Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 21 - Chương 372: Kết Quả Thử Nghiệm

Chưa xác định Từ Gia Lân không có can đảm động tay động chân vào người nhà của Trần Mặc. Những người bình thường có thể không biết, nhưng những người có địa vị như ông đều biết rõ, kể từ khi công ty Kiến Hành Quân được thành lập đến nay, Trần Mặc đã từng đối mặt với lính đánh thuê và gián điệp nước ngoài. Không ai biết được còn có những chuyện khác đã xảy ra trong bóng tối nữa không, nhưng chắc chắn cũng không chỉ một hai lần đó. Tuy nhiên, thế lực nào đứng đằng sau những sự cố động trời đó? Từ Gia Lân đương nhiên có thể liên tưởng ra được.

Công nghệ trí tuệ nhân tạo, máy đo địa chấn, robot thông minh và hàng loạt các sản phẩm khác, tất cả đều là những hạng mục hàng đầu thế giới, cấp trên sẽ không bỏ mặc một nhân tài giỏi giang với một bộ não siêu phàm như vậy, các thế lực nước ngoài cũng không thể không động lòng.

Tin đồn Trần Mặc đã hợp tác với cấp trên cũng không phải không có căn cứ. Công ty Kiến Hành Quân được miễn thuế hai năm, thành phố Tân Hải nhiều lần đưa ra chính sách ưu đãi cho bọn họ, những cơ hội gặp gỡ với quan chức cấp cao. Kiểu đãi ngộ như thế này, chắc chắn không phải là thứ mà các công ty bình thường có thể nhận được.

Vì Trần Mặc đã chứng minh tiềm năng và giá trị vô hạn của mình, đương nhiên cấp trên tất nhiên sẽ ra sức bảo vệ một thiên tài trẻ tuổi như hắn và cả người nhà của hắn. Chỉ cần gốc rễ của hắn vẫn còn ở trong nước, thì những nghiên cứu công nghệ của hắn trong tương lai cũng sẽ được phát triển ở trong nước.

Bởi vậy, những người có chút tâm nhãn đều không dám động thủ với Trần Mặc, chỉ có thể ngậm ngùi nhìn hắn ngày càng phát triển. Thường thì dân chúng chỉ thấy mấy trận náo loạn nhỏ nhặt trên mạng, chứ không ai thật sự dám đối phó với công ty Kiến Hành Quân và Trần Mặc.

Hiện giờ, tất cả mọi con đường tiếp cận Trần Mặc đều đi vào ngõ cụt, kế hoạch mà ông mưu tính từ lâu đã bị chết từ trong trứng, mọi tính toán thâm sâu đều vô ích, đây mới là điều phiền phức nhất.

….

Triệu Mẫn đưa tài liệu cho Trần Mặc, sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt nghiền ngẫm. Mấy ngày nay, cô vẫn luôn chú ý đến tin tức trên mạng, hầu như tiêu đề của các trang báo giải trí đều là những thông tin về Trần Mặc và con gái của Từ Gia Lân.

“Nếu ta về chậm mấy ngày, có phải ngươi sẽ bị người khác câu đi mất hay không?”

“Dù có mồi nhử lớn hơn nữa cũng không câu được.”

Trần Mặc bị chọc cười, hắn khẽ lắc đầu rồi mở tập tài liệu mà Triệu Mẫn vừa đưa tới: “ Nói chuyện chính.”

“Lần này ta đã tham gia một diễn đàn kinh tế, nhân tiện bàn giao quyền đại lý sản phẩm robot trí tuệ nhân tạo. Đại lý khu vực Châu u đã được giao cho một công ty thuộc tập đoàn tài chính Rothschild, đại lý khu vực Bắc Mỹ được trao cho một công ty con của tập đoàn Rockefeller.

Cả hai tập đoàn này đều có bề dày lịch sử lâu đời. Gia tộc Rothschild từng tạo ra một đế chế tài chính tại Châu u, nay chỉ còn là một tập đoàn ngân hàng. Còn tập đoàn Rockefeller đang bị các công ty khác của Mỹ chèn ép, tình hình hiện tại của bọn họ có chút khốn đốn.”

Bọn họ đang muốn đông sơn tái khởi, nên lựa chọn hợp tác với chúng ta. Tuy thực lực của họ không còn mạnh như trước, nhưng di sản và sức ảnh hưởng của họ vẫn còn đó. Đây cũng là hai tập đoàn có nguồn lực và tầm ảnh hưởng lớn nhất trong số rất các công ty muốn giành quyền đại lý. Ngoài ra, bọn họ cũng khá thành ý khi đưa ra lời mời hợp tác.”

“Ngươi có tính toán gì rồi sao?”

