Thú Tu Thành Thần

Chương 690

Băng Thần cùng bọn họ trò chuyện rất nhiều đồng thời dưới sự mách nước của Bằng Thần thì đám người này dư sức hoàn thành nhiệm vụ trong tộc giao, họ chở Băng Thần về chỗ cũ.

"Tạm biệt các ngươi, ta mang cho các ngươi ít đồ ăn."

Khi nhận xong đồ thì mấy người đó vui vẻ nói:

"Mong gặp lại ngươi."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta cũng thế, các ngươi nhanh chóng quay về tộc đi."

Cô gái nhìn Băng Thần rồi nói:

"Ta có thể xin ngươi để cho ta vẽ một bức tranh được không?"

Băng Thần đưa luôn cho nàng một tấm hình rồi nói:

"Không cần ta đưa cho ngươi hẳn tấm hình luôn."

Nói xong Băng Thần nhảy xuống dưới lướt nhanh về phía lãnh thở của Nhất Giác Thiên Mã, mấy người kia cũng nhanh chóng bay đi, mấy người kia nhìn về cô gái xin hình của Băng Thần như muốn nói " Sao ngươi mê trai lộ liễu như thế thật mất mặt."

Cô gái thấy mấy người kia nhìn mình thì mới nói:

"Thủy Anh tỷ người nàng tìm rất giống hắn, thế nên ta muốn lấy tầm hình về chứng minh với tỷ ấy rằng ta không nói sạo, các ngươi cũng phải làm chứng cho ta."

Nàng nói xong thì giật mình nói:

"Chết quên tại sao lúc nãy nói chuyện chúng ta không hỏi thêm thông tin về hắn."

Một người thở ra một hơi rồi nói:

"Bây giờ trễ rồi, ngươi nếu quay lại để hỏi thì hắn ta cũng sẽ chém gió thôi, không quay lại thì còn giữ được liêm sỉ."

Sau đó quả nhiên cô nàng kia chọn cách giữ lấy liêm sỉ, Băng Thần không hề biết tấm hình của mình sẽ được đưa cho cô nương tên Thủy Anh kia nếu không chắc chắn hắn sẽ đòi lại hình dù cho mất mạng, Thủy Anh rất giữ dằn nếu nàng ta biết mình ở chung với một đám nữ nhân không biết có nổi điên không.

Nhưng có điều Băng Thần không phải là muốn không tìm lấy nàng, hắn ta muốn chinh phục nàng trước khi mang nàng về dinh bởi hắn biết được rằng Song Tu Thần Quyết khi khóa độ thiện cảm có thể đồng thời làm quan hệ của mấy cô nàng tốt hơn.

Băng Thần không muốn thấy cảnh mấy bà vợ suốt ngày đánh nhau, kiếp trước Thủy Anh suốt ngày đòi tỷ thí với Khang Tiểu Vũ để giành lấy vị trí lão đại, hai nàng đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không ai nhường ai, may sao Băng Thần cao tay mới khiến nàng không thể kéo bè kéo cánh mà chỉ luôn đơn đấu cùng Khang Tiểu Vũ.

Nhớ đến kiếp trước có lần Băng Thần đang ngủ thì trần nhà sập xuống đầu, hắn giật mình chạy ra vì tưởng kẻ thù tới ai ngờ hai lão bà đang đánh nhau, thế là hắn phải vội ra làm kỳ đã cản mũi để cho cuộc chiến dừng lại trước khi hai nàng làm bị thương lẫn nhau.

Hắn quả thật đếm không xuể những lần các nàng ra tay đánh nhau, sau khi thực lực các nàng càng mạnh thì sức hủy hoại của các nàng càng to lớn, thậm chí khi thành thần thánh thì càng ghê gớm hơn, thế nên kiếp này Băng Thần đã tính đến chuyện gặp Thủy Anh thì phải xử lý làm sao rồi nhưng chuyện này là ngoài dự tính toàn bộ.

Khi hắn vừa về thì Nguyệt Lung Linh đi ra hỏi:

"Huynh không sao chứ?"

Băng Thần nhún vai cười nói:

"Ngoài việc chúng ta không thể ăn hết trứng chiên thì có chuyện gì khác được cớ chứ, ta cùng bọn họ đã hợp tác như dự định, mọi ngươi chuẩn bị đi sắp tới lúc số người chơi chỉ còn 1 triệu rồi đấy."

Mấy cô nàng lúc này mới để ý số người lẫn trốn thành công chỉ còn hơn 2 triệu một chút thôi, như thế sẽ chỉ cần thêm một chút thời gian để xuống 1 triệu, chưa kể số người bỗng nhiên giảm mạnh, có lẽ đám quái vật đã dần tìm ra cách để phát hiện những người ẩn trốn.

