Thú Tu Thành Thần

Chương 1246

Vương Hồng rất thân với Vương Lăng nên cũng thoải mái:

“Vị này chắc là Băng Thần công tử rồi, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, nhị tiểu thư thật may mắn khi có một đệ tử như công tử. Chỉ là không biết mấy vị tiểu thư đến cùng đâu rồi, chúng ta xin phép chào hỏi cho đúng với lễ nghĩa. “

Băng Thần cười mỉm hai mắt híp lại:

“Các vị không cần phải làm thế, chỉ cần có lòng thôi là được rồi, lời hỏi thăm của các vị ta sẽ chuyển lời đến cho sư tỷ. Vừa nãy có vẻ sư tỷ có cảm ngộ trong tu luyện nên rời đi trước, nếu không thì cũng có việc riêng cần xử lý không tiện đến đây.”

Vương Lăng thấy Vương Hồng đang muốn thăm dò thì liền cắt đứt:

“Lâm tiểu thư và Tề tiểu thư đều đến đây để làm nhiệm vụ, tuy có một số chung với Băng Thần công tử nhưng một số khác thì hoàn toàn không liên quan. Thời gian của thiên tài là vàng bạc, Băng Thần công tử có thể ngồi đây ăn một bữa đã coi như nể mặt con gái ta rồi.”

Băng Thần khách khí:

“Ngài nói đùa rồi, cái này để sư phụ của ta nghe thấy thì phiền phức cho ta rồi. Nói gì thì ta cũng gia nhập Vân Vũ Phái chưa lâu, tất cả những gì ta đạt được cho đến giờ đều nhờ sư phụ giúp đỡ, nhiệm vụ cũng được các sư tỷ chiếu cố rất nhiều.”

Vương Hồng nói sang những chuyện không liên quan một hồi, tất cả mọi người cũng dần dần bị kéo theo. Tới khi bữa tiệc gần tàn thì rốt cuộc hắn ta vẫn không nhịn được hỏi về nhiệm vụ của Băng Thần, cách hắn mở lời cũng vô cùng đáng nghi.

“Không biết lần này Băng Thần công tử muốn hoàn thành nhiệm vụ vực dậy Vương gia chúng ta như thế nào. Là trưởng lão phụ trách kinh thượng của Vương gia thì việc này khiến ta vô cùng lo lắng, hi vọng có thể biết chi tiết một chút cho yên tâm.”

Băng Thần mỉm cười nhẹ giọng nói:

“Ta đã nhất trí việc chỉ dạy mấy cái đan sư, phù sư, trận sư có trình độ yếu, nhanh chóng bối dưỡng họ lên để thay thế những người bị giết. Ta tự tin sẽ không mất quá lâu với cách dạy dỗ của ta, nhanh thì năm ngày, lâu thì một tuần hơn.

Chuyện hôm nay ở tại trận pháp thì các vị cũng biết rồi, chắc chắn trong hàng ngũ của Vương gia còn rất nhiều nội gián. Thế nên những người này ta cùng Vương Lăng tộc trưởng sẽ bí mật di chuyển bọn họ tới một nơi an toàn có nhiều cao thủ trấn giữ.”

Vương Hồng tròng mắt không khỏi thu gọn lại một vòng:

“Không biết tộc trưởng và Băng Thần công tử tính khi nào hành đổng?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ngay từ lúc ta tới Vương thì đã bắt đầu triển khai rồi, Vương gia chủ cũng đủ nhanh chóng khi đã sắp xếp người đâu vào đó. Chỗ trú ẩn phía Nam tòa thành này, khoảng cách cũng chỉ có ngàn dặm, ta đã bắt đầu dùng phù chú dịch chuyển đến dạy bọn họ vừa đúng hai ngày.”

Vương Hồng tiếp tục ý kiến:

“Ta thấy để bọn họ ở nơi đó sao có thể nào an toàn bằng để họ trong gia tộc được. “

Vương Lăng khẽ giọng nói:

“Không giấu gì các vị, Băng Thần công tử nghi ngờ trong gia tộc chúng ta có nội gián, nếu để họ trong gia tộc thì sẽ có nhiều nguy hiểm. Huống gì ta đã sắp xếp người bảo hộ những người kia, lực lượng cũng cực kỳ mạnh mẽ.”

Vương Hồng nheo mày hỏi:

“Mạnh cỡ nào?”

Vương Lăng mỉm cười nói:

“Nếu có thể xông vào nơi kia thì họ có thể xông thẳng vào chỗ con gái ta và vác nàng đi, các vị yên tâm trước sự chuẩn bị của ta đi. Giả sử không may bị phát hiện thì đối phương cũng khó có thể ngờ lực lượng phòng vệ lại mạnh đến mức độ đó.”

Một vị trưởng lão của Vương gia vui vẻ nói:

“Tộc trưởng quả thật rất cao tay, chiêu này quả thật là một mũi tên trúng hai đích, nếu chẳng may bị phát hiện thì ngược lại sẽ cho họ ăn đủ. Lúc bọn họ có vì thất bại một lần mà đưa ra phản ứng thì tất cả đã quá trễ rồi, thật quá nể tộc trưởng.”

Mấy người liên tục tâng bốc Vương Lăng, chỉ có Băng Thần thì vẫn quan sát Vương Hồng một cách cực kỳ kín đáo. Khóe môi của Vương Hồng mỗi lần có người khen Vương Lăng đều nhếch nhẹ một cái, có vẻ như hắn hơi khinh thường Vương Lăng thì phải.

