Thú Tu Thành Thần

Chương 1001

Băng Thần quan sát thật nhanh để xử lý nghịch cảnh này, nếu không thì chắc chắn quả cầu lửa kia sẽ thiêu rụi hai bọn họ. Sau đó hắn ta thấy được ở rất xa có một đoạn đường mà rào chắn đã bị hư hại liền suy nghĩ đến chuyện tông chiếc xe này xuống biển.

"Vụt"

Chiếc xe chui vừa đủ khỏi nơi rào chắn bị hư, Băng Thần đã phải rất tập trung để có thể làm được bởi va chạm ở tốc độ khủng bố như thế này thì xong đời.Bay đến giữa không trung Băng Thần tiện chân đạp đang hết hồn Tịnh Ảnh Phong Lan để nàng bay ra khỏi xe.

Ngay sau đó chính hắn cũng nhảy ra khỏi xe chúi người lướt nhanh tới chỗ Tịnh Ảnh Phong Lan còn đang chới với. Độ cao không quá lớn nên hai người rất nhanh chóng chạm nước, hắn sau đó ôm cứng lấy cô nàng tiếp tục bơi sâu hơn xuống dưới nước.

Tịnh Ảnh Phong Lan hơi giãy giụa bởi khi rơi xuống nàng hoàn toàn không kịp lấy không khí. Chính Băng Thần cũng không nghĩ mình có thể trụ được đủ lâu, đại não của hắn ta ngay lập tức vận chuyển để nghĩ ra biện pháp.

Trong lòng hắn thầm nghĩ:

"Thế này thì không ổn có lẽ phải dùng đến Hấp Tinh Đại Pháp thôi, dù sao mình trưng dụng nguyên lực của nàng cũng để cứu cả hai thôi."

Là con người dứt khoát hắn lập tức ngậm lấy làn môi của Tịnh Ảnh Phong Lan, hành động của hắn khiến cho nàng trợn tròn mắt vì bất ngờ. Muốn phản ứng nhưng nàng nhanh chóng phát hiện mình không thể cứ động một chút nào cả, sức lực của nàng cứ dần dần biến mất.

"Ầm....ầm"

Phía trên mặt nước bỗng nhiên sáng rực, mặt nước sôi lên sủi bọt, quang cảnh thật đẹp một cách đầy mâu thuẫn giống như lòng nàng lúc này vậy.

Khoảng mười giây sau Băng Thần mới rời môi bởi hắn đã hấp thụ đủ nguyên khí của nàng, ngay lập tức thi triển một bí kỹ. Xung quanh hai người nước bị đẩy ra hình thành một quả cầu trong suốt giống như quả bong bóng nước khổng lồ vậy.

"Khặc.....khặc"

Tịnh Ảnh Phong Lan hít một hơi không khí mới mẻ cả người như sống lại, Băng Thần cũng thở phào một hơi khẽ nói:

"Chúng ta thoát rồi. "

Nàng lấy lại hơi liền tức giận hỏi:

"Ngươi tại sao lại làm như thế?"

Băng Thần nhìn lên thấy tôm cá bị tươi sống luộc chín thì nói:

"Nếu ta không làm như thế thì hai người chúng ta sẽ chết đầu đau đón như bọn chúng, không phải hút một chút nguyên lực thôi sao, nghỉ ngơi nửa ngày thì ngươi sẽ hồi phục thôi."

Một vài con tôm to bằng bắp đùi bị hấp chín rơi ngang qua liền bị Băng Thần bắt được. ném một con cho nàng hắn ta khẽ giọng nói:

"Chúng ta ăn đi cho thân thể hồi phục lại."

Tịnh Ảnh Phong Lan bĩu môi một cái rồi bóc vỏ tôm ra ăn, nàng không biết Băng Thần giả bộ hay thật sự chỉ làm thế để cứu hai người. Cả người nàng do thiếu năng lượng cũng hơi bủn rủn nên có ăn tất nhiên nàng sẽ không từ chối.

Tôm rất ngon nên nàng ăn cả mấy con, Băng Thần cũng ăn không kém nàng, hắn ta cảm giác mọi chuyển chỉ mới bắt đầu thế nên phải tích trữ sức lực thật nhiều.

Ở dưới nước khoảng hai tiếng thì thủy triều cuốn nước sôi đi, không khí bên trên cũng bắt đầu trong trở lại có vẻ hiệu ứng từ ngọn lửa đã giảm rất nhiều. Băng Thần điều khiến quả cầu bong bóng thẳng tiến về hướng mũi tên chỉ.

Tịnh Ảnh Liên thấy hắn di chuyển ra xa bờ thì hỏi:

"Sao chúng ta không đi vào trong bờ mà lại đi ra xa hơn là sao? "

Băng Thần chỉ về phía vách đá gần bờ rồi nói:

"Nước ở đó vẫn đang có bọt khí thoát ra liên tục, kết giới của ta duy trì thôi đã khó chứ đừng nói đi tới nơi nóng như thế. Chúng ta chịu khó đi đường xa một chút rồi nổi lên mặt nước từ từ bơi, một đòn kia đã đẩy hết thủy quái đi rồi ở dưới nước chúng ta càng an toàn."

Tịnh Ảnh Phong Lan càng nghĩ càng chán, không hiểu sao một người từng đạt cấp 100 trong Hư giới như nàng lại phải nghe một kẻ tuổi bằng cháu mình như Băng Thần. Còn trong mắt của Băng Thần thì hơn hắn hai tuổi thì chẳng phải lớn lao gì cả.

Di chuyển ra xa khoảng ba cây số thì hai người trồi lên khỏi mặt nước, lúc này quang cảnh của hòn đảo kia chứng minh Băng Thần đã đúng. Đỉnh núi cao chót vót nằm giữa đảo lúc này đã biến thành một cái chảo nóng cháy liên tục chảy ra dung nham.

Tịnh Ảnh Phong Lan khẽ rùng mình một cái rồi cảm khái:

"Con yêu thú kia tu vi phải cao như thế nào thì mới có thể tạo ra sự phá hủy khủng khiếp như thế này."

Băng Thần thản nhiên nói:

"Con vật đó mới chỉ Vũ Tôn thôi, có điều công kích khủng bố kia chính là đặc điểm của nó, đòn khè lửa thực ra chẳng khác mấy so với Cẩu Yêu vết cắn đâu. "

Tịnh Ảnh Phong Liên thấy hắn tỉnh như không bèn hỏi:

"Sao ta có cảm giác ngươi không sợ hãi gì hết vậy."

Băng Thần quay qua nàng nghiêm túc nói:

"Vũ giả chúng ta có thể lo lắng nhưng nhất định không sợ hãi, lo lắng thì ít ra còn suy nghĩ được chứ sợ hãi như ngươi vừa nãy thì thật sự bó tay."

Tịnh Ảnh Phong Lan biết Băng Thần đang muốn nhắc đến việc nàng tỏ ra quá sợ hãi lúc còn trên xe, tuy trong lòng đã phục nhưng nàng là nữ nhân không thể cúi đầu dễ dàng như thế bèn phải chống chế:

"Ta là lần đầu tiên nhìn thấy thứ khủng khiếp như thế nên mới sợ hãi, lần sau thì còn lâu ta mới nhíu mày dù chỉ một cái."

Băng Thần nghe nàng chém gió thì phản bác:

"Đây là nơi chúng ta chết cũng sẽ được hồi sinh nhưng trong thực tại thì hoàn toàn khác, ta không biết mấy con yêu thú ngoài đời có cho ngươi cơ hội để lần sau gặp lại nó không hay ăn luôn ngươi từ lần đầu gặp mặt."

Cô nàng cứng họng đành phải hừ một tiếng rồi giả câm, Băng Thần thì nhanh chóng đưa cả hai đến hòn đảo kế tiếp. May mắn cho họ là một hòn đảo đi tong nhưng nơi trước mặt lại hoàn toàn bằng phẳng.

Băng Thần lấy ra chiếc xe mô tô rồi cười nói:

"Chúng ta đi thôi."

Tịnh Ảnh Phong Lan vuốt nước trên quần áo rồi nói:

"Chúng ta không đợi người khô ráo rồi đi."

Băng Thần cười nói:

"Chúng ta đi liền để tiết kiệm thời gian, với lại đi với tốc độ nhanh thì gió trời sẽ là cái máy sấy tốt nhất. Với lại đi sớm chúng ta ngược lại có thể chạy chậm rãi để vừa ngắm cảnh vừa dễ dàng chú ý các nguy hiểm rình rập."

Tịnh Ảnh Phong Lan nghe có lý thì léo lên xe hai tay ôm eo hắn vui vẻ:

"Xuất phát."

Chiếc xe đã hoan gỉ bon bon chạy trên đường.
Bình Luận (0)
Comment