Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 22

Thần linh là không tồn tại, ít nhất là đối với một số người.


Bên trong đường nhỏ chật hẹp, một nam nhân gầy yếu ở tại đường ống nước ngầm, điên cuồng nôn mửa, vành mắt thâm đen, bên trong nhãn cầu giăng đầy tơ máu, mồ hôi trên mặt cùng nước mắt hòa vào nhau, đã không thể phân rõ.


"Cần giúp không anh bạn?" Công nhân làm vệ sinh thành phố chạy xe rác tới, nhìn nam nhân này một cái, có chút giật mình với thảm trạng của hắn, "Nga, khóe miệng cậu chảy máu, tôi nên đưa cậu đi bệnh viện hay..."


Nhưng hắn chưa nói hết lời, nam nhân lại như bị kinh hãi, lảo đảo đứng lên, cũng không quay đầu lại chạy đi.


"Người gì mà kỳ quái." Công nhân làm vệ sinh xuống xe, theo thường lệ mở nắp thùng rác, mang găng tay, đem nó dọn lên xe, đột nhiên, có một thứ hấp dẫn lực chú ý của hắn, "Ồ... Này là món đồ quỷ quái gì vậy?"


Đó là một bộ quần áo nam, công nhân làm vệ sinh cầm nó lên, lập tức trợn to hai mắt, buông lỏng tay ném nó trên mặt đất, sợ đến mức liên tục lui về sau mấy bước.


Bộ quần áo kia từ ngực trở xuống đều thấm máu, hình dáng bằng phẳng, tròn tròn, giống như một cái trống... Bên cạnh còn có một dấu tay máu hình bàn tay người.


Công nhân làm vệ sinh nhanh chóng báo với cảnh sát, bị mang đi làm báo cáo, các cảnh sát tăng ca điều tra, căn cứ vào miêu tả của công nhân vệ sinh mà phác họa ra mặt người, tin tức truy nã phát sóng trên truyền thông, suốt ba ngày, lại không thu hoạch được gì, nam nhân nhỏ gầy bề ngoài xấu xí kia giống như biến mất không còn tăm hơi.


Coi như hắn trốn trong phòng, chẳng lẽ không cần mua sắm thức ăn sao? Không cần ra cửa sao?


Buổi tối ngày thứ ba, một cái cửa cũ nát của nhà trọ trên lầu bị người đẩy ra từ bên trong, hắn núp trong bóng tối, khuôn mặt mơ hồ, chỉ có một đôi mắt, tròng đen đỏ sậm, đồng tử ở chính giữa giống như đang lóe ánh sáng trắng bệch, lúc sáng lúc tối, vạn phần quỷ dị.


Hắn giống như người mắc chứng động kinh, bắp thịt trên mặt kịch liệt co giật vặn vẹo, khi thì âm lãnh trấn định, khi thì thống khổ giãy dụa, thân thể lại ổn định thoăn thoắt mà từ cửa sổ hành lang lầu hai nhảy ra ngoài.


Hắn giống như không biết uể oải, đi dọc theo phố vẫn luôn không ngừng nghỉ, đón chuyến xe tàu điện ngầm cuối, đến một con đường khu đèn đỏ trứ danh, một đám kỹ nữ còn đang mời chào khách, rất nhanh, liền có cô nàng chú ý tới nam nhân lang thang trên đường —— mặc dù hắn thoạt nhìn không đẹp mắt lắm.


Đây là một nam nhân đần độn, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, bất quá không quan trọng, chỉ cần trong túi hắn có tiền là được rồi, cô gái hôn mặt hắn một cái, cô nửa mang khiêu khích, vốn là vừa chạm liền buông, nam nhân lại đột nhiên mạnh mẽ kéo mặt cô xuống, liếm một chút trên mắt cô.


Cô gái ngẫn người, cô vẫn luôn trang điểm rất đậm, mascara rẻ tiền dính vào khóe môi nam nhân, thoạt nhìn rất nhếch nhác. Rất nhiều người mua thân thể các cô, thế nhưng chỉ có một số cực nhỏ hứng thú mà hôn môi các cô. Cô gái có chút trở nên hưng phấn, lôi kéo nam nhân nhỏ giọng nói: "Em phải dẫn anh đi nơi tốt."


Cô dẫn hắn đi đến con đường nhỏ không người, đưa lưng về phía hắn, không nhìn thấy nam nhân đột nhiên không tiếng động mà nhếch môi —— đó là độ cong mà con người không thể nào đạt được, có ảo giác như một nửa khuôn mặt của hắn sắp rơi xuống.


