Thú Tu Thành Thần

Chương 982

Cô gái hừ một tiếng rồi nói:

"Các ngươi nói thế có ý gì, chẳng lẽ Tịnh Ảnh Liên ta lại thích một nam nhân mới gặp lần đầu, ta chỉ có cảm giác người này rất lạ thế nên cần phải quan sát thôi.Nghe các ngươi nói thì ta biết cảm giác của mình hoàn toàn đúng, sao có thể một năm từ một quyền 500 cân lên tới hơn 2000 cân đạt cấp F để đi vào Hư giới được cơ chứ."

Hai người kia nhìn nhau vẻ mặt tràn đầy không tin, vừa nãy còn nhìn người ta không chớp mắt đến mức người ta nói gì cũng không nghe thấy bây giờ thì lại thành cảm giác lạ. Thế nhưng phận làm tôi tớ thì hai người đành phải thực hiện nhiệm vụ do tiểu thư của họ giao thôi chứ biết sao giờ.

Băng Thần quay trở lại mang theo một tin tức rất quan trọng mà có lẽ rất ít người ở Thiên Vương Tinh có thể biết được. Trời lúc này có lẽ cùng gần sáng rồi thế nên có lẽ cha mẹ cũng chuẩn bị xong tinh thần cho Thiên Ý rồi.

Xuất hiện ở thực tại hắn ta nhanh chóng rời khỏi nhà của Hoàng Kỳ khi nàng còn đang say giấc. Bắt tắc xi về đến nhà hắn theo đường cửa sổ vào trong nhà, Thiên Lâm và Băng Mai giật mình tỉnh dậy nhưng cảm nhận được là Băng Thần thì tiếp tục ngủ.

Vừa vào phòng thì thấy Thiên Ý đang ngồi trên giường của hắn ta vẻ mặt buồn rầu, nàng vừa nhìn thấy hắn thì liền nở nụ cười.Băng Thần nhỏ giọng khẽ hỏi:

"Muội làm gì sao lại còn chưa ngủ nữa?"

Thiên Ý xoa mắt lắc đầu nói:

"Ta muốn chờ huynh để ngủ cùng."

Băng Thần khẽ cười nói:

"Muội lớn thế này rồi còn ngủ chung với ta thì sau này nhỡ bạn trai muội biết thì lại khó xử, với lại bây giờ trời cũng đã sáng trưng rồi còn ngủ cái gì nữa."

Thiên Ý bĩu môi không thèm đáp, hắn ta cũng không nói thêm chỉ lặng lẽ đi xuống nhà, cô nàng thấy lạ thì hỏi ngay:

"Giờ này huynh xuống dưới nhà làm gì thế?"

Băng Thần thở dài nói:

"Hôm nay huynh chỉ lo di chuyển ở trong Hư giới thế nên vừa đi ra ngoài liền có cảm giác muốn ăn cái gì đó, muội có muốn ăn sáng không ta nấu mì cho."

Thiên Ý gật đầu khẽ đáp:

"Có chứ, huynh làm cho ta một tô thật to vào."

Băng Thần nấu ăn rất ngon nhưng hắn lại rất ít khi nấu bất cứ cái gì, mỗi khi Băng Thần chủ động muốn nấu đồ ăn thì nàng sẽ không bao giờ từ chối cho dù nàng còn đang no. Khi Băng Thần chuẩn bị nấu mì thì tiếng chuông cửa vang lên, hắn nhìn đồng hồ thì mới chỉ chín giờ sáng ai lại tới vào giờ này cơ chứ.

Thiên Ý nhanh chóng đi xuống dưới còn Băng Thần thì nhanh chóng làm bữa, Thiên Ý xuống thì thấy Hoàng Kỳ, mới vừa nãy nàng còn muốn nằm ngủ cùng Băng Thần nhưng bây giờ thì mặt mũi tươi tắn hẳn lên cơn buồn ngủ cũng hết.

Vừa mở cửa ra thì Thiên Ý choáng váng khi thấy cách ăn mặc của Hoàng Kỳ, quả thật thứ nào cần khoe thì khoe hết còn những thứ cần che thì phải che. Vừa có vẻ phóng khoáng tươi tắn lại không quá mức lộ liễu nhưng chắc chắn rất thu hút nam nhân.

Nàng ban đầu cảm giác mình cũng muốn thử mặc như thế này có điều nghĩ lại dáng người của mình thua xa thế nên thôi đi thì hơn. Khi thấy Hoàng Kỳ đi vào Băng Thần không khỏi ngạc nhiên hỏi:

"Vừa nãy ta rời đi tỷ còn ngủ cơ mà sao giờ đã tỉnh rồi?"

