Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 47

Editor: YuuKhi Tư Tần về đến nhà liền nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang co người trong một góc ghế sofa nhìn ra cửa, cô vừa mới bước vào đã bị anh dọa sợ.

Cô vừa thay giày ở cửa vừa phàn nàn: “Anh làm gì vậy? Đáng sợ quá.”

Thượng Vân Xuyên nhìn chằm chằm cô bước lại gần, khi cô đi đến cạnh định nói gì đó, đột nhiên anh giơ tay lên giữ chặt cánh tay cô, dùng sức kéo cô ngồi lên trên đùi mình.

Tư Tần thuận thế ôm lấy cổ anh, cười rạng rỡ: “Lại giận dỗi rồi.”

Anh rũ mắt không nhìn cô: “Không có.”

Tư Tần nâng cằm anh lên: “Ồ, không có sao, không có thì không có đi.”

Ánh mắt Thượng Vân Xuyên có chút ai oán. Cô chủ động giải thích: “Em về thẳng từ nhà ba mẹ em mà. Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ em sao?”

“Anh đâu dám nghi ngờ em chứ.” Thượng Vân Xuyên hơi ngẩng đầu nhìn cô, sau đó vươn tay ra nắm lấy tay cô: “Nhưng ai biết được cậu ta sẽ dùng thủ đoạn gì để lừa em đi.”

Tư Tần cũng nắm lấy tay anh, nghẹn cười: “Em nhìn như vậy nhưng không dễ bị lừa đi đâu.”

Anh rõ ràng không đồng tình với chuyện này: “Rất dễ lừa. Không phải anh lừa em tới rồi sao.”

Tư Tần nhướng mày: “Sao, thì ra là anh lừa em sao?”

Anh nghe xong liền không nói gì nữa, muốn nghe Tư Tần nói, vẻ mặt của anh lúc này có thể được mô tả là một cái nhìn dữ dội.

Cô cảm thấy rất vô lý, bởi vì rõ ràng không thể trách cô được.

Nhưng cô thật sự không thể giảng đạo lý với Thượng Vân Xuyên được. Bởi vì giảng được hai câu lại yêu cầu cô dỗ dành vài câu, anh vẫn không biết gì, còn cho rằng mình oan ức vô cùng. Cô thậm chí còn vui vẻ chấp nhận chuyện này.

Vì vậy, cô dựa vào vai anh, bật cười: “Được rồi, em biết ý anh không phải như vậy. Này, hôm nay em đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ rồi đó. Em đã nhớ tất cả những thứ mà ba mẹ em yêu thích, lát nữa sẽ nói với anh.”

Tư Tần cảm nhận được khi cằm anh cọ cọ vào đỉnh đầu của cô, cô nheo mắt lại cười vui vẻ.

***

Sau đó, Tư Tần vẫn cứ bận rộn như vậy, Thượng Vân Xuyên còn bận hơn cả cô. Anh không chỉ bận chuyện công ty mà còn bận cả việc chuẩn bị quà ra mắt bậc phụ huynh. Càng đến gần ngày anh càng lo lắng, Tư Tần một bên trấn an anh, một bên cùng giúp anh chuẩn bị.

Cuối tháng 12, cô lại nghe được tin tức về Lục Ương.

Tề Song đã nói với cô trên Wechat rằng cô ấy đã nghe từ các bạn học cũ của cô ấy trong giới học thuật, Lục Ương được cho là đã làm giả, bóp méo số liệu thí nghiệm cùng với những người khác.

Tuy nhiên, lý do được báo cáo cũng không hoàn toàn hợp lệ, bởi vì Lục Ương không phải là người tham gia dự án này chân chính. Lục Ương không biết về việc giả mạo số liệu thí nghiệm này, nhưng anh ta thật sự đã có hành vi sai trái trong nghiên cứu, mưu toan biến thành quả của người khác thành của mình.

Vì vậy, nhà trường đã đưa ra thông báo phê bình và không cho phép đánh giá chức danh công việc trong vòng ba năm, nhưng Lục Ương đã chủ động xin từ chức.

Lúc này, Tư Tần mới hiểu ra được một chút là Lục Ương đã xảy ra chuyện gì. Cô nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn của Tề Song, một hồi lâu cũng không thể bình tâm lại được.

Vài ngày sau, Tề Song lại gửi cho cô một tin tức khác.

