Thú Tu Thành Thần

Chương 1197

Băng Thần thực ra hiện tại quan tâm tới Tống Ảnh Liên nhiều nhất, thậm chí hắn ta đã hẹn nàng đi chơi rồi. Thông qua nhiều lần tiếp xúc hắn đã có cơ hội dùng linh hồn của mình để thăm dò linh hồn của nàng ta, rất dễ dàng hắn xác định được nàng là người mình cần tìm.

Buổi trưa hắn tạm biệt mẹ con Giáng Trần, từ giờ đến trước khi làm việc buổi tối thì hắn sẽ dành thời gian đi chơi với nàng.Suy cho cùng thì đệ tử vẫn chưa quan trọng bằng lão bà, huống chi nàng ấy kiếp trước vì hắn tử vong mới ra đi theo.

Thật sự mà nói thì cứ mỗi lần hắn thất bại thì người bên cạnh đều phải trả giá thật nhiều, ngoài số lần hắn tự sát thì cũng có vài lần bị người ta giết. Mỗi lần như thế thì nữ nhân thương yêu hắn thường đi theo hắn ngay sau đó.

Lý do rất đơn giản bởi kẻ thù của Băng Thần khi còn sống luôn nhiều đến mức không thể đếm hết được, nhiều khi còn có thù diệt tộc. Thế nên một khi Băng Thần ngã xuống thì các nàng liền trở thành mục tiêu tiếp theo của những người kia.

Dù sao nếu bọn họ đã có năng lực để triệt hạ hắn thì việc xử lý những người còn lại cũng dễ dàng, tu luyện giới khắc nghiệt khiến cho chuyện này trở thành chuyện thường tình. Thế nên hắn quyết không để ngã trong tay người khác, phải dùng mọi thủ đoạn để mạnh lên.

Chỉ cần hắn không nghĩ là không thể liền sẽ làm tới cùng, giống như Tống Ảnh Liên vậy, tuy biết rằng sẽ mang lại cho nàng nhiều ký ức đau buồn nhưng hắn vẫn phải làm. Buổi đi chơi hôm đó rất vui vẻ, Tống Ảnh Liên cứ ngỡ mình không bao giờ có cơ hội với hắn.

Bất ngờ thay chỉ sau hơn một tuần hắn liền ngỏ ý rủ nàng đi chơi, nàng làm sao có thể từ chối được cơ chứ. Một cô gái mới lớn giàu tình cảm như nàng đương nhiên thích muốn chết, bằng chứng là từ chiều đến giờ nàng cưỡi mãi.

Trên đường về.

Băng Thần khẽ giọng hỏi:

“Liên nhi ngươi có muốn tăng tiến trình độ nấu ăn thần tốc không, thậm chí có thể giỏi đến mức chỉ thua ta một chút thôi. “

Tống Ảnh Liên cười trừ:

“Làm sao có thể?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Lúc mới vào trò chơi thì chắc nàng cũng được gặp Thượng Nhân rồi có phải không?”

Tống Ảnh Liên gật đầu nhớ lại:

“Vị Thượng Nhân dẫn dắt ta thực sự rất ngầu, tuy là nữ nhân nhưng cả người toát ra khí thế khiến người khác không thể chống cự được.”

Băng Thần không đánh giá mà nhẹ giọng:

“Ta với vị Thượng Nhân dẫn dắt mình đã làm một cuộc đánh cược, sau đó ta là người chiến thắng, nhờ đó ta mới mạnh lên nhanh chóng như thế này.”

Tống Ảnh Liên giật mình:

“Đánh cược thắng cả thượng nhân, nhưng lão sư nhận được cái gì, làm sao có thể giỏi được nhiều thứ như thế.”

Băng Thần nhìn thẳng nàng nhàn nhạt:

“Nàng ta thức tỉnh trí nhớ những kiếp trước cho ta, nhìn ta hai mươi mốt tuổi thế nhưng trong đầu ký ức tuổi đời có thể sánh ngang với cái Vũ Trụ này. Tống Ảnh Liên nàng có muốn thức tỉnh ký ức để trở thành một đầu bếp siêu cấp hay không?”