Hoàng Kỳ ngáp một cài rồi nói:

"Hôm qua ngươi vào Hư giới ta cũng đi vào Hư giới, ta đoán sơ sơ giờ người đi ra nào ngờ ngươi ở trong đó lâu thế. Vừa nãy ta giật mình tỉnh một cái sang kiểm tra thì thấy cửa phòng của ngươi mở liền chạy qua đây."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Quả nhiên là một vệ sĩ rất có tâm."

Thiên Ý cười nói:

"Chút nữa tỷ tập luyện buổi sáng với hai chúng ta nhé, nhà chúng ta có phòng tập riêng đầy đủ tiện nghi."

Hoàng Kỳ nhìn ngang ngó dọc rồi hỏi:

"Ngươi bảo có chỗ luyện tập nó ở đâu thế?"

Thiên Ý thấy Băng Thần quay lại vào bếp thì nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi chỉ cho ta cách để thân thể phát triển tốt hơn trước đi có được không? "

Hoàng Kỳ mỉm cười nói:

"Chúng ta có cả ngày thế nên cứ từ từ thôi, pháp triển thân thể thì đầu tiên cứ phải chăm tập luyện và ăn uống thật hợp lý cái đã rồi những thứ khác có thể chậm rãi cùng được."

Thiên Ý cười nhưng vẻ mặt có chút buồn:

"Ta muốn biết bởi ta sắp rời đi rồi, thôi bỏ qua mấy chuyện này đi tỷ vào đây ăn chung với hai anh em ta."

Hoàng Kỳ vốn đã ăn sáng rồi nhưng nghe đến có người mời ăn vẫn gật đầu không chút do dự, dù sao đồ ăn hôm qua Băng Thần làm cho khiến nàng mê tít, vừa vào đến trong nhà thì đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, Thiên Ý hô to:

"Huynh làm thêm cho Hoàng Kỳ một bát nhé."

Băng Thần không đáp lại nhưng rất nhanh sau đó hắn bê lên ba cái bát tô lớn rồi mỉm cười nói:

"Ngươi đến chơi nhưng ta không biết trước thế nên Hoàng Kỳ bạn học dùng tạm bữa ăn thanh đạm với hai anh em bọn ta vậy."

Hoàng Kỳ cười nói:

"Thế thì ta không khách sáo."

Ăn vào ngụm đầu tiên thì ánh mắt nàng không khỏi sáng lên, Thiên Ý thấy thế cười híp mắt hỏi:

"Thế nào?"

Hoàng Kỳ tăng tốc độ vừa ăn vừa gật gù nói:

"Ngày nào cũng được ăn ngon như thế này thì chắc hạnh phúc chết mất. Đúng rồi Băng Thần có hay nấu ăn khi ở nhà không?"

Thiên Ý bĩu môi nói:

"Ở nhà này cha ta nấu ăn còn dạy Băng Thần rằng không cần phải nấu ăn để sau này có nữ nhân mình yêu thương thì nấu cho nàng ăn. Băng Thần cũng chuyên tâm tu luyện cùng học tập thế nên có khi cả tháng mới được ăn một bữa do huynh ấy nấu."

Hoàng Kỳ cười nói:

"Cha ngươi chắc nấu ăn cũng ngon lắm nhỉ?"

Thiên Ý sì một tiếng rồi nói:

"Băng Thần huynh ấy có tài nhưng không có tâm còn cha ta thì có tâm nhưng không có tài, món ăn cha ta làm ra thì ăn được thôi chứ ăn ngon thì còn kém xa."

Băng Thần chép miệng nói:

"Cha nghe được muội nói thế chắc buồn lắm."

Thiên Ý lè lưỡi tíu tít đáp:

"Tại cha mẹ chưa dậy lên ta mới dám nói chứ."

Thiên Lâm đi từ cầu thang xuống nghe con gái nói thế liền ho khan một tiếng rồi nói:

"Ta vẫn còn ở nhà đấy."

Thiên Ý im lặng cười hì hì cho nó qua chuyện, Băng Thần đứng lên cười nói:

"Cha mẹ xuống ăn để ta lấy phần cho hai người."

Băng Thần đi vào bếp nhưng hai người kia vẫn ngẩn người, Thiên Lâm cắn môi mắt ngấn lệ:

"Cuối cùng đứa nhỏ này cũng chịu gọi ta là cha."

Băng Mai cũng không ngờ ngày cuối cùng bọn họ ở cạnh nhau thì con trai nàng cũng mở lòng hoàn toàn với chồng của nàng. Thiên Lâm đã phải cố gắng năm năm để bỏ chữ " nuôi " ra, mỗi lần nghe hắn gọi cha nuôi Thiên Lâm đều chạnh lòng chứ đâu phải không.
Bình Luận (0)
Comment