Đôi mắt lập lòe đến càng thêm kịch liệt.


Mùi vị thân thể thuần túy, thơm ngon như vậy...


Sáng sớm ngày tiếp theo, thi thể cô gái được học sinh trung học buổi sáng rẽ đường tắt đi học phát hiện, toàn bộ hiện trường rất nhanh được lực lượng cảnh sát kéo dây vàng (loại dây được cảnh sát dùng phong tỏa hiện trường), thi thể bán lỏa, khóe miệng cô chảy ra mảnh vụn của nội tạng, biểu tình tựa hồ hoảng sợ đến cực điểm —— nhưng lại không thấy đôi mắt.


Shrout đã xảy ra vụ án móc mắt thứ hai, nhóm người vây xem nghị luận sôi nổi, cảnh sát trẻ tuổi mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát lao ra ngoài ói.


Ngay tại lúc này, có mấy người đi vào vòng phong tỏa, có nữ có nam, trên người mang theo một loại khí chất nào đó rất đặc biệt —— nhưng bọn họ không phải cảnh sát, cũng không phải pháp y.


Dẫn đầu những người này chính là tư tế đương nhiệm, Louis Megeert.


"Xin thứ lỗi." Anh lấy ra giấy hành nghề 'điều tra viên đặc biệt', cảnh sát ngồi xổm bên cạnh thi thể dĩ nhiên đã nhận được thông báo của cấp trên, bất đắc dĩ đứng lên nhường chỗ cho anh. (tự nhiên tui nhớ sếp Triệu quá)


Louis mang bao tay trắng, tỉ mỉ kiểm tra thi thể, trầm thấp giải thích với Michelle, cô ở bên cạnh vội vã ghi chép.


Vụ án móc mắt ở Shrout dính đến một loại địch hủ khủng bố đã bị diệt chủng, cùng một loại sinh vật không xác định khác, vô cùng nguy hiểm, ngài Gudrun phái một tổ điều tra đội hình vô cùng hoa lệ, gồm hai thợ săn Kim chương, một huấn luyện viên, dẫn đầu là tư tế, một khi có phát hiện gì, châu lục Sarah lập tức phái bọn họ đến chi viện.


Louis nhíu mày rất sâu —— nếu đây là một loại địch hủ khác đến Carlos cũng không xác định được...


"Mẹ, chúng con đã phái người tham gia điều tra," Gaer nói trong điện thoại, "Đúng vậy, chính là Louis, con biết họ đến chỗ mẹ, cảm ơn mẹ chiếu cố... Nha thôi đi, thứ cho con nhắc nhở, mẹ đã không còn là một thành viên của chúng con nữa, vâng, con biết mẹ có chừng mực... Nói thật, lúc này người chết là kỹ nữ, cùng cô Laura giáo viên của Mike chắc không có quan hệ đi? Con xem mẹ cũng không cần phải lo lắng như vậy... Nga không, không, hai đứa nó ở cạnh con rất tốt, không có gặp rắc rối, Car... Johan cũng rất thích chúng, mẹ yên tâm, lo lắng nhiều quá sẽ biến thành bảo mẫu..."


Carlos ôm một quyển Địch hủ niên giám* cực kỳ dày và nặng đi tới, Gaer xua xua tay với cậu, làm khẩu hình không cần lo lắng, liền dặn dò hai câu, mới buông điện thoại xuống.


(Niên giám: sách ghi lại những sự kiện xảy ra trong từng năm một)


"Nói thật," Carlos đem quyển sách thật dày đặt trên bàn, "Cuốn sách này kết cấu mới lạ, kiểu chữ đẹp đẽ, hình ảnh cũng rất chân thực, nhưng mà anh xác định đây không phải sách báo nhi đồng đi?"


"Cậu chắp vá chút đi, rất nhiều sách cổ bởi vì không thể khảo chứng, cũng đã thất truyền, hiện tại trong số địch hủ niên giám được đăng kí, quyển này là đầy đủ nhất." Gaer rót cho cậu ly nước có ga —— từ sau khi gia hỏa này mê mẫn Coca, sẽ không chịu uống lại nước không có ga —— anh liếc nhìn hộp đường gần như trống rỗng dưới bàn, rất không đồng ý mà nói, "Nói thật nha Carlos, tôi cảm thấy cậu không nên chiều con nít như vậy, đối với yêu cầu vô lí của bọn nhỏ, cần cự tuyệt phải cự tuyệt, trẻ nhỏ tuổi này ăn đường quá nhiều, răng sau này sẽ sâu hết."


