Nguyện vọng hàng đầu của Tống Oanh là một trường đại học ở phía bắc, đó là trường cũ của Tống Chí Lâm.
Cô muốn trở thành một giáo viên xuất sắc như ông.
Khi Tống Oanh còn học tiểu học, Tống Chí Lâm đã đưa cô đến Bắc Kinh thăm trường cũ của ông, sau đó cứ cách vài năm, ông lại đưa Tống Oanh đến thăm nơi đó.
Đôi khi là một chuyến đi công tác, đôi khi là một gia đình ba người đi du lịch, vì vậy ngay từ khi còn rất nhỏ, Tống Oanh đã tràn đầy khao khát đến ngôi trường đó học.
Cô tự giác nghiêm túc trong học tập, điểm chưa bao giờ rớt khỏi top 10 của lớp, cũng là vì trong lòng cô luôn có một niềm tin.
Học kỳ ba vừa rồi, có kết quả thi thử lần ba. Điểm của cô vẫn rất ổn định, đủ điểm xét tuyển vào trường mong muốn.
Tống Oanh cầm phiếu báo điểm xem xét, vẻ mặt không giấu được vẻ hài lòng.
"Lâm Tống Tiện, cậu muốn vào trường đại học nào?" Cô hỏi người bên cạnh. Lâm Tống Tiện đang làm bài tập văn do giáo viên giao cho.
"Đương nhiên là cùng trường đại học với cậu."
"Nhưng tôi định học trường sư phạm." Cô không giấu nổi nghi ngờ "Chẳng lẽ cậu cũng muốn làm giáo viên sao?"
Tống Oanh không khỏi tự tưởng tượng, chỉ cảm thấy vô cùng thê thảm.
Lâm Tống Tiện làm giáo viên, mấy đứa nhóc trở thành học trò của anh sẽ đáng thương biết bao.
"Ai nói với cậu học trường sư phạm chỉ có thể trở thành giáo viên." Anh chẳng hề để ý "Trường của cậu có rất nhiều chuyên ngành, tôi có thể chọn một ngành tôi thích."
"Vậy cậu thích gì?" Tống Oanh hỏi.
"Ừm..." Lâm Tống Tiện sờ cằm suy nghĩ một lúc "Trường cậu hình như có một phòng thí nghiệm trọng điểm về khoa học viễn thám đúng không? Tôi có thể báo danh ngành địa lý tài nguyên môi trường hay gì đó."
"Hả?" Tống Oanh mở mắt ra "Cậu có hứng thú đến việc bảo vệ môi trường sao?"
"Tôi quan tâm đến thiên nhiên. Tất cả những thứ tồn tại trên trái đất, gió, biển, bề mặt, núi sông... đều hấp dẫn hơn nhiều so với những con người nhàm chán."
Anh bình tĩnh giải thích điều này, rồi lại từ tốn mô tả ra một thế giới rộng lớn, Tống Oanh nhìn theo anh, ánh mắt vô thức ngưỡng mộ.
Cô ôm mặt nói đầy xúc động "A Tiện, dáng vẻ nói chuyện vừa rồi của cậu thật có mị lực."
Lâm Tống Tiện quay lại nhìn cô, tốc độ cực chậm hỏi lại "Tôi chỉ có dáng vẻ mị lực khi nói thôi sao?"
Tống Oanh lập tức ngồi thẳng dậy, giọng điệu chân thành "Mỗi giờ mỗi khắc đều có mị lực."
......
Một tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tụi anh em Trịnh Kiêu rủ Lâm Tống Tiện đi chơi, nói rằng họ muốn cổ vũ cho anh còn chúc anh có một kỳ thi tuyển sinh đại học suôn sẻ.
(*) Cho bạn nào không nhớ thì Trịnh Kiêu là anh chủ gara sửa chữa xe, anh em với bạn Tiện bên ngoài nhé, từng xuất hiện ở chương 26 lúc bạn Tiện đi đua xe mà bạn Oanh đi cản ý.
Những người này đã biết Lâm Tống Tiện từ khi anh còn học sơ trung. Có thể nói họ là người đã theo dõi quá trình trưởng thành của anh. Anh dần dần thay đổi từ một đứa trẻ lạnh lùng quái gở thành một học sinh trung học nghiêm túc và năng động. Là người từng trải, kỳ thật họ đều rất vui mừng cho anh.