Tống Ảnh Liên cực kỳ bất ngờ, nàng theo bản năng gật đầu, Băng Thần tay khẽ điểm lên trán của nàng. Thức tỉnh trí nhớ đối với Băng Thần quá đơn giản, Tống Ảnh Liên trong chốc lát liền gục xuống, nàng sống không lâu, hiện tại mới chỉ hai kiếp nên rất nhanh.

Đợi nàng mở mắt ra thì nụ cười trên môi liền biến mất, Băng Thần mỉm cười nói:

“Thấy không, nàng rất nhanh chóng trở thành siêu cấp đầu bếp.”

Phép thức tỉnh trí nhớ của Thượng Nhân rất cao siêu, nó có thể để cho người vừa được thức tỉnh phân rõ ra rằng bây giờ mới là họ. Quá khứ chỉ là một phần trong ký ức thôi, ảnh hưởng giống như cho một người xem phim vậy.

Tống Ảnh Liên ôm chầm lấy Băng Thần nức nở:

“Oa….oa…..ta nhớ ngươi lão công.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Kiếp này nàng vẫn là gái chưa chồng, ai lại đi ôm nam nhân giữa đường thế này, đã thế còn khóc nhè, nàng không thấy xấu hổ hay sao.”

Tống Ảnh Liên nức nở mãi không thôi, nàng vẫn nhớ mãi cái ngày mấy tỷ muội đi theo Băng Thần. Quả thực khi ấy các nàng chẳng còn thiết sống nữa, dù có nén lại đau buồn để sống tiếp thì cũng trở thành mục tiêu để kẻ thù khi nhục.

Thế nên bọn họ đã bày mưu để đồng quy vu tận cùng kẻ đã ra tay với Băng Thần, lần ấy Cấm giới gần như sụp đổ. Nếu không phải thượng nhân ra tay thì Cấm giới đã đi tong rồi, sau đó linh hồn của bọn họ bị phân ra khắp Vạn Giới.

Tống Ảnh Liên ngừng khóc hỏi:

“Ngươi tìm được ta rồi thì chắc cũng tìm được các tỷ muội khác rồi có phải không?”

Băng Thần lắc đầu nói:

“Hai kiếp tìm kiếm nhưng ta chỉ tìm được nàng, Bạch Cẩm, Hoa Thiên Vũ, Trịnh Di, Thẩm Tú. Còn Lâm Thiên Thiến, Lâm Thiên Linh, Sở Liễu, Vũ Tình vẫn chưa có chút manh mối nào, ta có cách hội tụ duyên phận lại, sớm muộn cũng sẽ gặp thôi.”

Tống Ảnh Liên trách móc:

“Sao tìm thấy ta lâu như thế rồi, bây giờ mới đi thức tỉnh ký ức cho ta?”

Băng Thần cười khổ nói:

“Nàng đang vui vẻ như thế làm ta phân vân liệu có nên thức tỉnh ký ức cho nàng sớm không. Dù sao kiếp trước của nàng chuyện đau buồn đâu có thiếu, dù cho sử dụng kiểu thức tỉnh của Thượng Nhân nhưng ta vẫn không yên tâm.”

Tống Ảnh Liên cười nói:

“Gặp lại lão công là điều khiến ta cảm thấy vui nhất, đau buồn hay bất cứ cái gì đều không đáng nhắc tới. Với lại rõ ràng ta kiếp trước mạnh như thế, sớm thức tỉnh một ngày thì tu vi cũng sẽ tăng tiến thần tốc, bây giờ lại trễ một tuần.”

Băng Thần thở ra một hơi:

“Nàng bị Thiên Linh ảnh hưởng hơi nặng rồi đó, cứ càu nhàu ta hoài, mai mốt tìm được nàng ấy chắc đầu ta sẽ có ngày phình to bằng cái đấu.”

Hai người trò chuyện vui vẻ, đi về tới quán ăn thì Phong Vũ Ngọc bất ngờ khi thấy Tống Ảnh Liên vui vẻ ôm tay của Băng Thần.

Thấy Phong Vũ Ngọc thì Tống Ảnh Liên vui vẻ nói:

“Tay nghề của ta có tiến bộ, Phong tỷ đợi chút ta làm một món cho ngươi thưởng thức thử.”