Trần Mặc hỏi.

“Chúng ta không thể tiến vào thị trường Bắc Mỹ, kế hoạch xâm nhập thị trường Châu u cũng bị người khác cản trở. May mà chúng ta lại hợp tác với hai tập đoàn đang ở thời kỳ suy yếu. Nếu chúng ta đồng hành cùng với họ, chờ đến bọn họ hồi phục trở lại, con đường thâm nhập vào các thị trường kể trên của chúng ta cũng đơn giản hơn rồi.”

Triệu Mẫn nói.

“Không phải chính phủ Hoa Kỳ cấm cửa chúng ta sao? Tại sao tập đoàn Rockefeller lại đề nghị hợp tác?”

Trần Mặc hỏi.

“Rất đơn giản, chúng ta nhập hàng vào Canada và Mexico, sau đó đi đường vòng tiến vào thị trường Hoa Kỳ, không chỉ hai nước này, mà còn có một số quốc gia khác nữa. Trong vùng biển toàn cầu hóa này, không một quốc gia nào có đủ năng lực để trở thành hồ lục địa.”

Triệu Mẫn nói: “Bản hợp đồng chi tiết đang nằm trong tay ngươi, ta trở về làm việc đây.”

Trần Mặc xem kỹ bản hợp đồng, nội dung giống với hiệp nghị đại diện mà Walid đã ký trước đó, chỉ là bổ sung thêm không ít những điều khoản hợp tác khác.

Hai gia tộc đều đang gấp gáp tìm kiếm một đối tác lớn mạnh, cho nên họ lựa chọn hợp tác với công ty Kiến Hành Quân.

Sau khi xem xong bản hợp động, Trần Mặc liền thay quần áo rồi tiến vào phòng thí nghiệm. Hiệu quả của loại thuốc phát triển tiềm năng con người đã được hoàn thiện, những dữ liệu thử nghiệm vẫn đang được thu thập.

Loại thuốc này vốn dành cho con người, nên chuột bạch không phải là đối tượng thử nghiệm lý tưởng, dù thuốc có tác dụng trên chuột, nhưng chưa chắc sẽ có hiệu quả hoặc không có tác dụng phụ ở người. Đối tượng thí nghiệm tốt nhất là các loài linh trưởng như đười ươi và khỉ, vì cấu trúc cơ thể của các loài linh trưởng gần giống với con người hơn.

Loại thuốc này có thể sử dụng mà không cần thí nghiệm, bởi vì đây là công nghệ của Thư viện Khoa học Kỹ thuật, Trần Mặc tin tưởng nó sẽ không có sai sót, vì hắn đã tự mình thử qua, quả nhiên rất hữu dụng.

Bây giờ hắn tiếp tục thử nghiệm là vì muốn thu thập một số dữ liệu liên quan, để biết thêm về tác dụng của loại thuốc này, điều đó sẽ có ích cho những nghiên cứu sau này của hắn.

“Phân tích dữ liệu đã hoàn tất.”

Mặc Nữ mở miệng.

Chương 372: Kết quả thử nghiệm Trần Mặc xem kỹ bản báo cáo do Mặc Nữ phân tích. Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, tổng cộng đã có mười thí nghiệm được thực hiện, tình trạng sức khoẻ của tất cả các con chuột bạch rất tốt, không xuất hiện bất kỳ trường hợp tử vong hay khác thường nào.

Thể chất của chuột bạch đã được cải thiện đáng kể, vóc dáng trở nên săn chắc hơn, sức dẻo dai và thể lực cũng tốt hơn so với nhóm chuột không được tiêm thuốc. Điều này chứng tỏ, tác nhân phát triển tiềm năng con người đã có tác dụng trên cơ thể chuột bạch, kết quả này cũng coi như tạm ổn.

Hơn nữa, trường hợp sử dụng thuốc quá liều cũng không xảy ra. Một khi hợp chất đặc biệt xâm nhập vào trong cơ thể, tế bào sẽ trở nên miễn dịch với nó. Do đó, quá trình phát triển tiềm năng cơ thể con người chỉ xảy ra một lần duy nhất.

Thí nghiệm trên chuột bạch bắt đầu từ nồng độ 0,06 gam trên ml, tác dụng cường hóa cuối cùng của những con chuột tiếp theo là như nhau. Điều này chứng tỏ, sau khi cơ thể đạt đến một giới hạn nhất định, dù nồng độ thuốc cao đến đâu thì tác dụng vẫn giống như ban đầu.

