Thú Tu Thành Thần

Chương 972

Mở ra cuốn sổ thì Băng Thần lại một lần nữa phải bất ngờ khi hóa ra trong đây lại ghi rất chi tiết tất cả những gì hắn ta thắc mắc, tất nhiên trong đó có bao gồm cả thân phận của cô gái kia mặc dù chỉ có một cái tên chung chung là thượng nhân.

Ở nơi của Băng Thần thì có thể nói các võ giả cấp độ rất cao có thể coi như Thượng nhân thế nhưng cô nàng kia chắc phải thuộc loại nào đó cao cấp hơn, thậm chí vượt khỏi tầm hiểu biết của Băng Thần.Có điều làm cho Băng Thân yên tâm là Thượng nhân sẽ không gây bất lợi cho những người đi vào trong thế giới này, chính vì thế cô nàng kia dù rất tức hắn nhưng chỉ có thể dùng chút tiểu xảo tạo bất lợi.

Thế giới này một lần đi vào tối đa sẽ mất tám tiếng tương đương với hai ngày trong đây, chết càng sớm thì đi ra càng nhanh, tuy trong sách nói thế nhưng Băng Thần không muốn thử xem có thực sự đi ra sớm không, nhỡ đâu không phải giống như trong sách nói mà chết luôn thì không còn cơ hội để hối hận.

Trong thế giới này những sinh linh ngoại trừ đồng loại đều sẽ cho kẻ giết nhận được sức mạnh, Băng Thần xem tới đây thì có chút ngạc nhiên nhưng cô nàng kia đã nói có thể cho hắn ta sức mạnh. Nếu nàng ta làm được thì nơi này chắc chắn cũng có thể xảy ra chuyện như trong sách viết.

Kiểm tra kỹ một hồi thì Băng Thần xác định nơi hắn đứng không có một cơ quan nào cũng như chẳng có cách nào để đi xuống cả, mặt sàn cũng làm bằng kim loại thế nên chắc chắn không dễ bị phá hủy.

Bỗng nhiên hắn ta nhìn về thanh kiếm trên tay rồi suy nghĩ:

"Thứ có thể khiến cô nàng kia thèm muốn không thể nào quá tệ chứ nhỉ?"

Rút kiếm ra khỏi vỏ Băng Thần ngay lập tức bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của nó, lưỡi kiếm rất mỏng thậm chí gần như trong suốt.Thế nhưng cảm giác sắc lạnh của nó vẫn khiến sống lưng hắn ta có chút lạnh, phía bên trong lại nhìn thấy một chút tia điện pha chút ánh sáng xanh như vạn niên băng.

Ngắm chán chê rồi thì Băng Thần dùng nó chém xuống mặt kim loại thế nhưng âm thanh va chạm không hề có, lưỡi kiếm xuyên qua tất cả khiến cho dùng lực quá mạnh Băng Thần té chổng vó.

Thanh kiếm thì tuột ra khỏi tay văng lên không trung sau đó rơi xuống cắm thẳng xuống dưới, có điều tuy lưỡi kiếm xuyên xuống mặt sàn nhưng chuôi kiếm thì vẫn hơi lúc lắc. Băng Thần đứng dậy đi tới nhặt thanh kiếm lên vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Cô gái kia bỗng nhiên lại hiện ra trước mặt khẽ mỉm cười nói:

"Công tử thấy không nó hoàn toàn vô dụng với ngươi không bằng mang đổi cho ta."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Cô nương cũng nên nhớ những gì ta nói không phải đùa, ta biết chắc chắn nó rất giá trị với cô nương nhưng có thể lại vô dụng với ta, có điều nó chọn ta thế nên ta sẽ giữ nó như một người bạn.

Có thể ngươi không rõ chứ thực lực nằm ở cái đẳng cấp một quyền một trăm ngàn cân đủ để sở hữu tất cả những gì ngươi muốn ở thế giới của ta. Nhưng ta không cần bởi vì một chữ duyên, nhờ nó mới có ta vui vẻ hạnh phúc ngày hôm này thế nên dù ra sao ta cũng không đổi."

Cô gái khẽ xoa tay nói:

"Ta nghĩ sư phụ ta đã nhầm khi bỏ nó vào trong số 20000 ngàn thanh vũ khí bởi nó là trấn phái chi bảo của môn phái ta."

Nàng vừa dứt lời thì chăm chú nhìn Băng Thần xem hắn ta phản ứng như thế nào, ngay lập túc gương mặt của Băng Thần hiện lên vẻ bối rối. Nhưng một luồng uy áp khổng lồ từ thanh kiếm tràn ra áp lấy nàng ta, Băng Thần thì hoàn toàn không cảm nhận được.

