Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 17 - Chương 308: Tấn Công Đồng Loạt

Chưa xác định "Người anh em Trần Mặc, vẫn khỏe chứ?"

Điện thoại di động vừa được kết nối thì giọng nói đầy nồng nhiệt của Lý Thành Chi vang lên.

"Đừng có điên. Bây giờ ta không thiếu phiền phức, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Trần Mặc hỏi.

"Ta có chuyện muốn nói trước với ngươi."

Lý Thành Chi nói: "Mạng lưới cảnh báo động đất toàn quốc đã thông qua thử nghiệm. Năm ngày sau, hệ thống này sẽ chính thức khởi động. Buổi ra mắt sẽ được diễn ra ở trạm quan sát động đất thủ đô, trong đó còn có sự góp mặt của thủ trưởng của ta. Cấp trên đang muốn mời ngươi và tổng giám đốc của công ty ngươi tới tham gia buổi lễ này, có thời gian không?"

Trần Mặc ngay lập tức hiểu ý đồ của Lý Thành Chi khi nói về vị thủ trưởng kia, hắn không chút do dự nói: "Đương nhiên là có thời gian rồi."

Gan của hắn còn chưa đủ to để thả bồ câu thủ trưởng.

(*) thả bồ câu: để ai đó leo cây

"Thế thì tốt. Bây giờ ta sẽ báo với cấp trên luôn."

Lý Thành Chi nói.

"Được."

Trần Mặc cúp máy, ngồi vào xe và rời đi.

Lúc này, công ty Kiến Hành Quân đang ở trong giai đoạn bị tổng tấn công, dòng tweet kia của Tổ Chức Chú Hề đã đem đến rất nhiều phiền toái cho bọn hon. Rất nhiều công ty khách hàng hoài nghi công ty Kiến Hành Quân đang chống lưng cho Tổ Chức Chú Hề, sau đó trở nên lo lắng và từ chối sử dụng Hệ điều hành Con mối và các thiết bị máy tính của bọn họ.

Tuy công ty Kiến Hành Quân không thiếu tiền nhưng danh tiếng lại không hề tốt. Trong buổi lễ ra mắt mạng lưới cảnh báo động đất, sự xuất hiện của bọn họ có thể sẽ đem lại hiệu quả không tưởng.

Ngày hôm sau, Trần Mặc vừa quay về công ty thì lập tức đi đến phòng làm việc của Triệu Mẫn. Mà lúc này, Triệu Mẫn đang vô cùng sầu não về việc Kiến Hành Quân có thể bị dư luận đánh gục bất kỳ lúc nào, bài đăng kia của Tổ Chức Chú Hề quả thật đã nhốt bọn họ trong ngõ cụt.

"Triệu Mẫn, có chuyện ngươi cần biết."

"Sao vậy?"

Triệu Mẫn hỏi.

"Lý Thành Chi vừa nói cho ta biết, năm ngày nữa sẽ là lễ ra mắt mạng lưới cảnh báo động đất, thủ trưởng của hắn sẽ đích thân tham dự, cấp trên mời ta và ngươi đến dự lễ ra mắt, có thời gian không?"

"Ta dám nói không có thời gian à?"

Triệu Mẫn cảm thấy cả thế giới đều đang sáng bừng lên: "Bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này cả."

"Hai ngày nay sao rồi?"

Trần Mặc hỏi.

"Còn thế nào được nữa? Vẫn bị mấy cái tin tức thật thật giả giả oanh tạc. Chiêu cờ này của Tổ Chức Chú Hề đã đẩy chúng ta vào thế bị động. Nếu có chứng cứ thì chắc chắn cảnh sát quốc tế sẽ đến tìm chúng ta."

Triệu Mẫn nói: "Ta đang nghĩ cách để phá vỡ cục diện này, buổi lễ ra mắt mạng lưới cảnh báo địa chấn chính là thời cơ tốt nhất."

"Không cần phiền não chuyện mấy gã hề nữa, Tổ Chức Chú Hề này có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào."

Triệu Mẫn kinh ngạc nhìn Trần Mặc, cô không hiểu rõ ý đồ của hắn qua mấy lời này.

"Ngươi thật sự không liên quan gì đến Tổ Chức Chú Hề chứ?"

"Nói linh tinh. Ta đã tìm ra địa chỉ của từng thành viên Tổ Chức Chú Hề, lúc nào cũng có thể công bố thân phận của bọn họ."

"Có thật sao?"

"Thật! Có muốn ta công bố ngay bây giờ luôn không?"

Trần Mặc hỏi.

"Đừng công bố, ngàn vạn lần đừng công bố."

Triệu Mẫn bị Trần Mặc dọa sợ: "Nếu chúng ta công bố danh sách các thành viên của Tổ Chức Chú Hề, vậy thì chúng ta gánh không nổi hậu quả đâu."

Việc công bố danh sách giống như đang xác nhận tin đồn ồn ào giữa họ với Tổ Chức Chú Hề. Huống hồ, con virus Chú Hề đang uy hiếp cả thế giới, tuy bọn họ đang bị nghi ngờ có liên quan đến Tổ Chức Chú Hề, nhưng tầm ảnh hưởng của con virus kia cũng khiến cho số lượng người sử dụng hệ điều hành Con mối đang từ từ tăng lên, chỉ là tốc độ không được nhanh bằng lần trước.

Trong lúc hai người đang trao đổi công việc của công ty, Tiểu Ngư gõ cửa đi đến: "Trần Mặc, có người tên Vệ Triết đến tìm ngươi."

"Đến nhanh thế cơ à?"

Trần Mặc hơi thấp giọng ngạc nhiên: "Mời hắn lên đây."

Tiểu Ngư đáp một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc của Triệu Mẫn.

" Vệ Triết là ai?"

Triệu Mẫn hiếu kỳ hỏi.

"Người sáng lập Tổ Chức Chú Hề."

Đáp án của Trần Mặc khiến Triệu run tay, ly nước nóng suýt thì đổ vào người cô ấy: "Ngươi không nói đùa đấy chứ?"

Người này đúng là biết cách dọa cô sợ chết khiếp mà. Vừa rồi hắn còn nói không liên quan gì đến Tổ Chức Chú Hề, mà bây giờ người sáng lập Tổ Chức Chú Hề lại đến đây tìm hắn.

"Hôm qua ta đi Hoài Bắc là vì việc này."

Trần Mặc kể lại cho Triệu Mẫn nghe về chuyện Tổ Chức Chú Hề và Vệ Triết. Cô ấy là tổng giám đốc của công ty, việc nắm bắt thông tin của nhân viên là điều cần thiết.

Sau khi nghe được đáp án, Triệu Mẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Thật khó để tưởng tượng, một nhóm hacker lại có thể đánh gục hệ thống an ninh mạng của một thành phố và tống tiền cả một quốc gia chỉ vì đam mê.

"Đầu óc quá cực đoan. Ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được hắn đang nghĩ gì."

Triệu Mẫn liếc mắt nhìn Trần Mặc.

"Ha? Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì? Sao ta lại thấy lời nói của ngươi có gì đó rất lạ?"

Trần Mặc bị ánh mắt của Triệu Mẫn chọc cười, lúc nói mấy lời này, cô ấy còn cố ý nhìn hắn.

"Suy bụng ta ra bụng người. Ta có nói gì ngươi đâu."

Triệu Mẫn khẽ cười nói.

Mấy phút sau, Tiểu Ngư đã đưa Vệ Triết vào phòng làm việc của Triệu Mẫn.

"Ngồi đây đi." Trần Mặc chỉ vào ghế sô pha bên cạnh.

Vệ Triết cũng không khách sáo, ngồi xuống ghế sô pha: "Hôm qua ta đã suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định tới đây."

"Hoan nghênh sự gia nhập của ngươi."

Nói xong, Trần Mặc nhìn về phía Triệu Mẫn. Người thì đã chịu tham gia rồi, có điều, hắn vẫn cần sự giúp đỡ của Triệu Mẫn trong việc sắp xếp nhân sự.

Chương 308: Tấn công đồng loạt "Vệ tiên sinh đây rất thông thạo ngôn ngữ lập trình chữ Hán sao!?"

Triệu Mẫn hỏi.

"Có thực hiện một vài nghiên cứu, và cũng có một chút thành tích. Ta đã đọc kỹ các tài liệu về ngôn ngữ lập trình chữ Hán được xuất bản. Đây là một bộ ngôn ngữ lập trình máy tính vô cùng ưu việt. "

Vệ Triết nói.

"Hiện tại, ngôn ngữ lập trình chữ Hán đang ở giai đoạn phát triển, trong công ty cũng có một bộ phận nhân sự đang học. Kế hoạch của ta là tập trung những nhân viên này lại, thành lập một nhóm lập trình chữ Hán, chuyên nghiên cứu và phát triển các phần mềm được biên soạn bằng ngôn ngữ lập trình chữ Hán, và ngươi sẽ là người phụ trách nhóm này."

Triệu Mẫn nói.

Cô đã có ý tưởng này từ lâu, nhưng vẫn chưa tìm thấy ai thật sự thông thạo ngôn ngữ lập trình chữ Hán, không ngờ cơ hội đã tới vào lúc này. Người sáng lập Tổ Chức Chú Hề, cộng thêm việc Trần Mặc tự mình đi mời về, chắc chắn kỹ thuật của hắn sẽ không quá thấp. Vệ Triết đảm nhiệm vị trí trưởng nhóm là một lựa chọn ổn thỏa nhất.

Nghe thấy sự sắp xếp của Triệu Mẫn, sắc mặt Vệ Triết không khỏi vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ mình vừa tới đã được làm trưởng nhóm. Trước đây hắn là một hacker, việc Trần Mặc tin tưởng vô điều kiện như thế khiến hắn cảm động không nói lên lời.

"Được."

Vệ Triết gật đầu.

"Ta sẽ bảo người khác chuẩn bị hợp đồng, tiền lương tạm thời tính theo tiêu chuẩn giám đốc bộ phận số hai. Ngày mai đến đây để xác nhận và ký hợp đồng, sau đó ngươi có thể đi làm luôn."

Triệu Mẫn nói.

"Được."

Vệ Triết đứng dậy nhìn về phía Trần Mặc: "Cảm ơn lời đề nghị ngày hôm qua của ngươi. Cô ấy đã đồng ý với ta, chính cô ấy đã bảo ta đến đây làm việc."

"Chúc mừng nhé."

Trần Mặc cười nói.

Sau khi Vệ Triết rời đi, Trần Mặc mới phát hiện ra hai cặp mắt tò mò của Tiểu Ngư và Triệu Mẫn.

"Ngày hôm qua ngươi đã cho hắn lời khuyên gì?"

Triệu Mẫn hỏi.

"Dạy hắn theo đuổi một cô gái."

Trần Mặc nói.

Hắn vừa dứt lời liền phát hiện vẻ mặt quái dị của hai người. Tiểu Ngư không nói gì thêm, vội vàng rời phòng làm việc.

Sau khi cùng Triệu Mẫn trao đổi một vài chuyện của công ty, Trần Mặc lại quay trở về phòng thí nghiệm.

Bây giờ đâu đâu cũng thấy những lời chê bai bôi nhọ Kiến Hành Quân, nhiều rận quá mà không gãi thì làm sao mà sống được.

Khi đến lúc, mọi thứ đâu sẽ đâu vào đó. Nghiên cứu và chế tạo siêu máy tính mới là điều quan trọng nhất hắn cần làm lúc này.

Los Angeles, Hoa Kỳ.

Ivey tập trung vào màn hình máy tính, ánh mắt phấn khích. Hắn đang chơi Battle Royale, hệ thống nuôi cổ trùng và những trận chiến ở đấu trường khiến hắn phát nghiện. Mỗi khi giành chiến thắng, hắn đều có cảm giác cực kỳ thành tựu.

Trong phòng của mình, Ivey nhìn lên hình ảnh hồng tâm trên màn hình, ánh mắt hưng phấn, không ngừng tìm kiếm mục tiêu. Nhìn thấy bóng dáng đằng xa, Ivey lộ ra một nụ cười.

Ngay sau cú nhấp chuột, màn hình chợt tối sầm.

"What the f*ck."

Ivey nổi điên, vẻ mặt đỏ như lửa vì bị ngắt mạng khi đang chơi game, trên màn hình máy tính của hắn hiện ra một tên hề nửa đen nửa trắng.

Cambridge, Vương quốc Anh.

Ellie ngơ ngác nhìn nụ cười vừa tà ác vừa trào phúng trên màn hình, một giây trước nó đang còn đang chiếu phim truyền hình, một giây sau thì lại hiện ra chiếc mặt nạ này. Biểu tượng trên chiếc mặt nạ này không thể quen thuộc hơn được nữa, chính là Tổ Chức Chú Hề đang gây xôn xao gần đây.

Lời đe dọa của gã hề này không phải nói đùa, đòn tấn công đặc biệt đến cả hai quốc gia mà Tổ Chức Chú Hề từng tuyên bố chính là đây.

Tại biệt thự của thủ tướng Nhật Bản.

Hơn mười vị quan chức ngồi trong phòng họp, tất cả đều là những nhà lãnh đạo chủ chốt của Chính phủ Nhật Bản.

Trên khuôn mặt mỗi người lúc này đều tràn đầy căng thẳng. Bờ bên kia đại dương báo tin đến, trận khủng bố virus Chú Hề đã tiếp tục diễn ra ở năm thành phố của Hoa Kỳ, trong đó có cả Washington, và năm thành phố ở Vương quốc Anh. Tổ Chức Chú Hề đã tấn công một lúc hai quốc gia và mười thành phố, gây chấn động toàn thế giới. Việc tấn công cùng một lúc như thế này khiến các thành phố khó lòng phòng bị. Hiện tại, Hoa Kỳ và Anh Quốc đã gánh chịu nhiều tổn thất nặng nề, Tokyo cũng bị thất thủ, tuy nhiên, tất cả bọn họ vẫn từ chối giao tiền chuộc.

Mục tiêu tấn công tiếp theo rất có thể chính là các thành phố trên lãnh thổ Nhật Bản. Cho nên, thủ tướng mới huy động tất cả các lãnh đạo đến đây để trao đổi đối sách khẩn cấp.

"Các ngươi nói xem, bây giờ nên làm thế nào?"

Ngồi ở vị trí đầu tiên là một người đàn ông béo ục ịch có đôi mắt nhỏ tí, hắn là Thủ tướng đang tại vị của Nhật Bản - Abe.

"Ta cho rằng Nhật Bản có khi phải giao tiền chuộc thôi. Cơn siêu động đất vừa qua đã khiến nền kinh tế của cả quốc gia tổn thất nặng nề. Nền tảng kinh tế của chúng ta vốn đã không ổn, năm nay lại càng suy yếu. Nếu như mấy thành phố chủ chốt bị khủng bố virus, thì e là thị trường của chúng ta sẽ sụp đổ."

Người đàn ông ngồi bên trái Abe nói ra.

"Nhưng nếu chúng ta chịu thỏa hiệp thì sẽ bị các đảng phái đối lập chỉ trích."

Người đàn ông trung niên ngồi bên phải Abe lên tiếng.

Hắn vừa dứt lời, cả phòng họp liền rơi vào yên lặng.

"Chúng ta có thể sử dụng Hệ điều hành Con Mối của công ty Kiến Hành Quân."

Một quan chức phát biểu.

"Không được, không ai có thể đảm bảo liệu đám người Trung Quốc có sử dụng thủ đoạn gì trong những sản phẩm của bọn họ hay không. Hệ điều hành máy tính văn phòng liên quan đến an ninh quốc gia, chúng ta không thể sử dụng hệ thống của người Trung Quốc được."

Trước những phản ứng kịch liệt, cục diện một lần nữa trở nên bế tắc.

"Nếu thị trường sụp đổ thì chúng ta sẽ phải chịu sự đả kích từ các đảng phái khác, đến lúc đó sẽ càng thêm phiền phức. Hay chúng ta cứ âm thầm liên hệ và thỏa hiệp với Tổ Chức Chú Hề đi, chỉ cần không lộ thông tin ra bên ngoài thì vẫn có thể giấu được chuyện này."

Ý kiến này nhận được khá nhiều sự đồng tình. Thảm họa siêu động đất vừa đi qua, nền kinh tế của Nhật Bản ở thời điểm hiện tại yếu ớt như một tấm thủy tinh đầy vết rạn, có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào, nếu bây giờ mà còn bị tấn công bởi virus Chú Hề thì thực sự là không còn cách nào cứu vãn.

