Thú Vị

Chương 56

Tuần đó Khương Nghi Dạng phải đi công tác cuối tuần, mẹ Giang Đường thần thần bí bí kêu Giang Đường trở về gấp, còn mấy lần xác nhận là Khương Nghi Dạng sẽ không về theo.

Ngay từ đầu Giang Đường còn có chút khẩn trương, thẳng đến khi mẹ cười cười nói ra mục đích, Giang Đường mới thả lỏng cả người.

"Việc này sao ạ."

Giang Đường thở phào nhẹ lòng đến mức người thiếu chút nửa siêu thoát, cô ở trên đường về nhà đã đặt ra vô vàng giả thiết, trong lòng sợ hãi muốn chết.

Cho nên bố mẹ à, nếu chuyện không quá quan trọng, xin đừng có nói nghiêm trọng như vậy, sẽ làm con cái mọi người thực sự lo lắng đấy ạ.

Bất quá chuyện này cũng không phải là không quan trọng, mẹ Giang Đường hỏi Giang Đường có tính toán chuyện cầu hôn Khương Nghi Dạng không.

Giang Đường nói: "Không có ạ."

Biểu tình của mẹ đúng kiểu "mẹ biết ngay mà", lại hỏi: "Con muốn cầu hôn không?"

Giang Đường: "Con thật đúng là không nghĩ tới việc này."

Mẹ liền vỗ cái bép lên vai Giang Đường.

Từ ngày Giang Đường thẳng thắng come out với mẹ, vị này cả ngày ở nhà không có chuyện gì làm, liền bắt đầu lên mạng xem một ít tin tức về đồng tính luyến ái.

Lâu như vậy, mẹ cô liền trở thành một lão bách hợp, cái gì cũng biết, ở cái thời đại mọi người thấy đồng tính yêu đương liền khuyên chia tay, bà còn có thể lên mạng bình luận với mấy cái bình luận của các cặp đồng tính cãi nhau, bà nói ở bên nhau đã không dễ dàng rồi đừng nên chia tay.

Bị người ta mắng là nữ Bồ Tát còn chạy tới tìm Giang Đường khóc lóc kể lể, nói bây giờ mấy người trên mạng như này như kia.

Còn thường xuyên nói với Giang Đường, thì ra vẫn có rất nhiều người giống như các cô.

Cũng sẽ nói, đời người ngắn như vậy, đương nhiên phải sống thật vui vẻ, thích nữ thì như thế nào, cùng ai cũng được miễn là cả đời cùng nhau.

Thật là, lúc bà ấy giảng những lời này, cũng giảng cho Khương Nghi Dạng nghe, tuy rằng mục đích là tốt, nhưng Giang Đường thực sự vẫn có chút xấu hổ.

Cô cực kì muốn nói với mẹ, mẹ có thể ít ở trên đó xem mấy cái đề tài kì lạ này có được không ạ.

Tiếp đó mẹ nói cho Giang Đường biết, hôm qua bà lướt thấy có một đôi cầu hôn, quá lãng mạn, bà đều khóc hết nước mắt.

Mẹ còn đem tiểu văn mình viết về ý tưởng của màn cầu hôn cho cô xem, xem ra là đã nghiên cứu rất nhiều kĩ rồi.

"Cho nên con chưa nghĩ tới chuyện này thật sao? Con rốt cuộc có yêu Dạng Dạng không vậy?"

Giang Đường nhắm mặt lại, da gà thiếu chút nữa rơi đầy đất.

Giang Đường hỏi: "Cầu hôn thì làm sao chứ? Lại không thể tổ chức hôn lễ."

Mẹ nói: "Là nghi thức, nghi thức đó!"

Giang Đường nói: "Tụi con tính toán tìm thời gian rảnh ra nước ngoài lãnh chứng, cái nghi thức này có thể chứ ạ?"

Mẹ một chút cũng không hài lòng.