Dưới chân núi, chiếc xe chạy một vòng chậm rãi như đi hóng gió, hoàn toàn không còn uy thế trước đây, lái xe trong con đường dốc quanh co trên núi trở thành tư thế lái xe trong giờ cao điểm kẹt xe phố thị.
Lâm Tống Tiện ngồi ở ghế lái phụ, tay gõ vào cửa kính xe, nghiêng đầu nhìn Trịnh Kiêu đang lái xe.
"Anh gọi em đến đây, chỉ là ngồi trên xe thế này thôi à?"
"Không bằng để em gọi một chiếc taxi, lái một vòng quanh Cẩm Thành, có khi còn nhanh hơn đấy."
"Không phải học sinh chuẩn bị thi đại học là báu vật của gia đình sao. Anh nhất định phải chăm sóc cậu thật tốt, vạn nhất có điều gì bất trắc xảy ra anh làm sao kham nổi." Trịnh Kiêu nói, không dám lơ là chút nào, nhìn kính chiếu hậu liền vận hành tay lái thuần thục.
"Vậy anh còn gọi em qua đây làm gì?"
"Thằng nhóc con này còn lương tâm không đấy?" Trịnh Kiêu trừng mắt nhìn anh "Cả năm nay anh gặp cậu được mấy lần, gần đây đua xe cũng không rủ cậu tới để cậu chuyên tâm học hành. Đợi đến khi tốt nghiệp, anh đã bảo Tưởng Thiên Dật mời cậu một bữa coi như động viên rồi."
Anh ấy bẻ ngoặt, nhìn về phía trước, thản nhiên nói "Mặc dù mọi người bình thường đều chơi đùa tùy tiện, nhưng những người anh em này vẫn hy vọng cậu sống tốt. Mọi người đều rất vui khi thấy cậu như thế này."
Lâm Tống Tiện "Anh Thiên Dật dạo này vẫn tốt chứ?"
"Nó thì có gì không tốt, nhậu nhẹt đua xe suốt ngày, vẫn ăn chơi như trước."
"Anh ấy cũng trưởng thành rồi, không thể hồi tâm sao?"
"Vậy tí nữa trực tiếp gặp nó, chú mày tự mình nói."
Địa điểm ăn là trong một nhà hàng ở ngoại ô thành phố, là quán quen của Tưởng Thiên Dật. Những người từ nhỏ được nuôi nấng trong quần là áo lượt rất thành thạo trong việc ăn uống vui chơi thế này.
Xe chạy được vài vòng, một đoàn người di chuyển xuống hầm để xe, sâu bên trong là tứ hợp viện, bên ngoài là một loạt chiếc xe hạng sang đậu ở dó, khuất trong bóng cây rậm rạp.
Lâm Tống Tiện vừa tròn mười tám vào mùa hè năm ngoái, đã lấy được bằng lái xe, anh lái xe đến đón Tống Oanh. Vào thứ bảy, trường không bắt buộc học tự học vào buổi tối nhưng Tống Oanh vẫn ở lại ôn bài, lúc anh đến thì cô vừa lúc tan lớp.
Xe của Lâm Tống Tiện dừng ở cổng trường, rất nhiều học sinh từ trường học ra ngoài, khiến một đám đông nhỏ dõi xem, Tống Oanh ôm sách, nhanh chóng mở cửa thắt dây an toàn, giục anh nhanh chóng lái xe.
"Cậu sợ gì?" Lâm Tống Tiện nói như vậy, nhưng vẫn bắt đầu tăng ga cùng một nụ cười.
"Quá phách lối." Tống Oanh nhận thấy cảnh tượng đang tọc mạch bên ngoài, không nhịn được nhấc quyển sách lên che mặt, giọng cô phát ra một cách buồn tẻ.
Xe thể thao mượt mà đẹp đẽ biến mất ở cuối đường trong tiếng nổ vang, đám học sinh đứng tại chỗ vừa thấy cảnh này rốt cục miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, không khỏi cảm thán.
"Các cậu vừa nhìn thấy không? Lâm Tống Tiện thực sự lái xe đến trường."
"Hôm nay không phải là thứ bảy sao? Có gì đâu."
"Không phải, các cậu không thấy quả thực quá đẹp trai à. Giống như phim thần tượng bên trong là tổng tài bá đạo ấy."
"Không nói nhiều, tôi chỉ ghen tị với Tống Oanh thôi."
