"Vị bằng hữu này, xin ở lại một chút." Một sinh mệnh mặc chiến giáp đi ra từ trong đám đông xem, lơ lửng ở vị trí cách xa Trần Mặc khoảng chừng mười mét.
Khổ Nghiêu và hai Thần Vệ lập tức đứng chặn trước mặt Trần Mặc, cảnh giác quan sát kẻ đến gần.
“Ngươi là ai?” Trần Mặc cau mày hỏi, hiển nhiên là đang muốn bắt lỗi.
“Ta là Vạn An, muốn luận bàn kỹ nghệ chiến giáp với bằng hữu.” Vạn An nói với ngữ điệu ngạo nghễ.
Vạn An là một sinh mệnh hình người điển hình, hiện nay đã 300 tuổi – thời kỳ tráng niên chính trực. Hắn ta sở hữu vóc dáng cường tráng, vai u thịt bắp, cùng với ánh mắt sắc bén và khoé miệng tràn đầy ý cười.
"Danh sư Vạn An? Hắn chính là danh sư Vạn An."
"Có trò hay để xem rồi."
"Không chỉ đơn giản là trò hay, Vạn An không phải là hạng người tầm thường đâu, hắn chính là vị chiến giáp sư đỉnh cấp nổi danh khắp Mộ Thị Thiên Tinh (hành tinh) đấy."
"..."
Những tiếng cảm thán vang lên từ bên trong đám người vây xem, vô số sinh mệnh vừa bàn tán rôm rả, vừa mong chờ xem kịch.
Trước khi thịnh hội Thiên Tinh chính thức bắt đầu, Trần Mặc lại gây ra động tĩnh rất lớn trong rừng bia Thiên Tinh, hiển nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý.
Vì lẽ đó, một số sinh mệnh cũng muốn nhân cơ hội này để “cọ nhiệt” với hắn.
"Ta từng nghe nói đến ngươi, cũng không có hứng thú luận bàn với ngươi." Trần Mặc nhàn nhạt đáp lời.
Chớ nói tới việc hắn hiện tại đã mất khả năng khống chế thân thể, không có cách nào điều khiển chiến giáp, nhưng cho dù hắn có thể khống chế thân thể đi chăng nữa, thì cũng không hề hứng thú với loại tỷ thí “mất giá” như thế này.
Gào! !
Thanh âm thảo luận đột ngột dừng lại, không một ai trong số bọn họ ngờ rằng Trần Mặc sẽ đưa câu trả lời như vậy.
Chưa từng nghe nói đến danh sư Vạn An, cũng không có hứng thú khiêu chiến với một sinh mệnh cực kỳ nổi tiếng như hắn sao? Đối phương phải kiêu ngạo đến mức nào mới nói ra những lời ngông cuồng như thế chứ?
Vạn An – người đang đứng trước mặt Trần Mặc – cũng không khỏi có chút bối rối, co giật cơ mặt. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc mình bị từ chối phũ phàng như vậy dưới ánh mắt chằm chằm của tất cả mọi người.
"Bằng hữu, ngươi sợ thua sao? Chẳng lẽ một sinh mệnh có được thu hoạch từ văn bia của đại sư Mộ Thị Thiên Tinh lại là một kẻ hèn nhát sao?" Vạn An vẫn duy trì nụ cười sắc bén.
"Đi nào."
Trần Mặc không tiếp tục để ý đến Vạn An, hắn nói một câu với Tiểu Ngư rồi chuẩn bị rời đi. Đối với loại thủ đoạn khiêu khích kém cỏi này, chỉ những kẻ bị thiểu năng trí tuệ mới thèm quan tâm.
Đối phương rõ ràng đang muốn lợi dụng hắn để thu hút danh khí cho bản thân, vậy nên mới xông xáo khiêu chiến với hắn, hòng đánh bại hắn rồi lại tiếp tục giễu võ dương oai khắp Mộ Thị Thiên Tinh.
"Bằng hữu à, chúng ta vẫn nên luận bàn với nhau một chút rồi hẵng rời đi."
Vạn An hiển nhiên không có ý định buông tha Trần Mặc, liền kích hoạt động cơ chiến giáp dưới chân, lao về phía Trần Mặc.
