Trần Mặc tạm thời không có cách nào liên lạc với đám người Tiểu Ngư, cũng không biết bọn họ hiện giờ đã ra sao, nhưng hắn không thể làm gì được, đành phải ở lại hành tinh Lam Hà, đợi đến khi mạng lưới liên lạc lượng tử của thiên hà Tiểu hà được kết nối với thế giới bên ngoài một lần nữa.
Ngay tại thời điểm này, trạm liên lạc lượng tử của thiên hà Tiểu Hà đã gặp phải trục trặc đột ngột, Trần Mặc tự hỏi liệu nó có liên quan đến hắn hay không.
Nhưng hiện giờ, Trần Mặc đang trải qua những ngày thoải mái, chỉ cần tập trung kiểm soát cơ thể của mình.
Bên cạnh đó, hắn cũng không khỏi suy tư về lý do tại sao Mặc Nữ lại gầy dựng cơ thể ngay tại chỗ, mà bản thân hắn lại gầy dựng cơ thể ở một địa điểm cách xa 60 tỷ năm ánh sáng, cuối cùng đành phải kết luận rằng là do siêu năng lực của cơ thể đặc biệt này.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, Trần Mặc thường nhìn thấy ảo giác về một số sinh mệnh kỳ quái trong vũ trụ, nhưng cũng không thể giải thích được nguyên do, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình tựa như một vị thần đang quan sát tất cả chúng sinh.
Trần Mặc không quá lo lắng về sự an toàn của hệ Ngân Hà.
Có Lam, Mặc Nữ và Triệu Mẫn ở đó, cho dù hắn có rời đi một năm hay lâu hơn nữa, thì cũng không phải là vấn đề lớn. Dù sao thì bình thường hắn cũng không tham gia quản lý tập đoàn Kiến Hành Quân, chủ yếu là định ra phương hướng chung.
Ngạc Văn và Tây Nhĩ An đã sớm ra ngoài chạy hàng, còn Trần Mặc vẫn ngồi bên sân huấn luyện bên cạnh trường học, lặng lẽ quan sát quá trình huấn luyện của những thiếu niên trong thị trấn.
Việc phổ biến hệ thống chiến giáp là một trong những cách để sinh mệnh trở nên mạnh mẽ hơn, vậy nên các môn học liên quan đến chiến giáp luôn nằm trong chương trình giáo dục bắt buộc ở bất kỳ nền văn minh nào, các chiến giáp sư cao cấp đều có khởi đầu từ đây.
Vào thời kỳ cổ đại của nền văn minh Trái Đất, người nguyên thủy đã sử dụng công cụ đồ đá để chống lại quy luật tự nhiên mà sinh tồn, đó chính là kết tinh trí tuệ của người nguyên thủy. Tương tự như vậy, sinh mệnh trí tuệ ngày nay trong vũ trụ sử dụng áo giáp, vũ khí, phi thuyền để chống lại hoàn cảnh khắc nghiệt của không gian vũ trụ, và đó cũng là kết tinh trí tuệ của sinh mệnh ngày nay.
Lịch sử tiến hóa sinh mệnh và nền văn minh là một tiến trình mà bộ não trở nên thông minh hơn, công cụ trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng là quá trình chọn lọc tự nhiên.
Hôm nay, các em thiếu niên có vẻ không còn hăng say tập luyện như trước.
Ngay cả Trần Mặc cũng không còn hứng thú dạy bảo.
Chẳng mấy chốc, hắn nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, Tiểu Miêu hoạt bát nhất hôm nay đã biến mất.
Tiểu Miêu là một sinh mệnh đầu mèo có tính cách năng động linh hoạt, thường hay kêu meo meo ríu rít. Cô bé này luôn tò mò về mọi thứ, rất thích trò chuyện với Trần Mặc sau khi mỗi buổi huấn luyện mỗi ngày.
Vì lẽ đó, Trần Mặc có ấn tượng rất tốt đối với Tiểu Miêu.
“Tiểu Miêu đâu?” Thấy mấy thiếu niên dừng lại hỏi ý kiến, Trần Mặc liền hỏi.
"Tiểu Miêu hôn mê."