Cô gái lui ra xa vẻ mặt đề phòng nhìn xem Băng Thần quyết định như thế nào, một lúc sau Băng Thần nhẹ giọng nói:

"Một môn phái thì trấn phái chi bảo tầm quan trọng ta hiểu, thanh kiếm này có duyên với ta nhưng không thể chỉ vì ta lại khiến môn phái với không biết bao nhiêu người gặp chuyện không tốt.

Thế giới này chắc cũng do các vị tạo ra, tuy chưa giết con quái vật nào nên không thể khẳng định thế nhưng nếu thật như trong quyển sách kia viết thì nhân loại chúng ta chịu ơn các vị. Bảo kiếm xin trả lại cho cô nương tất nhiên ta sẽ muốn những thứ kia để cho bản thân không bị thiệt thòi."

Cô gái vui mừng ra mặt nhưng lại cảm giác cực kỳ e ngại trước khí tức tràn đầy phẫn nộ của thanh kiếm, khi nàng đang do dự có nên cầm lấy nó không thì một âm thanh vang lên:

"Ta không nhầm đâu đừng để Thanh Thủy rời khỏi người nó đã chọn, cũng không được để người đó có ác cảm với chúng ta. Thân phận của hắn ta chắc chắn cũng không phải người thường mà do ai đó chuyển sinh, chúng ta làm nhiều như thế vì muốn tìm thêm nhân tài.

Thanh Thủy đã chọn thì tài năng không cần phải bàn cãi, ngươi phụ trách quan sát hắn ta nhưng đừng can thiệp gì thêm. Hắn nắm Thanh Thủy trên tay thì chết chúng ta lấy lại nó còn nêu hắn sống thì sớm muộn cũng là người của chúng ta thôi."

Cắn chặt môi nghe những lời của cha nói mà nàng không phục chút nào, bản thân nàng cũng từng thu phục Thanh Thủy nhưng không thành công. Bây giờ một kẻ yếu hơn con kiến lại thu phục được, có điều cha đã quyết thì chỉ có thể nghe theo.

Thay vì tiếp lấy bảo kiếm nàng lại vung tay truyền một luồng khí tức vào trong thân thể hắn ta, Băng Thần cảm giác thân thể thư sướng vô cùng. Nàng ta thở dài một hơi rồi nói:

"Thái độ của ngươi rất tốt chắc cũng không phải người xấu, Thanh Thủy đã chọn lấy ngươi ta có mang nó về cũng không thể yên với nó thế nên ngươi giữ nó đi."

Băng Thần hơi ngạc nhiên vì thái độ của nàng thay đổi quá nhanh mức, hắn nhìn thanh kiếm khẽ nói:

"Hóa ra nó tên Thanh Thủy."

Cô gái nhìn vẻ mặt thích thú của Băng Thần thì thở dài một hơi rồi nói:

"Thanh Thủy không dùng để phá hoại mà dùng để trảm sinh linh, hủy diệt hết mọi thứ xấu xa thế nên ngươi đứng làm người xấu nếu không muốn bị nó cắn trả. Nó có khả năng đặc biệt đó là tác động vào tâm lý khiến những kẻ bị chủ nhân nhắm tới dễ bị ảnh hưởng bởi những việc xấu họ đã làm.

Càng giết kẻ đại gian đại ác thì Thanh Thủy sẽ càng vui sướng, khi nó vui sướng thì thứ ngươi nhận lại từ nó chính là sức mạnh. Nếu có ý định làm người xấu thì ngươi lên từ bỏ Thanh Thủy ngay bây giờ."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta chẳng muốn làm người xấu nhưng cũng chẳng muốn làm người tốt, ta đây chỉ cầu không thẹn với lương tâm của mình."

Cô gái dần trở nên mờ ảo sau đó biến mất chỉ để lại một câu nói:

"Đừng làm ta thất vọng. À quên Thanh Thủy còn có khả năng kéo dài lưỡi kiếm ra nữa."

Băng Thần thấy nàng ta biến mất hoàn toàn thì ngớ người ra rồi nói:

"Không mang ta xuống dưới đất mà cứ thế mà đi sao?"

Hắn khẽ hỏi vu vơ:

"Thanh Thủy nàng nói ngươi có ý chí riêng của mình thế ngươi có thể cho ta biết làm sao để đi xuống khỏi chỗ này không?"

Thanh Thủy rung lên một cái như trả lời hắn, có lẽ đã nhận chủ thế nên hắn ta rất đơn giản đã nhận ra nó muốn nói gì. Băng Thần chép miệng nói:

"Bạn gái không có chó cũng không nhưng lại có thể nói chuyện với ngươi thì cũng tạm được, bây giờ ta cần tĩnh tâm lại một chút nghĩ xem có cách nào để đi xuống không."

Một lúc sau đang nhắm mắt suy nghĩ hắn ta chợt mở to mắt cười vui vẻ nói:

"Ta nghĩ ra rồi, để xem phía dưới có những gì nào."
Bình Luận (0)
Comment