Thú Tu Thành Thần

Chương 1243

Vương Lăng mở ra liên lạc với Vương Phi, ngọc thạch sáng lên thì hình ảnh của đối phương liền hiện lên. Lúc này Vương Phi vẫn bận luyện đan, nhưng mẻ này không phải đan dược cấp cao nên nói chuyện không ảnh hưởng cho lắm.

Vương Phi khẽ giọng cười nói:

“Cha thấy đệ tử mới nhận của ta thế nào?”

Vương Lăng tươi cười:

“Còn ghê gớm hơn ngươi nói, hắn ta nói chuyện giống như sống lâu hơn ta gấp mấy lần vậy.”

Vương Phi dừng lại chủ đề này hỏi qua chuyện khác:

“Thế chuyện trong nhà có giải quyết được không?”

Vương Lăng trầm hẳn xuống:

“Trước đó ta còn không nghĩ ra manh mối, thế nhưng đệ tử của ngươi gợi ý nên ta nắm được đầu mối rồi. Chuyện trong nhà sẽ được giải quyết gọn gàng, thế nhưng ta nghĩ lần tới đi về có một số người ngươi sẽ không gặp lại họ nữa đâu.”

Vương Phi thông minh nên liền hiểu được vấn đề:

“Cha không cần lưu tình, lần này bốn người lãnh nhiệm vụ đều quá mức quan trọng, đệ tử của ta, con gái trưởng môn Vân Vũ Phái. Đã thế còn có tiểu Nghi và Tề Phiến nữa nên không thể nào để họ xảy ra bất trắc, nếu không thì hối cũng không kịp.”

Vương Lăng cười khổ:

“Ngươi nhận tiểu tử kia làm đệ tử là đúng rồi, cả hai nói chuyện chẳng khác gì nhau cả, có điều hai người nói không sai. Có điều ta đang nghĩ đến chuyện lợi dụng nội gián để tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, dán đụng vào Hà gia và Vương gia thì không thể nào là thế lực tầm thường.”

Vương Phi nghiêm túc:

“Cha tự xem rồi xử lý đi, ta bây giờ đang luyện đan nên không thể nào phân tâm được. Có chuyện gì xảy ra thì lập tức liên lạc cho ta để xử lý. Nếu nghiêm trọng thì ta có lẽ sẽ phải xuất môn một lần, Vương gia có ta vẫn dám đụng thì gan to bằng trời.”

Vương Lăng kết thúc trò chuyện thì không khỏi buồn cười, hai đứa con gái của hắn ai cũng tinh ranh hết mức. Nhìn các nàng hi hi ha ha nghĩ họ dễ chọc vào thì sai rồi, tất cả những người chọc phải họ sẽ đều phải trả giá cực đắt.

Hai người họ nếu hiền lành như vẻ bề ngoài thì Vương Nghi cũng không trở thành Hạch tâm đệ tử của Thủy Vũ Phái. Vương Phi càng không thể nào trở thành trưởng lão có tiếng nói nhất của Vân phái được, hồ ly giấu được đuôi thì vẫn là hồ ly thôi.

“Cộc….cộc….cộc”

Mới sáng sớm liền có người tìm rồi, dùng nguyên lực quét qua thì thấy người đó là Băng Thần. Tiểu tử này làm việc cũng quá nhanh gọn rồi:

“Ngươi vào đi.”

Băng Thần đẩy cửa đi vào trong thư phòng:

“Vương gia chủ đã chuẩn bị xong chưa?”

Vương Lăng không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn ta nhìn ra một con hồ ly với mười cái đuôi đang nhìn hắn cười. Chớp mắt qua một cái thì lại bình thường, Vương Lăng rùng mình một cái, trong lòng tự hỏi bản thân đã tu luyện đến mức này còn có ảo giác hay sao.