"Cho người liên hệ Tổ Chức Chú Hề đi!"

Ánh mắt của Abe đảo qua đảo lại một lúc lâu rồi nói ra.

Chương 309: Trần Mặc tức giận? [Truyền thông nước ngoài đưa tin: Hoa Kỳ đã thêm Tổ Chức Chú Hề vào danh sách các băng đảng khủng bố nguy hiểm nhất thế giới.]

[Nước Mỹ đang thảo luận để đưa công ty Kiến Hành Quân vào danh sách hạn chế.]

[Kiến Hành Quân có thực sự chống đỡ cho Tổ Chức Chú Hề?]

Ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, báo chí trong nước đã đăng tải rất nhiều tin tức.

Chỉ qua một đêm, mười thành phố của hai quốc gia đã lần lượt bị thất thủ, điều này khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Bọn chúng đang muốn ép buộc hai nước này phải thỏa hiệp.

Những quốc gia tạm thời chưa bị tấn công cũng bắt đầu sốt ruột. Một kiểu khủng bố mới đã xuất hiện. Tuy nó không gây ra thương vong, nhưng lại là một đòn đánh lớn vào kinh tế.

Trần Mặc đứng bên cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài, khung cảnh cánh phóng viên vây kín lối ra vào công ty Kiến Hành Quân vẫn chưa từng thay đổi trong khoảng thời gian gần đây.

Cuộc tấn công hàng loạt của virus Chú Hề đã khiến giới truyền thông nghi ngờ mối quan hệ giữa công ty Kiến Hành Quân với Tổ Chức Chú Hề. Nếu bọn họ không nhanh chóng đưa ra phản hồi, thì những người này có thể sẽ chết ở đây.

"Triệu Mẫn, tạm thời mở một buổi họp báo đi."

Trần Mặc cầm điện thoại lên thông báo với Triệu Mẫn.

….

….

Trên bãi đất trống trước cửa tòa nhà công ty Kiến Hành Quân, lúc này có hơn hai trăm ký giả đang đứng. Xung quanh bọn họ, ngoài đội bảo vệ của công ty Kiến Hành Quân ra, còn có hơn hai mươi cảnh sát duy trì an ninh trật tự.

Vì sợ xảy ra xung đột, Triệu Mẫn đã thông báo cho Sở Công an Thành phố cử người đến để duy trì trật tự. Không ai có thể đảm bảo tình hình của Kiến Hành Quân, e là sẽ có một vài người mất lý trí xuất hiện ở đây.

Khi Trần Mặc bước ra từ tòa nhà cao tầng, bầu không khí liền trở nên sôi động, tiếng máy ảnh vang lên liên tục không dứt, toàn bộ ống kính đều hướng về phía hắn.

Sau khi Trần Mặc đã đứng ổn định ở trên bục phát biểu, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.

"Dạo gần đây đã có một số hiểu lầm liên quan đến Kiến Hành Quân. Dù công ty ta đã phủ nhận nhiều lần, nhưng vẫn có người chưa thật sự tin tưởng. Ta sẽ nhắc lại lần cuối cùng, công ty Kiến Hành Quân chưa bao giờ hỗ trợ Tổ Chức Chú Hề dưới bất kỳ hình thức nào. Còn lý do tại sao mà bọn chúng phát ngôn như vậy thì bản thân ta cũng không biết.

Ban đầu, ta không muốn phải đích thân ra mặt trước những lời đồn vô căn cứ này. Nhưng bài viết vu khống của giới truyền thông đã gây tác động xấu đến hình ảnh của công ty chúng ta. Cho nên ta có mặt ở đây là để cảnh báo các đơn vị truyền thông đưa tin sai sự thật, với những tin đã đưa ra trước đó, ta có thể cho qua. Tuy nhiên, sự khoan dung của ta cũng có giới hạn. Kể từ thời điểm này, nếu có bất kỳ bài báo và bình luận nào liên hệ Tổ Chức Chú Hề với Kiến Hành Quân, hoặc đăng tải những lời đồn vô căn cứ làm hỏng hình ảnh của công ty chúng ta, thì xin hãy chờ thư của luật sư đi nhé, bộ phận pháp lý của Kiến Hành Quân không phải để trang trí."

Giọng nói nghiêm nghị của Trần Mặc làm đám ký giả rơi vào trầm tư. Bọn họ hiểu rõ, công ty Kiến Hành Quân đã thực sự phẫn nộ rồi. Chủ tịch Trần Mặc đã đích thân nói ra những lời này, e rằng sự thật chính là đây.

"Hiện tại các ngươi có câu hỏi gì thì cứ hỏi đi."

Sau khi đã nghiêm túc cảnh cáo, Trần Mặc quét mắt: "Ta xin mời vị phóng viên đeo kính, mặc sơ mi trắng đứng phía trước đặt câu hỏi đầu tiên."

Người phóng viên kia lập tức tiếp lời, hắn đồng thời thu hút ánh nhìn của tất cả những người khác.

"Chủ tịch Trần Mặc, công ty Kiến Hành Quân và Tổ Chức Chú Hề chưa từng xuất hiện cùng nhau trước đó, tại sao bọn họ lại cảm ơn các ngươi vì đã giúp đỡ kỹ thuật?"

Hỏi xong những lời này, nam phóng viên kia lập tức trở lên căng thẳng. Vừa rồi Trần Mặc đã nói không muốn Kiến Hành Quân bị lôi vào cùng với Tổ Chức Chú Hề, bây giờ hắn lại hỏi vấn đề này.

"Ngôn ngữ máy tính mà họ dùng để biên soạn virus là ngôn ngữ lập trình chữ Hán. Đây là ngôn ngữ do ta tạo ra và phát hành miễn phí đến toàn bộ hế giới. Nếu như vậy mà bị xem là đã hỗ trợ cho Tổ Chức Chú Hề thì ta không có gì để nói. Khoa học kỹ thuật vốn dĩ vô tội, ví dụ như có người mua sắt chế tạo súng giết người, vậy đó là lỗi công ty bán quặng sắt sao?"

"Chúng ta không hề biết nội tình bên trong. Chính Tổ Chức Chú Hề đã tự nói rằng bọn chúng được Kiến Hành Quân chống lưng, xét theo động thái gần đây của bọn chúng thì khá ăn khớp với công ty Kiến Hành Quân. Điều này nên được giải thích như thế nào?"

Nữ phóng viên thứ hai bắt được vấn đề.

"Ta không rõ lời ngươi nói ăn khớp là cái gì ăn khớp? Hay là do ngươi tự mình suy đoán? Tổ Chức Chú Hề nói cái gì các ngươi cũng tin à? Thế thì tại sao chúng ta nói thì các ngươi lại không tin? Giới truyền thông thà tình nguyện tin tưởng một tổ chức đã bắt giữ cả một thành phố, một đám hacker vơ vét tài sản của một quốc gia, nhưng lại không chịu tin tưởng một công ty luôn luôn nghiêm túc nghiên cứu, đem lại lợi ích cho xã hội. Đây là điều mà các ngươi cảm thấy ăn khớp đúng không?"

Những lời nói mạnh mẽ của Trần Mặc lại khiến đám phóng viên rơi vào trầm tư.

Nhìn thấy khung cảnh như vậy, trong lòng những nhân viên của Kiến Hành Quân không ngừng nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng vị chủ tịch này. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã bị những bài viết kia làm phiền muốn chết, dù bị bôi nhọ vô căn cứ mà vẫn phải nhịn nhục. Thái độ Trần Mặc cứng rắn như vậy đã giúp bọn họ có thể ngẩng cao đầu.

Chương 310: Kết thúc "Chủ tịch Trần Mặc, có tin đồn rằng công ty Kiến Hành Quân đã tìm ra giải pháp tìm và diệt virus Chú Hề, nhưng phần mềm đó vẫn chưa được tung ra. Điều này có đúng không?"

"Chúng ta đã cho ra mắt hệ điều hành Con Mối, nó đã được trang bị sẵn một lớp tường lửa thông minh để chống lại con virus Chú Hề. Còn về phần mềm diệt virus riêng biệt mà ngươi đề cập, thì nó vẫn đang được nghiên cứu.

Hệ điều hành Con mối là hệ điều hành máy tính được phát triển dựa trên hệ điều hành điện thoại Kiến Hành Quân một cách hoàn chỉnh nhất. Nhờ có lớp tường lửa thông minh này, khả năng bảo mật của nó vượt trên bất kỳ hệ điều hành nào khác.

Ngôn ngữ lập trình chữ Hán là một ngôn ngữ máy tính kiểu mới. Dù bộ ngôn ngữ này xuất hiện chưa lâu, nhưng những phần mềm được biên soạn bởi nó thì có hiệu suất tốt hơn các phần mềm được viết bằng các ngôn ngữ khác, kể cả phần mềm virus. Đó cũng là lý do tại sao các chương trình diệt virus hiện có không thể phát hiện và tiêu diệt virus Chú Hề. Thế giới này có cơ chế chọn lọc tự nhiên, chỉ có những kẻ mạnh nhất mới có thể tồn tại. Bộ ngôn ngữ lập trình chữ Hán này chính là một sự lựa chọn để sinh tồn."

Trả lời xong vấn đề của mấy ký giả, Trần Mặc liền rời đi và trở về phòng làm việc.

Tiểu Ngư đi vào trong văn phòng của Trần Mặc, cô không nói gì mà chỉ rót một cốc nước đưa cho hắn. Tiểu Ngư đã ở bên Trần Mặc lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.

"Ngươi cho rằng ta đang tức giận sao? "

Trần Mặc cười cười, rồi cầm lấy ly nước của Tiểu Ngư. Hắn vốn dĩ không hề tính toán gì mấy chuyện như thế này, có điều hắn vẫn phải đứng lên cảnh cáo giới truyền thông ngoài kia, nếu không thì các nhân viên trong công ty sẽ bị những tin đồn này làm cho phân tâm.

"Nhưng nhìn ngươi vừa rồi đúng là rất đáng sợ."

Tiểu Ngư nói.

"Nếu ta cười với những người đó, họ sẽ nghĩ chúng ta rất dễ bắt nạt. Nhân tiện nói đến bị bắt nạt, tất cả là do ngươi dạy ta trước đây, ngươi thấy ta học nhanh có vui không? Mau hôn ta một cái đi."

"Tưởng thế là hay, chị Triệu quy định rồi, bất kỳ ai cũng không được làm xằng làm bậy trong công ty. Muốn hôn thì đợi về nhà đi."

Tiểu Ngư đẩy đầu của Trần Mặc ra.

Sau khi Tiểu Ngư rời đi, Trần Mặc quay đầu đi về phía cửa sổ, bên ngoài công ty không còn bóng người nào nữa.

"Anh Mặc, Tổ Chức Chú Hề lại vừa đăng bài trên Twitter."

Âm thanh của Mặc Nữ đột nhiên vang lên.

"Trái tim ta cũng giống như khuôn mặt này, một nửa là thuần khiết, một nửa là đen tối. Ta có thể để cho ngươi nhìn, cũng có thể tuyệt đối không cho ngươi thấy. Buổi biểu diễn xiếc thú này làm ta hưng phấn, nhưng lại làm các ngươi sợ hãi, bởi vì các ngươi là thú hoang, còn ta là một tên hề đã được thuần hóa. Kế hoạch vơ vét tài sản thành công, tiền chuộc cũng đã nhận được, đêm đã khuya, buổi biểu diễn xiếc thú kết thúc, hãy đón chờ buổi khai mạc xiếc thú lần sau. Ta có một lời tuyên bố khác, có một người đã trả 300 vạn USD và nhờ chúng ta nói rằng: Cảm ơn sự ủng hộ của công ty Kiến Hành Quân. Cuối cùng, bọn ta nhắc nhở cục tình báo trung ương CIA nước Mỹ một câu: Đừng mơ tưởng đến chuyện bắt bọn ta, nếu không thì bọn ta sẽ tấn công Internet toàn cầu đấy."

Lời tuyên bố của Tổ Chức Chú Hề khiến cả thế giới trở nên yên tĩnh. Bọn chúng đã tấn công mười thành phố chỉ trong vòng nửa ngày, bây giờ lại đột nhiên tuyên bố kết thúc. Điều này khiến tất cả mọi người không kịp trở tay.

Bên nào đã giao tiền chuộc vậy? Nước Anh, Hoa Kỳ, hay là Nhật Bản?

Tin tức này bắt đầu trở thành nỗi ngờ vực lớn nhất của tất cả mọi người. Chuyện này có nghĩa, một quốc gia nào đó đã thỏa hiệp với tổ chức hacker.

Nước Mỹ xếp Tổ Chức Chú Hề vào danh sách tổ chức khủng bố, cho nên khả năng giao tiền chuộc của bọn họ không lớn. Vì vậy, hai nước còn lại là nước Anh và Nhật Bản đã trở thành đối tượng phỏng đoán của mọi người.

Sau khi tin tức được lan truyền ra, chính phủ nước Anh và Nhật Bản vội vàng ra mặt, tuyên bố rằng mình không giao tiền chuộc cho Tổ Chức Chú Hề, còn việc có ai tin hay không thì lại là một chuyện khác.

Ngay sau lời tuyên bố của Tổ Chức Chú Hề, công ty Kiến Hành Quân cũng đã lên án việc một số công ty cạnh tranh bất hợp pháp, cấu kết với Tổ Chức Chú Hề để bôi nhọ bọn họ. Nhưng động thái lên án của bọn họ lại không được nhiều người chú ý.

Triệu Mẫn đi vào, Trần Mặc bèn ngừng làm việc.

Từ lúc Tổ Chức Chú Hề tuyên bố kết thúc, Trần Mặc chỉ để ý tin tức một chút, sau đó thì không quan tâm tới nữa: "Bây giờ bên ngoài thế nào rồi?"

"Rất náo nhiệt. Ba quốc gia đều nói mình không giao tiền chuộc cho Tổ Chức Chú Hề, kết quả đảng đối lập của cả ba quốc gia đều thỏa hiệp với tổ chức khủng bố, lên tiếng công kích đảng cầm quyền. Thật sự rất huyên náo."

Sau khi đưa ra lời tuyên bố cuối cùng, Tổ Chức Chú Hề bèn mai danh ẩn tích, ngay cả virus Chú Hề cũng đã biến mất không còn tăm hơi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhất. Đảng đối lập của ba quốc gia điên cuồng chỉ trích đảng cầm quyền vì chuyện giao tiền chuộc, khiến tình hình chính trị của ba nơi này vô cùng ầm ĩ huyên náo, đủ loại bê bối đồng loạt xảy ra.

"Buổi biểu diễn xiếc thú của gã hề rất thú vị, cả thế giới đều bị hắn đùa giỡn như khỉ."

Triệu Mẫn nói.

Chương 311: Đi đến thủ đô Chỉ một bài tweet của Tổ Chức Chú Hề đã dấy lên sóng gió khắp toàn cầu, từng quốc gia bị bọn chúng đùa giỡn vần quanh. Triệu Mẫn cảm thấy không thể không bội phục đám người điên cuồng đó.

"Ta hơi tò mò, không biết vị đại gia đã chi 300 vạn USD để Chú Hề nói câu kia là ai."

Triệu Mẫn nhìn về phía Trần Mặc, trực giác nói cho cô ấy rằng hắn biết chuyện này. Cô có cảm giác, không có chuyện gì mà người đàn ông này không biết, cho dù trời có sập xuống thì hắn vẫn rất bình tĩnh, giống như không có gì có thể làm lòng hắn dậy sóng.

"Microsoft."

Trần Mặc bình tĩnh nói.

Đây cũng là đáp án mà Triệu Mẫn đã đoán được trước trong lòng.

Nghe Trần Mặc nói xong, Triệu Mẫn nhìn hắn chằm chằm, càng ngày cô ấy càng tò mò về người đàn ông này: "Ngay cả một người biết rõ câu chuyện như ta cũng phải nghi ngờ ngươi và Tổ Chức Chú Hề có liên quan đến nhau."

"Ta không nhạt nhẽo đến mức đi vơ vét tài sản của cả thế giới như vậy đâu."

Trần Mặc liếc nhìn Triệu Mẫn đang nhìn mình chằm chằm, hắn lên tiếng bằng âm thanh cổ quái: "Ngươi không nên có hứng thú với em trai nhỏ mới đúng."