Lĩnh chứng chuyện này mẹ đương nhiên biết, khả năng trong ghi chú của bà có một list trình tự lĩnh chứng của các đôi đồng tính ở nhiều quốc gia.

"Đương nhiên không thể," mẹ nói với Giang Đường: "Con như thế nào mà không có một chút romantic thế, trước khi lĩnh chứng con cũng không thèm hỏi xem Dạng Dạng có đáp ứng không à?"

Từ ngày mẹ điên cuồng lướt web, cách nói chuyện của bà dần bị lây nhiễm rồi, thật nổi da gà.

Giang Đường nói: "Cậu ấy khẳng định sẽ đáp ứng, không đồng ý thì sẽ cùng con thương lượng sau."

Mẹ ghét bỏ nói: "Con thật là, cầu hôn đi, nhất định phải cầu hôn."

Giang Đường có thể nhìn ra, muốn phải có nghi thức đàng hoàng không phải là mẹ muốn cho cô, từ khi Khương Nghi Dạng chính thức quen cô, mẹ như mới sinh ra một đứa con gái mới, mọi thứ đều phải đổi mới, hết thảy mọi thứ cho con gái ruột kia đều phải thật long trọng.

Đương nhiên, Giang Đường cũng không có ghét bỏ gì, chỉ là không nghĩ đến việc cầu hôn, nếu mẹ đã gợi ý, cô cảm thấy cầu hôn Khương Nghi Dạng cũng là một ý khá tốt.

Hai mẹ con ngồi trên sô pha vừa cắn hạt dưa vừa thảo luận, mẹ đưa cho Giang Đường xem đoạn video cầu hôn của người ta, bà chỉ vào bối cảnh trong video và nói bà thích cái này, và cũng thích cái kia, suýt chút nữa thì đào từng khung hình để cho cô xem từng chi tiết nhỏ.

"Thế thì làm giống y chang người ta luôn cho rồi, con cũng đỡ phải suy nghĩ." Giang Đường nói.

Mẹ nở nụ cười: "Không đúng không đúng, chính là cho con gợi ý thôi."

Giang Đường đem video của mẹ tắt đi, vỗ vỗ vai mẹ nói: "Việc này con sẽ lo, không nhìn nữa, sẽ ảnh hưởng đến ý nghĩ của con."

Mắt mẹ sáng lấp lánh lên: "Có ý tưởng rồi hả?"

Giang Đường: "Không có ạ."

Mẹ thở dài: "Dạng Dạng không phải thích hoa hồng sao? Nếu không chúng ta rải hoa hồng đầy đất đi."

Giang Đường than thở một tiếng: "Ngài tự mình ngẫm về độ sến đi ạ."

Mẹ nở nụ cười: "Đúng là hơi quê mùa nhỉ."

Giang Đường: "Cậu ấy là thích hương hoa hồng, không có phải cái hoa hồng đỏ chói kia đâu mẹ."

Mẹ càng cười: "Cơ mà nếu người ta là một bông hoa hồng, vậy con cũng đừng tặng bản thân cho con bé nhá."

1

Giang Đường: "..."

Có cái kế hoạch này, cuối tuần này Giang Đường suy nghĩ muốn trọc đầu.

Phải chọn thời gian nào thích hợp, phải chọn địa điểm nào thích hợp, còn phải nghĩ có nên mời người nào không, nên mời gia đình của các cô, hay là mời đám bạn ríu ra ríu rít kia, hay chỉ riêng mỗi hai người các cô thôi.

Khung cảnh phải bố trí thế nào, liên hệ công ty nào, lời cầu hôn nên viết cái gì, mua nhẫn nào, mặc quần áo gì, mua hoa gì...

Giang Đường ăn nghĩ, ngủ cũng nghĩ, Khương Nghi Dạng đã trở lại, cô vẫn còn đang suy nghĩ.