Vương Lăng cười nói:

“Đã xong hết rồi, nhưng ta nói cho người nghe, từ mai đừng gọi ta là Vương gia chủ nữa. Cứ gọi ta Vương bá phụ là được rồi, dù sao ngươi cũng tính là bạn của đám Vương Nghi, thế nên gọi như thế là hợp lý lắm rồi.”

Băng Thần hơi nghĩ một chút rồi nói:

“Sư phụ ta là con gái của ngài, thế thì ta lên gọi là Vương gia gia mới đúng chứ?”

Vương Lăng hừ một tiếng rồi nói:

“Ta để giành tiếng “ gia gia “ cho cháu của ta, với lại ta đâu có già đến mức gọi gia gia. Mỗi lần gọi như thế chẳng khác nào chọc vào nỗi đau của ta, người còn trẻ chắc chưa hiểu được đâu.”

Băng Thần đương nhiên không hiểu được người già mong ngóng có cháu bế đến mức độ nào, chẳng khác gì đói một tháng mong đồ ăn. Thế nhưng trước sự chê trách này hắn ta chỉ có thể nhún vai thôi, cha mẹ hắn hình như đâu muốn hắn ta có con.

Có thể Băng Thần đâu biết được so tuổi hắn với tuổi của hai người Vương Phi và Vương Nghi thì cách nhau một trời một vực. Qua vài ngàn năm nữa thì Băng Mai có khi còn gấp gáp hơn cả Vương Lăng lúc này ấy chứ.

Băng Thần cùng Vương Lăng đi tới truyền tống trận thì thấy chỗ này đã bị phong tỏa rồi, Vương gia thấy truyền tống trận hơi không ổn thì liền phong tỏa. Thực ra đây là vấn đề uy tín nên dù thiệt hại nhiều nữa thì cũng phải làm.

Vương Lăng thật thà như thế không hiểu sao hai đứa con gái đều gian manh cả. Ngó xung quanh một vòng thì Băng Thần nheo mày lại, hóa ra cái trận pháp kia không có vấn đề.

Nếu không phải do trận pháp thì nhất định có nhân tố quấy phá, nhưng nhất thời thì hắn ta không thể nào tìm thấy được. Về phần Vương Lăng thì không hiểu lý do gì khiến cho Băng Thần không tiến hành thăm dò trận pháp.

Vương Lăng thấy vẻ mặt khó chịu của Băng Thần liền hỏi:

“Có vấn đề gì sao?”

Băng Thần chỉ vào một bức tượng đá rồi hỏi:

“Ai thiết kế bức tượng ở kia?”

Vương Lăng nhớ lại rồi nói:

“Do trận pháp sư của Vương gia chúng ta thiết kế để tăng tính thẩm mỹ thôi.”

Băng Thần thở dài hỏi:

“Trận pháp sư của Vương gia ai tạo ra thì cần tới gặp ta ngay lập tức, ngài cho gọi người tới ngay lập tức.”

Vương Lăng lại gần hỏi:

“Có ba người gọi đến hết sao?”

Băng Thần gật đầu không nói nhiều, Vương Lăng cho người đi gọi, trong thời gian này rốt cuộc ba cô gái lại tới trước.

Lâm Thiến Thiến khẽ giọng hỏi:

“Thế nào đã tìm ra vấn đề của trận pháp chưa?”

Băng Thần nghiêm túc:

“Vấn đề đang đi tới, các vị chờ một chút.”

Vương Nghi đã biết chuyện Băng Thần gọi ba cái trận pháp sư tới, nàng ta lạnh giọng hỏi:

“Trận pháp sư có vấn đề hay sao?”

Băng Thần gật đầu nói:

“Chính xác là như thế, bức tượng kia do họ cố tình thiết kế để che đi hoa văn xác định điểm đến. Chính ví trận pháp bị lỗi ở đó nên mới truyền tống đi lung tung, may mà cho dừng sớm nếu không trận pháp có thể kích hoạt trong trạng thái đổ vỡ.”