Triệu Mẫn ý thức được mình đang thất thố, cô bèn lấy lại tinh thần, khuôn mặt hơi đỏ lên. Không ngờ Trần Mặc lại dùng câu mà mình đã chế giễu hắn trước đây để chế giễu lại mình.

Vẻ mặt của cô ấy khiến Trần Mặc càng cảm thấy kỳ quặc.

Quen biết Triệu Mẫn đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Triệu Mẫn như thế: "Cũng sắp hết năm rồi, hay là ngươi dẫn bạn trai về đi? Ta không giúp được chuyện này đâu."

Triệu Mẫn suýt chút nữa bị lời nói của Trần Mặc chọc cười: "Chị đây là người theo chủ nghĩa không kết hôn, tiền lương một năm bây giờ cũng đã đủ để ta ăn uống cả đời, tự do tự tại, còn cần đàn ông làm gì chứ?"

"Đúng."

Trần Mặc che mặt gật đầu, không đành lòng nhìn thẳng: "Tự do tự tại."

"Nói chuyện chính đi. Chúng ta sẽ đến thủ đô để dự lễ ra mắt mạng lưới cảnh báo động đất, chiều mai lên máy bay."

Lễ ra mắt mạng lưới báo động động đất được tổ chức vào ngày kia, bọn họ phải đến thủ đô trước một ngày. Ngày tổ chức lễ ra mắt mạng lưới báo động động đất là một sự kiện vô cùng quan trọng.

Trong khoảng thời gian này, các máy đo địa chất do công ty Kiến Hành Quân sản xuất đã hoàn tất khảo nghiệm, trước tiên sẽ bàn giao cho Cục Quản lý động đất.

Cục Quản lý động đất lập tức cử người đi lắp đặt máy đo địa chấn tại các khu vực cần theo dõi, đồng thời tiến hành khảo nghiệm thực tế và thu thập số liệu.

Sau trận động đất ở Nhật Bản, ký ức tồi tệ về thảm họa động đất của người dân trong nước đã bị khơi dậy.

Nhưng nhờ có máy đo địa chấn của công ty Kiến Hành Quân, các chính sách ưu tiên vừa được ban hành, cộng thêm sự giúp đỡ của những người từ Cục Quản lý động đất và Viện Vật lý Địa cầu thuộc Học Viện Kỹ Thuật Trung Quốc, mạng lưới cảnh báo động đất đã được hoàn thành trong thời gian ngắn nhất có thể.

Sân bay quốc tế Thủ đô.

Bầu trời đã nhá nhem tối, Lý Thành Chi đứng chờ trước cửa sân bay, bên cạnh hắn còn có hai tài xế gồm một nam một nữ, bọn họ là những người chịu trách nhiệm tiếp đón Trần Mặc trong sự kiện lần này.

Sắc mặt hai người này vô cảm, đôi mắt nhìn chằm chằm ra cửa sân bay. Bọn họ biết, người mà mình có trách nhiệm đưa đón lần này là chủ tịch của công ty Kiến Hành Quân. Họ đã từng nhìn thấy người này trên TV, nhưng đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với hắn.

Không bao lâu sau, một nhóm người xuất hiện trước cửa sân bay.

Trần Mặc đeo khăn quàng cổ, kéo hai cái hành lý, thoạt nhìn không khác gì những thanh niên bình thường ngoài kia. Bên trái Trần Mặc là Tiểu Ngư, bên phải là Triệu Mẫn, hai gã vệ sĩ Vương Hải và Bạch Trân Châu một trước một sau, tạo nên một đội hình vô cùng đơn giản.

Thấy nhóm người Trần Mặc đi ra, Lý Thành Chi bèn đi tới đón tiếp.

"Rốt cuộc cũng chờ được ngươi đến rồi, cái thời tiết này không phải chỉ là mát mẻ bình thường nữa."

Lý Thành Chi cười nói.

"Vất vả rồi, ông anh."

Trần Mặc nói.

"Đừng khách sáo vậy, lần này công ty Kiến Hành Quân các ngươi đã chế tạo được một cỗ máy giúp nước giúp dân, là đại sự ghi danh sử sách. Dù ta có phải chờ thêm một lúc nữa thì cũng không thành vấn đề."

Nghe thấy Trần Mặc gọi mình là ông anh, Lý Thành Chi bèn bật cười ha ha.

"Suýt chút nữa là để lại tiếng xấu muôn đời rồi."

Trần Mặc đưa vali hành lý cho Vương Hải rồi ngồi vào trong xe, Tiểu Ngư và Triệu Mẫn cũng bước vào, chiếc xe lăn bánh đi tới khách sạn.

"Tổ chức mà ngươi nói chắc là Tổ Chức Chú Hề nhỉ? Nói thật, chúng ta cũng bị bọn chúng dọa sợ đến mức đổ cả mồ hôi lạnh. Nếu các thành phố lớn bị đình trệ mấy ngày, tổn thất sẽ nhiều đến mức không thể tính nổi. Theo ta được biết, khoảng thời gian vừa qua, nhân viên của các công ty an ninh mạng phải liên tục theo dõi Internet trong 24h, đề phòng vấn đề xuất hiện."

Lúc nói lời này, trên mặt Lý Thành Chi hiện lên vẻ khiếp sợ. Nếu mấy thành phố quan trọng nhất của cả nước bị ngắt mạng cùng một lúc, thì không ai có thể gánh nổi thiệt hại.

"Các ngươi có thể dùng hệ điều hành Con Mối, ta sẽ dành ưu đãi cho các ngươi."

Trần Mặc cười nói.

"Người anh em Trần Mặc càng ngày càng có khí chất của một thương nhân, nói ba câu là lại về nghề chính."

Lý Thành Chi cười cười, đưa một tập tài liệu cho Tiểu Ngư: "Đây là quy trình cụ thể của lễ ra mắt ngày mai, Hà tiểu thư xem thử một chút rồi nói lại với hắn nhé. Còn có một việc khác nữa…."

Lý Thành Chi đột nhiên trở nên nghiêm túc, câu nói tiếp theo của hắn mới là trọng điểm.

"Sáng mai, thủ trưởng chúng ta muốn gặp các ngươi trước, sau đó cùng tới tham gia lễ ra mắt. Sẽ có người tới đón các ngươi vào tám giờ rưỡi ngày mai, được chứ!?"

Lý Thành Chi không nói rõ địa điểm gặp gỡ, Trần Mặc và Triệu Mẫn liếc nhìn nhau, cả hai người lập tức hiểu rõ. Mấy chuyện này đã nằm trong dự liệu của họ, nhưng vì Lý Thành Chi đã nói ra nên lại khiến họ có chút mong đợi.

"Không thành vấn đề."

Trần Mặc gật đầu.

Chương 312: Giảng giải cho thủ trưởng? Sáng sớm hôm sau, Tiểu Ngư đánh thức Trần Mặc, giúp hắn sửa sang xong rồi ra ngoài từ sớm.

Trần Mặc cùng Triệu Mẫn ngồi lên chiếc xe đưa đón, hắn liếc nhìn đánh giá toàn cảnh nội thất trong xe rồi thu hồi ánh mắt. Chiếc xe này được trang trí rất đơn giản, không có bất kỳ phụ tùng dư thừa nào, hoàn toàn khác biệt so với cách trang trí trên những chiếc siêu xe khác.

Thân xe dày nặng, không gian bên trong xe cũng rất rộng, mang tới cho người ta một cảm giác vững vàng, độ thoải mái mà nó mang lại không hề thua kém khi so với những chiếc siêu xe khác. Siêu xe là một kiểu khoe khoang một cách trắng trợn, còn phong cách của loại xe chuyên dụng này lại là lặng lẽ xa hoa, lắng đọng hào phóng, vô cùng phù hợp với hình tượng của chính phủ.

Một thanh niên tóc húi cua ngồi ở ghế kế bên tài xế tên là Hứa Nguyên, hắn là người chịu trách nhiệm đưa đón bọn họ. Thái độ của Hứa Nguyên đối với hai người bọn họ cực kỳ tôn trọng, nhưng hắn cũng không chủ động bắt chuyện nhiều. Trần Mặc và Triệu Mẫn cũng không nói gì mà chỉ nhìn ngắm phong cảnh và dòng xe tới lui ngoài cửa sổ. Trên đường không có nhiều xe qua lại, chủ yếu là do khách sạn của bọn họ nằm ở một nơi không quá sầm uất, tránh được tình trạng tắc đường vào giờ cao điểm ở thủ đô.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, chiếc xe chuyên dụng cuối cùng cũng tới nơi.

Trung Nam Hải, tòa lâm viên hoàng gia nổi danh trong lịch sử, hiện là trung tâm đầu não của Trung Quốc, là biểu tượng đặc trưng cho bộ máy hành chính tối cao, cũng là một trong những nơi mà thế nhân cảm thấy thần bí nhất. Một số kiến trúc ở nơi này mang đậm dấu ấn lịch sử. Bởi vì không cho phép người ngoài ra vào, nên những bài viết công khai miêu tả nơi này vô cùng ít ỏi, khiến mọi người cảm thấy vô cùng thần bí. Đây cũng là lần đầu tiên Trần Mặc và Triệu Mẫn đến nơi này.

Sau khi xe dừng lại, một người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Trần Mặc, xét theo bề ngoài thì đây có lẽ là thư ký. Dưới sự dẫn dắt của ông ta, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy thủ trưởng số một.

Một ông lão hơn 60 tuổi, nhưng thoạt nhìn lại trông như một người trung niên. Vóc người cường tráng, trang phục chỉnh chu, thần thái tràn đầy. Tuy uy nghiêm nhưng vẫn hòa ái, đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Mặc về người này.

Sau khi nhìn thấy Trần Mặc và Triệu Mẫn, vị thủ trưởng số một nở một nụ cười mỉm chi.

Trần Mặc vẫn luôn chín chắn bình tĩnh, nhưng lúc này lại có hơi căng thẳng. Một người vốn chỉ có thể nhìn thấy ở trên TV, bây giờ hắn lại được tiếp xúc gần như vậy, điều này khiến Trần Mặc cảm thấy có chút không chân thật.

“Ta cứ luôn nói muốn gặp vị anh hùng trẻ tuổi này, cuối cùng hôm nay cũng được như ý nguyện. Ngươi quả nhiên tuấn tú lịch thiệp, thật là làm người ta vui mừng.”

Thủ trưởng số một nắm lấy tay Trần Mặc, sau đó nở một nụ cười thân thiết.

Đêm qua, Tiểu Ngư đã cẩn thận tìm hiểu một chút về lễ nghi và giảng giải cho Trần Mặc, cho nên Trần Mặc cũng có chút hiểu biết sơ sơ, hắn khiêm tốn mở miệng: “Thủ trưởng, ngài khách sáo rồi, có thể bỏ chút sức lực giúp đỡ quốc gia và nhân dân là vinh hạnh của ta, cũng là vinh hạnh của công ty Kiến Hành Quân.”

Biểu cảm của Trần Mặc bình tĩnh chín chắn, lời nói cũng rất đúng mực và khí chất.

Thủ trưởng số một liếc mắt đánh giá Trần Mặc, sắc mặt của ông ta tràn đầy tán thưởng, cảm khái nói: “Giang sơn đời nào cũng có người tài xuất hiện, tuổi còn trẻ như vậy đã tạo ra một mảnh trời đất rồi! Năm ta bằng tuổi ngươi, ta vẫn còn làm đội trưởng ở quê nhà. Tương lai quốc gia sẽ phải dựa vào những người trẻ tuổi như các ngươi đấy.”

Ánh mắt của những người xung quanh đều hiện lên một tia kinh ngạc. Chỉ qua vài câu nói ngắn ngủi, bọn họ biết rõ thủ trưởng rất coi trọng Trần Mặc. Từ xưa đến nay, rất ít người trẻ tuổi trong nước có thể nhận được lời khen ngợi của ông ta.

Sau khi hàn huyên vài câu với Trần Mặc và Triệu Mẫn, cả đám người mới ngồi xuống và đi vào chủ đề chính.

“Công ty Kiến Hành Quân trợ giúp lắp đặt mạng lưới máy đo địa chấn, là sự kiện trọng đại lợi quốc lợi dân. Đất nước có những nhân tài như các ngươi, đây quả là phúc khí của nhân dân trong nước. Hôm nay, ta thay mặt toàn thể nhân dân cả nước cảm ơn công ty Kiến Hành Quân.”

Thủ trưởng số một mở miệng.

“Thủ trưởng, nhờ có sự ủng hộ của quốc gia và xã hội, cho nên công ty Kiến Hành Quân mới có thể đi đến ngày hôm nay, hiện tại cũng đã đến lúc đền đáp rồi.”

Trần Mặc nói ra.

Toàn bộ máy đo địa chấn ở trong nước đều được bán ngang với chi phí sản xuất. Với số lượng lớn máy đo địa chấn như vậy, nếu bán cho quốc gia khác với giá bán thông thường, bọn họ nhất định sẽ thu được một khoản lớn.

“Ừ, rất tốt, rất tốt. Tuổi còn trẻ đã có suy nghĩ báo đáp xã hội.”

Thủ trưởng số một nhìn Trần Mặc đầy tán thưởng: “Lần này ta mời các ngươi tới đây, là vì muốn nghe thử quan điểm của các ngươi đối với hướng phát triển của nền khoa học kỹ thuật trong tương lai.”

Trần Mặc suy nghĩ một chút rồi mới bắt đầu nói.

“Trong số các lĩnh vực công nghệ, nổi bật nhất chính là trí tuệ nhân tạo. Công ty Kiến Hành Quân tương đối am hiểu về lĩnh vực này. Trong tương lai, nếu cần thiết thì robot có thể thay thế được hầu hết các ngành nghề, những chuyện mà con người có thể làm thì chúng cũng có thể làm. Công ty Kiến Hành Quân cũng đang nghiên cứu và chế tạo một loại robot quản gia.”

“Là cái ở hội nghị triển lãm Internet lần trước nhỉ?”

Thủ trưởng số một nói tiếp.

“Không ngờ ngài thủ trưởng cũng biết, đúng là cái đó. Tuy vẫn còn có một số hạn chế về kỹ thuật, nhưng ta tin công ty Kiến Hành Quân sẽ có nhiều đột phá kỹ thuật hơn nữa. Chẳng bao lâu nữa, robot của công ty chúng ta sẽ được đưa ra thị trường. Nó có thể làm quản gia, giúp việc, hoặc một số công việc tương đối nguy hiểm, ví dụ như làm việc trên cao, chúng ta cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn lao động.”

“Giá cả không thấp nhỉ?”

“Không thấp.”

Trần Mặc nói: “Cho nên không có nhu cầu đặc biệt thì không thể cho toàn dân sử dụng.”

Thủ trưởng số một gật gật đầu, ông ta suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Còn công nghệ Internet thì sao? Các ngươi thấy thế nào về đợt khủng bố virus của Tổ Chức Chú Hề vừa qua?”

“Hệ thống an ninh mạng đã không còn an toàn, chúng ta cũng đã từng nhấn mạnh chuyện này nhiều rất lần. Ngôn ngữ lập trình chữ Hán là bộ ngôn ngữ máy tính do ta sáng lập. Cấu trúc của nó khác hoàn toàn so với các loại ngôn ngữ máy tính hiện có trên thị trường, thậm chí còn cao hơn một bậc so với những loại ngôn ngữ đó.

Virus Chú Hề là một phần mềm được biên soạn bằng ngôn ngữ lập trình chữ Hán, các chương trình diệt virus có sẵn không thể phân biệt phần mềm virus được biên soạn bằng chữ Hán, vì vậy mà các mạng lưới bảo mật hiện nay đều trở nên vô nghĩa.

Càng ngày càng có nhiều hacker hiểu rõ tính đặc biệt của ngôn ngữ lập trình chữ Hán. Trong tương lai, nhân tài kỹ thuật về phương diện này sẽ vô cùng quan trọng. Nếu vẫn sử dụng hệ điều hành máy tính của hiện tại, tương lai có lẽ sẽ có thêm một Tổ Chức Chú Hề thứ hai, thứ ba xuất hiện, bởi vì không gian Internet càng lúc càng không an toàn.”

Tất cả mọi người ở xung quanh đều không cho rằng Trần Mặc đang nói đùa. Về phương diện lập trình chữ Hán, hắn có thẩm quyền tuyệt đối trong lĩnh vực này.