Tiệc tùng kéo dài chỉ có một canh giờ, Vương Lăng phân phó một chút sau đó mọi người đều cáo biệt, mấy cái trưởng lão đều rất bận rộn. Sau đó thì chỉ còn có Băng Thần và Vương Lăng tiếp tục uống rượu giải sầu.

Vương Lăng trong tâm trí hồi tưởng về ngày xưa mình cùng Vương Hồng sát cánh bên nhau để chiến đấu. Không nghĩ đến bây giờ lại đi về phía đối diện, hắn vẫn không nghĩ ra ký do khiến cho Vương Hồng phải phản bội hắn, phản bội Vương gia.

Băng Thần mỉm cười nói:

“Chúng ta hành động nhanh chóng thôi, trước tiên ngài cho ta biết hai cái trận pháp sư kia đã cung khai những thứ gì rồi. Thế lực đằng sau những chuyện xảy ra với Vương gia có gì rắc rối hay không, nếu có chúng ta bàn bạc ngay lập tức để xử lý cho hiệu quả.”

Vương Lăng thở dài nói:

“Phiền phức thì không đến nỗi, thậm chí chúng ta càng có thể ra tay không cần kiêng nể chút nào cả.”

Băng Thần ngạc nhiên hỏi:

“Rốt cục là cái thế lực nào lại xấu số thế, ta tưởng ở chỗ này đại thế lực không thể nào tùy tiện tranh đấu với nhau.”

Vương Lăng cười nói:

“Đối đầu với Vương gia chính là Thần Lâm Môn, bọn họ ngoài mặt quy phục Vân Vũ Phái nhưng vẫn âm thầm liên lạc với Nghịch Vũ Môn. Ở nơi mà chỉ có thể chọn Vân Vũ Phái hoặc Thủy Vũ Phái thì dám có liên lạc với Nghịch Vũ Môn đơn giản là muốn chết.

Chỉ là các gia tộc trọng Lục Long Tinh chưa có lý do để ra tay với bọn họ, không nghĩ họ lại âm thầm tích lũy. Thực lực có lẽ cũng không thua Vương gia bao nhiêu, thậm chí còn hơn thì mới dám gây ra những chuyện như thế này.”

Tiếp đó Băng Thần được nghe Vương Lăng nói về ân oán giữa hai thế lực, đơn giản là quả bom nổ chậm bây giờ mới bộc phát. Mỗi cái gia tộc phụ trách cung cấp đan dược cho nửa cái hành tinh, ai cũng muốn nuốt đối phương chỉ là thiếu cơ hội và thực lực để ra tay.

n oán giữa hai cái gia chủ mới hấp dẫn, Vương Lăng kể chuyện:

“Năm đó ta ở trong thời kỳ phản nghịch liền không nghe sắp xếp của gia đình mà quyết đi chu du tứ phương. Sau đó gặp được Vương Hồng và Đoạn Ấn, hoàn cảnh khác nhau nhưng chung chí hướng nên chúng ta quyết định kết làm huynh đệ.

Sau đó cả ba gia nhập vào Nghịch Vũ Môn để tu luyện, mục tiêu của chúng ta chính là thoát khỏi cái bóng của gia tộc. Riêng Vương Hồng xuất thân bần hàn chỉ muốn mạnh mẽ lên để có thể bảo vệ tất cả mọi thứ như người thân chẳng hạn.”

Kể tới đây thì trong mắt của Vương Lăng có chút buồn rầu:

“Tình huynh đệ của chúng ta rất khăng khít, tất cả lung lay khi chúng ta gặp nàng, cả ba huynh đệ đều vô cùng thích. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, ba cái nam nhân không sợ trời, không sợ đất lại vì nàng ấy đánh mất chính mình.”

Băng Thần buồn cười nói:

“Sau đó ngài giành được người rồi ba huynh đệ đổ vỡ như ngày hôm nay, cái này cũng thật cẩu huyết quá mức rồi.”

Vương Lăng cười khổ:

“Nếu chỉ đơn giản như thế thì nói làm gì, tình cảm của ba người chúng ta khi đó tốt đến mức nào ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Cái này cũng chỉ trách ông trời trêu ngươi khiến cho Đoạn Ấn đi vào bí cảnh liền không thấy đi ra, sinh mệnh ngọc bài cũng vỡ tan.

Khi ấy trong ba người chúng ta thì nàng đã chọn Đoạn Ấn, hai người ân ân ái ái còn ta với Vương Hồng rút lui, cho đến khi chuyện xảy ra. Ta với Vương Hồng thay cái đại ca chăm sóc nàng ấy, ngọn lửa hi vọng đã bị dập tắt từ lâu bỗng nhen nhóm lên.”

Băng Thần lắc đầu chép miệng nói:

“Vợ bạn hai người vẫn còn động tâm thì trách ai được.”

Vương Lăng lộ rõ vẻ khổ sở:

“Hắn ta biến mất gần trăm năm thì ta với Vương Hồng mới theo đuổi nàng, trăm năm sau ta thành công đuổi tới nàng. Lấy nhau thêm mười năm nữa thì nàng mang thai sư phụ của ngươi, khi nàng có mang được năm tháng thì Đoạn Ấn lại đột nhiên trở về.”

Không cần kể thì Băng Thần cũng thừa biết đoạn sau như thế nào, trở về thấy nữ nhân mình yêu thương có con với huynh đệ mình tin tưởng nhất. Đả kích như thế này thì làm sao có người chịu đựng được, hắn sau đó thù hằn Vương gia cũng là bình thường.
Bình Luận (0)
Comment