Carlos: "..."


Cậu không có mặt mũi nói phần lớn là chính mình ăn, chỉ có thể gãi gãi mũi, yên lặng mà để Mike cùng Lily gánh oan ức.


Gaer ngồi xuống đối diện cậu: "Mẹ tôi nói có một người phụ nữ khác bị giết, đôi mắt cũng bị thủ pháp giống hệt móc đi, người chết là kỹ nữ, giống như cô Laura, chết vì nội tạng vỡ vụn."


"Kỹ nữ?" Carlos hỏi.


"Ừm... Kỹ nữ mại dâm mà sống," Gaer nói, "Người chết là cô gái đứng ở đường thấp, mỗi ngày buổi tối trang điểm đậm rồi đứng ở đầu đường mời chào khách, khách bình thường là người lao động tay chân hoặc là những người thu nhập thấp."


Carlos nhíu nhíu mày.


"Louis đã dẫn người qua." Gaer nói, "Thoạt nhìn đối phương rất nguy hiểm, cho nên sau đó rất có thể điều động nhiều Kim chương đến trợ giúp, tôi đại khái có thể tranh thủ một chút, thuận tiện mang Ivan đi nhìn đời một chút..."


Carlos ánh mắt sáng lên: "Có thể đồng thời mang tôi đi được không?"


Gaer trầm mặc một hồi: "Xin lỗi Carl, cái này không thể được."


Còn không chờ Carlos nói chuyện, Gaer liền giải thích: "Lần trước Amy không đồng ý kí tên cho cậu, ý kiến của hắn là, thương thế của cậu mặc dù đã nhận trị liệu, khôi phục tình trạng tốt, nhưng tình trạng thân thể chẳng khỏe mạnh như thoạt nhìn, thông qua một loạt kiểm tra, hắn cho rằng trước kia cậu sinh hoạt vô cùng không có quy luật, dẫn đến dạ dày cực kỳ yếu, vết thương cũ cũng rất nhiều, những vết sẹo đó không phải vật trang trí, chúng nó tạo thành gánh nặng rất lớn cho các bắp thịt của cậu, nếu như không cố gắng điều trị, chờ cậu lớn tuổi, sẽ nếm rất nhiều đau khổ."


"Cái gì? Amy?" Carlos tâm tình không tốt mà ném một thỏi sô cô la vào miệng, "Tại sao tôi phải cần hắn ký tên? Tôi dám nói hắn còn không thông thạo đại điển trị liệu sư hơn tôi."


"Đúng," Gaer mỉm cười, kiên nhẫn nói, "Thế nhưng hắn ít nhất trong lúc thực tập không bị bệnh viện đuổi ra, cậu cảm thấy thế nào?"


Carlos: "..."


"Hơn nữa đại giáo chủ Ardo cũng không đồng ý để cậu tiếp tục hoạt động." Một lát sau, Gaer mới mang nửa ý thăm dò mà nói, "Ây... Tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là hắn thoạt nhìn rất quan tâm cậu. Từ sau khi ra khỏi địa cung, văn kiện đầu tiên hắn xem qua là báo cáo kiểm tra thân thể cậu, đối với hắn mà nói xem thứ này là chướng ngại không nhỏ, thế nhưng hắn kêu Amy, từng cái từng cái một mà giải thích cặn kẽ báo cáo, nhìn mười trang báo cáo đến nửa ngày."


Carlos trầm mặc.


Gaer có chút không chắc chắn, mặc dù cái tên này vẫn luôn hi hi ha ha, mà bất kể là tên hay kinh nghiệm của cậu, đối với người hiện đại mà nói quá khó bề phân biệt.


Tuy rằng cậu lúc tâm tình tốt sẽ tình cờ tiết lộ ra đôi câu vài lời chuyện từng trải, bất quá chẳng những không làm người ta vẽ ra một hình dáng đại khái, trái lại cảm thấy càng mù mịt hơn. Mà loại ngăn cách thời không này, chẳng hề thể hiện tại việc Carlos ôm TV không buông, hỏi một ít vấn đề ngu xuẩn như 'bị lây bệnh vi-rút máy tính làm sao trị liệu, sẽ chết sao', mà là khi cậu đột nhiên trầm mặc không nói lời nào.


