướng thì chị để anh ấy ngủ nướng, còn em tại sao phải đi xách túi cho chị chứ? Em không phục.”
“Câm miệng.” Tư Tần bực dọc ôm lấy bả vai cậu ta: “Chị muốn cho em biết, lòng tham không đáy không bao giờ có kết cục tốt đẹp gì cả. Anh ấy đồng ý mua cho em đôi giày thể thao giá trên trời là đã quá mức cho phép rồi, vậy mà em còn muốn chị tặng quà cho em nữa? Em sẽ phải trả giá đắt.”
Tần Đường hít sâu một hơi: “Cho dù là giá trên trời đi chăng nữa, nhưng không phải chỉ là chuyện nhỏ đối với anh Xuyên sao. Hơn nữa anh ấy là anh ấy, chị là chị, anh ấy cho thì chị không cho nữa sao?”
Tư Tần cười chế nhạo nhìn cậu ta: “Em đúng là cái đồ không biết ngại ngùng, lúc này đã biết chị là chị, anh ấy là anh ấy rồi sao? Tại sao lúc anh ấy muốn thưởng em em lại không có cái sự giác ngộ này hả? Người ta thiếu nợ em sao?”
Tần Đường u sầu nói: “Chị, những lời như vậy sao có thể nói ra được chứ… Tuy rằng anh Xuyên chưa bước qua cửa nhà chúng ta, nhưng không phải chuyện này không sớm thì cũng muộn sao? Của anh ấy chính là của chị còn gì.”
Tư Tần cười đặc biệt đắc ý, lực trên tay cũng tăng thêm, cô vừa kéo cậu ta vừa đi vào cửa hàng giày của nữ: “Đi, đi chọn giày với chị.”
Tần Đường ôm đầu: “A ——”
Đã gần 12 giờ, Tần Đường thật sự không chịu được nữa, cậu ta ngồi xuống băng ghế trên đường ăn vạ không chịu đi tiếp.
Cậu ta muốn ăn cơm. Cậu ta phải ăn cơm.
Tư Tần đặc biệt thấu tình đạt lý: “Đi ăn thôi, chị cũng muốn ăn, mua xong cái này thì đi ăn.”
“Không.” Tần Đường khóc thành tiếng: “Em muốn ăn bây giờ ——”
Sau đó cậu ta bắt đầu giả vờ khóc “Hu hu”, người qua đường nhìn Tư Tần đang ôm lấy cánh ta cậu ta rồi lại nhìn cậu ta. Cô vừa định nói gì đó với cậu ta thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Tư Tần.”
Hai người một đứng một ngồi cùng quay đầu lại nhìn.
Lục Ương xách mấy cái túi hàng đi tới đó, đứng ở bên cạnh băng ghế.
Tư Tần sửng sốt, sau đó buông tay cậu ta ra.
Tần Đường tò mò nhìn Lục Ương, sau đó lại quay sang nhìn Tư Tần, thấy vẻ mặt Tư Tần có chút phức tạp, cậu ta không khỏi tò mò nên lại liếc mặt nhìn Lục Ương.
“Thật là trùng hợp.” Lục Ương cười nhìn Tư Tần, sau đó lại nhìn cậu thiếu niên đang ngồi ở trên băng ghế: “Đây là?”
“Tần Đường, em họ của tôi.” Tư Tần giới thiệu với Lục Ương, sau đó nói với Tần Đường: “Đây là anh Lục Ương.”
“Chào anh Lục Ương.” Tần Đường ngẩng cổ lễ phép chào hỏi.
Lục Ương nhìn Tần Đường, mỉm cười chào hỏi cậu ta: “Xin chào.” Sau đó quay sang nhìn Tư Tần, nói: “Thì ra em còn có em họ nữa, trước đây anh chưa từng nghe em nhắc tới.”
Tư Tần cảm thấy không thoải mái đối với sự quen thuộc này trong giọng điệu của anh ta, cô chỉ mỉm cười.
Lục Ương dường như cũng cảm nhận được sự ngại ngùng trong bầu không khí, anh ta nhất thời không biết nên nói cái gì. Nhưng rất nhanh anh ta liền mỉm cười đề nghị với hai người bọn họ: “Nếu đã gặp nhau đúng lúc như này rồi thì cùng nhau ăn một bữa đi, anh mời.”
Tư Tần vốn định từ chối thì Tần Đường lại như gặp được cứu tinh, đột nhiên vươn tay chỉ một nhà hàng ở phía đối diện: “Tới đó ăn đi.”
Tư Tần và Lục Ương đều nhìn qua đó, là một nhà hàng đồ ăn Hồ Nam, nhìn có vẻ làm ăn rất phát đạt. Lúc này, Tần Đường lại nói thêm một câu: “Lần trước anh Xuyên dẫn em tới đó ăn, em rất thích.”
Lục Ương sửng sốt, cúi đầu nhìn Tần Đường, sau đó lại nhìn Tư Tần, rồi lại nhìn sang Tần Đường: “Anh Xuyên?”
Tần Đường còn đang định nói gì đó thì Tư Tần dứt khoát nói: “Tới đó thì phải sang đường, ăn ở đây đi.” Cô chỉ vào một một quán trà kiểu Quảng Đông có mấy người ở phía sau.
Tần Đường không phản đối, Lục Ương lại càng không thể phản đối, nên ba người bọn họ cùng nhau đi vào đó.
Tư Tần ngồi xuống bên cạnh Tần Đường, Lục Ương ngồi đối diện cô.
Nhân lúc Lục Ương và Tần Đường gọi món, Tư Tần đứng dậy đi vào trong toilet.
Thấy cô rời đi, Lục Ương quay đầu nhìn Tần Đường đang quan sát anh ta, mỉm cười: “Tiểu Đường, em vừa mới nhắc đến anh Xuyên… Là ai vậy?”
Tần Đường nói: “Ồ, là bạn trai của chị em.”
Lục Ương ngẩn người, lại nghe thấy Tần Đường cười hì hì nói tiếp: “Cũng là chủ nhà của em.”
“Chủ nhà? Là sao vậy?”
“Là chủ nhà của em. Bây giờ em đang sống bên ngoài trường học, chỗ đó là nhà của anh Xuyên.” Tần Đường cầm ấm trà đổ nước vào ba cái cốc, sau đó lắc lắc từng cái một rồi đổ vào bồn nước ở bên cạnh, trong lúc đó, cậu ta thoải mái trả lời câu hỏi của Lục Ương.
Lục Ương nhếch miệng: “Là Thượng Vân Xuyên sao?”
Tần Đường nhướng mày nhìn anh ta: “Anh biết anh Xuyên sao?”
Lục Ương gật đầu: “Ừ, có quen, rất quen.”
Tần Đường lại cúi đầu chính thức rót trà cho ba người bọn họ. Lục Ương vẫn chưa hỏi hết.
Anh ta cân nhắc lời nói của mình: “Em dọn tới đó khi nào vậy?”
Tần Đường nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái, sau khi suy nghĩ thì đáp: “Mới giữa tháng trước.”
Giữa tháng trước…
Khi đó anh ta đang đi công tác với La Thư và nhóm của anh ta.
Tư Tần đã đề cập đến chuyện chia tay vào ngày anh ta quay lại, vậy… Cô đã biết điều đó từ khi nào?
Lục Ương cụp mắt xuống để che giấu sự đố kỵ trong mắt.