Thông qua tin tức này, Tư Tần phát hiện thì ra mức độ nghiêm trọng của sự việc vượt xa sức tưởng tượng của cô.

Làm giả nghiên cứu là vì lúc bắt đầu có liên quan đến người đứng sau lưng anh ta, La Viễn Sơn, cũng chính là ba của La Thư.

La Viễn Sơn đã nhiều lần tước đoạt thành tích nghiên cứu của người khác bằng chức vụ của mình. Nhiều bài báo của ông ta được đăng trên các tạp chí cốt lõi là kết quả của các nhà nghiên cứu hoặc sinh viên, đồng nghiệp của ông ta làm ra. Nếu bọn họ muốn có được các kênh để xuất bản thì chúng phải được làm với bên thứ hai hoặc bên thứ ba. Điều này làm dấy lên sự bất mãn từ tất cả các bên và đưa ra lời kêu gọi mạnh mẽ chấn chỉnh cộng đồng học thuật.

Mà căn cứ theo tìm hiểu sâu xa, con đường thăng tiến ngay từ đầu của La Viễn Sơn cũng vô cùng khả nghi, từ một viên chức nhỏ ở địa phương đến cục phó của Sở Giáo dục tỉnh, ông ta hầu như không tạo được thành tích gì đáng kể cả, dường như không hề có chút tạm dừng mà thăng tiến rất nhanh. Theo chủ trương chống tham nhũng từ trên xuống, chắc chắn đây là một tiêu cực điển hình khác.

La Viễn Sơn bị rớt đài.

Không nên đánh giá thấp vai trò của cư dân mạng trong quá trình này. Trong khi bọn họ làm sáng tỏ những việc làm của La Viễn Sơn thì cũng điều tra cả gia đình của ông ta. Bao gồm cả quá trình “thay mận đổi đào” của La Thư.

Đầu tiên, bọn họ phát hiện ra rằng con gái của La Viễn Sơn đang theo học tại khoa vật lý của đại học Tinh Châu vô cùng nổi tiếng, hiện tại đang học lấy bằng tiến sĩ, sau đó, bọn họ đẩy mạnh công cuộc tìm hiểu thì phát hiện ra cô ta đã đạt được huy chương vàng trong một cuộc thi vật lý.

Nhưng có một vấn đề chính là —— Hồi học trung học, ngoài việc giành huy chương vàng trong cuộc thi vật lý quốc gia thì La Thư chưa từng tham gia cuộc thi vật lý nào trước đây. Cư dân mạng cũng đã tìm danh sách học sinh tham gia cuộc thi vật lý quốc gia của trường trung học số 1 Kỳ An năm đó và đã phát hiện ra rằng thực sự không có tên của La Thư.

Một khi tin tức này được tiết lộ, nó đã gây náo động trên diễn đàn. Cho dù đó là những học sinh đã vượt qua mọi chông gai trong cuộc thi tuyển sinh đại học, hay phụ huynh của những đứa trẻ đắm mình trong việc học, họ đều phản ứng rất gay gắt trước sự việc này. Người dân trong nước rất coi trọng sự công bằng trong giáo dục, cho nên việc này thật sự ngoài sức tưởng tượng.

Là một phần của sự việc liên quan đến La Viễn Sơn, La Thư cũng bắt đầu bị điều tra, và các chi tiết đương nhiên không rõ ràng trước khi có kết quả chính thức.

Vào thời điểm này, một người tự xưng đã học tại trường trung học số 1 Kỳ An năm đó đột nhiên tung tin trên diễn đàn rằng La Thư đã lấy đi kết quả thi vật lý của một nữ sinh. Cô gái này luôn có thành tích xuất sắc trong các cuộc thi vật lý và giành được nhiều huy chương trong các cuộc thi khác nhau. Tuy nhiên, tên tuổi của cô ấy đã biến mất sau kết quả của cuộc thi quan trọng nhất quốc gia. Không phải vì thành tích của cô ấy kém mà là mất dấu vết của sự tham gia.

Nguồn tin còn cho biết, cô gái bị cướp huy chương vàng luôn là nữ thần của bọn họ, không chỉ thông minh, học giỏi mà còn rất xinh đẹp. Người đó hoài nghi là vì La Thư ghen tỵ với cô gái đó.

Mặc dù tiết lộ này dường như chỉ là một câu chuyện phiếm không có sự xác minh, nhưng nó đã trở thành sự thật ngầm sau khi được tán thành bởi một số học sinh tự xưng là đã từng học ở trường trung học số 1 Kỳ An.

