Thú Tu Thành Thần

Chương 976

Băng Thần nhớ tới chuyện sau khi ra ngoài thực tại khoảng mười tiếng thì mình sẽ thức tỉnh ký ức lại không khỏi mong chờ. Nếu kiếp trước không có gì nổi bật thì thôi, còn nhỡ đâu hắn ta xịn sò thì lời to rồi.

Trải qua nhiều chuyện trong ngày khiến cho tinh thần của hắn ta vô cùng mệt mỏi, ôm lấy Thiên Ý vài ngực hắn ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc Băng Thần ngủ say thì tại Kim Long võ quán trong phòng hai huynh muội họ tập luyện hồi chiều xuất hiện một đám người. Một người mặc quân phục nhíu mày nói:

"Cái này xuất hiện từ bao giờ?"

Kim Long quán chủ Triệu Uy khẽ đáp:

"Thưa thủ trưởng ta không quá rõ ràng nhưng chỉ xuất hiện trong ngày hôm nay thôi, sáng nay người dọn dẹp vẫn chỉ thấy con số đó là 700 cân tuổi mười sáu. Không rõ ai nhưng người có thiên phú xếp hạng SSS kia chắc chắn chỉ là một trong những người tới đây luyện.?

Người mặc quân phục khẽ hỏi:

"Có xác định được người đó là ai không?"

Triệu Uy suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Cái này thì không dám chắc nhưng chỉ có thể là một trong hai người đến buổi chiều, phòng này chỉ có khách hàng có thẻ hội viên kim cương mới được vào. Hôm nay cũng chỉ có hai khách sử dụng đó là Băng Mai thị trưởng tử nữ, nữ tên Thiên Ý nam tên Băng Thần đều 16 tuổi.

Có điều khả năng cao người đạt đánh giá SSS lả Băng Thần chứ không phải Thiên Ý, bởi ngày hôm qua Thiên Ý sử dụng lần cuối cũng chỉ đo ra thực lực là 700 cân. Nhưng không loại trừ khả năng người khác để lại số liệu 700 cân bởi hôm đó có hai người luyện một sáng một chiều."

Người kia nhíu mày hỏi:

"Thế người buổi sáng hôm đó thân phận thế nào?"

Triệu Uy nhỏ giọng nói:

"Thưa ngài đó là cháu của một người bạn của ta tên Thịnh Hâm nhưng ta đã kiểm qua rồi thực sự thì tiểu tử đó hết sức một quyền cũng không hơn được 500 cân thế nên có thể bỏ qua hắn ta."

Người kia vẻ mặt vẫn không yên tâm hỏi:

"Ngươi đã chắc chắn chữa, nhỡ đâu tiểu tử kia giả bộ thì sao?"

Triệu Uy mỉm cười nói:

"Cha của tiểu tử kia biết thân phận của ta thế nên hiểu được nói dối chúng ta có hậu quả thế nào, chưa kể hắn ta còn nói để cho ta dùng nội lực kiểm tra con hắn. Thực ra với thực lực hiện tại của ta thì chịu thử một quyền của tiểu tử đó cũng biết hắn ta sâu cạn thế nào rồi, ngài yên tâm không nhầm đâu."

Người kia mắt híp lại nói:

"Thế thì chỉ còn cái tiểu tử tên Băng Thần kia là đáng nghi nhất, cô bé tên Thiên Ý kia cũng không thể loại trừ bởi vì rất có thể từ trước đến giờ nàng ta chỉ cố gắng che giấu, hôm qua vì không kiềm chế được mới ra một quyền như thế."

Triệu Uy nhíu mày hỏi:

"Thế bây giờ ngài có cần triệu tập Băng Mai thị trưởng tới không, với thân phận của ngài thì nàng ta không thể nào giấu giếm được bất cứ cái gì."

Người kia vẻ mặt phiền muốn nói:

"Ta quen biết nàng thế nên ngươi không cần phải xen vào, chuyện này ta sẽ tự giải quyết."

Triệu Uy gật đầu nói:

"Ngài đã nói thế thì ta không can dự vào nữa, chiếc máy ta sẽ mang đi xóa dữ liệu, người có thiên phú này để nhiều người biết tới sẽ không tốt."

Người kia nhíu mày nói:

"Xử lý cho tốt người của mình nhất định không được để bọn họ tuồn tin tức ra ngoài."