Chương 313: Buổi lễ ra mắt mạng lưới cảnh báo động đất Dạo gần đây, virus Chú Hề thật sự đã khiến nhiều người kinh hãi. Đầu tiên là Vương Quốc Anh, sau đó là Hoa Kỳ và Nhật Bản, đến cả người dân trong nước cũng trở nên lo lắng, sợ rẳng mục tiêu tiếp theo của bọn chúng sẽ là Trung Quốc. Nhưng may mắn thay, Tổ Chức Chú Hề tuyên bố kết thúc, khiến rất nhiều người ở các thành phố lớn thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng tình huống kể trên chỉ là tương đối mà thôi. Hệ điều hành Con Mối của công ty Kiến Hành Quân được trang bị một lớp tường lửa thông minh, cũng là hệ điều hành máy tính an toàn nhất hiện tại, có thể kháng cự lại những loại virus bán thông minh như con virus Chú Hề. Hệ điều hành Con Mối có thể trợ giúp xây dựng một hệ thống văn phòng ổn định, một môi trường làm việc an toàn. Nếu ngài cần mua sắm thiết bị, thì đừng ngại thử suy xét một chút về chúng ta.”

Một câu cuối cùng của hắn khiến Triệu Mẫn ngồi ở bên cạnh khẽ nheo mắt lại, cô nhếch miệng, suýt chút nữa cười ra tiếng. Trần Mặc thật sự quá mạnh mẽ, cô không ngờ hắn lại còn quảng cáo sản phẩm của công ty với thủ trưởng số một, đến cả nhân viên chào hàng trâu bò nhất cũng không dám làm như vậy.

Thủ trưởng số một cũng khẽ nở nụ cười, cái tên Trần Mặc này hội tụ đủ sự chân thành, phong thái và can đảm của người trẻ tuổi, quả thật rất đáng khen ngợi.

“Khi nói đến vấn đề lập trình chữ Hán, thì thật ra còn có một chuyện quan trọng khác...”

Trần Mặc điều chỉnh lại sắc mặt, giọng nói cũng trở nên thận trọng hơn: “Nếu sử dụng ngôn ngữ lập trình chữ Hán để phát triển trí tuệ nhân tạo thì sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn so với các loại ngôn ngữ khác.”

Sớm hay muộn gì chuyện này cũng sẽ được thực hiện. Vì Trần Mặc đã công bố ngôn ngữ lập trình chữ Hán, nên hắn cũng thuận tiện đề cập đến chuyện này một chút, ít nhất có thể giúp các nhân viên nghiên cứu trong nước đỡ phải đi đường vòng, tránh lãng phí thời gian. Hơn nữa, nếu có được sự tán thành của thủ trưởng số một, sau này hắn sẽ không phải lo lắng về vấn đề quảng bá ngôn ngữ lập trình chữ Hán nữa.

Nghe thấy câu cuối cùng của Trần Mặc, thủ trưởng số một khẽ đáp lời.

Ông ta mời Trần Mặc tới đây và nghe hắn nói những điều này, chính là để tham khảo cho những quyết sách sau này của quốc gia. Hằng năm, các lãnh đạo cấp cao đều phải tiến hành học tập tập thể, các giảng viên đều là những học giả và chuyên gia nghiên cứu, cũng như các nhân vật hàng đầu trong các lĩnh vực khác nhau.

Công ty Kiến Hành Quân đang sở hữu rất nhiều công nghệ dẫn đầu thế giới. Nếu dựa vào Trần Mặc, các quyết sách của bọn họ sẽ có một nguồn tham khảo rất tốt.

Công ty Kiến Hành Quân là một tân binh trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, nhưng bọn họ vừa xuất hiện đã dẫn đầu thế giới, rất có thể chính là vì nguyên nhân này.

Tất cả mọi người ở đây đều không nghĩ rằng Trần Mặc dám lừa cả thủ trưởng, vì như vậy sẽ gây ra phiền toái rất lớn. Vì vậy, nếu Trần Mặc có thể trịnh trọng nói ra như vậy, bọn họ cũng cần phải nghiêm túc đối xử.

Trạm quan sát động đất thủ đô nằm ở vùng ngoại ô phía Tây, bắt đầu chính thức quan sát và ghi lại các trận động đất và dòng từ trường từ 60 năm trước, chính là Năm Vật lý Địa cầu Quốc tế. Nơi đây là cơ sở quan trọng trong việc nghiên cứu địa vật lý và quan sát địa chấn trong nước và khắp thế giới, đồng thời cũng là nơi trao đổi tài liệu về các trận động đất quốc tế.

Ngày hôm nay, trạm quan sát này chính là nơi tổ chức buổi lễ ra mắt mạng lưới cảnh báo động đất.

Thủ đô hiện tại đang vào đông, tuyết đã rơi ròng rã mấy ngày nay, vậy mà bầu trời hôm nay lại trong trẻo hiếm thấy. Những tia nắng mặt trời đem đến một chút ấm áp cho trời đông giá rét. Tại khu vực tổ chức buổi lễ ra mắt, rất nhiều khán giả và phóng viên đang tiến hành phát sóng trực tiếp.

Sau khi máy đo địa chấn được tung ra thị trường, mạng lưới cảnh báo động đất cũng chính thức khởi động. Điều này chứng tỏ, các dự đoán động đất đã trở thành chuyện khả thi trong tương lai .

Trong khi mọi người kiễng chân mong chờ, một đoàn xe xuất hiện và dừng lại trước khu vực đặc biệt của nơi tổ chức.

“Trần Mặc, máy đo địa chấn là phát minh của ngươi đúng không? Kể vài chuyện thú vị xảy ra trong quá trình ngươi phát minh máy đo địa chấn đi.”

Thủ trưởng gọi Trần Mặc đến bên cạnh và nở một nụ cười thân thiện với hắn. Trần Mặc lập tức gật đầu, đầu óc cố gắng suy nghĩ thật nhanh, hắn không thể nói mình nhận được máy đo địa chấn từ Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật. Sự tồn tại của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật là bí mật lớn nhất của hắn.

“Trước đây, khi nhìn thấy tin tức về thảm họa động đất, ta liền nghĩ, nếu có thể dự báo trước động đất thì tốt quá. Lúc đọc sách, ta thường đọc các kiến thức vật lý, bao gồm dao động học, điện từ học, nhiệt học, cơ học, v.v, sau này học được kiến thức về dự báo động đất nên bắt đầu chỉnh sửa lại lý thuyết tương quan. Cho đến khi đủ kinh phí, ta liền biến ý tưởng lúc trước thành thực tiễn…”

Trần Mặc nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc. Dù sao thì ngoại trừ hắn ra, không ai biết những chuyện này là thật hay giả, hắn nói là sự thật thì đó là sự thật.

“Nếu nói đến chuyện thú vị, thì chính là khi ta công bố luận văn Nghiên cứu dự báo động đất. Ta từng gửi bài đến tòa soạn khoa học, cả trong và ngoài nước, nhưng đều bị từ chối. Ta bèn đăng lên trang web chính thức của công ty, vốn định tìm tri âm, kết quả lại bị mắng đến thương tích đầy mình.”

Trần Mặc nói một mạch, thủ trưởng cũng cẩn thận lắng nghe.

“Sau khi vượt qua được áp lực dư luận, chiếc máy đo địa chấn đầu tiên đã ra đời. Nhờ sự giới thiệu của Lý Thành Chi mà ta đã làm quen được với Ngô Chấn tiên sinh ở Học Viện Kỹ Thuật, sau đó bắt đầu công tác thử nghiệm máy đo địa chấn.”

Trần Mặc kể chuyện rất giản lược, nhưng vào tai của những người khác thì có thể đoán được hành trình đó gian khổ biết bao nhiêu.

“Rất nhiều phát minh vĩ đại, đều không được chấp nhận ngay từ đầu.”

Thủ trưởng nghe xong bèn nói ra.

Chương 314: Ăn lộc của dân, gánh lo cho dân Đoàn người đi tới nơi tổ chức, bắt đầu thăm hỏi các công nhân viên phụ trasch việc lắp đặt thử nghiệm máy đo địa chấn.

Ngô Chấn mặt đỏ lừ lừ, sự vui mừng hiện rõ trên mặt, phảng phất như trẻ ra mười mấy tuổi.

Tâm nguyện suốt đời của Ngô Chấn chính là có thể dự báo được động đất, để mọi người không phải trải qua hoàn cảnh giống như ông, chịu cảnh cửa nát nhà tan vì thảm hoạ động đất. Chính vì tâm nguyện này, ông còn đổi tên thành Ngô Chấn. Thật không ngờ, khi đã gần đất xa trời, rốt cuộc ông cũng hoàn thành được nguyện vọng này.

Kể từ khi lắp đặt máy đo địa chấn, dữ liệu luôn được kiểm tra mỗi giây mỗi phút.

Việc thu thập dữ liệu cụ thể đã hoàn thành. Đối với những trận động đất nhẹ hơn 5.0 độ richter, độ chính xác của máy đo địa chấn khoảng chừng 92%. Mức độ động đất càng cao, thì độ chính xác càng cao.

Trong nước chưa bao giờ xảy ra trận động đất nào có cấp độ quá cao, cho nên khó có thể đánh giá tỉ lệ chính xác. Các dữ liệu của những trận động đất cấp độ cao là kết quả thu hoạch được từ những máy đo địa chấn ở vùng biển Thái Bình Dương. Các trận động đất đã biết trước đó, đều được công ty Kiến Hành Quân dự đoán thành công.

Công tác thử nghiệm sớm đã hoàn thành, buổi lễ ngày hôm nay này chỉ là nghi thức. Trên thực tế, mạng lưới động đất sớm đã đưa vào sử dụng, đương nhiên sẽ không bị gián đoạn bởi vì một nghi thức.

Mặc dù đây chỉ là một buổi lễ nhỏ, nhưng Ngô Chấn vẫn vui vẻ như cũ. Buổi lễ ra mắt này chính là một lời tuyên bố với toàn thể nhân dân trong nước, thời đại dự báo động đất đã đến với thế giới.

Trong khi Ngô Chấn đang vui sướng, thủ trưởng và đám người Trần Mặc đã đi tới trước mặt ông ta.

“Ngô tiên sinh, ngươi vất vả rồi.”

Thủ trưởng nắm lấy tay của Ngô Chấn.

Cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ tay, hốc mắt của Ngô Chấn nóng lên, khung cảnh những người thân yêu của ông bị đè dưới đống đổ nát vẫn còn rất rõ nét trong tâm trí.

Sau khi lấy lại tinh thần, Ngô Chấn mới bắt đầu nói, âm thanh có chút nghẹn ngào: “Không vất vả, ăn lộc của dân, gánh lo cho dân.”

Câu nói cuối cùng của Ngô Chấn làm Trần Mặc âm thầm kính nể. Trong những thập kỷ qua, vô số nhà khoa học vô danh đã và đang hỗ trợ đất nước ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, mà không cầu danh lợi. Đúng như lời mà Ngô Chấn đã nói, ăn lộc của dân, gánh lo của dân.

“Ngô tiên sinh, chúc mừng ngươi đã hoàn thành tâm nguyện.”

Trần Mặc chúc mừng Ngô Chấn.

“Là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.”

Ngô Chấn nhìn Trần Mặc bằng ánh mắt cảm kích. Tất cả công nhân viên tham gia công tác lắp đặt thử nghiệm máy đo địa chấn đều lần lượt bắt tay với thủ trưởng. Có người xúc động, có người ngạc nhiên vui mừng, đủ loại tâm trạng khác nhau.

Tại khu vực nhân viên của Công ty Kiến Hành Quân đang có rất nhiều nhân viên kỹ thuật đã tham gia công tác lắp đặt máy đo địa chấn. Trần Mặc đi đến đó rồi bắt đầu giới thiệu.

“Bọn họ đều là đại diện các công nhân lắp rắp của công ty Kiến Hành Quân, những người đã chế tạo linh kiện và lắp đặt máy đo địa chấn.”

Mỗi người nhân viên đều đứng thẳng người, trên mặt dào dạt sự tự hào, sau khi bắt tay với thủ trưởng lại càng kích động hơn nữa.

“Còn có một nhân viên đặc biệt, nó là robot Yêu Cơ của Kiến Hành Quân—— Tiểu Yêu.”

Trần Mặc dẫn mọi người đi đến trước mặt một con robot.

“Con chip của nó lưu giữ toàn bộ dữ liệu về việc lắp đặt máy đo địa chấn. Khi vừa mới bắt đầu lắp đặt, nó có nhiệm vụ hướng dẫn cho nhân viên lắp đặt, có đôi khi cũng tham gia vào quá trình lắp đặp máy đo địa chấn. Ngoài ra, ở đây còn có 5 con robot khác cũng tham gia vào quá trình lắp đặt, phụ trách hỗ trợ việc lắp ráp của cả năm đội.”

Để có thể đưa con robot này đến đây và tham gia buổi lễ, Triệu Mẫn đã mất rất nhiều công sức, trải qua vô số lần ghi nhận, kiểm tra, thì mới được phê chuẩn.

Vì ý nghĩa của buổi lễ này vô cùng đặc biệt, nên cho dù nhiều thủ tục như vậy, Triệu Mẫn vẫn phải làm.

Việc Công ty Kiến Hành Quân sở hữu công nghệ robot thông minh đã không còn là bí mật. Việc sử dụng công khai con robot hiện còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, chứng tỏ bọn họn có thể sẽ tung ra ra thị trường tương lai.

“Chào thủ trưởng.”

Trần Mặc vừa nói xong, người máy Yêu Cơ mở miệng nói chuyện ngay.

“Chào ngươi.”

Thủ trưởng nhìn người máy từ trên xuống dưới, ông cười rồi nắm tay của con robot Yêu Cơ, đây cũng là lần đầu tiên ông bắt tay với người máy. Những chuyển động của con robot này quá uyển chuyển và mượt mà, ai không biết còn tưởng rằng là người thật đang đóng giả, thật sự quá thông minh!

“Vất vả rồi.”

“Có thể tham gia lắp đặt máy đo địa chấn là vinh hạnh của Tiểu Yêu.”

Nghe được giọng nói của Tiểu Yêu, mọi người ở đây đều nở nụ cười, đồng thời cảm thán trước công nghệ tiên tiến của công ty Kiến Hành Quân.

Thủ trưởng mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại đang suy tư. Trong buổi triển lãm của Đại hội Internet vừa qua, ông đã nhìn thấy con robot này ở trong video của mọi người. Bởi vì vị trí đặc thù, ông phải suy xét những vấn đề này toàn diện hơn nhiều so với những người khác.

Sự xuất hiện của robot thông minh sẽ dẫn tới một số vấn đề xã hội cần được suy xét. Hiện tại, xã hội ngày càng cởi mở, công nghệ đổi mới quá nhanh, đời sống tương lai đang ở ngay trước mắt.

“Khá tốt đấy Tiểu Yêu, chờ mong các ngươi tích cực sáng tạo, tạo phúc cho xã hội và nhân dân.”

Thủ trưởng gật đầu, nhìn về phía con robot bên cạnh Tiểu Ngư.

Khi phát hiện thủ trưởng nhìn về phía mình, Tiểu Ngư lập tức trở nên căng thẳng. Cô thường nhìn thấy nhân vật này ở trên TV hoặc điện thoại, nhưng đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với ông ấy ở khoảng cách gần như thế này, nếu nói không căng thẳng, không xúc động thì là giả.

“Cô ấy là bạn gái của ta, Hà Tiểu Ngư, cũng là trợ lý của Triệu Mẫn. Khi bài luận văn của ta mới công bố, chính Tiểu Ngư là người đã tin tưởng ta, cùng ta vượt qua khoảng thời gian áp lực kia.”

Trần Mặc cười giới thiệu: “Có cô ấy giúp đỡ thì mới có máy đo địa chấn hôm nay.”

“Chào thủ trưởng.”

Lời giớii thiệu của Trần Mặc khiến hai má của Tiểu Ngư đỏ bừng, Trần Mặc khen đến mức chính cô cũng ngại ngùng. Tiểu Ngư nắm lấy tay thủ trưởng, tuy trong lòng có chút căng thẳng, nhưng cử chỉ vẫn rất khéo léo.

“Chào ngươi.”

Thủ trưởng cười nói: “Mưa gió chung thuyền, mới càng trân quý.”

“Cảm ơn thủ trưởng.”

Tiểu Ngư gật đầu thật mạnh.