Vì tiết lộ này, người đăng bài thậm chí còn đặc biệt tìm kiếm danh sách các học sinh tham gia cuộc thi vật lý của trường trung học số 1 Kỳ An năm đó. Theo thông tin trong lời nói của người tung tin, một vài người khả năng cao đã bị sàng lọc ra ngoài, sau đó những bức ảnh học sinh tràn ra ngoài vì nhiều lý do khác nhau hầu như đều là ảnh ID chính thức, qua phân tích từ nhiều góc độ, người đăng bài đã hoàn toàn khẳng định mỹ nữ học bá được nhắc tới chính là Tư Tần.

Nhưng vì nó liên quan đến một vài yếu tố, người đăng bài vẫn ý thức tương đối mạnh mẽ về quyền riêng tư và một số thông tin quan trọng nên bức chân dung đã bị xóa khỏi bức ảnh ghép. Người đó chỉ nhấn mạnh rằng điều quan trọng nhất chính là La Viễn Sơn và La Thư vô cùng trơ trẽn khi tước đoạt thành tích của người khác.

Khi mọi người cảm thấy bất bình thay cho Tư Tần thì người đăng bài cho biết thêm rằng cô sinh viên xinh đẹp này vẫn đến được đại học Tinh Châu, thi đỗ đại học.

Trong khi gây sốc cho tất cả mọi người, một sự kiện thú vị và đầy cảm hứng như vậy đã nhận được một làn sóng thảo luận khác.

Nhưng lại làm người có liên quan là Tư Tần vô cùng đau đầu.

Những người điều tra La Viễn Sơn đã tới tìm cô. Lúc đó, cô đang ăn trưa ở trong văn phòng.

Bọn họ nói sự tình năm đó đã được làm sáng tỏ, kết quả thi đấu của Tư Tần quả thực đã bị bị La Viễn Sơn động tay động chân, La Thư đã thay thế cô. Ngoài việc trừng phạt La Viễn Sơn và La Thư, hủy bỏ tư cách sinh viên tốt nghiệp và nghiên cứu sinh bằng tiến sĩ ở đại học Tinh Châu của La Thư, thì những người điều tra đã đến hỏi Tư Tần muốn tố cáo thêm gì không.

Đối với các điều tra viên, tình cảnh của Tư Tần cũng rất khác lạ. Vì La Viễn Sơn để con gái mình ăn cắp thành tích của người khác mà vào học một ngôi trường danh giá, người bình thường mà bị trộm cắp như vậy sẽ chịu đả kích mà mờ nhạt trong biển người, nhưng cô lại dựa vào chính kết quả tuyển sinh đại học mà đậu vào cùng một ngôi trường danh giá.

Thật sự oái oăm và trớ trêu vô cùng.

Tư Tần yên lặng lắng nghe, những thứ này truyền đến tai cô, cô hầu như không có chút dao động nào.

Cô xin lỗi bọn họ vì cô không muốn nghĩ gì cả, chỉ không muốn liên quan đến loại người này thôi.

Buổi tối hôm đó, Tư Tần đã nói chuyện này với Thượng Vân Xuyên. Anh ôm chặt cô vào lòng, môi kề sát bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm: “Không cần biết em muốn xử lý như thế nào, anh đều sẽ giúp em. Em có muốn anh mua một quảng cáo trên trang nhất không? Cái loại bản thảo hay thứ gì đó…”

“Lung tung lộn xộn cái gì chứ,” Tư Tần cười thành tiếng, sau đó siết chặt eo anh, ánh mắt bình tĩnh lại sáng trong nhìn về một phía: “Đừng làm gì cả, em không muốn nhắc tới bọn họ nữa.”

***

Cuộc sống đã trở lại yên bình.

Tư Tần nhận được một cuộc gọi từ Tiểu Ngũ vào ngày 29 tháng 12, nói rằng Lục Ương đã chấp nhận sự sắp xếp của Lục Tự Hoài, quyết định tập trung vào nghiên cứu khoa học tại một phòng thí nghiệm ở tỉnh lân cận.

“Ngày mai cậu ta đi rồi, em có muốn đến sân bay tiễn cậu ta không?”

Tư Tần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng hồi lâu, cuối cùng nói một câu “Được.”