Triệu Uy mỉm cười nói:

"Chuyện này ta đã dự tính đến trước thế nên những người làm nhiệm vụ vệ sinh tại võ quán cực kỳ trung thành, nếu ngài còn nhớ mặt bọn họ thì sẽ nhận ra tất cả."

Người kia gật gù nói:

"Người trong quân hết sao?"

Triệu Uy gật đầu xác nhận khiến cho người kia không còn lo lắng nữa, hắn ta nhỏ giọng nói:

"Chúng ta đi gặp Mai nhi thôi."

Hai người đứng phía sau hắn ta nãy giờ cũng đi theo còn Triệu Uy thì lấy một tấm vải phủ lên chiếc máy rồi gọi người vào mang đi. Hai người đàn ông lực lưỡng đi vào trong bê chiếc máy to lớn lên rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Nhưng lúc bọn họ đi ngang một cái phòng tập thì cửa vừa lúc mở ra, một thiếu niên vừa tập xong bước ra ngoài đồng thời mang theo gió từ phía bên trong cuốn ra khiến lớp vải bay lên một cái.

Có điều người bê chiếc máy ở đằng sau xử lý rất nhanh đắp lại tấm vải như cũ, người thiếu niên kia cũng dường như không nhìn thấy cái gì. Hai người kia có chút yên tâm sau đó nhanh chóng rời đi, người thiếu niên kia lúc này mới nhíu mày nói:

"Cái quái gì sao lại có người đạt được đánh giá SSS, chuyện này phải báo lại cho cha ngay mới được, thế nhưng trước tiên phải đi ra ngoài võ quán."

Sáng ngày hôm sau.

Băng Thần cùng với Thiên Ý ăn sáng sau đó tới trường, hai người vẫn tách nhau ra như mọi khi bởi Thiên Lâm không muốn các bạn học biết thân phận của hai người. Hai người cũng hoàn toàn đồng ý thế nên chuyện này đã trở thành thói quen của bọn họ rồi.

Nhưng khi họ vừa rời đi thì người mặc quân phục hôm qua tại Kim Long võ quán đã đứng trước cửa nhà của hắn ta. Đúng lúc này Băng Mai và Thiên Lâm cũng chuẩn bị đi làm, vừa nhìn thấy người nam nhân kia Băng Mai sững người lại, Thiên Lâm cũng vẻ mặt vô cùng bất ngờ.

Băng Mai ngạc nhiên nói:

"Hoàng bá bá sao ngài lại tới đây?"

Hoàng Lân đại tướng cũng là cha đỡ đầu cũng như bạn thân lâu năm cua cha nàng, hắn ta cười nói:

"Ta phát hiện ra một đứa cháu của mình có thiên phú đạt cấp SSS mà ngươi không báo cho bá bá biết."

Băng Mai nhíu mày nói:

"Ngài có biết một khi dính dáng đến ngài hay cha ta thì mọi chuyện sẽ rắc rối thế nào không, ta không muốn con của ta có số phận giống ta."

Hoàng Lân cười khổ nói:

"Ngươi nói thế bá bá đành chịu vì đúng là lỗi của ta nhưng cũng chính vì thế ngươi có một đứa con ngoan, à không bây giờ là hai đứa con ngoan ngoãn giỏi giang. Chưa kể ta còn đền cho ngươi một người chồng tốt như thế còn gì, Băng Vương chỉ là một ký ức buồn chứ không phải số phận của ngươi, nói thế Thiên Lâm sẽ buồn đấy."

Băng Mai hơi giật mình quay sang nhìn nụ cười gượng gạo của Thiên Lâm thì cắn môi nói:

"Muội hơi xúc động thế nên nói chuyện hơi thiếu suy nghĩ huynh đừng để tâm."

Thiên Lâm cười khổ nói:

"Ta biết vết thương lòng của muội sẽ khó lành được dù ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa, có điều những lúc như thế này rất ít xảy ra thế nên muội không cần lo lắng ta vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này mà để tâm đâu."

Hoàng Lân cười nói:

"Hai người đi làm trễ một chút để dành thời gian nói chuyện với ta được chứ?"

Băng Mai gật đầu nói:

"Mời Hoàng bá vào nhà."
Bình Luận (0)
Comment