Phong Vũ Ngọc ngồi xuống cạnh Băng Thần hỏi:

“Ngươi hướng dẫn cho nàng sao?”

Băng Thần vẻ mặt thần bí:

“Ta hướng dẫn thì nàng cũng không thể tiến bộ nhanh như thế đâu, chút nữa tỷ thử một chút liền biết ngay thôi mà.”

Phong Vũ Ngọc trong lòng thở dài, nàng vốn khó khăn lắm mới hạ quyết tâm tiếp xúc với Băng Thần. Biết đâu nàng thực sự có thiện cảm với hắn thì tốt cho Giáng Trần, đời nàng hi sinh vì con đâu ít, hi sinh thêm một chút thì có làm sao đâu.

Giáng Trần đứa bé này nhìn với ai nó cũng vui vẻ vậy nhưng thực sự để nó thích thì chẳng được mấy người. Nam nhân thì thích đến mức như Băng Thần thì chưa hề có ai, thế nhưng hắn ta lại gần gũi với Tống Ảnh Liên cũng là ân nhân của nàng.

Nàng cuối cùng thấy con trai vẫn nặng hơn liền nói:

“Trần nhi rất thích ngươi, Băng Thần chúng ta thử tìm hiểu nhau đi.”

Băng Thần hơi bất ngờ sau đó khẽ giọng:

“Tiểu Trần thích ta thật, thế nhưng nó cũng rất thông minh, nếu tỷ đã nhắc tới vấn đề này thì ta cũng xin khuyên thật lòng. Thằng bé này thật sự chưa chắc cần một người cha, tỷ chỉ cần cố gắng như hiện tại thì lớn lên nó sẽ hiểu cho quyết định của tỷ.”

Phong Vũ Ngọc cúi thấp đầu:

“Thế nhưng thằng bé rất cần ngươi, xin lỗi vì đã nghe lén nhưng quả thực thằng bé coi ngươi như cha vậy. “

Băng Thần thở dài nói:

“Nếu là ta trước kia ta sẽ rất vui vẻ đồng ý, thế nhưng hiện tại ta phải hỏi một câu “ tỷ thấy hi sinh như vậy có đáng không? “. Với lại liệu chúng ta thật sự làm quen sau đó không hợp thì tỷ tính như thế nào, vì Giáng Trần cưỡng ép bản thân phù hợp với ta chăng. “

Phong Vũ Ngọc không biết trả lời Băng Thần như thế nào cả, thật sự nếu đến với Băng Thần như thế thì có lỗi với hắn ta quá.

Thế nhưng hỏi nàng đáng không thì nàng thấy đáng lắm chứ, chỉ có một vấn đề nàng nghĩ mãi:

“Băng Thần ngươi có phải không muốn dính tới nữ nhân đã có một con như ta phải không?”

Băng Thần nhàn nhạt:

“Ta không thể nói cho tỷ hiểu được, thế nhưng ta hiểu được Giáng Trần vì sao lại có mặt trên cõi đời này. Thậm chí ta cũng không khác hắn là bao, hai chúng ta giống nhau như thế, Giáng Trần có thiên phú cao như thế đều không phải ngẫu nhiên.

Nói thế để tỷ hiểu ai coi thường tỷ cũng có thể nhưng riêng ta thì không, thật sự nói ra có thể tỷ sẽ buồn nhưng ta thấy tỷ rất đáng thương. Có điều sau này Giáng Trần trưởng thành nó sẽ cho tỷ biết thế nào là tự hào, ta chắc chắn với tỷ điều đó.”

Tống Ảnh Liên bưng một đĩa đồ ăn ra cười hỏi:

“Lão công ngươi ăn chay từ bao giờ thế? “

Thực ra đâu phải hắn ăn chay, đơn giản nàng là mẹ của Giáng Trần, hắn cảm nhận được một tâm hồn tự do. Không giống như Bạch Mẫu Đơn có thiện cảm với mình, cũng chẳng giống như mấy người ghét cay ghét đắng mình như Hoàng Tuyền.

Cái đáng sợ nhất là không có cảm xúc.
Bình Luận (0)
Comment