"+1"
"Quả chanh trên cây chanh, cậu và tôi dưới gốc cây chanh." (*)
(*) Quả chanh thì thường chua, chua chỉ việc ghen tị. Cả câu được dùng như một ẩn dụ miêu tả tâm lý ghen tị, đố kỵ của con người.
Xe chạy nửa tiếng, dừng ở bãi đậu xe bên cạnh tứ hợp viện. Đây là lần thứ hai Tống Oanh ngồi trên xe của Lâm Tống Tiện, vì bóng đen lần trước nên suốt chặng đường đi cô có chút lo lắng, nhưng may mắn là anh đã lái xe rất chậm và thành thật đợi cả đèn giao thông, Tống Oanh dần dần thả lỏng, buông lỏng cảm xúc.
"Xem ra cậu thi bằng lái xe thật không uổng phí."
Lâm Tống Tiện đang tập trung lái xe, nghe thấy lời cô nói anh liên cười cười không giải thích.
"Lúc chiều anh Kiêu chở tôi lên núi, với tốc độ như thế này." Anh kể cho cô nghe chuyện đã xảy ra trước đó.
Hai người nói chuyện suốt chặng đường, đồ ăn trong phòng cũng gần như đã chuẩn bị xong, Tưởng Thiên Dật gọi anh, rồi đưa thực đơn tới.
"Tiện Tử, xem còn muốn thêm gì nữa không." Anh ấy nhìn Tống Oanh bên cạnh, không lạnh không nóng dùng tiếng phổ thông cười nói "Em gái cũng xem qua đi, đừng ngại cứ gọi những gì em thích. Hôm nay anh mời khách."
"Được." Anh đưa thực đơn cho Tống Oanh, nhỏ giọng dạy cô "Nói cảm ơn anh Thiên Dật đi."
"Cảm ơn anh." Tống Oanh nói một cách khéo léo. Tưởng Thiên Dật cười nở mày nở mặt, lập tức cầm lấy cốc nước đưa tới trước mặt cô.
"Cô bé đáng yêu hơn Tiện Tử rất nhiều." Anh ấy thả chuỗi hạt Phật châu trên cổ tay xuống đưa cho Tống Oanh.
"Món quà nhỏ, coi như lễ gặp mặt đầu tiên của chúng ta."
Tống Oanh không kịp chuẩn bị, ngập ngừng nhìn Lâm Tống Tiện rồi lại nhìn chuỗi hạt Phật châu kia, Tưởng Thiên Dật xua tay giải thích "Anh mới mua, hôm nay tuỳ tiện mang cho vui. Cũng không phải vật gì hiếm đâu."
"Cảm ơn anh Thiên Dật." Lâm Tống Tiện cảm ơn xong, nói với Tống Oanh "Nhận nó đi."
Cô thấy thế nên chấp nhận nó. Lần này lòng biết ơn so với vừa rồi thành khẩn hơn rất nhiều. Một màn vừa rồi của Tưởng Thiên Dật, anh em quanh bàn ăn bắt đầu bất mãn.
"Em nói anh nghe như này thật chẳng có ý nghĩa gì cả." Một người vỗ bàn "Như này chẳng phải có lỗi với A Tiện khi gọi bọn em một tiếng anh sao."
"Bọn em cũng muốn chút mặt mũi chứ." Người kia trực tiếp lấy ví ra, từ trong đó rút ra một xấp tiền.
"Đến đây em gái, hôm nay không cần phải ngại ngùng gì cả, coi như phong bao của anh."
Tống Oanh "........."
Cô càng bối rối, Tưởng Thiên Dật chậm rãi nói "Anh và A Tiện khác mấy người, bọn anh có duyên. Theo như lời Phật nói, bọn anh chính là đồng đạo, mấy người không cần phải làm vậy."
"Cái này làm sao mà chịu được?"
Người này xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay xăm hình bông hoa to "Tưởng Thiên Dật, hôm nay em nhất định phải dạy cho anh một bài học. "
Ly rượu trước mặt nhanh chóng được lấp đầy, hai người bắt đầu uống rượu với nhau, không khí ồn ào, tự nhiên đặc biệt hài hoà, hiển nhiên là ai cũng có quan hệ tốt.
Nhân vật chính hôm nay, Lâm Tống Tiện cũng thay phiên chạm cốc, uống không ít rượu.