Lúc nói chuyện này với Thượng Vân Xuyên, cô nghĩ sẽ phải dỗ dành anh rất lâu, nào ngờ anh chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô một hồi lâu, sau đó ngoan ngoãn nói “Ừ.”

Tâm trạng nặng nề của Tư Tần vì anh mà nhẹ đi một chút.

Lục Ương lên máy bay vào lúc 10 giờ sáng ngày 30. Lúc Tư Tần đến thì Văn Ngữ và Tiểu Ngũ đang nói chuyện với anh ta.

Lục Ương dường như cảm nhận được, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô cách đó 10 mét.

Anh ta mỉm cười.

Tư Tần cũng cong khóe miệng, đi tới đó, chào hỏi bọn họ.

Đôi mắt của Văn Ngữ đỏ hồng như muốn khóc, bà ấy nắm lấy tay Tư Tần, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tiểu Ngũ gật đầu với Tư Tần, đỡ Văn Ngữ ra phía xa để chờ.

Lục Ương gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn sạch sẽ, gọn gàng như vậy. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, giản dị, lại có chút luộm thuộm.

Tư Tần nghĩ, anh ta vẫn luôn như vậy.

Hai người đứng đối diện nhau, không nói nên lời một hồi lâu. Lục Ương phá vỡ sự im lặng, nói đùa: “Không ngờ, khi anh không còn thứ gì cả, em lại nguyện ý tới gặp anh.”

Tư Tần nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: “Anh đến đó, tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Giọng nói dừng lại, sự yên tĩnh lại trở lại.

Cô bình thản, dịu dàng đứng ở trước mặt, trái tim Lục Ương mấy ngày gần đây như nước lặng rốt cuộc cũng nổi lên một chút gợn sóng khó có thể phát hiện ra, sống mũi cũng có chút cay cay.

Anh ta tỏ vẻ thoải mái nhưng rồi lại tràn ngập tự ti: “Tần Tần, có phải anh rất vô dụng đúng không?”

Tiếng người trong sân bay xôn xao, rất nhiều người liên tục đi ngang qua bọn họ, dần dần biến thành những vệt không rõ hình dạng.

Tư Tần nhìn anh ta, ký ức dường như quay trở về thật lâu, thật lâu trước đó.

Một lát sau, cô đột nhiên mỉm cười.

Lục Ương nghe thấy giọng nói trong trẻo, mát lạnh của vô số ngày đêm trong dĩ vãng: “Vô dụng khi 16 tuổi đã lấy được huy chương vàng rồi cử đi học ở Tinh Châu? Hay là vô dụng khi tự mình cầm được tấm bằng đại học? Hay là vô dụng khi làm giảng viên đại học ở tuổi 27?”

Cô dừng lại, sau đó nói tiếp: “Cho dù bây giờ có bắt đầu lại, anh cũng vẫn là đứa con cưng của ông trời, Lục Ương mà thôi.”

Nghe được những lời quen thuộc này, Lục Ương nhìn Tư Tần trước mặt thật lâu.

Trước khi tầm nhìn mờ đi, anh ta từ từ nhắm mắt lại và cười nhẹ.

“Cảm ơn em, Tư Tần.”

Những điều anh ta tưởng cô đã quên, hóa ra cô chưa từng khinh thường nó.

Tại trạm kiểm soát an ninh, Lục Ương nhìn Tư Tần càng lúc càng đi xa, biến mất trong đám người vội vã.

Có thể có một số người gặp nhau chỉ để bỏ lỡ.

Anh ta nhớ tới rất lâu trước đây, khi bọn họ vẫn còn bên nhau.

Bời vì dữ liệu thí nghiệm chậm chạp mà anh ta đã bỏ lỡ một diễn đàn học thuật rất quan trọng. Sau nhiều ngày lo lắng, Tư Tần biết chuyện đã xin nghỉ để cùng anh ta đi chơi ở một khu danh lam thắng cảnh gần đó.

Buổi tối, bọn họ rúc vào nhau nói chuyện.

“Lục Ương, học thuật vốn dĩ là một thứ gì đó rất nhàm chán và dài dòng, không thể một sớm một chiều được, phải có sự kiên nhẫn.”

“Nhưng mà Tần Tần, không có thành quả khiến anh thật sự rất sốt ruột.”