Cũng may gần đây Khương Nghi Dạng có chút bận rộn, bằng không Giang Đường sợ mỗi ngày lén la lén lút như vậy, thật sự sợ Khương Nghi Dạng sẽ hoài nghi là cô hồng hạnh vượt tường.

Cuối cùng Giang Đường quyết định để không gian riêng của hai người dành cho khoảnh khắc thiêng liêng đó, bởi vì vị tỷ tỷ này lúc ở cùng Giang Đường và lúc không là hai bộ dáng khác biệt hoàn toàn, nếu mà có người khác, Giang Đường sợ sẽ ảnh hưởng Khương Nghi Dạng phát huy.

Đương nhiên cũng sợ ảnh hưởng đến phát huy của bản thân.

Nhẫn đã từ sớm được cô nhìn trúng một đôi, cất giữ thật lâu, mấy ngày nay lại muốn tìm mua một cặp mới, nhưng so thế nào cũng không bằng cặp cũ, vì thế liền chốt luôn.

Khung cảnh cầu hôn được dựng tại phòng khách đã bị bỏ trống thật lâu tại nhà Khương Nghi Dạng, phòng khách nàng rất rộng, cũng có nhiều nơi để cô có thể bày biện, hoa liền cùng với bà chủ cửa hàng hoa của Khương Nghi Dạng thảo luận, bởi vì liên quan đến Khương Nghi Dạng, bà chủ cẩn thận tỉ mỉ vô cùng, cũng kích động đến cùng cực.

Hết thảy đều được chuẩn bị ổn thỏa, liền chỉ chờ một thời điểm vô tình nào đó, đưa Khương Nghi Dạng đến đó thôi.

Không bao lâu cái lần vô tình này đã tới, một ngày chủ nhật đầy nắng.

Việc này không làm còn tốt, quyết định làm thật đúng là khẩn trương, chỉ một câu đơn giản "Tớ không tìm được tuýp kem nền của tớ, muốn tới nhà cậu tìm thử" không khoa trương Giang Đường đã luyện ở trong đầu không dưới 100 lần.

Hiện tại hai người đã vô cùng quen thuộc đối phương, Giang Đường thực sự sợ sự mất tự nhiên của mình sẽ bị nàng nhìn thấu.

Cho nên cô chọn thời điểm Khương Nghi Dạng đang đánh răng còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ mà nói, Khương Nghi Dạng không có nghi ngờ gì ừ một tiếng, hỏi: "Khi nào đi?"

Giang Đường cúi đầu nặn kem đánh răng: "Buổi tối đi, ăn tối xong tui mình đi, trang điểm một chút, lấy xong tụi mình đi dạo mua quần áo ha."

Khương Nghi Dạng như cũ: "Ừm."

Giang Đường bình tĩnh đem bàn chải bỏ vào miệng.

Ai biết biết cô gái này ngoài mặt bình tĩnh, kỳ thật tim đập như muốn nhảy ra ngoài.

Kế hoạch hôm nay Giang Đường không nói cho mẹ biết, nói ra khẳng định mẹ sẽ đuổi giết đến đây, bất quá cô có đặt thêm vài cái camera ở các góc, đến lúc đó sẽ cắt ra chỉnh sửa rồi làm một đoạn video hiếu kính cho mẹ.

Một ngày này, Giang Đường ở nhà thập phần gian nan, Khương Nghi Dạng nhận được mấy cuộc gọi từ trường học, Giang Đường sợ nàng đột ngột bị gọi đi.

Sống chung với khẩn trương một ngày một đêm, buổi tối cuối cùng cũng đến, lúc trang điểm Giang Đường cố tình làm thật chậm, Khương Nghi Dạng theo đó cũng tỉ mỉ trang điểm hơn một chút.

Trên đường về nhà Khương Nghi Dạng, một đường toàn đèn xanh, tâm tình Giang Đường đặc biệt tốt, vui vẻ mà ngân nga ca hát.