Sau khi thăm hỏi toàn thể đại diện và cán bộ công nhân viên, mọi người mới ngồi xuống, bắt đầu tiến hành buổi lễ.

Chương 315: Thời đại dự báo động đất Thành phố Đông Giang.

Một cô gái đang ngồi trên ghế sô pha để chơi game trên điện thoại, sắc mặt của cô có chút kích động, khi cười rộ lên thì có thể nhìn thấy cả răng nanh. Nếu Trần Mặc ở nơi này, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy quen mắt, vì cô gái này và Tiểu Ngư có chín phần tương tự, chỉ là khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt. Tiểu Ngư dịu dàng, còn cô gái này thì lại là hoạt bát.

“Tiểu Man, ngươi mau xem xem, đây có phải Tiểu Ngư hay không.”

Ngồi bên cạnh cô gái là một người phụ nữ trung niên, bà đang xem TV thì bất ngờ hô lên một tiếng. Bà ấy chính là mẹ của Tiểu Ngư, Vương Lan.

“Chị về nhà ạ?”

Tiểu Man buông di động, lập tức về nhìn phía cửa, nhưng ở đó không có một bóng người.

“Trong TV.”

Tiểu Man nghe được lời này thì nhìn về phía màn hình TV, quả nhiên cô nhìn thấy Tiểu Ngư trong bản tin phát sóng trực tiếp.

“Đây chẳng phải là chị của ngươi sao? Sao con bé lại bắt tay với thủ trưởng?”

Mẹ Hà chỉ vào TV, sắc mặt vẫn có chút mờ mịt.

Sau khi thấy rõ nội dung tin tức, Tiểu Man mới bừng tỉnh: “Chính là chị, kia là công ty Kiến Hành Quân.”

“Đúng là con bé rồi, Tiểu Ngư đúng là rất có tương lai.”

Trên mặt Mẹ Hà nở một nụ cười tự hào.

“Đúng thật là tương lai rất xán lạn.”

Tiểu Man xấu xa mà nở nụ cười: “Mẹ, ngươi nhìn xem, người trẻ tuổi đẹp trai đứng bên cạnh thủ trưởng chính là bạn trai của chị.”

Em gái không hại chị, không phải là em gái tốt.

“Cái gì? Tiểu Ngư có bạn trai? Sao con bé chưa từng nói với ta?”

Giọng nói của mẹ Hà tăng cao vài phần, sắc mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

“Mẹ ơi, hiện tại là tự do yêu đương. Chị cũng không còn nhỏ, tìm bạn trai không phải rất bình thường sao?”

Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, Tiểu Man cười trộm ở trong lòng.

“Người thanh niên này là ai?”

Mẹ Hà hỏi.

“Chủ tịch của công ty Kiến Hành Quân, tên là Trần Mặc, cùng học một trường với chị.”

Tiểu Man nói. Đối với những chuyện ở phương diện này, mẹ cô không hề biết gì cả, cho nên cô cần phải nói rõ với bà.

“Nhà ở đâu? Trong nhà mấy anh em?”

“Mẹ, việc này ngươi có thể gọi điện thoại hỏi chị, chị ấy biết rõ nhất.”

Tiểu Man vui vẻ lên.

“Ngươi sẽ không lừa ta chứ?”

Mẹ Hà có chút không tin, bà nhìn chằm chằm Tiểu Man.

“Chắc chắn không lừa ngươi, ngươi không tin thì gọi điện thoại hỏi chị đi, bảo chị ấy lúc ăn tết thì mang người về đây.”

Tiểu Man cười nói.

Mẹ Hà cầm lấy điện thoại, nhưng nghĩ đến Tiểu Ngư vẫn còn đang làm việc, bà lại để xuống: “Đêm nay cha ngươi về thuyền, chờ cha ngươi trở về rồi ta sẽ gọi điện thoại. Hắn mở công ty sao, nhà rất có tiền à?”

“Hắn là người trẻ tuổi có tiền nhất trong nước.”

Tiểu Man nói.

“Thế cơ à?”

Câu nói này làm mẹ Hà không vui vẻ nổi, ánh mắt của bà có chút lo lắng.

Tiểu Ngư đang ở trạm quan sát động đất thủ đô, cô hoàn toàn không biết mình đã bị em gái thân yêu hãm hại. Lúc này, toàn bộ sự chú ý của cô đều hướng về Trần Mặc, trong đáy mắt còn hiện lên một tia tự hào.

Khi tay của Trần Mặc và thủ trưởng ấn lên quả cầu khởi động, tất cả hình ảnh đều hiện lên hình ảnh trên bục.

Đây chính là một tín hiệu dành cho người dân toàn cầu, kể từ giây phút mà bọn họ ấn nút khởi động kia, thời đại mà con người có thể dự báo động đất đã đến với thế giới. Đối với lịch sử của nhân loại, đây là một sự kiện trọng đại nên được ghi vào sử sách.

Song song quá trình tiến hóa của nhân loại, chính là quá trình đấu tranh với thiên nhiên. Việc có thể cảnh báo trước thảm họa động đất, đồng nghĩa khả năng ứng phó với thảm họa thiên nhiên của nhân loại đã tiến thêm một bước.

Buổi lễ được bế mạc giữa những cảm xúc hân hoan.

Đồng Phỉ cầm microphone, dẫn theo nhiếp ảnh gia, chạy về phía Trần Mặc.

Ngày đặc biệt này là cơ hội khó có được để có thể phỏng vấn Trần Mặc, đây là lần đầu tiên cô phỏng vấn nhân vật cao cấp như thế này.

Đi đến bên cạnh Trần Mặc, Đồng Phỉ có chút căng thẳng.

“Trần Mặc tiên sinh, chào ngài.”

“Chào cô.”

Trần Mặc lễ phép nói.

“Ở trong ngày đặc biệt này, ngươi muốn nói gì nhất?”

Đồng Phỉ nhìn Trần Mặc đầy sự chờ mong.

“Thời tiết hôm nay hơi lạnh, chỉ muốn chui về trong ổ chăn ngủ.”

Trần Mặc cười nói.

Nghe thấy câu trả lời này, Đồng Phỉ ngây người hai giây, không biết đáp lại như thế nào: “Khi mà phát minh máy đo địa chấn, ngài có gặp chuyện thú vị gì không? Có thể chia sẻ với chúng ta không?”

“Chuyện thú vị? Lúc ta gửi luận văn nghiên cứu dự báo động đất, ta đã từng bị Tuần san Khoa học từ chối, chuyện này có tính không? Rất nhanh sau đó, ta lại bị từ chối lần hai. Sau khi ta đăng tải bài luận văn lên trang web chính thức của công ty Kiến Hành Quân, trong lòng ta chỉ muốn chứng minh, những người có thẩm quyền đã sai rồi.”

Trần Mặc nói: “Cho nên, ta muốn nói với những học giả trẻ tuổi, những người có thẩm quyền không phải lúc nào cũng đúng.”

“Einstein nói: Bởi vì ta khinh thường quyền lực, cho nên số phận đã trừng phạt bằng cách biến ta thành một người có quyền lực. Có lẽ ngươi cũng giống như trường hợp này, ngươi hiện tại đã trở thành một người có thẩm quyền rồi. Từ lần ta phỏng vấn trước đó, rất nhiều người xem đều muốn hỏi, sản phẩm tiếp theo của công ty Kiến Hành Quân là gì?”

“Sản phẩm tiếp theo? Ta cũng không rõ lắm. Sản phẩm nào nghiên cứu thành công thì sẽ là cái đó.”

Trần Mặc cười nói: “Nhưng ta có một tin tức muốn thông báo với công chúng. Sau hôm nay, máy đo địa chấn sẽ chính thức được bán ra bên ngoài, quốc gia nào muốn mua máy đo địa chấn thì có thể gửi đơn đặt hàng đến công ty của chúng ta.”

Tin tức bất ngờ này làm Đồng Phỉ có chút bất ngờ.

Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, Trần Mặc liền lên xe và chạy về khách sạn nghỉ ngơi. Buổi lễ ra mắt đã hoàn thành, người nên gặp cũng đã gặp, hắn nghỉ ngơi một chút rồi trở về công ty thôi.

Thông tin Trung Quốc khởi động mạng lưới cảnh báo động đất đã lan truyền khắp toàn cầu. Đây là một sự kiện vượt thời đại, thu hút rất nhiều sự chú ý đến từ những quốc gia thường xuyên xảy ra nhiều động đất.

Công ty Kiến Hành Quân vẫn luôn nói rằng sản lượng không đủ nên từ chối xuất khẩu, nhưng hiện tại đã có thể bán ra ngoài. Thời đại dự báo động đất sắp đến thật rồi!

Chương 316: Gặp người lớn trong nhà? [Kiến Hành Quân nên công khai kỹ thuật máy đo địa chấn.]

[Hy vọng Trung Quốc công khai kỹ thuật máy đo địa chấn, tạo phúc cho nhân loại.]

……

…..

Sau khi Kiến Hành Quân tuyên bố xuất khẩu máy đo địa chấn, làn sóng yêu cầu Kiến Hành Quân công khai kỹ thuật máy đo địa chấn đã đạt tới đỉnh điểm. Tuy nhiên, đám người Trần Mặc có thèm quan tâm hay không thì lại là một chuyện khác.

Trong đại sảnh khách sạn, Tiểu Ngư cầm điện thoại, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao mẹ lại gọi điện thoại đến đây muộn như vậy.

“Mẹ, muộn như vậy mà ngươi còn chưa ngủ à?”

“Ba ngươi vừa trở về, nghe nói ngươi có bạn trai?”

Mẹ Hà trực tiếp đi vào chủ đề. Ở bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen, sắc mặt của ông ta vô cùng nghiêm túc. Ông ấy chính là cha của Tiểu Ngư, Hà Chính Hoa. Khi ông vừa trở về thì lập tức nghe được chuyện con gái mà mình thương yêu nhất đã có bạn trai, trong lòng đương nhiên có chút khó chịu.

Tiểu Man thì ngồi bên cạnh hai người, hai tay che miệng cười trộm.

“Mẹ, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Tiểu Ngư nhìn thoáng qua Trần Mặc đang ngồi ở bên cạnh.

“Ngươi cũng lớn rồi, có bạn trai thì mang về nhà, để cha mẹ xem xem.”

Mẹ Hà nói: “Bằng không, cha ngươi và ta không yên tâm.”

“Được rồi.”

Tiểu Ngư le lưỡi.

“Nhớ kỹ, nếu mà hắn bắt nạt ngươi, ngươi cứ tìm ta.”

Hà Chính Hoa ở bên cạnh mở miệng.

Nghe được lời nói của ba, Tiểu Man bụm miệng thật chặt, cố gắng không cười ra tiếng. Loại cảm giác hại chị yêu như thế này, không phải thú vị bình thường đâu nha!

“Hắn sẽ không bắt nạt con.”

Tiểu Ngư dở khóc dở cười.

“Nhớ kỹ, lúc nào ăn tết thì mang về nhà.”

Mẹ Hà lại lần nữa dặn dò.

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Ngư do dự một chút, nhìn về phía Trần Mặc: “Vừa rồi mẹ ta gọi điện thoại đến đây.”

“Sau đó thì sao?”

Trần Mặc buông quyển sách trên tay, nhìn về phía Tiểu Ngư.

“Bọn họ biết ta có bạn trai, mẹ ta nói, bảo ta ăn tết mang ngươi trở về, bọn họ muốn gặp ngươi.”

Tiểu Ngư nhìn Trần Mặc với ánh mắt chờ mong.

“Gặp người lớn trong nhà?”

Trần Mặc nở nụ cười: “Được.”

“Thật sao?”

Sắc mặt Tiểu Ngư vui vẻ.

“Chứ sao nữa, nếu không thì cha mẹ ngươi lại nghĩ ta đưa con gái của họ lừa bán đi thì sao.”

Trần Mặc đặt quyển sách xuống, bế Tiểu Ngư lên: “Để ta thử xem, liệu có thể mang theo “hai người” trở về hay không.”

….

….

Sáng sớm.

Trần Mặc và Tiểu Ngư đang ở trong phòng khách sạn ăn bữa sáng, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên. Hắn mới vừa mở cửa, Triệu Mẫn đã mặc âu phục đi vào trong.

“Không phải hôm nay được nghỉ ngơi nửa ngày sao? Ăn mặc nghiêm trang như vậy làm gì?”

Trần Mặc liếc mắt đánh giá Triệu Mẫn, sau đó quay lại chỗ ngồi, tiếp tục ăn bữa sáng: “Muốn ăn chung không?”

“Mạng ta vất vả trời sinh.”

Triệu Mẫn mở miệng: “Đại sứ quán New Zealand vừa mới gửi thư mời, bọn họ muốn trao đổi về chuyện mua máy đo địa chấn.”

“Nhanh thế cơ à?”

Nghe thấy tin này, Trần Mặc có chút bất ngờ. Hắn vừa mới trả lời với phóng viên về chuyện xuất khẩu máy đo địa chấn vào ngày hôm qua, bây giờ lại có New Zealand muốn mua máy đo địa chấn.

Trần Mặc có thể nhìn ra được, New Zealand đang rất bức thiết muốn có được máy đo địa chấn. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đảo quốc nhỏ bé này nằm trên vành đai địa chấn, thiệt hại do động đất mà bọn họ phải gánh chịu là không hề nhỏ. Nếu thảm họa siêu động đất xảy ra với quốc gia này, đời sống của người dân New Zealand chỉ sợ sẽ càng thêm hỗn loạn.

“Ta tới thông báo cho ngươi thôi, có muốn cùng nhau qua đó hay không?”

Triệu Mẫn hỏi.

“Ta đi làm gì? Một mình ngươi bàn chuyện hợp tác là đủ rồi, cứ để Tiểu Ngư đi cùng ngươi qua đó đi, ta lười xem náo nhiệt.”

Trần Mặc nói ra.

“Được rồi.”

Triệu Mẫn tự mình ngồi trên sô pha và lẳng lặng chờ đợi.

Rất nhanh sau đó, Tiểu Ngư ăn qua loa bữa sáng, sau đó thay quần áo rồi đi theo Triệu Mẫn rời khỏi phòng.

McConnell xem xét thời giờ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa. Ngày hôm qua, Trần Mặc tuyên bố công ty bọn họ đã có thể xuất khẩu máy đo địa chấn. Đối với người dân New Zealand, đây chắc chắn là một tin tức tốt.

Cấp trên gọi cho McConnell ngay giữa đêm khuya, ra lệnh cho hắn đi đàm phán chuyện mua máy đo địa chấn với công ty Kiến Hành Quân.

Sau khi thấy thảm họa siêu động đất ở Nhật Bản, trong lòng dân chúng trong New Zealand vô cùng hoảng sợ, vì xét theo vị trí địa lý, hai quốc gia có nhiều đặc điểm tương tự nhau, đều nằm ở vành đai địa chấn.

Nhiều chuyên gia nghiên cứu đã đưa ra kết luận, khu vực hút chìm Hikurangi đã bị chia làm ba đoạn. Nếu ba đoạn này đồng thời đứt gãy, nhất định sẽ tạo ra một trận động đất 9.0 độ Richter. Bọn họ còn phát hiện, ba đoạn hút chìm thực sự có hiện tượng đứt gãy, từ đỉnh của đảo Nam đến vùng Gisborne ở phía Bắc New Zealand có khả năng rất lớn sẽ nghênh đón một cơn thảm hoạ mang tính hủy diệt.

Nếu chỉ có mỗi động đất thì không đáng sợ lắm, sóng thần xuất hiện kèm theo mới là thứ đáng sợ nhất.

Nếu xảy ra thảm hoạ động đất - sóng thần như Nhật Bản, một vùng duyên hải New Zealand sẽ biến thành một mảnh đại dương mênh mông, dân chúng cư trú ở đó không thể có đủ thời gian chạy trốn.

Sự xuất hiện của máy đo địa chấn đã tiếp thêm hy vọng cho bọn họ. Nếu có thể dự báo động đất, người dân sẽ có thêm thời gian để di tản. Vậy nên, sau khi công ty Kiến Hành Quân tuyên bố máy đo địa chấn có thể xuất khẩu ra nước ngoài, cấp trên đã cử hắn đi đàm phán ngay lập tức. Vừa hay chủ tịch và tổng giám đốc của công ty Kiến Hành Quân đều đang ở thủ đô, hắn liền có mặt ở đây.