Trên đại lục này có vô số hưng suy*, mà xã hội phong kiến đã sớm thành lịch sử, không còn các lão gia quý tộc đầy rẫy trên đường, mà vô số những lâu đài xa hoa hoa thối nát, đến bây giờ hết thảy đều không thuộc quyền sở hữu tư nhân. Huyết mạch Floryte gia tuy rằng còn truyền thừa, nhưng vinh quang trước đây cũng đã lụi tắt trong vực sâu lịch sử, ngoại trừ không ít thợ săn ưu tú bên ngoài, họ không còn là quý tộc nắm giữ những cung điện hoa lệ và trang viên, mỗi một thế hệ đều giống như những đứa trẻ bình thường lớn lên bên trong ngõ nhỏ thành phố.  


(Hưng suy: sự trỗi dậy và sụp đổ)


Do đó, không ai trong số họ giống như Carlos lưu lạc được cuộc đời mài dũa, trái lại khí chất quý tộc càng thêm thuần túy.


Mỗi lần đến lúc này, Gaer mới có thể chân thực sinh ra cảm giác 'người này là trưởng bối'.


"Cậu và... Đại giáo chủ Ardo quan hệ không quá tốt, có phải không?" Gaer hỏi.


"Không," Carlos nhún vai, "Kỳ thực nó không tệ. Hắn là đồng sự rất đáng kính trọng, cũng rất thích hợp với chức vị đại giáo chủ này, ngược lại tôi là nhân viên ngoài biên chế không phục tùng sự chỉ huy của hắn, cho hắn không ít phiền phức."


Ách... Không phải chuyện là như vậy sao?


Gaer hỏi: "Vậy tại sao lúc gặp mặt hai người lại đánh nhau?"


Carlos cười cười: "Cái này... Quá kinh ngạc đi? Lúc đó mọi người đầu óc đều không rõ ràng lắm, tôi cũng không nghĩ hắn... Dùng chính mình bảo vệ kết giới, quyết định này rất khiến người ta bội phục."


Gaer 'nhất châm kiến huyết'* hỏi: "Như vậy ngoại trừ quan hệ cộng sự thì quan hệ cá nhân thế nào? Lúc trước tôi hỏi cậu, cậu đã nói mình chán ghét hắn."


(Nhất châm kiến huyết: lời nói trúng tâm sự)   


"Không thể nói là có quan hệ cá nhân." Cái vấn đề này làm Carlos trầm mặc hồi lâu mới trả lời, cậu nói xong lập tức đứng lên, xem ra không muốn tiếp tục đề tài này, "Mặt khác chán ghét hắn và cho là hắn đáng tôn kính, là hai chuyện khác nhau —— Mike, con không phải nói muốn ăn Madonna sao, gọi Lily, chúng ta đi ra ngoài!" 


Mike gào thét từ tay vịn cầu thang trượt xuống, trực tiếp nhảy vào lồng ngực Carlos, bị giơ lên cao xoay một vòng, cậu bé bắt đầu cười ha hả, Lily lại thận trọng từ trên cầu thang đi xuống, nghiêm túc sửa đúng nói: "Con nghĩ ý chú là McDonald, Carl. Mike, bà nội nói đó là thức ăn vặt, anh sẽ biến thành một con heo a!"


Mike kéo mí mắt, làm một cái mặt quỷ với em.


Carlos cười rộ lên, để bé trai ngồi trên vai mình, kéo cái tay heo nhỏ của em: "Không quan trọng lắm, biến thành con heo nhỏ chú cũng có thể cõng trên lưng —— Lily tiểu thư, không phải con muốn đồ chơi con mèo mặt to không có miệng sao, mau đi!"


Lily lầm bầm lầu bầu kéo váy nhỏ của mình, hạ mình cùng đi: "Đó là mèo Kitty, không phải là đồ chơi con mèo mặt to không có miệng, nam nhân thật không thú vị."


Gaer vội vàng bổ sung: "Trong bóp tiền của cậu tôi đã sắp xếp tiền dựa theo hạng mức thành dãy, ở giữa gấp nhãn, sẽ không loạn thành một đoàn không đếm được ——  mặt khác đại đa số các nơi cậu sẽ đem thẻ tín dụng đưa cho nhân viên thu ngân, ký tên là được rồi, không cần dùng tới tiền mặt."


Carlos Floryte anh em với Forrest Gump học Mike làm một cái mặt quỷ với anh, mang hai đứa nhỏ ra ngoài chơi.


Ba tên quỷ ầm ĩ này vừa đi, trong phòng lập tức thanh tỉnh hơn nhiều.


Gaer lúc này mới thở dài, xoay người lại, đối với gian tiếp khách lầu một khẽ khom người: "Các hạ."



Bình Luận (0)
Comment