Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 34

Lúc Ardo ngàn dặm xa xôi ôm một quyển "Chế phẩm sách báo" bằng da người trở về châu Sarah, đã là ban đêm, ba chàng trai trong nhà đều không ở đó, chỉ có Shadden phu nhân tận tình khuyên bảo dỗ dành hai đứa nhóc lên lầu ngủ.


"Xin thứ lỗi, phu nhân..."


"Nga! Ngài nhất định là vị tiên sinh Aukel đó!" Shadden phu nhân nhiệt tình chào đón.


Nghe Mike gọi bà là bà nội, cũng đoán ra được vị phu nhân này là ai, Ardo bình tĩnh tiếp nhận cái tên giả không biết là ai đặt cho hắn: "Xin chào, Shadden phu nhân —— những người khác đều ra ngoài rồi sao?"


Shadden phu nhân lập tức lộ ra nụ cười thần bí: "Nga, chàng trai trẻ, cậu không kịp đi cùng bọn họ, thật sự là rất đáng tiếc."


Này đại khái là một đêm khá hỗn loạn, cho dù là cho dù là chìa khóa thủy tinh và gia tộc Christie thần bí, cũng khó mà ngăn cản bi kịch sắp phát sinh, giống như thiên thạch đâm phải trái đất vậy.


"Đầu tiên, cậu cần xếp hàng cùng mọi người ngồi vào cái ghế phía trước," Chuyên gia Ivan cẩn thận giải thích cho Carlos hai lúa đang mở to mắt nói, "Sau đó ở phía đối diện sẽ có một quý cô ngồi xuống, hai người có tám phút để nói chuyện phiếm, làm quen với nhau, có gây ấn tượng tốt với đối phương, có thể lưu lại phương thức liên lạc... Như di động và vân vân, cậu biết mà."


"Vì cái gì tôi không thể lưu lại địa chỉ, để các cô ấy viết thư cho tôi?" Hiển nhiên, Carlos cực kỳ oán niệm việc này.


"Nếu cậu không muốn các cô ấy đem cậu vào bảo tàng lịch sử." Ivan nghiêm túc đứng đắn nói, "Ha, tôi nhớ tuần trước thầy Gaer có cho cậu một cái điện thoại di động."


"Cậu trông mong tôi có thể sử dụng được thứ đồ chơi đó?" Biểu tình khi Carlos nhắc tới điện thoại di động rất giống khi Ivan nhắc tới lịch sử —— xem ra bất luận là ai, trên thế giới luôn có một ít thứ này nọ, làm người ta dù cho thế nào cũng không học được, Carlos oán giận nói, "Trên mặt thứ kia có mấy chục cái khối vuông, trên mặt tất cả đều là thứ loạn thất bát tao gì đó, tôi làm sao biết chúng nó đại biểu cho cái gì? Hơn nữa ngày hôm qua tôi phát hiện nó sắp chết rồi."


"Nó không có chết, mà là hết pin —— đừng nói với tôi là cậu không có sạc pin cho nói," Gaer ôm vai cậu, có chút bất đắc dĩ nói, "Tại sao tôi lại nghĩ tới việc đưa cậu đến nơi này? Nhất định là não tàn."


Tiếp theo, anh tìm nhân viên ở đó mượn cây bút, viết một chuỗi số trên mu bàn tay Carlos: "Đây là số điện thoại của cậu, nhớ cho kỹ."


"Tôi sớm đã nói qua tôi ghét các phương pháp tính toán." Carlos tràn ngập khinh bỉ nhìn mấy con số Ả Rập, "Chỉ có mấy thương nhân lưu trữ hàng hóa mới có thể viết mấy thứ này, chúng nó tuyệt không thực dụng, xem kìa trời ơi, việc dùng các phương pháp sổ số bất đồng với người khác này có cái gì đáng để khoe ra đâu?"


"..." Gaer không biết nên bình luận về vấn đề mẫu mực xuyên thời đại này, thông qua năm giây moi ruột móc lòng, rốt cuộc cũng tìm ra người phải chịu trách nhiệm cho việc này, anh nặng nề thở dài, ngắn gọn có lực nói, "Đều do mẹ tôi."


