Thú Tu Thành Thần

Chương 545

Băng Thần vừa nghe tới Thiên Long Môn cùng Đạp Thiên Vân thì không khỏi mỉm cười, Đỉnh Liêm không biết vì sao Băng Thần cười nhưng hắn ta cần cho cậu đệ tử trẻ tuổi với tài năng quá mức khủng khiếp này biết được ai cũng có giới hạn của mình.

Trọng Phàm lấy ra một bấm bùa chú rồi nói:

"Đây là tấm bùa khó vẽ nhất trong tất cả các loại bùa chú do lão tổ sáng tạo ra, trong sư môn ai cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể học được."

Băng Thần không nói gì lấy ra thêm chín tờ giấy trắng sau đó biến về bán yêu mười một cái đuôi bắt đầu khắc họa thêm chín cái nữa, hắn ta sau đó dùng nguyên lực cố định chúng lại rồi thả lên không trung.

Mười tấm bùa xoay tròn cùng nhau sau đó tạo thành một liên kết, liên kết đó khiến cho bọn chúng càng bay cao hơn nhanh hơn, đến mãi trên cao thì chúng nó bỗng nhiên vỡ tan ra quét ngang trời cao hóa thành ngàn vạn mảnh hoa nhỏ giống như một cơn mưa rải rác xuống mặt đất.

Bất cứ ai chạm phải những cánh hoa đều cảm thấy cả người nhẹ nhõm thoải mái đến cùng cực, Băng Thần thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Đỉnh Liêm, Trọng Phàm, Sở Nam,Lý Tầm Yên, Hồng Phất Nữ đều há hốc mồm.

Thứ này không phải chỉ có trong điển tịch thôi, hàng vạn đời của Thiên Long Môn chỉ có một người làm được đó chính là tổ sư Đạp Thiên Vân, Đỉnh Liêm nắm lấy vai áo của Băng Thần hỏi:

"Ngươi làm sao làm được?"

Băng Thần ánh mắt vẫn nhìn lên trời cao tay chắp sau lưng không trả lời, Lý Tầm Yên kéo Đỉnh Liền đưa tay lên miệng ra hiệu để hắn đừng nói gì cả, khi hai người lui ra xa thì nàng mới nhẹ giọng nói:

"Ngài không thấy hắn ta giống ai sao?"

Đỉnh Liêm nhỏ giọng hỏi:

"Giống ai?"

Lý Tầm Yên bĩu môi nói:

"Các ngài hay bắt chúng ta quỳ lạy trước bức tranh kia mỗi sáng, chẳng lẽ các ngài còn chưa nhìn ra."

Đỉnh Liêm lấy ra một bản sao mở ra thì thấy ngoại trừ khung cảnh đằng sau thì tất cả đều giống như đúc, một lúc sau Băng Thần mới buông ra hai tay thở dài một tiếng, Đỉnh Liêm lại nhanh chân chạy tới hỏi:

"Thứ này ngươi học của ai? Sao ngươi lại làm được?"

Băng Thần lắc đầu nói:

"Ta cũng không biết nữa, khi ngài lấy ra tấm bùa đó thì ta bỗng nhiên cảm giác mình nên làm thứ kia, nhưng chính ta cũng không biết gọi nó là gì nữa."

Băng Thần tất nhiên nói dối nhưng Đỉnh Liêm mím môi lại nói:

"Lý sư tỷ sẽ đưa ngươi đi nghỉ trước, chiều nay Tân Sinh Chiến ngươi cố gắng một chút, chúng ta sẽ đi bế quan ngay bây giờ."

Nói xong thì ba người đồng thời biến mất, Lý Tầm Yên đi tới mỉm cười nói:

"Sư đệ đi theo ta."

Băng Thần gật đầu nói:

"Mời sư tỷ dẫn đường."

Khi hai người đã đi xa thì Trọng Phàm mới nhỏ giọng hỏi:

"Đại sư huynh ngươi có nghĩ hắn ta thật sự là người kia chuyển thế giống ta không?"

Đỉnh Liêm mày nhíu thật chặt nói:

"Chúng ta đánh nhau cũng vì tài năng của hắn ta, nhưng trước tiên phải nói đến tài năng đó quá giống một người. "

Hắn lại nhìn Băng Thần một cái rồi nói:

"Dù kiếp trước của hắn ta thật sự là tổ sư thì kiếp này vẫn là đệ tử của chúng ta, đừng nghĩ nhiều làm gì."

Sở Nam lắc đầu nói:

"Ta không sợ chuyện đó, ta chỉ sợ dạy cái gì hắn cũng biết thế chúng ta để chưng ư?"

Đỉnh Liêm bỗng dưng nở nụ cười nói:

"Những cái gì chúng ta không làm được hắn lại làm được thì không phải người ngoài đều sẽ lác mắt hay sao, thử tưởng tượng đi có một đệ tử như thế thì lưu danh thiên cổ nào khó khăn."

Băng Thần chậm rãi cùng Lý Tầm Yên đi trong đầu bất giác nhớ về kỷ niệm kiếp trước cùng hai người nữ nhân thất lạc của mình, kiếp đó hắn tên Đạp Thiên Vân thiên tài từ trong trứng thế nhưng cuộc sống lại đầy rẫy bất hạnh.

Gia tộc bị đồ sát không còn, gia nhập sơn môn thì diệt môn, cưới thê tử thì nàng chết, đến khi hắn tự lập môn hộ nhận hai người đệ tử thì mọi chuyện bất hạnh mới ngưng tới, vẫn cứ tưởng mọi chuyện vẫn cứ tốt đẹp mãi như thế.

Thế nhưng ông trời lại một lần nữa bất công với hắn ta vợ hắn Mai Linh chết, hai người đệ tử là Thủy Linh cùng Thủy Nguyệt sống cạnh hắn xoa dịu nỗi đau thể xác cũng như tinh thần cho hắn.

Khi Mai Linh chết hắn sáng tạo ra Thập Lý Đào Hoa, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa Phù đạo, Y đạo, Thực Đạo và Trận đạo, ngày nàng chết trong nguyền rủa hắn sáng ta ra nó, hắn còn nhớ rõ Thuỷ Linh cùng Thủy Nguyệt muốn học hắn ta đã rất tức giận.

Nhưng các nàng đã nói như vầy:

"Sư phụ đã làm ra thứ này để xoa dịu nỗi đau của Sư nương, chúng ta cũng muốn xoa dịu nỗi đau cho sư phụ."

Sau cuộc chiến Thần Ma chứng kiến hai nàng bất lực nằm trong vũng máu Băng Thần đã khóc, hắn ta có thể chữa mọi thứ nhưng không thể mang lại sự sống cho hai linh hồn đã tan vỡ, tất cả còn lại sau đó chỉ còn một tấm bùa cùng một lời nhắn nhủ:

"Sư phụ chúng ta đã thành công tạo ra một tấm nhưng xin lỗi người vì chín lá còn lại có lẽ chúng ta không thể làm rồi, tạ ơn người."

Các nàng từ bé đi sau lưng hắn đến cả ngàn vạn năm, hắn đã từng nhốt các nàng không biết nhiêu lâu vì dám tỏ lời yêu với hắn, nhưng các nàng chưa từng oán từng hối lấy một câu mà chỉ yên lặng theo sau.

Hắn nước mắt lần đầu rơi cũng là lần cuối rơi trong kiếp ấy, mọi đau khổ đều vỡ tan như con đê trước sóng lớn, tìm được người kế thừa Thiên Long Môn hắn cũng giao lại lá bùa hi vọng có người kế tục hai nàng tao ra chín lá còn lại.

Sau đó hắn ta tự sát, kiếp trước sau khi có được ký ức của các kiếp trước nữa thì hắn ta cũng tự sát ngay khi nên thần đế cũng là như thế, hắn sợ Quang Minh cùng Hắc Ám hai người đệ tử nối gót Thủy Linh cùng Thủy Nguyệt.

Lý Tầm Yên bỗng nhiên nói một câu phá tan sự hồi tưởng của Băng Thần:

"Giá mà ta có thiên phú như ngươi thì cuộc sống sẽ hoàn hảo biết bao."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Không hoàn hảo "
Bình Luận (0)
Comment