Nói theo cách phổ thông hơn, thuốc phát triển tiềm năng cơ thể con người giống như các nguyên tố đất hiếm có trong vật liệu thép, tuy chỉ với hàm lượng rất nhỏ, nhưng nó có thể làm tăng độ bền của thép lên một bậc. Sau khi hợp chất đặc biệt này tác động lên cơ thể con người, nó có thể nâng cao sức bền của cơ thể, sự dẻo dai của cơ bắp, sức mạnh và độ linh hoạt cũng tăng lên.

Kết quả này cũng nằm trong dự đoán của hắn, bởi những thay đổi trên cơ thể hắn chính là ví dụ tốt nhất.

Mặc dù thể chất của chuột bạch khác với cơ thể của con người, nhưng nếu thuốc đã có tác dụng thì có nghĩa nó cũng không còn vấn đề gì. Tuy nhiên, loại thuốc này không thể dễ dàng tiến hành thử nghiệm lâm sàng lên cơ thể con người, lại càng không thể xuất hiện trên thị trường một cách tùy tiện được.

Bất kể là quốc gia nào, bất kỳ thử nghiệm nghiên cứu thuốc nào cũng đều phải trải qua quá trình xem xét nghiêm ngặt thì mới có thể thử nghiệm lâm sàng. Nếu có kẻ to gan tự ý thí nghiệm trên cơ thể con người, một khi bị bắt gặp thì tên đó nhất định sẽ xong đời, hậu quả cuối cùng sẽ bị giam giữ ngắn hạn hoặc hạn chế tự do.

Nghiên cứu thuốc luôn là vấn đề nhạy cảm, bởi vì nó liên quan đến sự an nguy sống chết của bệnh nhân, cho nên chính phủ phải hết sức nghiêm khắc. Đến tận bây giờ, kem bôi nở ngực và thuốc kích dục mà Trần Mặc nghiên cứu cho công ty dược phẩm của mình vẫn chưa thể xuất hiện trên thị trường. Rốt cuộc, việc thẩm tra và thử nghiệm lâm sàng là một quá trình rất dài dòng.

Loại thuốc này hiện tại không còn nhiều công dụng với Trần Mặc, hắn cũng không thể sử dụng với liều lượng cao, nhưng đối với những người khác thì chưa chắc.

Trần Mặc đã tự mình trải nghiệm loại thuốc này, hắn biết đây là một loại thuốc vô cùng đáng sợ. Nếu một quốc gia nào đó có được công thức, bọn họ sẽ có thể tăng cường sức chiến đấu của quân đội, cho nên hắn không thể tùy tiện để lộ ra ngoài.

Trần Mặc không thể tự mình công bố ra bên ngoài, cách thức duy nhất chính là hợp tác với bên trên, để có thể tiếp tục phát triển trong tương lai, hợp tác chính là xu hướng tất yếu. Hắn sẽ sử dụng tác nhân phát triển tiềm năng ở cơ thể con người như miếng đá lót đường, để xây dựng nền tảng vững chắc cho những bước tiếp theo.

Trần Mặc lấy lại tinh thần rồi thở ra một hơi. Điều tiếp theo hắn cần phải nghiên cứu chính là các vấn đề sau khi sử dụng loại thuốc này.

"Anh Mặc, thời gian tan ca đã qua rồi, chị Tiểu Ngư vẫn đang ở văn phòng của ngươi chờ ngươi."

Robot Yêu Cơ 2.0 bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Trong lúc Trần Mặc suy nghĩ, nếu không phải là chuyện đặc biệt quan trọng thì Mặc Nữ sẽ không quấy rầy hắn, cô ấy chỉ chờ hắn suy nghĩ xong rồi mới nói.

"À, được, ngươi tiếp tục quan sát tình trạng của chuột bạch và ghi lại số liệu, nếu có chuyện gì thì lập tức báo cho ta."

"Vâng, anh Mặc."

Mặc Nữ gật đầu đồng ý.

Trần Mặc cởi trang phục thí nghiệm ra rồi rời khỏi phòng. Trên đường đi, hắn lại suy nghĩ đến nên xử lý tác nhân phát triển tiềm năng của cơ thể con người.

"Nghiên cứu có thuận lợi không?"

Tiểu Ngư nhìn thấy Trần Mặc đi ra thì lập tức đi qua.

"Giai đoạn đầu diễn ra rất thuận lợi."

Trần Mặc nắm tay Tiểu Ngư rời khỏi văn phòng.

Sau khi đến gần thang máy, Tiểu Ngư nhìn thấy Trần Mặc đang suy tư, cô cũng không làm phiền mà chỉ im lặng nhìn hắn. Chờ đến lúc Trần Mặc lấy lại tinh thần, cô mới mở miệng: "Còn đang suy nghĩ chuyện nghiên cứu sao?"

"Ừ, ta vẫn đang suy nghĩ về công dụng của sản phẩm."

