"Rủi ro như thế nào?"
“Tỷ lệ thành công chỉ có khoảng 7-80% mà thôi.”
Nghe thấy con số này, Lam trầm mặc một lát, sau đó mới bình tĩnh nói: "Nếu như ca phẫu thuật thất bại, ta có lẽ cũng không thể dốc sức làm việc cho ngươi được nữa.”
"Ta cũng là một người cha như ngươi, đương nhiên hiểu tâm trạng của ngươi. Vì lẽ đó, ta không thể vì những mối bận tâm khác mà trì hoãn hàng trăm năm sau mới chữa trị cho con gái ngươi. Dù sao thì chúng ta đã đắc tội với vô số nền văn minh thần cấp trong vũ trụ rộng lớn này, hiển nhiên cũng không thể chắc chắn liệu mình có thể tồn tại trong vòng một trăm năm tiếp theo hay không.”
Nói cách khác, không một ai có thể chắc chắn rằng ngày mai có phải ngày tận thế hay không.
Lam nhìn Trần Mặc với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nhưng vẻ mặt lại thả lỏng đi rất nhiều.
Từ trước đến nay, con gái vẫn luôn là tâm bệnh và vướng bận lớn nhất của Lam, vậy nên sự kiện con gái gặp phải biến cố đã khiến ông ta rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Một khi con gái đã vô phương cứu chữa, thì ông ta không biết mình sẽ làm gì trong tương lai.
Thế nhưng, bằng một cách tình cờ nào đó, Trần Mặc lại đột nhiên xuất hiện và mang lại hy vọng cho ông ta.
Vậy nên, Lam và Trần Mặc đã ước định với nhau, nếu như hắn có thể chữa trị cho con gái của ông, thì ông sẽ đầu quân về tập đoàn Kiến Hành Quân của hắn.
Trước kia, ông ta tuyệt đối sẽ không tin rằng một sinh mệnh nào đó lại có nghiên cứu ra kỹ thuật cứu chữa con gái của mình trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa còn phải đảm bảo tỷ lệ thành công lên đến 80% – điều mà ngay cả các nhà y học tại những nền văn minh thần cấp cũng chưa làm được. Vậy nên, vào thời điểm đồng ý làm việc cho Trần Mặc, ông ta đã cho hắn kỳ hạn đến tận 100 năm.
May mắn thay, Trần Mặc đã sử dụng tốc độ nhanh nhất để nghiên cứu kỹ thuật cứu chữa cho con gái của ông ta, rút ngắn thời gian giao ước đi rất nhiều lần.
Hơn nữa, trong mấy năm nay sau khi trở về Trái Đất, ông ta cũng đã tiếp xúc với hầu như tất cả công nghệ cốt lõi của tập đoàn Kiến Hành Quân, đồng thời hiểu rõ tập đoàn này lớn mạnh ra sao, và năng lực nghiên cứu phát triển của Trần Mặc đáng sợ đến mức nào.
Sau khi xem xét tất cả các yếu tố kể trên, ông ta liền hít sâu một hơi, rồi đưa ra quyết định
“Tiến hành phẫu thuật thôi."
Mỗi khi nghĩ đến con gái đang nằm trong khoang đông lạnh, Lam lại cảm thấy đau nhói hết cả tâm can. Trước kia, ông không có nhiều hy vọng, vậy nên không dám tiến hành phẫu thuật cho con gái mình. Nhưng hiện tại, Trần Mặc đã cam kết tỷ lệ thành công lớn như vậy, ông ta không còn lý do gì để từ chối.
"Nếu như ca phẫu thuật của con gái ta thành công, ta sẽ làm việc cho ngươi cả đời này, còn nếu như..."
"Chờ đến khi ca phẫu thuật xong xuôi, ngươi có thể đưa ra quyết định cũng không muộn, còn bây giờ thì đừng quá bi quan." Trần Mặc ngắt lời Lam.
Khi đối mặt với trường hợp người bệnh đã bước nửa bước vào Quỷ Môn Quan như thế này, ngay cả thần kinh cũng không có khả năng đảm bảo tỷ lệ thành công 100%.
…
Lúc này, một sinh mệnh nữ tính có làn da màu bạc tương tự như Lam, đường nét trên khuôn mặt vô cùng nhu hòa nữ tính, cùng với hai mắt hẹp dài nhắm chặt, hiện đang đang nằm rất yên tĩnh trong khoang đông lạnh tại tòa nhà số một.
Đây chính là con gái của Lam, Janskar Thanh Nguyệt.
Sau khi gặp phải tai nạn phi thuyền vũ trụ, cô ấy đã trở thành người thực vật với một phần não bộ đã bị hoại tử.
Lam quan sát con gái trong khoang lạnh bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng nét mặt lại ngập tràn bi thương. Cứ qua mỗi khoảng thời gian, ông ta lại đến nơi này để nhìn con gái mình một lần.
Trong những năm gần đây, kỹ thuật y học về não bộ của Trái Đất đang phát triển một cách điên cuồng. Đội ngũ chuyên gia thần kinh và bác sĩ ngoại khoa dưới trướng Trần Mặc đã cố ý tiếp nhận ca bệnh khác nhau liên quan đến não bộ, bao gồm cả những trường hợp bị hoại tử một phần não bộ.
Sau khi biết được vô số bệnh nhân có một phần não bộ bị hoại tử đã được cứu sống, Lam có thêm niềm tin vào ngày mà con gái có thể mở mắt trở lại.
Mặc dù một số bệnh nhân vẫn có thể mắc phải những di chứng hoặc mất trí nhớ sau khi được cứu chữa, nhưng tất cả những điều này đều có thể trị liệu, coi như cũng không sao cả.
Suy cho cùng, chỉ cần còn sống là được, những thứ khác không còn quan trọng nữa.
"Nguyệt nhi, kỹ thuật trị liệu cho con đã hoàn thiện rồi, cho nên con có thể tiến hành phẫu thuật vào ngày mai, cũng như có thêm cơ may tỉnh lại..."
Lam vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, nhưng cũng không biết đó là những giọt nước mắt bi thương hay vui mừng.
Sau khi ngây người ở trong khoang đông lạnh suốt cả tiếng đồng hồ, Lam mới thu hồi lại những cảm xúc trong lòng mình, sau đó lưu luyến rời khỏi nơi này.
—---
Tác viết câu chữ ớn ăn luôn -.-, Hi đã cố gắng tóm lược súc tích hết sức có thể :(