Nhưng sáu người bọn họ chắc chắn sẽ không sao, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua đến tận ba tiếng sau thì đám người chưa bị phát hiện mới hạ xuống 1 triệu 1 trăm ngàn, Băng Thần chép miệng nói:

"Ta cứ tưởng mọi thứ sẽ nhanh chóng lắm chứ."

Nguyệt Lung Linh nuốt xong một miếng đồ ăn rồi nói:

"Như vầy cũng tốt coi nhưng chúng ta có thời gian để nghỉ giữa giờ, dù sao trốn tránh liên tục quá lâu bây giờ mới có một chút thời gian để thư giãn thực sự, huynh....."

Nàng ta nói cái gì đó Băng Thần hoàn toàn không hề nghe được nhưng Băng Thần không phải mất tập trung mà hắn đang tập trung vào thứ khác, cả thân thể hắn nhanh chóng lao tới đẩy văng Lý Sư Sư đang nói chuyện ra, ngay vị trí đó một mũi tên cắm xuống đâm sâu vào trong mặt đất.

Cả mấy người khác cũng phát hiện ra ngày sau đó, mọi người nhanh chóng vào tư thế phòng thủ ánh mắt nhìn chăm chú vào nơi mũi tên phát ra, Băng Thần lấy ra Sát Thần Kiếm lao lên không trung, mấy người kia cũng không chút ngần ngại lao xuống tấn công Băng Thần.

Có vẻ như bọn họ hoàn toàn không biết gì về Băng Thần cả, tuy ban đầu rất tự tin nhưng khi cảm nhận được khí thể Băng Thần tản ra thì bọn họ biết mình đã chọn nhầm đối thủ, đám người nhanh chóng kết thành một cái kết giới bao bọc lại cả sáu người.

"Kình "

Sát Thần Kiếm cùng lớp màng va chạm với nhau gây ra một âm thanh vô cùng khủng khiếp, cả lớp kết giới vàng chóe ngay lập tức có dấu hiệu bị mu mờ đi thấy rõ, đám người kia lập tức có một người ra mặt nói:

"Vị huynh đệ này cho chúng ta xin lỗi nếu ngươi bỏ qua chúng ta sẽ mau chóng rời đi."

Băng Thần cười nói:

"Các ngươi tấu hài ư? Muốn giết thì giết, muốn đi thì đi các ngươi nghĩ mình là ai thế?"

Kiếm trong tay vẫn liên tục chém vào kết giới kia, mấy người kia bây giờ đã biết mình sai lầm thế nào, vốn nguyên đám sau người đêu nằm trong vị trí top 20 đến 30, bọn họ còn nghĩ tổ hợp như thế thì không e sợ bất cứ ai, nào ngờ Băng Thần đã ngay lập tức cho họ biết họ sai đến mức đô nào.

Một người khác thấy kết giới sắp đổ vỡ thì gào to:

"Ta là em trai của Hoài Phong mong các hạ tha cho chúng ta một con đường sống nếu không hậu quả ngươi không thể chịu nổi đâu."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta cũng muốn xem tên kia làm gì được ta."

Dứt lời Băng Thần ngừng đánh bằng Sát Thần Kiếm, mấy người kia thở phào một hơi tuy lời nói cùng hành động của Băng Thần trái ngước với nhau nhưng miễn sao họ sống thì tốt rồi, nhưng ngay lập tức họ biết mình nhầm to rồi.

Băng Thần không biết từ đâu lấy ra một cây cung màu đen nhanh lẹ rút ra chín mũi tên rồi cười to nói:

"Ngươi thử gọi cho anh mình đi ta bây giờ đang rất cần gặp hắn đấy."

Dứt lời các mũi tên hóa thành Hắc Long ảo ảnh há mồm táp tới, sau đó kết giới của bọn họ bị nó ngoặm trong mồm cắn nát tan thành nhiều mảnh, khi tàn ảnh Hắc Long tan biến thì mỗi người trên ngực để cắm từ một đến hai mũi tên.

Ngay sau đó cả đám ánh mắt oán hận trong khi thân thể dần tan thành cát bụi , Băng Thần thì chỉ hừ nhẹ một tiếng sau đó đi xuống chỗ cũ không thèm để ý mấy người này, một đám người này làm hắn lại phải mất công ra tay.

Lý Sư Sư hơi lo lắng hỏi:

"Tại sao họ tấn công chúng ta thế?"

Băng Thần cười nói:

"Các ngươi không cần quá lo lắng, đám người đó thực lực mạnh thế nên muốn săn những người còn lại thôi, có ta thì đến bao nhiều ta xử lý bấy nhiêu."

Thời gian còn lại của buổi tối mấy cô nàng đều cẩn thận không hề chủ quan mặc kệ Băng Thần đã cam đoan về an toàn, nhỡ đâu một nhóm lớn đánh lèn thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment