Thú Tu Thành Thần

Chương 717

Sáng ngày hôm sau khi Băng Thần tỉnh dậy thì trời mới chỉ tờ mờ sáng thôi, lúc này Tô Linh đang rúc vào một góc ngủ say rồi, Băng Thần thì có chuyện cần làm thế nên hắn mới dậy sớm như thế, hắn ta muốn tinh lọc mấy loại huyết mạch kia để lấy ra huyết mạch Thao Thiết mỏng manh ẩn trong đó.

Từng lọ huyết mạch mất đi sắc thái sau đó bị Băng Thần ném qua cửa sổ như rác thải vậy, cầm trên tay lọ thủy tinh nho nhỏ Băng Thần không khỏi vui sướng, chuyện này đã khiến hắn phải tập trung liên tục trong vòng hai tiếng thành quả lại vượt trên cả hắn mong đợi thế nên hắn mới vui sướng như thế.

"Thế này thì coi như có chút sức lực rồi."

Dốc hết bình thủy tinh vào miệng sau đó Băng Thần quay lại giường bắt đầu nằm ngủ, công pháp liên tục vận chuyển khiến cho dù cơ thể tiếp thu một loại siêu cấp huyết mạch nhưng tình trạng của Băng Thần trông vẫn hết sức bình thường, nhìn hắn chỉ giống đang ngủ say thôi.

Thời gian ngủ cũng kéo dài không bao lâu, hắn ngủ từ bốn giờ sáng cho đến khi mặt trời chiếu vào mặt lúc bảy giờ thì tỉnh lại, cả thân thể tràn đầy sức lực giống như hắn ta vừa mới bệnh liệt giường khỏe lại vậy.

Nhìn về phía đối diện thì Tô Linh đang cột tóc, hắn ngồi dậy thì nàng vui vẻ nói:

"Ngươi tỉnh đúng lúc lắm, hai chúng ta chuẩn bị ăn sáng thôi, ta biết khẩu phần ăn của ngươi rất lớn nên đã kêu cực kỳ nhiều ngươi cứ từ từ mà ăn."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Cám ơn tỷ quả thật ta đang cực kỳ đói bụng, có cảm giác như nếu không sớm có đồ ăn ta ăn ngươi mất."

Tô Linh mặt xoát đỏ, nàng giận dỗi nói:

"Ngươi vực lại tinh thần sau đó càng lúc càng không nghiêm túc."

Băng Thần nắm lấy tay nàng nhỏ giọng nói:

"Ta muốn hỏi tỷ một chuyện không biết tỷ có thể trả lời ta thật lòng không?"

Tô Linh mỉm cười nói:

"Ngươi hỏi đi ta sẽ trả lời nếu có thể."

Băng Thần mỉm cười nhưng ánh mắt nghiêm túc hỏi:

"Tỷ bảo sau này sẽ lấy ta, chuyện đó tỷ nghiêm túc hay giỡn thôi?"

Tô Linh nghe hắn nói thì giật hết cả mình, tất nhiên nàng mong hắn sẽ cưới nàng rồi nhưng nàng không dám nói ra miệng, nàng đâu hề biết câu hỏi này có ý gì đâu, nỡ nàng nói có mà hắn ta mang lòng xa cách thì lúc đó coi như mất cả chì lẫn chài.

Đang lúc nàng bí bách thì người phục vụ tới gõ cửa dùng thiết bị âm thanh thông báo:

"Đồ ăn đã tới xin quý khách mở cửa."

Băng Thần bữa sáng tiêu thụ hết gần 50 cái bánh pizza cùng vài chục tô khoai tây nghiền, cuối cùng hắn tráng miệng bằng vài hộp kem, khi hắn ăn xong thì Tô Linh đã sớm chuồn qua phòng của Loan Phượng tạm trốn rồi.

Trong lòng nàng lúc này có rất nhiều suy nghĩ, nàng quả thật không biết Băng Thần thực sự có ý gì khi hỏi câu đó, nàng có cảm giác sau nụ hôn hôm trước có lẽ hắn cũng có chút thích mình, nhưng nàng lại sợ đó chỉ là phản ứng của một nam nhận.

Biết đâu hắn ta nghĩ mình làm sai bây giờ lại hối hận, hắn muốn hỏi nàng để biết được suy nghĩ của nàng còn tránh xa, nhưng cũng rất có thể hắn ta thực sự muốn đến vơi nàng nên mới hỏi câu này thì sao, như thế nếu nàng từ chối thì vốn rằng có khả năng tình cảm lại trở thành mãi mãi không có kết quả.

Giả dụ Băng Thần bị nàng nói không sau đó hắn cũng nói hẳn chỉ hỏi cho vui giống chị em trong nhà đùa cợt với nhau, có điều nó sẽ tạo ra khoảng cách giữa nàng cùng hắn, tình chị em có lẽ sẽ đảm bảo nhưng tình cảm trai gái thì coi như xong.

Nàng ngồi ở phòng của Loan Phượng cầm sách nhưng cũng cầm ngược, Loan Phượng thấy thế thì mới hỏi:

"Tô Linh có chuyện gì mà suy nghĩ ghê thế? Suy nghĩ đến tận chiều rồi mà vẫn chưa có kết quả chắc rắc rối không nhỏ đâu, nếu không nói cho ta biết xem có thể khuyên gì được không."

Tô Linh nhìn người dì xinh đẹp nhưng 36 năm vẫn không một mảnh tình vắt vai của mình lắc đầu, các bạn của nàng đã từng nói:

"Trong chuyện tình cảm thì cách nhanh nhất để dẫn tới sụp đổ chính là nghe lời khuyên của những người chưa có chút kinh nghiệm nào cả."

Nàng chép miệng mốt cái rồi nói:

"Ta không sao dì đừng có lo lắng, với lại chuyện này dì cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào khuyên ta cũng vô ích thôi."

Loan Phượng nghe thế thì đã biết được Tô Linh đang vướng víu vấn đề gì rồi nhưng quả thật nàng không khuyên được, đến tận khi bữa tối xong xuôi thì Tô Linh mới lần mò về phòng của mình trước khi hành lang bị giới nghiêm.

Dù sao phòng của Băng Phượng đã đăng ký một người nếu nàng ở lại thì rất có thể se gặp rắc rối, đi vào trong căn phòng tối đen nhưng nàng vẫn thấy mờ mờ nhờ ánh trăng, Băng Thần đã quay vào một góc có vẻ cũng đã ngủ xay rồi.

Nàng thả chậm bước chân nhất có thể sau đó cố gắng leo lên giường nằm nhưng không gây ra tiếng động nào cả, nhưng khi vừa nằm xuống thì nàng bị một cánh tay xuyên qua eo kéo về hướng ngược lại.

Băng Thần giọng nói đều đều:

"Tỷ chạy trốn ta mãi được sao, mau cho ta biết từ trước tới nay tỷ nói giỡn hai nói thiệt."

Cả người nàng run lên, cố lấy hết dũng khí sau đó nàng nhỏ giọng nói:

"Ta chưa bao giờ nói giỡn cả."

Băng Thần nhỏ giọng nói:

"Tỷ quay lại nhìn ta nói."

Tô Linh dù lo lắng cực kỳ nhưng vẫn xoay lại, khi nàng xoay lại thì Băng Thần mới nói:

"Bây giờ chỉ nhìn thẳng mắt ta rồi nói."

Tô Linh run rẩy nói ra từng chữ:

"Ta chưa bao giờ nói giỡn cả, thực sự ngày nào đó ta mong được làm người phụ nữ đứng sau làm hậu phương cho đệ xuất đời."

Băng Thần tuy biết chắc câu trả lời nhưng vẫn vô cùng vui sướng, tay hắn kéo nàng sát vào người mình miệng ngậm lấy làn môi hồng hào xinh xắn, Tô Linh cũng giống như vẻ ngoài của nàng vậy, khi bị hắn ta áp đảo thì nàng chỉ biết run rẩy đáp lại.

Khi quần áo của nàng đã bị lột ra hết rồi thì nàng mới nhỏ giọng nói:

"Đừng mà Băng Thần..... chúng..... chúng ta...... không thể như thế được." 

Băng Thần mỉm cười nói:

"Có gì không được cơ chứ?"

Nói xong thì chìa khóa đi vào ổ, Băng Thần hít sâu một hơi, Tô Linh cắn chặt vào vai của hắn ta, sau đó Băng Thần làm chuyện nam nhân lên làm còn Tô Linh thì chỉ còn nhẹ nhàng rên rỉ, nam nữ giao hoan mang tới cho nàng cảm giác mê đắm.

Tất nhiên cũng phải tính đến kinh nghiệm xa trường đầy phong phú của Băng Thần, chuyện gì cũng vậy phải quen tay thì mới làm tốt được, sau khi thỏa mãn Băng Thần mới ôm nàng nằm ngủ, bây giờ tạm thời hắn không muốn làm thêm bởi như thế sẽ tổn hại đến nàng.

Tô Linh ôm chặt lấy hắn nhỏ giọng nói:

"Chúng ta không có biện pháp an toàn có khi nào ta mang thai con của ngươi không?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Tỷ mang thai không phải rất tốt sao?"

Tô Linh nắm tay nhỏ đập vào người của hắn ta một cái rồi nói:

"Không phải ngươi muốn tam thê tứ thiếp hay sao? Bây giờ mấy cô gái không chịu làm quen với một người đã làm bố đâu."

Băng Thần mỉm cười nhẹ nhàng vuốt vẻ nàng rồi nói:

"Các nàng không chịu thì ta chỉ cần mình tỷ thôi, ai mà biết được sau mấy bộ quần áo truyền thống rộng thùng thình lại che giấu món ngon khó cưỡng như vậy, quả nhiên không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài."

Tô Linh khẽ vuốt ve mặt hắn nhỏ giọng nói:

"Không biết tại sao ta lại phải lòng một cái tiểu oan gia như ngươi."

Băng Thần nhỉ giọng hỏi:

"Nơi đó của tỷ hết đau chưa?"

Tô Linh mỉm cười nói:

"Đỡ rồi nhưng ngươi muốn làm gì?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Còn làm gì nữa?"

"A..... tha ta.... a......a "

Khi trận chiến bế mạc một lần nữa thì hai ngươi mới ôm nhau ngủ say, Tô Linh trên khóe môi giữ lấy nụ cười tươi tắn, cuối cùng tảng đá treo trong lòng của nàng cũng tan biến, từ mai về sau dù xảy ra chuyện gì thì nàng cùng hắn mãi mãi sẽ ở bên nhau.
Bình Luận (0)
Comment