Thú Tu Thành Thần

Chương 1011

Xong nhiệm vụ đầu tiên Băng Thần tiếp tục tiến tới nơi tiếp theo, chỗ này chính là chỗ mà hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ phe phái đầu tiên. Theo đúng trình tự hắn ta đi vào trong thôn làng tìm gặp thôn trưởng trước khi đi diệt quái.

Ngoài cửa thôn vắng tanh, đi vào trong thì ngoài đường chỉ thấy lác đác mấy người qua lại, có vài người khi thấy Băng Thần tiến tới thì ánh mắt toát lên vẻ vui sướng. Có điều nhìn thấy trên mình hắn ta toàn trang bị tân thủ thì lại trùng xuống.

Băng Thần thấy thế biết mình khiếm tốn hơi quá đành phải tìm một góc thay trang phục.

Chân Mệnh Thần Phục

Đẳng cấp: thanh đồng ( thăng cấp theo cấp độ người sử dụng)

Toàn chỉ số cơ bản tăng 25%

Kỹ năng: Thiên Mệnh Chi Nhân ( thiện cảm gây ra với người chơi trong Thiên Đạo tăng cao), Quý Nhân Phù Trợ ( ngẫu nhiên khi gặp nguy hiểm có tỷ lệ nhất định được quý nhân giúp đỡ tai qua nạn khỏi, cũng có thể không kích hoạt phiền ngươi chơi không tự tìm chuyện) ( cả hai là nội tại kích hoạt ngẫu nhiên)

Nhìn mình từ trên xuống dưới một lần Băng Thần không khỏi thở dài, trang phục này tuy tốt nhưng vẻ ngoài cũng thường thường.

Nhưng có lẽ vẫn đỡ hơn mặc bộ thanh bào áo vải nhìn chẳng khác gì tên đầy tớ, cả bộ này đều màu trắng cũng coi như vừa mắt hắn ta.

Tiếp tục đi dạo trên đường thì quả nhiên thấy ánh mắt của người dân nhìn hắn ta khác hẳn. Rõ ràng trang phục thường thường này ở trong thôn nghèo cũng có thể coi như quý giá.

Trên bản đồ không hiển thị chi tiết thế nên Băng Thần đành phải tìm người hỏi. Bước đến bên cạnh một vị trung niên nhân nhưng hắn ta còn chưa kịp hỏi người kia liền lánh xa.

Thấy lạ nhưng Băng Thần không bỏ cuộc, có điều những người trong thôn đều sợ cái gì đó nên không dám để hắn bắt chuyện.

Nửa tiếng trôi qua Băng Thần bắt đầu cảm thấy ức chế, nhiệm vụ phe phái làm trễ thì hắn có nguy cơ bị người khác vượt lên, như thế thì hắn sẽ mất đi một trong ba cơ hội.

Băng Thần đưa ra một quyết định đó là uy hiếp cho nhanh, bọn họ sợ cái gì hắn không biết nhưng họ cũng phải biết sợ hắn ta đi là vừa.

Đang chuẩn bị rút kiếm thì một âm thanh nhẹ nhàng của một cô gái vang lên.

" Công tử ngươi tìm trưởng thôn có phải không?"

Băng Thần quay lại thì giật mình vô cùng cô gái này rất giống một người hắn từng quen biết. Hắn buột miệng:

" Hắc Dạ? "

Hắc Dạ ánh mắt cũng trợn trừng sau đó lập tức lao tới ôm hắn ta, nàng bị mang tới thế giới này tưởng không bao giờ gặp lại người thương nào ngờ hắn hiện tại đứng ngay trước mắt mình.

Băng Thần kìm nén sự ngạc nhiên của mình để nàng khóc cho thoải mái, đợi nàng nín khóc xong hắn ta mới hỏi:

"Sao nàng lại ở đây? "

Hắc Dạ thút thít nói trong tiếng nấc:

" Ta bị một viên ngọc màu đen tấn công sau đó liền xuất hiện ở đây, trong lúc mơ hồ hình như nó có nói chờ người hữu duyên xuất hiện. "

Băng Thần lúc này mới nhớ tới Bạch Mẫu Đơn cũng bị cuốn đi như thế liền hỏi:

" Thế nàng còn nhớ gì khác không? "

Hắc Dạ suy nghĩ một chút sau đó có chút không chắc chắn kể lại:

"Cái này ta không thể chắc chắn nhưng ta có nhớ đến cảnh còn có một người khác bị một viên ngọc màu trắng bao lấy một nữ nhân khác lôi đi. "

Băng Thần ánh mắt sáng lên hỏi gấp:

" Còn gì nữa không? "

Hắc Dạ nhíu mày hơi suy nghĩ liền nói:

" Thật sự không còn gì cả, có điều viên ngọc màu đen vẫn còn, ngươi xem xem có manh mối gì không, biết đâu nhìn ra cái gì. "

" Không cần ngươi mang ra, ta tự ra."

Âm thanh vang lên từ trong túi áo của Hắc Dạ khiến Băng Thần bất ngờ. Hắn vội vàng kéo nàng ta đi tới góc khuất, lúc này viên ngọc bay ra ngoài lên tiếng réo rít:

" Tiểu tử ngươi đã tìm được ta coi như là số mệnh, bây giờ nếu muốn tìm được nữ nhân kia thì phải nghe lời của ta."

Băng Thần cười khẩy:

"Ngươi bắt nữ nhân của ta còn bắt ta nghe lời ngươi, quả nhiên màu đen luôn là phản diện, ngươi có tin ta bóp nát ngươi không."

Viên ngọc màu đen âm thanh khinh thường vang lên:

" Ta là bảo vật cấp độ Sáng thế, dù cho mất hết năng lượng nhưng ngươi không có tu vi sáng thế thì còn lâu mới phá hủy được ta. "

Sát Thần Kiếm ẩn trong giới chỉ tức giận truyền tải suy nghĩ:

" Hắn ta quá hỗn xược, chủ nhân để ta xuất hiện xem có phá được nó không, cho dù phá hủy bản thể cũng phải cho nó vỡ làm đôi. "

Thanh Thủy nghe thế vội lên tiếng:

" Không cần huynh ấy xuất hiện, tên kia để ta thu thập, hắn ta là ngoại lai bảo vật không thể chống lại ta. "

Băng Thần sau đó xuất ra Thanh Thủy thì viên ngọc màu đen im bặt sau đó lại dùng giọng hèn mọn cầu hòa:

" Vừa nãy ta đùa thôi có gì bình tĩnh nói chuyện đụng vũ lực tổn thương tình cảm. "

Băng Thần lưỡi kiếm quét nhẹ trên viên ngọc cười nói:

" Ngoan một chút, nếu không ta run tay thì ngươi đi đời nhà ma."

Phạt ngọc không nghĩ tới Băng Thần lại sở hữu bảo vật cấp cao hơn cả mình. Thanh Thủy cấp độ quá vượt trội, dù cho có Thiên ở đây thì cũng chịu thua.

(Hắc Dạ: nhân vật xuất hiện ở phần một, xuất hiện trong Tân Sinh thế giới và được Băng Thần cứu mạng.)
Bình Luận (0)
Comment