Vì thế ở phân đoạn giao lưu tiếp theo, Carlos bắt đầu đọc thuộc lòng số điện thoại cho quý cô ngồi đối diện cậu —— nếu không như vậy cậu sẽ lại quên mất, cậu giống với những người cùng thời, không mẫn cảm với những con số, mà còn có một nghi hoặc rất lớn: vì cái gì mà điện thoại của nhân loại không thể ngắn gọn dễ hiểu như tên họ, một đống số sắp xếp không theo thứ tự, nhớ như thế nào chứ?


Con người cổ đại đáng thương, cậu còn chưa biết trên thế giới có một loại đồ vật gọi là sổ địa chỉ.


Cũng may vẻ ngoài của cậu vô cùng đẹp trai, vô luận là ngồi nói chuyện hay là cười, thoạt nhìn đều rất làm người ta yêu thích, đặc biệt là các thiếu nữ lớn tuổi. Tất cả mọi người đều nghĩ đây là một loại cách gây hài của tiểu soái ca, Gaer một bên máy móc đi theo dòng người đẩy anh đi, qua loa lạ thường, ngay cả diện mạo của cô gái ngồi đối diện cũng chưa nhìn rõ, một bên chuyên tâm để ý tình huống của Carlos bên kia, để ngừa cậu làm ra chuyện dở khóc dở cười gì.


Trên thực tế anh lo lắng sau khi hoạt động này chấm dứt, các cô gái ở đây sẽ truyền ra lời đồn về soái ca "Johan" —— tại sao một người đàn ông vốn nên thật nổi tiếng lại tham gia hoạt động hẹn hò cấp tốc này? Không không, anh không phải tay súng được công ty tổ chức đám cưới tìm đến, đại khái có lẽ, ân... Có lẽ là đầu óc có chút vấn đề vân vân.


Bởi vì anh liên tục thất thần, thái độ với quý cô đối diện cũng rất có lệ, cô nàng rốt cuộc không chịu nổi gõ mặt bàn: "Tiên sinh, Shadden tiên sinh?"


"Ách... Vâng, có chuyện gì sao quý cô?"


Tiểu thư tóc dài là thành phần tri thức đô thị bén nhọn nhìn anh một cái: "Anh hẵn là ngay đến cả tên tôi là gì cũng không biết đi?"


"Tôi làm cô không vui sao?" Gaer nhanh chóng nhìn bảng tên trước ngực cô gái, "Pound tiểu thư?"


"Đúng vậy, trình độ đọc chữ ngang của anh không có vấn đề." Cô gái cười nhạo một tiếng, lấy ra một gói thuốc lá, "Không ngại chứ?"


"Không, xin mời cô." Lực chú ý của Gaer lại không nhịn được bay tới Carlos —— anh nghe được cái gì?! Cô gái kia hỏi cậu có giỏi gì không, cậu lại còn nói là "kiếm thuật"! Được rồi, này còn chưa quá mức không phải sao? Vạn nhất cậu nói là "pháp trận" hoặc là "chú thuật" vân vân, vậy chỉ có thể cầu xin ông trời thương xót.


Không! Đừng có lôi thanh kiếm máu chảy đầm đìa của cậu ra —— cô gái ngồi đối diện làm ơn nhét cậu ấy vào trong túi da của cô đi! Căn bản không cần phải ra sức lấy lòng nàng như vậy được không?


Trời ạ, người này bị điên rồi.


May thay, trước khi Gaer kêu thảm, một nhân viên tuần tra kịp thời phát hiện chuyện lạ, cực kỳ có tố chất nghề nghiệp ngăn cản Carlos: "Xin thứ lỗi tiên sinh, thứ lỗi chúng tôi chuẩn bị không chu toàn, hoạt động hôm nay chỉ có nội dung nói chuyện, không có đủ thời gian để anh biểu diễn... Một đoạn tiết mục thể hiện tài nghệ vân vân."


"Anh chắc là bị ép đi?" Cô gái đối diện Gaer thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, "Nhìn ra được, cực kỳ không tình nguyện."