Khương Nghi Dạng không có nửa điểm hoài nghi, trên đường lên lầu còn hỏi Giang Đường lát nữa muốn mua quần áo gì.

Lúc mở cửa Khương Nghi Dạng vẫn rất bình thường, nhưng cửa vừa mở ra, Khương Nghi Dạng lập tức không bình thường.

Ngọn đèn nhỏ trong phòng khách đã sớm được Giang Đường thắp sáng, khung cảnh Giang Đường và bà chủ cửa hàng hoa nghiên cứu trên máy tình cả tuần nay được phóng đại trước mắt, hoa tươi rực rỡ, hương thơm ngất ngây, đập vào mắt giống như ảo cảnh.

Khương Nghi Dạng sững sờ đứng ở cửa chừng nửa phút, mới quay đầu nhìn Giang Đường.

Cười như không cười, làm Giang Đường mỉm cười: "Kha kha."

Khương Nghi Dạng: "Làm gì thế ~"

Giang Đường mím môi, bắt lấy cổ tay Khương Nghi Dạng dẫn vào.

Giang Đường: "Làm tớ khẩn trương quá đi nè."

Khương Nghi Dạng vẫn như cũ với biểu tình cười như không người, cả người đều kiều, bắt Giang Đường phải dắt, mới bằng lòng từng bước từng bước đi vào trong.

Tới vị trí trung tâm phòng khách, Giang Đường khụ khụ ho khan một chút.

Còn chưa bắt đầu cái gì, Giang Đường cũng đã hạnh phúc không chịu được rồi.

"Cái kia." Trong lòng đột nhiên có rất nhiều tư vị, không chỉ là khẩn trương, còn là hồi hộp, cùng kích động không thể lý giải được.

Giờ đây cô cũng hiểu những cặp đôi ở bên nhau lâu năm, vì sao ngày kết hôn vẫn xúc động đến mức lệ rơi đầy mặt.

Thừa lúc tim mình còn đang tạm dùng được, khẽ cúi đầu dịu dàng hôn lên tay Khương Nghi Dạng, ở trước mặt nàng quỳ một gối xuống.

Cảnh này cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần, mỗi lần đều một lần nổi hết da gà, nhưng khi chân chính thực hiện, thực tế lại khác xa những gì cô tưởng tượng.

Cô đột nhiên hiểu được loại nghi thức thiêng liêng này, không phải bắt buộc phải làm, mà là vì bản thân thật sự muốn làm nó cho đối phương.

"Tớ..." Giang Đường tằng hắng giọng, lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra.

Cô ngẩng đầu nhìn Khương Nghi Dạng: "Này..."

Nói Khương Nghi Dạng là đại tiểu thư quả không sai, thời khắc cảm động như vậy nhưng nàng vẫn duy trì được khí chất ngự tỷ, rơi lệ cũng không nở nụ cười, nhưng vẫn quá đẹp.

Khương Nghi Dạng thoáng ngẩng đầu, khóe mắt nhìn về phía nhẫn trên tay Giang Đường: "Này gì mà này, nói đi."

1

Giang Đường giản lược đi gần hơn cả trăm chữ trong tiểu văn cầu hôn của mình, giờ chỉ còn một câu: "Tớ muốn cùng cậu kết hôn."

Khương mỹ nhân lại rơi lệ, thế nhưng vẫn không nhúc nhích, cũng hỏi: "Cứ như vậy?"

Cùng nụ cười trên môi Giang Đường cũng rơi nước mắt, cô âu yếm nhìn vào mắt Khương Nghi Dạng: "Dạng Dạng ~"

Khương Nghi Dạng xuy một tiếng cười, lúc này mới duỗi tay ra: "Mang lên cho tớ đi."

Giang Đường hắc cười, liền đứng lên mang cho Khương Nghi Dạng, Khương Nghi Dạng lại nói: "Tớ cho cậu đứng lên rồi sao?"