Tư Tần ghé sát vào anh ta, giọng điệu dịu dàng: “Anh thông minh, lợi hại như vậy, chỉ cần anh kiên định, dù không có kết quả lớn thì cũng sẽ có kết quả nhỏ.” Nhìn thấy anh ta vẫn rầu rĩ không vui, Tư Tần kéo tay anh ta, mười ngón tay đan vào nhau: “Lùi một vạn bước, mọi chuyện cũng không quá tệ. Thì sao chứ, làm thầy giáo không tốt sao?”

Lục Ương siết chặt tay Tư Tần, giọng điệu lạc đi: “Tần Tần, nhưng mà ba anh là Lục Tự Hoài đó, xuất phát điểm của anh vẫn chỉ là tuổi 27 bình thường thôi.”

Tư Tần có chút không vui: “Cái gì mà bình thường chứ? Bình thường khi 16 tuổi đã lấy được huy chương vàng rồi cử đi học ở Tinh Châu? Hay là bình thường khi tự mình cầm được tấm bằng đại học? Hay là bình thường khi làm giảng viên đại học ở tuổi 27?”

Lục Ương ngẩn người trước lời nói của cô, cuối cùng bật cười khi nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô.

Anh ta kéo cô lại, nhẹ nhàng ôm cô, cằm đặt ở trên đỉnh đầu cô, thở dài: “Vậy thì anh sẽ luôn là một thầy giáo nhỏ, em sẽ không ghét bỏ anh chứ?”

“Anh nói bậy bạ gì vậy, sao em có thể ghét bỏ anh được chứ?” Tư Tần không khách khí mà đấm anh ta một cái, sau đó cười rạng rỡ ở trong vòng tay của anh ta: “Không có chức danh cũng không hoàn toàn là anh không có giá trị gì cả, em biết anh đã vất vả như thế nào trong việc nghiên cứu học thuật là được rồi. Hơn nữa, cho dù sau này anh sẵn sàng nghiên cứu học thuật hay dự định tập trung cho việc giảng dạy trong tương lai, em đều sẽ luôn ủng hộ anh. Chỉ cần anh vui vẻ, có điều gì mà anh không thể làm được chứ?”

Khóe miệng Lục Ương thoáng hiện lên một nụ cười, nhưng một lúc sau lại có chút trầm xuống: “Tần Tần, anh sợ mình không xứng với em.”

“Em chỉ coi như anh đang nói đùa thôi. Nếu anh nghiêm túc, em thật sự muốn đánh chết anh.” Tư Tần cau mày ôm chặt eo anh ta: “Anh nghe cho rõ đây, em chỉ nói lần này thôi —— Lục Ương đẹp trai, ưu tú, chu đáo, hiểu chuyện, quá đủ để so bì với bất cứ ai. Ngay cả khi một ngày nào đó chúng ta chia tay và điều kiện của bên kia tốt hơn gấp ngàn lần vạn lần thì anh cũng không thể tự coi thường bản thân mình…”

“Tư Tần.” Lục Ương đột nhiên giãn khoảng cách của hai người ra, vươn tay ra ôm lấy mặt Tư Tần, để cô nhìn mình, sắc mặt thật sự không tốt: “Không được nói những lời như vậy. Cái gì mà chia tay với không chia tay chứ hả, em còn suy nghĩ đến cái chuyện này rồi sao? Hả?”

Tư Tần bị anh ta nhìn chằm chằm đến lạnh cả người, cô kéo một tay của anh ta xuống nắm lấy: “Đang nói anh mà, anh mới là trọng điểm…”

“Cái gì mà trọng điểm chứ? Đây chính là trọng điểm, em đừng mơ hồ trọng điểm được không. Anh muốn nói rõ ràng với em rằng, anh có thể không cần nghiên cứu học thuật, nhưng nếu em muốn rời khỏi anh, không có cửa đâu.”

Tư Tần còn định dỗi lại anh ta, nhưng Lục Ương đã giữ đầu cô lại, ép xuống, mấy giây sau liền cạy mở khớp hàm của cô ra.

Thông báo lên máy bay liên tục vang lên.

Trong lúc hoảng hốt, anh ta dường như trở lại văn phòng hội ngày đó, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh nắng ngoài cửa sổ đang bao phủ lấy cô, cả người cô dần trở nên trong suốt.

Tại ga sân bay, cuối cùng Lục Ương cũng không nhìn thấy Tư Tần nữa.

Anh ta nghĩ, có thể anh ta thật sự, vĩnh viễn không xứng với cô.
Bình Luận (0)
Comment