Đúng vậy đúng vậy —— so với cái tên sau khi làm rõ tình hình, liền nhanh chóng thích thú kia... Gaer buồn bực trong lòng nghĩ.


"Xem ra là có đối tượng rồi?" Cô gái nhướng mày, "Không phải mẫu hình lý tưởng của mẹ?"


"Cô nghĩ nhiều rồi." Gaer bình tinhc thu hồi ánh mắt.


Cô gái nhún vai: "Đến đến, tôi biết mình không có chút sức hấp dẫn với anh, không bằng chúng ta thả lỏng một chút, tùy tiện tâm sự, thích kiểu con gái... Hay con trai gì?"


"Không," Gaer cười cười xin lỗi, "Tôi bình thường hay đi công tác, không có thời gian tự hỏi chuyện này..."


Kết quả là anh chưa nói xong, người chủ trì trên đài đơn giản thô bạo ngắt ngang âm thanh ong ong hệt như ruồi bọ của mọi người: "Mời các quý ông đổi vị trí, đổi đối tượng nói chuyện phiếm của các ngài!"


Gaer xin lỗi cô gái đang nhún vai đối diện, thay đổi vị trí trong một mảnh tràng ngập ồn ào đáng ghét, anh ngửa đầu nhìn về phía trần nhà của sảnh chính, quả thực không rõ cái này có ý nghĩa gì, trong lòng thậm chí sinh ra chút phiền chán không nói nên lên.


Đúng lúc này, đột nhiên có người từ bên ngoài xông vào, không phân trần xông vào giữa đám người, cũng rất nhanh rất chính xác tìm được người hắn muốn tìm, anh chóng đem "mục tiêu" của hắn kéo ra khỏi đám người.


Vị thiếu nữ béo kia thiếu chút nữa may mắn nhìn được tài nghệ của Carlos lưu luyến không rời túm lấy cậu, không cho cậu đi, quý ông xếp hàng chờ phía sau thấy mục tiêu phía trước không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mĩ của y, ước gì bọn hắn tốn công làm chậm trễ một chút, ngáp một cái không tiếng động, kết quả còn chưa ngáp xong, đã bị người thô bạo đẩy qua một bên.


"Ha, người này..." Vị quý ông hói đầu này bất mãn đứng lên, nhưng mà y thấy rõ một màn trước mắt này, lại ngậm miệng, chuyên tâm hóng chuyện cắn hạt dưa.


Ardo một thân phong trần, đến quần áo cũng chưa kịp thay dùng lực nắm lấy tay Carlos, không nói tiếng nào, trên mu bàn tay lại nổi đầy gân xanh —— hắn thoạt nhìn chính là bộ dáng sắp nổi giận đùng đùng đến nơi, quả thực không biết nên nói gì mới tốt.


Vị nhân viên công tác vừa rồi thành công cản trở Carlos lại xuất hiện, thể hiện chức nghiệp siêu phàm thoát tục được luyện tập hằng ngày, y tình cảm dạt dào giải thích với quần chúng xung quanh vẫn còn đang sửng sốt: "Nhìn đi, một tiết mục không tưởng tượng được đã xuất hiện, đây là điểm tốt đẹp của cuộc sống —— chúng ta vĩnh viễn không biết ở nơi nào sẽ xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn gì, ở một cái góc nhỏ nào đó gặp được người nào..."


Lợi dụng lúc này, Ardo tổ chức lại ngôn ngữ, hắn trở nên giận dữ, nói từng chữ một: "Tôi không cho phép người vừa mới leo xuống khỏi giường của tôi, chỉ chớp mắt đã an vị một cái... Một cái hoạt động "hẹn hò" ngu xuẩn gì đó, khua tay múa chân trước mặt người khác!"


"Nga ——" Đây là nhóm quần chúng vây xem.


Vị nhân viên công tác thần kỳ kia sửng sốt một giây đồng hồ, liền cứng ngắc tiếp tục nói như thường: "—— Đúng vậy, đây là mục tiêu của chúng tôi: 'Lòng hướng về nhà, để cho người tìm được bến đỗ cuối cùng của mình'."