Anh không hay uống rượu, lúc ở cùng tụi Phương Kỳ Dương cũng rất ít uống, nhưng lúc này ai mời anh cũng đều không từ chối, đặc biệt là Tưởng Thiên Dật. Đến cuối bữa ăn, Tưởng Thiên Dật ngồi qua khoác vai anh, hai người mỗi người một cốc, hàn huyên tâm sự.
Tống Oanh ngồi bên cạnh cũng nghe được rất nhiều, nhưng nhớ nhất chính là lúc Tưởng Thiên Dật lúc nửa say nửa tỉnh, ánh mắt của anh ấy liền mờ đi.
"Tiện Tử, anh rất vui khi thấy cậu như thế này. Cậu vẫn còn trẻ, đi sai đường cũng có thể quay đầu lại... Anh vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, anh lúc đó liền nghĩ, chà, thằng nhóc này, làm sao lại có thể giống hệt như mình trước kia vậy, tựa như là nhìn thấy phiên bản khác của anh vậy, nhưng cậu so với anh vẫn tốt hơn nhiều."
Anh ấy quay mặt lại, vươn tay sờ đầu Lâm Tống Tiện, khóe mắt hơi đỏ.
"Anh Dật hôm nay ở chỗ này chúc cậu thi đại học suôn sẻ, tương lai mọi chuyện đều như ý."
"Đừng có quay đầu lại đấy."
Lúc bữa tiệc kết thúc đã là mười giờ tối.
Trăng treo trên cao, từ bậc thang nhìn lên giống như treo trên cành cây.
Lâm Tống Tiện hơi say, Tống Oanh không yên lòng đỡ lấy anh, xe không thể lái được, cô gọi một chiếc taxi báo địa chỉ nhà anh.
Đèn ở ghế sau không bật, bóng tối mờ mịt, chỉ có đèn neon thỉnh thoảng nhấp nháy ngoài cửa sổ, tài xế tập trung lái xe, xung quanh yên lặng.
Lâm Tống Tiện dựa vào vai cô, nhắm mắt lại, đột nhiên trầm giọng nói.
"Gia đình anh Thiên Dật rất giàu. Tiền nhiều đến mức anh ấy tiêu xài mấy đời cũng không hết. Mấy kẻ lắm tiền có vẻ rất thích kết hôn tạo mối quan hệ trong kinh doanh. Anh Thiên Dật được vú nuôi nuôi dưỡng khi mới sinh ra. Hầu hết thời gian anh ấy đều bị giam trong phòng, về sau... cha anh ấy mang về một đứa con ngoài giá thú lúc anh ấy còn là một thiếu niên."
"Từ đó trở đi, anh ấy liền thay đổi, ăn chơi đủ thứ, một tháng cũng chẳng đi học được mấy lần, điểm số sa sút. Đi nước ngoài học đại học lại càng trở nên tồi tệ hơn..."
Anh có vẻ có chút khó chịu, cọ cọ trên vai Tống Oanh, thay đổi tư thế, nhíu chặt lông mày không buông.
"Hai năm nữa anh ấy sẽ bước sang tuổi 30. Mỗi lần tôi gặp anh ấy, hình như tinh thần anh ấy càng tệ hơn so với lần tôi gặp lúc trước một chút."
"Đối với những người đã mất hy vọng vào cuộc sống, việc sống cũng có thể là nỗi đau và sự tra tấn."
Lâm Tống Tiện đêm nay tâm trạng không tốt, Tống Oanh có thể nhìn ra được.
Đưa anh về nhà, lại mang về phòng nằm lên giường, anh ôm cô không chịu buông ra, mặt vùi vào cổ cô, thấp giọng kêu "Nhân Nhân, Nhân Nhân..."
Mùi rượu cùng hơi thở nóng ẩm phả lên da thịt cô. Cách một lớp vải mỏng của chiếc áo phông đã thấm đẫm hơi ẩm.
Tống Oanh trước mặt không khỏi mơ hồ, đem anh ôm vào lòng.
Lâm Tống Tiện cuộn tròn người, giống như một đứa trẻ.
Cô vỗ nhẹ vào vai anh rồi từ từ dỗ anh ngủ.
"Tôi ở đây."
"Tôi ở chỗ này, sẽ luôn bên cạnh cậu."
_Hết chương 49_
Editor: Vitamino
—————
Hôm nay tui dành hết thời gian ra edit truyện và đã edit thêm được 3 chương rồi đó. Dự là mấy bữa nay sẽ đều có truyện đọc nhé