Vương Nghi cũng học sơ về trận pháp thế nhưng nàng ta chưa nghe tới truyền tống khi trận pháp ở trạng thái đổ vỡ là như thế nào.

Nàng gằn giọng:

“Nếu xảy ra trường hợp đó thì sẽ như thế nào?”

Băng Thần hơi tức giận:

“Truyền tống nửa người, còn nửa người còn lại ở đây, ngươi nghĩ xem hậu quả sẽ như thế nào. Căn bản là nguyên thần cũng sẽ bị phân tán, truyền tống gần còn giữ được mạng, nếu địa điểm là vương đô thì chết chắc.”

Vương Nghi tức giận quát:

“Người đâu đi gom hết người nhà của ba người đó đến đây cho ta.”

Vương Lăng vội chạy lại khuyên can:

“Chuyện còn chưa rõ ràng làm như thế không được đâu.”

Băng Thần vỗ vai của Vương Nghi rồi nói:

“Nàng ấy làm không sai, kiến tạo được bức tượng và che giấu như thế này thì trình độ trận pháp tệ cũng phải Siêu Phàm cấp. Đã có trình độ cao như thế còn che giấu, rồi sau đó tạo ra bức tượng khiến cho Vương gia vạn kiếp bất phục rõ ràng là cố tình.”

Vương Nghi nghiêm giọng:

“Chuyện này cha không đành lòng thì để ta.”

Vương Nghi dùng tay kia đặt lên tay của Băng Thần đặt lên vai của mình rồi nói:

“Hóa giải rắc rối này nhờ ngươi.”

Băng Thần cười gian manh:

“Vì hóa giải nên ta mới gọi ba người kia tới, chút nữa lấy tinh huyết của họ tưới lên bức tượng rồi dùng trận pháp phong ấn lại. Tiếp đó chỉ cần đập bể bức tượng là xong, người nhà của họ phiền Vương Nghi tỷ giải quyết gọn gàng.”

Vương Nghi nắm tay của Băng Thần khẽ giọng:

“Tay mềm thật, không hiểu sao bàn tay này lại múa kiếm thắng được Lâm tỷ, phải biết ta thua nàng mới phải gọi một tiếng tỷ đó.”

Băng Thần cười khổ nói:

“Ngươi là nữ nhân cầm tay nam nhân xoa nắn ở chỗ đông người hình như không phù hợp cho lắm. Với lại chuyện kia tỷ đồng ý chưa, ta không muốn bị mấy cái thành phần nguy hiểm uy hiếp đâu, còn không giết thì cũng phải phế tu vi.”

Vương Nghi được nước liền làm tới luôn, nàng sờ mó khắp người Băng Thần, bộ mặt tức giận cũng trở thành hưởng thụ. Thực sự thì da của Băng Thần sờ vào rất có cảm xúc, cơ thể lại có mùi thơm vô cùng quyến rũ.

Sáng Thế Thần Hồ huyết mạch cũng chỉ bị phong ấn những thứ liên quan đến sức chiến đấu thôi. Với lại cũng phải biến mất hoàn toàn nên mùi thơm dù bớt đi nhưng vẫn còn rất nồng đậm khi ở khoảng cách gần, thứ này khiến cho Vương Nghi cảm thấy thú vị.

Tuy rằng tu luyện giả ai cũng có mùi thơm cơ thể nhưng thứ này quá là đặc biệt rồi, nàng như thế làm hai người kia cũng tò mò.

“hít…..hà”

Ba người khiến Băng Thần không nhịn nổi:

“Các vị tỷ tỷ có thể đừng mất mặt như thế được không, chúng ta đang đứng giữa phố chứ không phải ở trong nhà đâu.”

Băng Thần nhìn về phía mấy người hộ vệ rời đi, bây giờ xử lý mấy kẻ phản bội mới là vấn đề quan trọng nhất.
Bình Luận (0)
Comment