Chương 317: Lợi thế độc quyền Nhìn thấy Triệu Mẫn xuất hiện, McConnell mới thở phào nhẹ nhõm, tươi cười tiếp đón: “Giám đốc Triệu, chào ngươi.”

“Chào ngươi, đại sứ McConnell.”

Triệu Mẫn nói.

“Ngồi đi, để ta gọi bữa sáng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

McConnell vung tay phải, sau đó dẫn đám người Triệu Mẫn vào bàn. Số người ở đây cũng không nhiều lắm, chỉ có Triệu Mẫn, Tiểu Ngư, McConnell, và một nữ phiên dịch.

“Giới truyền thông có đưa tin, chủ tịch của các ngươi tuyên bố máy đo địa chấn có thể xuất khẩu?”

McConnell trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ừm, chúng ta đã hoàn thành đơn đặt hàng trong nước, bây giờ đã có thể xuất khẩu.”

“Vậy thật tốt quá.”

McConnell xoa xoa tay, sắc mặt hiện lên một tia vui mừng: “Chúng ta thật sự muốn mua máy đo địa chấn, nhưng giá cả thì có thể thấp một chút hay không?”

Nghe xong nữ phiên dịch nói, Triệu Mẫn lắc đầu: “Xin lỗi ngài McConnell, giá cả không thể thấp hơn nữa. Con số 50 triệu USD này, thật ra không hề đắt.”

Lời nói của Triệu Mẫn làm sắc mặt McConnell run rẩy. Như vậy còn không đắt? Công ty Kiến Hành Quân rõ ràng là đang chào giá cắt cổ, nhưng bọn họ lại không thể không bỏ tiền ra mua.

“Số lượng đặt hàng của chúng ta khá lớn, không thể thấp một chút sao?”

McConnell vẫn chưa từ bỏ ý định, 50 triệu USD/ máy, đối với bất cứ ai, cũng đều không rẻ.

“Đại sứ McConnell, máy đo địa chấn không được sản xuất dây chuyền, số lượng lớn không có nghĩa là giá cả sản xuất sẽ trở nên thấp.”

Triệu Mẫn nói: “Nếu các ngươi thật sự cần, tốt nhất là chốt đơn đặt hàng sớm một chút. Nếu các quốc gia khác đặt hàng trước, các ngươi lại phải đợi một khoảng thời gian nữa, mà giá cả cũng sẽ không thay đổi.”

“Cái giá này hơi đắt, thấp xuống một chút đi, 20 triệu USD/ máy, chúng ta có thể chốt đơn đặt hàng ngay bây giờ.”

McConnell nói.

“Xin lỗi, đại sứ McConnell. Máy đo địa chấn không rẻ hơn được nữa, bán cho các ngươi là 50 triệu USD, bán cho nước Mỹ hoặc là Nhật Bản, cũng là 50 triệu USD, con số này sẽ không thay đổi. Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn giảm giá, thì chỉ đang lãng phí thời gian của chúng ta mà thôi.”

Triệu Mẫn thong thả nói tiếp: “Ngươi nghĩ lại xem, nếu có thẻ dự báo động đất trước một giờ, liệu có bao nhiêu người được giải cứu? Giảm bớt được bao nhiêu tổn thất? Tính mạng con người không đáng kể bằng tiền mua máy đo địa chấn sao?"

Cô vừa dứt lời, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên im ắng, đôi mắt McConnell nhấp nháy không ngừng. Triệu Mẫn cắn chặt không buông, quyết tâm không giảm giá máy đo địa chấn, mà hắn cũng không còn cách nào, nếu không mua máy đo địa chấn của công ty Kiến Hành Quân thì sẽ không còn công ty thứ hai.

Nếu chờ những quốc gia khác nghiên cứu ra các thiết bị dự báo động đất khác, cũng không biết phải đến tháng năm nào. Đến lúc đó, rau kim châm trên bàn cũng đã lạnh, không ai biết được thảm hoạ như động đất khi nào sẽ xảy ra.

“Ta còn có một buổi hội nghị nữa, đại sứ McConnell suy xét xong thì hãy liên hệ với chúng ta sau nhé. Nhưng mà phải nhanh lên mới được, vì chiều nay chúng ta sẽ phải về thành phố Tân Hải, nếu không, ngươi phải đến đó để tìm ta.”

Triệu Mẫn nói xong thì dẫn theo Tiểu Ngư chuẩn bị rời đi.

“Được, chúng ta sẽ liên lạc lại sau.”

Nhìn theo bóng lưng của Triệu Mẫn, McConnell bất giác chau mày, nửa ngày sau trôi qua mới chịu lấy điện thoại trong túi ra. Vì công ty Kiến Hành Quân không chịu xuống giá, hắn phải liên hệ với cấp trên mới có thể xác định nên mua hay không, rốt cuộc thì giá trị của cuộc giao dịch này quá khổng lồ.

“Thủ tướng, công ty Kiến Hành Quân không chịu giảm giá, nhất định cắn chặt con số 50 triệu USD, không có ý định nhả ra.”

“Vậy sao? Ngươi chờ thông báo trước đã, chờ có tin mới thì ta sẽ thông báo cho ngươi.”

Trần Mặc đang ở trong phòng, nhìn thấy hai người Tiểu Ngư và Triệu Mẫn tiến vào phòng, mới hỏi: “Đàm phán thế nào rồi?”

“Hiện tại còn chưa rõ lắm, bọn họ thấy giá cả quá cao nên còn đang suy xét, nhưng bọn họ rất có tâm tư muốn mua. Dù sao cũng chỉ chúng ta mới có máy đo địa chấn, chúng ta nói giá bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu, đây chính là lợi thế độc quyền.”

Triệu Mẫn cười nói.

“Ừ, đơn này dự tính có bao nhiêu tiền?”

“Nếu New Zealand muốn lắp đặt khắp quốc gia, ngươi tính toán thử xem cần có bao nhiêu máy?”

“Đại khái khoảng 15 máy.”

Trần Mặc tính toán diện tích New Zealand rồi nói.

“Hơn nữa, bọn họ còn muốn bố trí một số máy ở dưới đáy biển, vậy phải gần 20 máy, 1 tỷ USD.”

Triệu Mẫn nói: “Khách hàng của chúng ta là cả một quốc gia, nếu không chém giá một phen, vậy thì rất có lỗi với máy đo địa chấn.”

Trần Mặc cười gật đầu, hắn cũng không ngại có thêm nhiều tiền nữa. Hơn nữa, số tiền này lại còn được nhận một cách yên tâm thoải mái: “Có cần ở lại Bắc Kinh thêm hai ngày để chờ đại sứ New Zealand trả lời không?”

“Không cần, bọn họ không biết khi nào mới có thể suy xét xong, chúng ta không cần thiết phải lãng phí thời gian chờ đợi. Nếu bọn họ muốn tiếp tục đàm phán thì sẽ chủ động liên hệ chúng ta.”

Sau khi Triệu Mẫn rời đi, Trần Mặc cũng mang Tiểu Ngư đi ra ngoài dạo vòng quanh thủ đô, sau đó thuận tiện mua một vài món đó. Trưa hôm đó, New Zealand vẫn chưa có phản hồi gì như cũ, đám người Trần Mặc và Triệu Mẫn cũng lên máy bay theo dự định ban đầu, quay về thành phố Tân Hải.

Chương 318: Lợi nhuận kếch xù Ngày thứ hai sau khi đám người Trần Mặc trở về thành phố Tân Hải, một số đại diện của các quốc gia khác đã đến công ty Kiến Hành Quân xin gặp Triệu Mẫn, tất cả đều là vì máy đo địa chấn.

Từ khi Trung Quốc xây dựng xong mạng lưới cảnh báo động đất đầu tiên trên thế giới, sức nóng của máy đo địa chấn đã bao phủ toàn cầu. Những quốc gia thường xuyên xảy ra động đất mức độ cao cũng muốn thành lập một hệ thống như vậy. Tuy nhiên, vì mức giá của máy đo địa chấn quá cao, khiến cho dư luận vô cùng phẫn nộ, rất nhiều cư dân mạng quốc tế đều lên tiếng công kích công ty Kiến Hành Quân lũng đoạn thị trường. Ngược lại, chính phủ của bọn họ lại không dám phát biểu điều gì.

Ra mặt phản đối hay chế tài công ty Kiến Hành Quân, tất cả những biện pháp này đều vô dụng. Công ty Kiến Hành Quân không tập trung quá nhiều vào thị trường hải ngoại, cho dù có trừng phạt thì bọn họ cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Nhưng nếu lỡ tay chọc giận công ty Kiến Hành Quân, mạng lưới dự báo địa chấn sẽ trở thành giấc mơ giữa ban ngày.

Vì muốn giảm thiểu thiệt hại do động đất gây ra, các quốc gia chỉ có thể bóp mũi lại, chấp nhận mức giá vô nhân tính này của công ty Kiến Hành Quân.

Triệu Mẫn cầm theo một tập tài liệu, đi vào văn phòng của Trần Mặc.

Trong khoảng thời gian này, tất cả sức lực của cô đều dồn vào việc thảo luận mua bán máy đo địa chấn với đại diện của các quốc gia khác nhau, đến hôm nay thì cuối cùng cũng xong.

“Các cuộc đàm phán kinh doanh máy đo địa chấn đã hoàn tất rồi, đây là toàn bộ danh sách và hợp đồng xuất khẩu. New Zealand đặt hàng 16 máy, Chile 14 máy, Indonesia 47 máy, Mexico 35 máy, Nhật Bản 25 máy, cộng thêm mức bồi thường cho máy đo địa chấn hư hao lần trước là 100 triệu USD, Ấn Độ 24 máy, Thổ Nhĩ Kỳ 20 máy, tổng cộng là 181 máy.

Doanh thu của những chiếc máy đo địa chấn này là hơn 9 tỷ USD. Nepal ngày hôm qua đã xảy ra một trận động đất, gây ra tổn thất không nhỏ, đại sứ của bọn họ đã liên hệ với chúng ta vào ngày hôm nay, nhưng chốt đơn chỉ có hai hoặc ba máy.”

Nghe thấy cái con số này, Trần Mặc vô cùng ngạc nhiên. Nếu đổi 9 tỷ USD ra NDT, thì sẽ gần 600 tỷ, 300 vạn chi phí sản xuất đổi lấy 600 tỷ doanh thu, con số lợi nhuận quả thật vô cùng khủng bố .

“Có phải rất chấn động hay không? Đây chính là lợi nhuận kếch xù từ việc độc quyền thị trường.”

Triệu Mẫn bình tĩnh nói: “Khách hàng của chúng ta lấy quốc gia làm đơn vị, nên đây chỉ là một khoản tiền nhỏ đối với bọn họ.”

Chính như lời Triệu Mẫn nói, khách hàng của bọn họ là các quốc gia trên thế giới, tuy số tiền này rất lớn, nhưng so với nền kinh tế của cả một nước thì không thể sánh bằng. Hơn nữa, dù chính phủ chi ra một số tiền lớn như vậy, những đảng đối lập kia cũng không dám lên tiếng phản đối. Suy cho cùng, việc này là vì lợi ích của nhân dân, phản đối chính là đang đối nghịch với nhân dân.

“Nước Mỹ, Ðức và nước Nga cũng muốn mua, nhưng mà đơn đặt hàng của bọn họ không nhiều lắm, mỗi nước chỉ có hai máy, cho nên ta tạm thời chưa trả lời. Bọn họ muốn nhập khẩu máy đo địa chấn để nghiên cứu và sao chép công nghệ bên trong mà thôi. Về phương diện bảo mật kỹ thuật, sẽ không xảy ra vấn đề chứ?”

Triệu Mẫn hỏi.

“Không cần lo lắng vấn đề bảo mật kỹ thuật. Chỉ cần có tiền, ai mua cũng bán.”

Trần Mặc nói: “Thuật toán của con chip trung tâm đã được mã hóa, chỉ có mình ta biết cách phá giải. Nếu không có được thuật toán đó, cho dù sao chép được phần cứng, thì cũng chỉ là cái vỏ không hồn.

“Ta hiểu rồi.”

Triệu Mẫn gật đầu.

Sau khi Triệu Mẫn rời khỏi, Trần Mặc tiếp tục tập trung vào máy tính. Hắn thỉnh thoảng mới để ý đến những sự vụ quan trọng của công ty, còn công việc cụ thể thì đã có Triệu Mẫn phụ trách, hắn cũng không cần phải lo lắng nhiều.

“Mặc Nữ, tiếp tục chỉnh lý (chỉnh sửa & xử lý) tài liệu đi.”

“Được.”

Mặc Nữ lên tiếng.

Sau khi trở về từ thủ đô, Trần Mặc vẫn luôn ở trong khu văn phòng của mình để chỉnh lý tài liệu của [Siêu máy tính], bây giờ cũng đã gần xong rồi.

[Siêu máy tính] có thể xử lý một lượng lớn dữ liệu và các thao tác tốc độ cao mà PC (máy tính cá nhân) không thể làm được. Tuy rằng kết cấu và thành phần của nó không quá khác biệt so với những chiếc máy tính thông thường, nhưng tính năng của [Siêu máy tính] chắc chắn vượt trội hơn rất nhiều, bao gồm khả năng xử lý dữ liệu mạnh mẽ, tốc độ tính toán cao, dung lượng lưu trữ lớn. Vì tính đặc thù của [Siêu máy tính], nó được trang bị rất nhiều thiết bị ngoại vi đặc biệt, cộng thêm một mạng lưới máy tính chuyên biệt cỡ lớn.

Còn về chuyện hệ điều hành máy tính, Mặc Nữ sẽ giải quyết giúp hắn.

[Siêu máy tính] chủ yếu được sử dụng để nghiên cứu các công nghệ tiên tiến, đặc điểm của nó vừa vặn phù hợp với nhu cầu của trí tuệ nhân tạo. Nếu Mặc Nữ có thể nương náu tại đây, hiệu suất làm việc của cô ấy chắc chắn còn kinh khủng hơn nữa, hắn cũng nhận được sự trợ giúp mạnh mẽ hơn gấp bội.

Hiện tại, hắn đang nghiên cứu máy tính siêu dẫn, trong đó, các thành phần của máy tính đều được sản xuất bằng vật liệu siêu dẫn. Tốc độ chuyển mạch của máy tính siêu dẫn sẽ đạt tới vài micro giây, nhanh hơn một trăm lần so với các máy tính điện tử hiện nay, nhưng lượng điện năng tiêu hao chỉ bằng một phần ngàn của chiếc siêu máy tính thông thường.

Điều này có nghĩa, sau khi chế tạo thành công, máy tính siêu dẫn sẽ không chiếm diện tích và tiêu tốn điện năng giống [Siêu máy tính], nhưng khả năng tính toán của nó thì mạnh mẽ hơn nhiều.

Việc nghiên cứu máy tính siêu dẫn rất quan trọng đối với tương lai. Một khi máy tính siêu dẫn ra đời, tốc độ làm việc của Mặc Nữ sẽ nhanh hơn, các nghiên cứu khác của hắn cũng sẽ được hoàn thành sớm hơn.

Mãi cho đến khi Mặc Nữ nhắc nhở rằng Tiểu Ngư đang tiến vào khu làm việc, Trần Mặc mới dừng tay lại.

“Tan tầm thôi. Nhược Hi đang chờ ở dưới, chúng ta chuẩn bị đi dạo phố mua vài thứ, ngươi có muốn đi cùng hay không?”

Tiểu Ngư nói.

“Có.”

Trần Mặc cầm lấy áo khoác rồi đưa Tiểu Ngư rời khỏi khu làm việc. Vừa đi đến đại sảnh công ty thì hai người đã nhìn thấy Lý Nhược Hi đang đứng đợi.

“Chào ông chủ, chào bà chủ.”

Lý Nhược Hi cười rồi hành lễ với hai người.

“Đừng đùa nữa, đi thôi.”

Khuôn mặt Tiểu Ngư đỏ lên, cô lôi kéo Lý Nhược Hi đi về phía xe của Vương Hải.

Chương 319: Mua quà Quảng trường thương mại là nơi diễn ra rất nhiều hoạt động buôn bán khác nhau, cách bài trí nơi đây đậm chất mùa lễ hội, dòng người qua lại cũng đông hơn rất nhiều so với lúc trước. Trần Mặc, Tiểu Ngư và Lý Nhược Hi chính là một trong số đó.