“Hôn mê?” Trần Mặc sửng sốt, ngày hôm qua Tiểu Miêu còn nhảy nhót tưng bừng, còn nói hôm nay sẽ mang hải sản khô đến cho hắn, làm sao lại hôn mê bất tỉnh?
“Đúng vậy, ta nghe nói Tiểu Miêu tối hôm qua vì tò mò mà xem đoạn video về một đoạn chữ khắc trên Thiên Tinh Bi Địa, liền lâm vào hôn mê.” Tiểu Ô buồn bực nói.
Mặc dù Tiểu Ô và Tiểu Miêu thường hay đối đầu với nhau, nhưng chúng vẫn là những người bạn chí cốt của nhau.
"Chữ khắc nào lại có thể làm cho một sinh mệnh lâm vào hôn mê chỉ sau một ánh nhìn?"
"Chữ khắc trên Thiên Tinh Bi Địa."
“Tiểu Miêu vẫn chưa tỉnh lại sao?” Trần Mặc hỏi.
"Không, ta ở nhà nghe mọi người nói chuyện phiếm, thì biết được sinh mệnh bình thường nhìn thấy ký tự trên văn bia thì sẽ bất tỉnh nhân sự, rất khó có thể tỉnh lại. Nhưng một khi sinh mệnh đó có thể tỉnh lại, thì sẽ trở nên phi thường cường đại, thông minh."
"Hả? Dẫn ta đi xem Tiểu Miêu." Trần Mặc suy nghĩ một chút, sau đó nói với Tiểu Ô: "Nhân tiện, ngươi kể cho ta nghe câu chuyện về Thiên Tinh Bi Địa đi."
"Mẹ ta nói, các nhà toán học, vật lý học, sinh mệnh học, nhà triết học, nhà tư tưởng vĩ đại nhất của Liên minh Vũ trụ đã cùng nhau xây dựng Thiên Tinh Bi Địa từ hơn 100 triệu năm trước, đồng thời điêu khắc những dòng ký tự ẩn chứa sức mạnh thần bí…”
Vì Tiểu Ô nhắc đến quá nhiều danh hiệu, Trần Mặc lắng nghe cẩn thận, không ngắt lời nó.
“Mẹ ta nói, cứ 50 năm một lần, vào ngày giỗ của Mục Thiên Tinh, một sự kiện cấp độ vũ trụ sẽ được tổ chức tại Thiên Tinh Bi Địa. Đến lúc vô số thiên tài và nhân vật có uy vọng từ mọi miền khu vực sẽ cùng nhau tụ hội tại Thiên Tinh Bi Địa, biện luận những hiểu biết của bọn họ về mọi phương diện khoa học, sau đó chuyển hoá chúng thành những cảm ngộ thần bí và khắc trên văn bia để truyền thừa cho những thế hệ kế tiếp.”
"Mẹ ta cũng nói rằng, sinh mệnh nào xong đọc văn bia, thì có thể không bị sao cả, hoặc có thể lâm vào hôn mê và thức tỉnh siêu năng lực. Rất nhiều thiên tài kiệt xuất đã đọc văn tự trên Thiên Tinh Bi Địa, từ đó thức tỉnh siêu năng lực và bắt đầu quật khởi thành danh."
"Mẹ ta nói, ta phải lớn hơn một chút nữa, thì mới có thể đọc được dòng chữ khắc trên văn mia, nếu không tôi sẽ bất tỉnh như một con Tiểu Miêu. Mẹ ta nói, một khi Tiểu Miêu tỉnh dậy, thì nó có lẽ sẽ sở hữu siêu năng lực, nhưng nếu Tiểu Miêu không thể tỉnh lại, thì nó có thể mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa."
Trần Mặc nghe Tiểu Ô lặp đi lặp lại "mẹ ta nói" cả một đường, cau mày suy nghĩ.
"Tiểu Ô."
"Làm sao vậy? Ông chú xui xẻo."
"Kể từ nay về sau, ngươi đừng bao giờ nói rằng "mẹ ta nói', nếu không sẽ không cưới được vợ." Trần Mặc nghiêm túc dạy dỗ.