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên có linh tính không lành, liền dừng lại tức thời ở giữa không trung, tạo ra cảnh tượng tương phản rõ rệt khiến cho những người vây xem muốn hộc máu.
Ngay sau đó, Vạn An lập tức phát hiện ra một ngọn giáo đột nhiên xuất hiện ở đằng trước và đang chĩa thẳng vào mặt mình.
Hắn không khỏi rùng mình một cái, vội vàng lui về sau.
Sau khi ổn định thân hình, Vạn An mới nhìn thấy Khổ Nghiêu đang cầm chặt trường thương trong tay, đứng giữa hắn và Trần Mặc.
Nội tâm của Vạn An bắt đầu dâng trào sóng to gió lớn, hắn vừa rồi cảm giác được có gì đó không đúng lắm, cho nên mới nhanh chóng dừng lại, nếu không thì sẽ tự đâm đầu lưỡi thương của tên thị vệ kia.
Là do trùng hợp, hay là do thực lực? Vạn An vô cùng nghi hoặc.
Trần Mặc quyết định không rời đi nữa, nếu như đối phương đã ba lật bốn lần khiêu khích hắn, mà hắn lại tiếp tục lui bước, thì giống như hèn nhát bỏ chạy.
Xem ra, tại nơi này, những người thiện lương thì sẽ bị coi là mềm yếu, thậm chí còn bị khiêu chiến chế giễu bởi bất kỳ kẻ nào. Nếu như Trần Mặc hắn không phát uy một chút, thì không biết sẽ đụng độ với bao nhiêu con ruồi vô tri như vậy trong tương lai.
"Ngươi muốn so tài?"
“Đúng vậy, bằng hữu.” Vạn An gạt bỏ sự ngạc nhiên và nghi ngờ vừa rồi sang một bên, nở nụ cười nửa miệng với Trần Mặc.
“Khổ Nghiêu, ngươi hãy dạy cho hắn một bài học sâu sắc, coi như cho vui.” Trần Mặc quay đầu nhìn Khổ Nghiêu, ra lệnh bằng ngữ điệu bình thản.
"Vâng, Thần... thưa ngài."
Khổ Nghiêu lập tức nhận lệnh, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
"Coi như cho vui? Nhận lời thách đấu của một vị chiến giáp sư nổi tiếng chỉ để cho vui?"
"Kẻ này điên rồi, nhưng ta rất thích."
"Lâu lắm rồi mới nghe được những lời nói bá đạo như vậy đấy, nhưng cũng không biết đối phương chỉ là kẻ vô tri hay là thực sự bá đạo đây."
"Tên này không phải bá đạo, mà là không biết trời cao đất dày. Dám xem cuộc chiến với một vị chiến giáp sư nổi danh như Vạn An là trò vui sao? Chỉ sợ hắn còn chưa từng trải qua đả kích của xã hội."
Những người vậy xem ngay lập tức trở nên phấn khích, trước khi thịnh hội Thiên Tinh chính thức bắt đầu, trận đấu này đích thị là món khai vị.
Vạn An là chiến giáp sư đỉnh cấp lâu đời của Mộ Thị Thiên Tinh, trong nhận thức của nhiều sinh mệnh, hắn cũng có thể được coi là một thiên tài hàng thật giá thật với rất nhiều chiến tích từ các cuộc tỉ thí giữa những chiến giáp sư đỉnh cấp.
Nếu như Vạn An muốn gia nhập một thế lực nào đó, thậm chí là một nền văn minh thần cấp, thì nhất định sẽ được chào đón nồng nhiệt.
Vậy mà bây giờ, Vạn An phải hạ mình để chiến đấu với một tên thị vệ vô danh, thậm chí còn bị đối phương xem là trò cười.
Thái độ khinh bỉ của Trần Mặc khiến Vạn An vô cùng bất bình, mặc dù hắn không phải lúc nào cũng cao cao tại thượng, nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng bị một tên tiểu tử non nớt coi thường như vậy.
“Ta hi vọng thực lực của ngươi xứng đáng với tính cách kiêu ngạo của ngươi.” Nụ cười trên khóe miệng Vạn An có chút sứt mẻ, trở nên lạnh lẽo âm trầm hơn bao giờ hết.