Trần Mặc đang đeo khẩu trang, hắn sợ bị người khác nhận ra, mà đây cũng chính là yêu cầu của Tiểu Ngư. Bởi vì có một lần hai người đi ra ngoài với nhau, hắn bị một đám nữ sinh đuổi theo để chụp ảnh chung, khiến cả hắn và Tiểu Ngư gặp phải không ít rắc rối.

Sự phát triển của công ty Kiến Hành Quân, cộng thêm sự xuất hiện của máy đo địa chấn, khiến danh tiếng của Trần Mặc ở trong nước đã đạt tới đỉnh điểm. Người nổi tiếng phải đối mặt với một đống phiền toái, hắn đi đến đâu thì bị nhận ra tới đó.

“Ngươi muốn món quà gì cho ngày Tết?”

Trần Mặc hỏi.

Đôi mắt Lý Nhược Hi cong lên, sau đó liếc nhìn Tiểu Ngư, còn Tiểu Ngư thì lập tức lắc đầu. Nhìn thấy hai người giao lưu ánh mắt một cách kỳ quái, Trần Mặc có chút nghi ngờ trong lòng.

“Sao vậy?”

“Không có gì.”

Bị Tiểu Ngư nhắc nhở, Lý Nhược Hi vội vàng lắc đầu: “Ông chủ à, mấy chuyện quà cáp như thế này, ngươi phải tự mình chuẩn bị thì mới có thành ý. Chứ để Tiểu Ngư nói ra, sau đó ngươi đi mua rồi đưa cho cô ấy, như vậy thì còn gì bất ngờ.”

Trần Mặc nghiêng nghiêng đầu, nói thầm: “ Cũng đúng.”

“Ngươi nên ngẫm lại xem, liệu phụ nữ sẽ thích thứ gì nhất, thứ mà ngươi chưa tặng cho cô ấy đó.”

Lý Nhược Hi cười nói.

“Nhược Hi, đừng nói bậy.”

Hai má Tiểu Ngư ửng đỏ, cô nhìn về phía trước cửa hàng: “Ta và Nhược Hi đi mua chút đồ dùng của con gái, ngươi có muốn đi cùng hay không?”

“Hả? Vẫn là thôi đi.”

Trần Mặc nhìn thoáng qua Lý Nhược Hi bên cạnh, hắn vội vàng lắc đầu: “Các ngươi đi mua trước, ta cũng đi mua chút đồ, các ngươi mua xong thì gọi điện thoại cho ta.”

Nếu Lý Nhược Hi không ở đây thì hắn còn có thể đi cùng, còn bây giờ thì có chút xấu hổ.

“Được, vậy ngươi đi xem có quà gì không, hai người chúng ta đi rất nhanh thôi.”

Tiểu Ngư kéo Lý Nhược Hi đi về phía cửa hàng nội y cách đó không xa.

Chờ hai người đi rồi, Trần Mặc nhìn quanh quảng trường, suy nghĩ một lúc rồi đi về một hướng.

Triệu Yến Vũ đứng ở cạnh quầy, lẳng lặng nhìn cửa tiệm. Hiện giờ, trong cửa hàng trang sức này có rất nhiều khách hàng, nhưng tất cả đều bị các đồng nghiệp khác giành mất, cô chỉ có thể trông chờ vào vị khách hàng tiếp theo.

Bây giờ đang là mùa cao điểm cận kề cuối năm, trong khoảng thời gian này, có rất nhiều khách hàng đến đây mua sắm. Các nhân viên như cô đều hy vọng, tháng này có thể kiếm thêm chút tiền hoa hồng để ăn tết.

Triệu Yến Vũ đột nhiên nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở cửa, tâm trạng của cô trở nên phấn khởi, rốt cuộc cũng đã có người tới. Khi nhìn thấy đối phương đeo khẩu trang, Triệu Yến Vũ có chút do dự, nhưng sau đó vẫn đi lên chào hỏi.

“Xin chào ngài, xin hỏi ngài có cần giúp đỡ gì không?”

Triệu Yến Vũ đánh giá Trần Mặc.

Trần Mặc nhìn quanh một vòng trong tiệm, nhẹ nhàng gật đầu với Triệu Yến Vũ.

“Ta cần một chiếc nhẫn.”

“Ngài muốn mua nhẫn cầu hôn đúng không?”

Triệu Yến Vũ dẫn Trần Mặc đi về phía kệ thủy tinh: “Ở đây đều là những mẫu nhẫn mới nhất của cửa hàng chúng ta, mỗi một chiếc đều được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, độc nhất vô nhị.”

Trần Mặc quan sát những chiếc nhẫn ở trong kệ thủy tinh, mỗi một chiếc đều được chế tác theo các phong cách khác nhau, trong đầu hắn đang so sánh, liệu Tiểu Ngư sẽ thích với mẫu nào.

Từ lúc bắt đầu hẹn hò yêu đương với hắn, Tiểu Ngư chưa từng đòi hỏi bất kỳ điều gì, nhưng hắn cần phải cho cô ấy một đáp án. Món quà bất ngờ nhất mà hắn có thể nghĩ đến, chính là cái này!

“Cái này đi.”

Trần Mặc chỉ vào một chiếc nhẫn.

“Ngài thực sự rất có mắt nhìn, chiếc nhẫn này phiên bản thanh lịch thuộc dòng sản phẩm Believe, cũng là sản phẩm tốt nhất ở cửa hàng chúng ta. Ngụ ý của nó là sự tin tưởng thầm lặng.”

Hai mắt Triệu Yến Vũ sáng ngời, cô lấy nhẫn ra và đặt trước mặt Trần Mặc.

Hắn cầm chiếc nhẫn rồi cẩn thận đánh giá.

Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Triệu Yến Vũ cũng trở nên lo lắng. Người này đang đeo khẩu trang, lại cầm trong tay chiếc nhẫn đắt nhất, vậy nên cô cần phải đề phòng cảnh giác, rất nhiều vụ cướp bóc trong cửa hàng trang sức đều do mấy kẻ đeo khẩu trang làm.

“Chính là nó, tính tiền đi.”

Trần Mặc đưa nhẫn cho Triệu Yến Vũ.

“Thưa ngài, ngài thật muốn mua ư?”

Sắc mặt Triệu Yến Vũ vui vẻ: “Giá là 131400 tệ, ngài chắc chắn chứ?”

Triệu Yến Vũ lo sợ đối phương không biết giá, sau đó lại đột nhiên đổi ý. Khi có vấn đề nảy sinh, người đầu tiên gặp rắc rối chính là cô.

“Mua.”

Trần Mặc đưa thẻ ngân hàng cho Triệu Yến Vũ.

Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng màu đen, Triệu Yến Vũ trừng lớn đôi mắt. Để sở hữu loại thẻ ngân hàng này, đối phương chắc chắn là khách VIP của những ngân hàng cực danh tiếng. Vừa rồi cô còn sợ đối phương là phường cướp giật, giờ nghĩ lại mới thấy nực cười làm sao.

“Ta sẽ tính tiền cho ngài chiếc nhẫn này, ngài còn cần những loại trang sức khác không? Ví dụ như vòng cổ này là quà tặng tốt nhất dành cho bạn gái.”

Triệu Yến Vũ nói.

“Hiện tại chưa cần.”

Trần Mặc lắc đầu rồi nói: “Ta đang gấp, ngươi nhanh lên đi.”

“Được.”

Triệu Yến Vũ cũng không nhiều lời, cô cầm nhẫn và thẻ ngân hàng đi tính tiền.

Năm phút sau, Trần Mặc đặt hộp nhẫn mới mua vào trong túi áo khoác, sau đó rời khỏi cửa hàng trang sức.

Chương 320: Cầu hôn Tiểu Ngư và Lý Nhược Hi cầm túi, đứng ở chỗ vừa rồi tách ra với Trần Mặc, yên lặng chờ hắn xuất hiện.

“Nếu nói Trần Mặc nhà ngươi không thông minh, thứ mà hắn phát minh có thể làm náo loạn cả thế giới. Còn nếu nói hắn thông minh, Trần Mặc ở bên ngươi lâu như vậy mà đến cả một đóa hoa cũng chưa từng tặng cho ngươi. Nếu ta vừa nãy không nhắc nhở hắn, chắc có lẽ hắn vẫn mãi không hiểu. Chẳng lẽ là EQ của tên này đã bị IQ ăn hết sạch rồi?”

Nghe được lời của Lý Nhược Hi, Tiểu Ngư cười lắc đầu: “Có thể là hắn quên mất, nhưng như vậy khá tốt, ít nhất ta vẫn có thể mong đợi hắn nhớ tới chuyện tặng hoa cho ta.”

Tiểu Ngư cười nói.

“Đúng là cô ngốc, ngươi nên chờ mong hắn tặng nhẫn cho ngươi.”

Lý Nhược Hi như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt đau khổ: “Ngươi có một người bạn trai thương ngươi, còn ta thì lại không dám về nhà ăn tết. Năm ngoái, khi ta vừa về tới nhà, ba cô sáu bà đã tới gõ cửa ngay. “Úi chà, Nhược Hi, ngươi còn chưa có bạn trai à? Ta quen một thằng nhóc cũng khá tốt, có cần giới thiệu cho ngươi hay không?” Năm trước còn chưa tốt nghiệp mà đã như vậy, năm nay có khi ta sẽ bị chết đuối trong bãi nước miếng.”

Nhìn thấy Nhược Hi bắt chước đến ra dáng ra hình, Tiểu Ngư bật cười: “Vậy ngươi nhanh chóng đi xem mắt đi.”

“Bà đây độc thân quen rồi”

Lý Nhược Hi khí phách ưỡn ngực nói: “Ta ở trên đời đã hơn hai mươi năm, không có đàn ông vẫn sống rất tốt.”

Tiểu Ngư vừa cười vừa lắc đầu.

Nhìn thấy Trần Mặc chạy về, hai người mới đến đón.

“Đi đâu vậy?”

“Gặp được một người bạn thời đại học, hàn huyên đôi câu ấy mà.”

Trần Mặc cười nói.

“Đi thôi, ta muốn mua quần áo cho ngươi.”

Tiểu Ngư kéo Trần Mặc, đi về phía cửa hàng quần áo nam gần đó.

Đến khi trời tối mịt, ba người mới rời khỏi quảng trường thương mại.

Vừa về tới biệt thự, Trần Mặc cởi ra áo khoác, nằm sõng soài ở trên sô pha.

Vương Hải buông điện thoại, quay đầu chạy về biệt thự của Trần Mặc. Hắn đứng trước biệt thự lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm rồi gõ cửa.

Nhìn thấy Trần Mặc đi ra, Vương Hải chần chờ một chút nói: “Chủ tịch, ta muốn xin nghỉ ba ngày. Đồng Ngữ đột nhiên ngã bệnh, ta muốn chăm sóc cô ấy.”

Đối với chuyện Vương Hải đột nhiên xin nghỉ, Trần Mặc có hơi ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không hề ngăn cản. Người có thể làm Vương Hải nôn nóng như vậy, chắc chắn rất quan trọng với hắn.

“Đi đi.”

Trần Mặc gật đầu.

“Cảm ơn chủ tịch.”

Vương Hải gật đầu với Trần Mặc rồi vội vàng rời đi.

“Mặc Nữ, ngươi tra thử xem Đồng Ngữ này có quan hệ gì với Vương Hải?”

Sau khi Vương Hải rời khỏi, Trần Mặc trở về và nói với chiếc máy tính trong thư phòng. Từ trước đến nay, Trần Mặc chưa từng thấy Vương Hải hoảng hốt như vậy, nên hắn cũng hơi tò mò về thân phận của Đồng Ngữ. Đối với người bên cạnh mình, hắn cần phải hiểu họ ở mức độ nhất định.

“Anh Mặc, ta đã tìm được thông tin mà ngươi cần rồi.”

Mặc Nữ vừa dứt lời, ba tập tin đột nhiên xuất hiện ở trên màn hình.

“Đồng Ngữ là thành viên của Cục An ninh Quốc gia, cô ấy có một chị gái song sinh tên Đồng Ngôn. Đồng Ngân là đội viên của đội nữ đặc chiến, cũng là vị hôn thê của Vương Hải. Nhưng Đồng Ngôn đã hy sinh trong nhiệm vụ Rắn Hổ Mang.”

“Nhiệm vụ Rắn Hổ Mang?”

Cụm từ này làm Trần Mặc cảm thấy quen tai. Rất nhanh, hắn bỗng nhớ ra, khi điều tra thông tin của Vương Hải, hắn đã từng nhìn thấy nhiệm vụ Rắn Hổ Mang. Vương Hải đã bị trọng thương vì nhiệm vụ đó, cho nên mới xuất ngũ.

“Đúng vậy, có cần tư liệu của nhiệm vụ Rắn Hổ Mang không?”

Mặc Nữ nói.

“Không cần.”

Trần Mặc lắc đầu, hắn tạm thời không có hứng thú với những bí mật này, có lẽ Vương Hải đang cất giấu một câu chuyện cũ.

Tiểu Ngư bước ra từ phòng tắm, đầu tóc còn hơi ướt, đi về phía phòng khách. Có điều phòng khách lại không có một bóng người, làm cô cảm thấy bất đắc dĩ, chắc là Trần Mặc lại trốn đến thư phòng làm nghiên cứu rồi.

Chuyện như thế này xảy ra không phải một lần hai lần.

Có đôi khi cô cũng đau lòng cho Trần Mặc, một cái công ty lớn như vậy, những thứ hắn phải gánh vác chắc chắn rất nhiều. Bởi vậy, cô mới ép mình phải hiểu chuyện hơn, ít nhất sẽ không khiến cho Trần Mặc phải phiền não ở phương diện sinh hoạt.

Cộp!

Tiểu Ngư đang thu dọn áo khoác của Trần Mặc, một cái hộp nhỏ màu tím đột nhiên rớt ra từ đó. Nhìn thấy cái hộp nhỏ, Tiểu Ngư ngây người, trong ánh mắt chứa đầy sự bất ngờ và không thể tin nổi.

Tiểu Ngư cứng đờ nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ, trong lòng hơi căng thẳng, chậm rãi cầm lấy cái hộp nhỏ đó. Món đồ toàn thân màu tím, kiểu cách tinh xảo, hoa văn ở trên cũng xa hoa lộng lẫy. Cô nhẹ nhàng mở cái hộp nhỏ ra, một chiếc nhẫn kim cương màu trắng lẳng lặng nằm ở bên trong.

Bất ngờ, ngọt ngào, xúc động, các loại cảm xúc phức tạp hỗn độn ở bên nhau, cô cũng không thể dùng ngôn ngữ hình dung tâm trạng mình ở giờ phút này. Nhớ tới từng chuyện một khi ở cùng Trần Mặc, Tiểu Ngư chậm rãi duỗi tay qua, sợ thứ nhìn thấy chỉ là ảo giác.

“Thích không?”

Một đôi tay từ sau lưng ôm eo cô, một âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai.

Giọng nói quen thuộc làm Tiểu Ngư không ngừng gật đầu, trên mặt chứa đầy nước mắt vui sướng: “Thích.”

“Vốn dĩ muốn làm món quà năm mới, cho ngươi một bất ngờ, hiện tại bị ngươi phát hiện, chỉ có thể tặng ngươi trước.”

Trần Mặc cầm lấy nhẫn, bám vào bên tai Tiểu Ngư: “Ta yêu ngươi, gả cho ta nhé?”

“Vâng.” Tiểu Ngư vừa khóc vừa cười, không ngừng gật đầu. Cô vẫn luôn chờ đợi những lời này, hôm nay rốt cuộc nghe được.

Thời khắc mà nhẫn được đeo lên ngón áp út kia, Tiểu Ngư mới quay đầu lại ôm lấy Trần Mặc: “Đồ tồi, ngươi đã nói không cho ta khóc, bây giờ ngươi lại làm ta khóc. Cầu hôn mà ngươi không tặng hoa, đỡ tốn kém quá nhỉ.”

Tiểu Ngư nói năng có hơi lộn xộn.

“Vậy ta phải an ủi Tiểu Ngư nhà ta.”

Trần Mặc cười cúi đầu, hôn lấy môi Tiểu Ngư.

Năm mươi phút sau, trên sô pha phòng khách, Tiểu Ngư ngồi ở trên đó, trên mặt treo nụ cười ngây ngô, ngơ ngác nhìn nhẫn trên tay, hưởng thụ Trần Mặc sấy tóc cho mình. Lúc này, cô cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.