... Lấy tố chất tâm lý vượt qua thử thách và bản lĩnh lươn lẹo đổi trắng thay đen của hắn, hoàn toàn có thể đi tranh cử tổng thống, làm việc ở một công ty tổ chức đám cưới này, thật sự là nhân tài không được trọng dụng.


Vị thiếu nữ cứ ngỡ gặp được lương duyên kia phát ra tiếng nức nở đáng sợ, rốt cuộc buông áo Carlos ra dưới ánh mắt sung huyết của Ardo, mọi người tự động tách ra một con đường, mặc cho Ardo kéo Carlos cứng ngắc giống như xác ướp quấn dây ra ngoài.


Gaer không hiểu nguyên nhân nhẹ nhàng thở ra —— được rồi, cái tên này bị xách về là chuyện tốt.


Đột nhiên có một quý ông "lạc đường", nhân viên công tác trong một mảnh hỗn loạn, đành phải cho người phía sau thêm một vị trí, những người ở phía trước tạm thời không di chuyển, lại tiếp tục cùng người vừa rồi nói chuyện thêm tám phút.


"Anh nhìn đi, hôm nay chúng ta có mười sáu phút —— duyên phận nhân đôi." Tiểu thư tri thức ném cho anh cái mị nhãn, "Chúng ta lúc nãy nói tới đâu rồi? Về cô gái anh thích ——"


"Tôi nói rồi..."


"Cho nên ý của anh là tính anh lãnh đạm sao?" Tiểu thư tri thức lộ ra biểu tình tiếc hận, "Cho dù là người trẻ tuổi, cũng nên ý thức được tầm quan trọng của thân thể khỏe mạnh, không cần giấu bệnh sợ thầy, anh vẫn còn có cơ hội."


"Được rồi." Gaer đặt mông ngồi xuống, dù sao cũng không có chuyện gì khác, anh liền thật cẩn thận tự hỏi bản thân, chậm rãi, trong đầu dần xuất hiện một cái hình mẫu ban đầu, anh nhăn mặt nhíu mày, hình dung từng chút từng chút nói, "Tôi hy vọng bạn đời có thể thú vị một chút, cô biết mà '—— dù sao chúng tôi là muốn cùng nhau chung sống một đời. Cô ấy tốt nhất không cần rất nghiêm túc, sống với nhau một cách tràn ngập yêu thương, có đủ lòng hiếu kỳ, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy vô vị, có ý sáng tạo, tốt nhất là có chút hài hước... Theo ý của tôi, chẳng sợ cô ấy ngẫu nhiên gặp rắc rối, cũng tốt hơn so với "người lý trí" vạn năm không đổi..."


"Nga, đúng vậy đúng vậy." Tiểu thư tri thức không phải không đồng ý mấy điểm đầu, "Thẩm mỹ méo mó trong thời đại thực dụng, tôi hiểu mà."


"Mặt khác tôi hy vọng cô ấy đủ kiên cường," Gaer bổ sung nói, "Cô có biết, rất ít người có thể thuận lợi trải qua cả đời, con người luôn phải vấp ngã, tôi hy vọng cô ấy có thể chống lại sự thay đổi nhanh chóng của cuộc sống, hơn nữa vĩnh viễn có quy tắc của mình, không bởi vì..."


Tiểu thư tri thức nghe được hưng trí bừng bừng, lại phát hiện vị tiên sinh nói năng có lễ, vẻ ngoài cũng không tồi đột nhiên sắc mặt trắng bệch, đang nói líu lo đột nhiên im bặt.


"Nga không..." Anh gần như tuyệt vọng nói, hoảng sợ mở to hai mắt, "Điều này không có khả năng là thật!"


"Như thế nào?" Tiểu thư tri thức thích nói giỡn nói, "Anh đột nhiên phát hiện người anh miêu tả giống hệt người cha hói đầu của mình sao?"


Gaer giống như bị kinh hách mạnh mẽ đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi.


------------


Tiêu An: Đón xem Gaer nghĩ đến ai???

Bình Luận (0)
Comment