Giang Đường lại lần nữa quỳ xuống, lấy nhẫn ra khỏi hộp mang lên cho Khương Nghi Dạng.

1

Khương Nghi Dạng: "Đứng lên đi."

Giang Đường đứng lên.

Khương Nghi Dạng dùng ngón tay chọc chọc trán Giang Đường: "Chuẩn bị khi nào?"

Giang Đường: "Ngày hôm qua."

Khương Nghi Dạng xòe tay cho Giang Đường xem: "Đẹp không?"

Giang Đường vỗ tay: "Quá đẹp luôn!"

Mắt thấy một giọt nước mắt trong suốt như pha lê của Khương Nghi Dạng lại muốn rơi xuống, Giang Đường vội vàng hôn lấy nó.

Trái phải không có người thật sự quá thuận tiện, nghĩ như thế nào liền có thể làm thế đó, không cần lo lắng có người quấy rầy.

Khương - người vừa được nhận nhẫn - Nghi Dạng, rõ ràng tâm tình rất tốt, dính người đến không chịu được, ngã vào lòng Giang Đường hỏi cái này cái kia.

Chờ đến khi báo cáo hết mọi sự tình cho nàng xong xuôi, Giang Đường mới phát hiện mình quên đem bó hoa trên bàn tặng cho nàng.

Không quan trọng không quan trọng, Khương Nghi Dạng đã nói rất tốt rồi, khà khà.

Chỉ là cái camera ghi hình này, các cô không thể gửi toàn bộ cho bạn bè được, đương nhiên phải cắt bỏ chỉnh sửa vài đoạn quan trọng.

Về chỗ bị cắt thì nó là đoạn ứ ứ ứ......

1

Ngày lĩnh chứng đó, mẹ cũng cùng đi.

Một hai nhất định phải đi.

Giang Đường cầu hôn không nói cho bà, bị bà càm ràm hơn nửa năm, còn nói video cắt hết trơn rồi thì có cái gì coi nữa đâu.

Rõ ràng là xem đi xem lại rất nhiều lần.

1

Còn nói ý tưởng này là của bà, bà đợi lâu vậy rồi cuối cùng cái gì cũng không nói.

Giang Đường chỉ có thể dạ dạ dạ, con xin lỗi con xin lỗi.

Lại nói Giang Đường có cái miệng mà không biết dùng, chỉ nói mỗi một câu như vậy, may mà là Dạng Dạng, bằng không là người khác thì người ta nguyện ý mới lạ đó.

Giang Đường nhỏ bé, dạ dạ dạ.

Khương Nghi Dạng ở bên cạnh cũng không nói giúp cô một câu, tức chết rồi.

Bởi vì trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, các cô lĩnh chứng không mất quá nhiều thời gian.

Mẹ cầm di động quay lại toàn bộ quá trình, thoạt nhìn so với vợ vợ mới cưới các cô còn vui vẻ hơn, cái này cũng đủ làm bà thõa mãn rồi.

Sau đến lúc các cô tuyên thề, giống như các cặp đôi bình thường khác.

Vào cuối ngày, mẹ và nhiếp ảnh gia cùng cầm máy ảnh, ghi lại hình ảnh các cô mỉm cười nhìn nhau.

Mặt trời ngã về phía tây, bóng đêm phủ lên bầu trời, trong mắt họ giờ đây chỉ có nhau.

"Thật tốt."

[Hoàn]

- ------------

Góc tâm sự nhỏ chút xíu:

Cuối cùng cũng hoàn bộ "Thú vị" của Mễ Nháo Nháo, mình thật sự rất vui, vì mình mà bộ này bớt hay mất tiêu nhưng vẫn cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện tận bây giờ nha, và hãy ủng hộ nhiều tác phẩm khác của Mễ Nháo Nháo nha Hihi
Bình Luận (0)
Comment