Chương 321: Gặp phụ huynh Tại một làng chài ven biển bình thường ở thôn Hải Phong, thành phố Đông Giang. Nơi đây chính là quê nhà của Tiểu Ngư.

Một chiếc xe màu đen xuất hiện trước cửa thôn, sau đó chậm rãi đi vào bên trong. Trong mấy năm nay, đất nước phát triển rất nhanh, khu vực nông thôn ven biển này cũng đã có đường xi măng kéo tới tận cổng nhà. Người lái xe hôm nay là Hắc Ưng, vì Vương Hải đã xin nghỉ nên Hắc Ưng làm vệ sĩ kiêm tài xế tạm thời cho Trần Mặc.

Dọc đường treo đầy những lá cờ nhỏ đầy màu sắc, tất cả đều là biểu ngữ chúc mừng năm mới. Thỉnh thoảng còn có mấy người hiếu kỳ nhìn chiếc xe sang trọng đang đi ngang qua.

Tiểu Ngư ngồi trong xe, hai tay cô nắm chặt lại, không phải vì cận hương tình khiếp(*), mà là vì quá căng thẳng. Tuy Tiểu Ngư là người dẫn Trần Mặc về nhà, nhưng cô còn căng thẳng hơn cả hắn, cô rất sợ người nhà sẽ phản đối.

(*) Cận hương tình khiếp: ý chỉ người xa quê nhiều năm, khi trở về sẽ có tâm trạng thấp thỏm sợ rằng có chuyện không may đã xảy ra với quê nhà.

"Dừng lại ở phía trước."

Tiểu Ngư chỉ con đường phía trước.

"Ngươi dẫn đường đi, ta xách hành lý. Hắc Ưng, ngươi vào thị trấn tìm một chỗ nghỉ lại trước đi, có việc gì thì ta sẽ gọi cho ngươi."

Trần Mặc căn dặn Hắc Ưng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, sau này phải học lái xe mới được, nếu không... muốn đi đâu cũng bất tiện.

Trần Mặc vừa xách hành lý, vừa nhìn kỹ bốn phía để nhớ kỹ khu vực này. Dáng vẻ căng thẳng của Tiểu Ngư, Trần Mặc cảm thấy rất đáng yêu.

"Không cần lo lắng đâu."

Trần Mặc nói.

Nghe thấy lời an ủi của Trần Mặc, Tiểu Ngư thở ra một hơi, nở một nụ cười và khẽ gật đầu.

"Nói thật, ta cũng hơi căng thẳng. Ta đã lừa mất cô con gái yêu thương của cha ngươi rồi, ta còn không biết, liệu ông ấy có đánh ta hay không."

Trần Mặc cười nói.

"Không đâu, cha ta không phải người bạo lực đâu."

Tiểu Ngư nói.

Trên đường đi về nhà, lòng bàn tay Tiểu Ngư đổ đầy mồ hôi. Đây là lần đầu tiên cô về nhà mình mà lại căng thẳng như vậy.

"Tiểu Ngư về rồi à?"

Một người phụ nữ trên đường chào hỏi với Tiểu Ngư, nhưng ánh mắt của bà ta lại nhìn về phía Trần Mặc, giống như đang quan sát kỹ càng.

"Thím ba, rảnh thì qua nhà ta chơi nhé."

Tiểu Ngư lễ phép đáp lại lời chào hỏi của người phụ nữ.

"Tiểu Ngư, không phải là bây giờ ba cô sáu bà nhà ngươi đều đang ở đây đấy chứ!?"

Trần Mặc ghé sát vào tai Tiểu Ngư và hỏi.

Nghe thấy như thế, Tiểu Ngư nở nụ cười, nói: "Không, chỉ có cha mẹ ta và em gái ở nhà thôi. Nhưng đến Tết thì chắc chắn sẽ phải đi thăm người thân, ngươi chuẩn bị tinh thần bị mọi người vây quanh đi."

"Đến lúc đó ngươi về nhà với ta thì cũng sẽ bị mọi người vây quanh."

Trần Mặc cười nói.

Trên đường không ngừng có người chào hỏi với Tiểu Ngư. Vì cô lớn lên ở đây, mà trong thôn cũng không có nhiều sinh viên, nên mọi người xung quanh đều biết Tiểu Ngư.

Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người lại đều hướng về phía Trần Mặc, thỉnh thoảng có người còn chào hỏi với hắn, Trần Mặc cũng cười gật đầu trở lại.

Không bao lâu sau, hai người đã về đến trước nhà.

Đó là một căn nhà ba tầng, rộng hơn 130 mét vuông, sân rộng gần 120 mét vuông có tường bao quanh, xung quanh trồng ít cây xanh. Tuy không phải một gia đình giàu có, nhưng cũng thuộc dạng khá giả, gia cảnh tốt hơn nhà Trần Mặc trước đây.

Vào giây phút đẩy cánh cổng sắt ra, nỗi căng thẳng của Tiểu Ngư đã biến mất.

"Cha, mẹ."

Tiểu Ngư vừa dứt tiếng, hai người trung niên vội vàng đi tới, vui mừng nhìn Tiểu Ngư. Nhìn thấy Trần Mặc bên cạnh Tiểu Ngư, hai người bèn liếc nhìn nhau, tỉ mỉ quan sát.

"Chào bác trai, bác gái ạ."

Trần Mặc nở cười, khom lưng và chào hai người.

"Ôi chao, chào ngươi, mau vào ngồi đi."

Vương Lan gật đầu với Trần Mặc, mắt lại nhìn Trần Mặc từ trên xuống dưới một lượt, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, vừa lễ phép vừa tuấn tú lịch sự.

Vừa bước vào nhà, Trần Mặc đã nhìn thấy Tiểu Man đang ngồi trên ghế sa lon nghịch điện thoại. Bộ dáng bề ngoài của cô khiến Trần Mặc ngẩn ngơ, nếu như không có Tiểu Ngư đang ở cạnh, có khi hắn thật sự sẽ nhận lầm người mất.

"Tiểu Man là em gái ta. Con bé kém ta hai tuổi, nhiều người còn tưởng bọn ta là chị em sinh đôi."

Tiểu Ngư nói.

"Chào ngươi."

Tiểu Man đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi với Trần Mặc, lúc cười lên để lộ chiếc răng khểnh đặc trưng.

"Chào ngươi."

Trần Mặc cũng lên tiếng chào hỏi với cô.

Sau khi Tiểu Ngư và Vương Lan đi nấu cơm, Hà Chính Hoa mới mở miệng: "Tiểu Mặc, ta gọi ngươi là tiểu Mặc được chứ? Ngươi và Tiểu Ngư nhà ta quen biết nhau như nào vậy?"

Trần Mặc nhìn thoáng qua Tiểu Man đang tò mò bên cạnh rồi trả lời: "Ta và Tiểu Ngư học cùng trường đại học, quen nhau ở thư viện."

Trần Mặc nói rõ sự thật.

Sắc mặt vốn đầy nghiêm túc của Hà Chính Hoa dần giãn ra: "Nghe nói ngươi mở một công ty à? Tình hình công ty thế nào?"

"Bây giờ công ty đang phát triển không tệ. Mọi mặt đều ổn định, tài chính rất sung túc."

Trần Mặc cười nói.

Nghe nói như thế, Tiểu Man càng tò mò nhìn Trần Mặc. Người duy nhất dám nói công ty Kiến Hành Quân phát triển không tệ chỉ có mình Trần Mặc. Cha cô thường xuyên ở trên biển, cho nên không biết nhiều về chuyện này, nhưng sau khi biết đến tên Trần Mặc, ông ấy đã gặp vài người bạn để hỏi thăm chút tin tức. Tuy nhiên, chỉ có những người trẻ có quan tâm về nền kinh tế Internet thì mới biết công ty Kiến Hành Quân kinh khủng bậc nào, chắc chắn không thể dùng hai chữ "không tệ" để hình dung.

"Chiếc nhẫn này là do hắn đưa cho ngươi à?"

Vương Lan nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Tiểu Ngư, có vẻ giá trị của chiếc nhẫn này không hề nhỏ.

Tiểu Ngư khẽ gật đầu: "Hắn cầu hôn ta rồi."

"Hắn có đối xử tốt với ngươi không? Có bắt nạt ngươi không?"

Vương Lan hỏi.

"Mẹ, ngươi yên tâm, hắn đối xử với ta rất tốt, sẽ không bắt nạt ta đâu."

Tiểu Ngư nở nụ cười.

Chương 322: Bữa ăn đặc biệt Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Tiểu Ngư, Vương Lan thầm thở phào nhẹ nhõm. Bà là người đã sinh ra cô, đương nhiên bà là người hiểu cảm xúc của cô nhất: "Tiểu Man nói hắn là bạn trai ngươi nên ta mới biết được, chuyện lớn như vậy mà ngươi còn giấu chúng ta."

Lời này của mẹ khiến Tiểu Ngư suýt chút nữa thì thổ huyết, hóa ra là Tiểu Man, thế mà cô còn tưởng là dì Trân nói.

"Dì Trân và chú Trương Dương cũng biết."

Tiểu Ngư nói.

"Dì Trân và chú Trương ở Hoa thành á?"

Vương Lan hơi kinh ngạc: "Lần trước ba ngươi uống rượu với chú Trương nhưng ông ấy có nói gì đâu."

"Hắn chính là cháu ngoại của dì Trân."

Nghe thấy thế, Vương Lan càng thêm kinh ngạc: "Không phải lần trước dì Trân của ngươi nói ngươi chưa gặp cháu ngoại cô ấy sao? Con nhóc kia, sao chuyện gì cũng lừa ta và cha ngươi thế hả? Ngươi ra ngồi với tiểu Mặc đi, bảo cha ngươi vào đây để ta nói chuyện với ông ta."

Trong giọng của Vương Lan có chút trách cứ.

"Vâng."

Tiểu Ngư đáp lời, rồi đi ra khỏi phòng bếp.

Qua cuộc nói chuyện, Hà Chính Hoa phát hiện, cậu thanh niên này rất điềm tĩnh nhã nhặn, tuổi còn trẻ, thành tích không nhỏ, nhưng cũng không hề kiêu ngạo khiến hắn có ấn tượng không tệ. Trần Mặc là cháu ngoại của Trương Dương sao? Tin tức này khiến hắn rất kinh ngạc, tới tận bây giờ Trương Dương cũng vẫn không nói việc này cho hắn.

"Còn ngây ra đấy làm gì? Mau gọi điện cho lão Trương hỏi chút chuyện của Trần Mặc đi."

Vương Lan ngừng động tác thái rau lại, sốt ruột nói.

Tiểu Ngư lấy một hộp trang sức tuyệt đẹp từ trong hành lý ra đưa cho Tiểu Man: "Đây là quà gặp mặt Trần Mặc tặng cho ngươi, ngươi đeo thử xem."

"Cảm ơn anh rể."

Nhìn thấy sợi dây chuyền tuyệt đẹp trong hộp trang sức, đôi mắt Tiểu Man cong lên. Vừa nãy cha vẫn đang ở đây, cô không dám nói lung tung, bây giờ cha không ở đây, Tiểu Man liền gọi hắn là anh rể, chiếc răng nanh khiến cô càng trở nên lanh lợi hoạt bát, tuy vẻ bề ngoài rất giống Tiểu Ngư, nhưng tính tình tác phong thì hoàn toàn khác biệt.

Cách xưng hô của Tiểu Man khiến Trần Mặc có cảm giác rất kỳ lạ, nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp nhận, còn hai má Tiểu Ngư cũng hơi đỏ lên, nhưng cô cũng không phủ nhận lời của Tiểu Man.

"Ngươi nói chuyện của chúng ta cho mẹ đúng không?"

Tiểu Ngư ngồi cạnh Trần Mặc, trong lời nói có ý tính toán nợ nần.

"Không mà."

Tiểu Man vội vàng lắc đầu: "Lúc hai người gặp gỡ lãnh đạo quốc gia và được phát sóng trực tiếp trên TV thì bị mẹ nhìn thấy. Mẹ bèn nói, thằng nhóc này cũng được, ta bèn nói bảo chị dẫn về cho mẹ đi, sau đó mẹ liền nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của ngươi chứ không hề liên quan gì đến ta."

Tiểu Man chớp chớp đôi mắt vô tội. Nhưng Tiểu Ngư không tin, cô đã chứng kiến khả năng mở to mắt nói dối của cô em gái này không dưới một hai lần.

"Chị, nhẫn của chị đẹp thật đấy, anh rể cầu hôn chị như thế nào vậy?"

Tiểu Man vội nói sang chuyện khác.

….

Trên bàn ăn hình tròn, Trần Mặc ngồi ngay ngắn, bên trái là Tiểu Ngư, bên phải là Tiểu Man đang nghịch điện thoại di động, còn Hà Chính Hoa đang ngồi đối diện với hắn, cả gia đình đều quây quần lại.

Thường thì gia đình Tiểu Ngư sẽ chuẩn bị ba món mặn một món canh, nhưng bây giờ trên bàn thì lại có bảy món mặn một món canh, tất cả vẫn còn nóng hổi, chac khói nghi ngút. Bữa ăn này được chuẩn bị đặc biệt là để chiêu đãi con rể tương lai, Trần Mặc.

Tuy chỉ là vài món điểm tâm sáng bình thường, mà mùi thức ăn vẫn tràn ngập trong không khí, khiến Trần Mặc cảm giác vô cùng ấm áp.

Vương Lan dùng ánh mắt của mẹ vợ để quan sát Trần Mặc, bà càng nhìn càng thấy hài lòng. Trước khi chưa biết Trần Mặc, bà luôn lo lắng Tiểu Ngư bị lừa. Từ đầu năm đến giờ, hai vợ chồng bọn họ đã nghe được không ít chuyện con nhà có tiền đi gây chuyện khắp nơi.

Sau khi biết được Trần Mặc là cháu trai của ông Trương, bọn họ cũng đã hỏi thăm và hiểu rõ tình trạng của hắn.

Bà vô cùng hài lòng với người con rể này, tuổi còn trẻ mà đã tự thân xông pha, gây dựng sự nghiệp, tiềm lực vô hạn, tính cách tốt, cư xử cũng vô cùng điềm tĩnh. Hơn nữa, hắn lại còn tốt nghiệp cùng một trường đại học với Tiểu Ngư, cùng chung chuyên ngành, quan trọng nhất là đối xử với con gái mình rất tốt. Thời buổi này, cho dù có đi đâu cũng không thể kiếm được một người con rể tốt như vậy. Hiện tại trong mắt bà, Trần Mặc là người con rể tốt nhất.

"Cha, Trần Mặc biết ngươi thích uống rượu nên có đem theo hai bình rượu về cho ngươi."

Tiểu Ngư đặt hai bình rượu Mao Đài đỏ lên bàn, sau đó lấy ra hai cái chén nhỏ, rót một chén cho cha rồi lại rót một chén cho Trần Mặc: "Ngươi uống với ta một chén đi."

"Bác trai, ta mời ngươi."

Trần Mặc nâng ly rượu lên, hướng về phía Hà Chính Hoa nói.

"Ừm."

Hà Chính Hoa cũng nâng ly rượu, nở nụ cười đầu tiên trong ngày.

Tuy Hà Chính Hoa rất thương yêu con gái mình, nhưng dù sao cũng đến lúc gả con gái đi xa. Ông đã đã hỏi thăm ông Trương, cũng xác nhận được gốc rễ của Trần Mặc, đúng là một người tuổi trẻ tài cao. Hơn nữa, hai người trẻ tuổi cũng có nền tảng tình cảm vững chãi trước, chuyện tốt lại càng thêm tốt.

Con gái của ông, coi như đã tìm được nơi mình thuộc về.

"Tiểu Mặc bình thường có thích uống rượu không?"

Hà Chính Hoa nhấp một ngụm rồi đặt chén rượu xuống.

"Thỉnh thoảng ta có uống một chút, không uống thường xuyên, cũng không dám uống say."

Trần Mặc nói.

Hà Chính Hoa nhẹ nhàng gật đầu: “Lâu lâu uống một chút để nâng cao khí huyết thôi. Ngươi là người làm nghiên cứu, uống quá nhiều rượu cũng không tốt.”

Trên bàn cơm gia đình, ắt sẽ phải nói chuyện này chuyện kia, nhiệm vụ của Trần Mặc là phụ trách đáp lời lại cha vợ tương lai. Thời gian trôi qua, bầu không khí càng ngày càng trở nên hòa hợp.

Chương 323: Lời cam kết
Bình Luận (0)
Comment