Trần Mặc xoa đầu Tiểu Ngư một cách cưng chiều: "Nhưng bây giờ ta không muốn nghĩ nữa, ở bên cạnh vợ mới là quan trọng nhất."

Nghiên cứu là nghiên cứu, những công việc khác và đời sống sinh hoạt vẫn phải tiếp diễn. Cho dù hắn có dùng cả đời cũng không thể nghiên cứu hết tất cả các công nghệ trong Thư Viện Khoa Học Kỹ thuật được. Vì lẽ đó, Trần Mặc sẽ không tăng ca quá nhiều, hắn cũng cần dành thời gian để chăm sóc Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư cảm nhận được sự quan tâm của Trần Mặc, cô nở một nụ cười tươi ngọt ngào.

Hai người rời khỏi công ty.

Sau khi về đến nhà, Tiểu Ngư mới thân thiết kéo cánh tay Trần Mặc: "Chồng à, tối nay ta muốn ra ngoài shopping, ngươi có thể đi với ta được không?"

“Tất nhiên.”

Trần Mặc không hề do dự mà đồng ý ngay tức khắc. Hắn đương nhiên không thể chống đỡ được bộ dạng làm nũng này của Tiểu Ngư, dù sao thì cô ấy cũng chỉ để lộ dáng vẻ này ở trước mặt hắn thôi.

"Cảm ơn chồng."

Tiểu Ngư hôn lên mặt Trần Mặc một cái. Bởi vì thân phận của Trần Mặc dần trở nên đặc biệt hơn, nên bọn họ ít khi đi dạo phố hơn lúc trước rất nhiều.

Tiểu Ngư hiểu rõ, chỉ cần cô muốn thì chắc chắn Trần Mặc chiều theo ý cô. Nhưng cô cũng không phải trẻ con, cô nhận thức được Trần Mặc không nên xuất hiện ở những nơi đông người như thường lệ. Vì thế, cô cũng tùy tiện làm theo sở thích của mình, hai người cũng chỉ thỉnh thoảng mới đi chơi một lần, thời gian và địa điểm không theo bất kỳ quy tắc nào khác.

Chương 373: Hợp chất Trầm Mặc "Ta đi nấu cơm trước đây."

Tiểu Ngư thay giày, đặt mọi thứ xuống bàn rồi đi vào phòng bếp.

Tiểu Ngư là một cô gái vô cùng đơn thuần. Bởi vì biết Trần Mặc chỉ luôn nghĩ đến chuyện nghiên cứu chứ không để ý đến chuyện yêu đương, nên cô vẫn luôn chủ động nói những điều mình muốn làm với hắn, chẳng qua chỉ là một số yêu cầu bình thường như là đi mua sắm, xem phim hay đi dạo biển với cô.

Dù Trần Mặc nhiều lần trêu chọc Tiểu Ngư không có tiền đồ, nhưng hắn sẽ luôn thỏa mãn mọi yêu cầu của cô gái không có tiền đồ này. Tất nhiên, Trần Mặc cũng không phải loại người không hiểu tình thú, hắn cũng sẽ thỉnh thoảng bất ngờ tặng cho Tiểu Ngư một vài món quà nhỏ.

Sau khi ăn uống no đủ và dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, Trần Mặc lập tức đưa Tiểu Ngư rời khỏi biệt thự.

Bọn họ giống như những cặp đôi bình thường khác, cùng nhau ăn cơm, xem phim, đi trung tâm mua sắm. Tiểu Ngư không chọn đến những nơi xa hoa, bởi vì cả hai người đều không quen thuộc với những nơi như thế, cho nên không nhất thiết phải đến đó. Không cần đến mấy tình tiết yêu đương cẩu huyết rầm rầm rộ rộ, mối tình bình thường của họ cũng vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc. Tuy vậy, cách đó không xa là đám người Vương Hải và Bạch Trân Châu đang âm thầm bảo vệ bọn họ.

Mãi đến khi cảm thấy mệt mỏi rã rời, Tiểu Ngư mới hài lòng đi về với Trần Mặc.

Ngày hôm sau, Trần Mặc vừa đến công ty thì lập tức gọi Triệu Mẫn đến phòng thí nghiệm cá nhân của hắn.

"Lại có kỹ thuật mới sao?"

Triệu Mẫn hỏi.

Kể từ lần xém lên cơn đau tim bởi vì vật liệu siêu dẫn ở nhiệt độ phòng lần trước, Triệu Mẫn đã hiểu rõ hơn về tên Trần Mặc yêu nghiệt này. Mấy ngày nay, hắn ta vẫn luôn trốn trong phòng thí nghiệm, nếu có phát minh ra kỹ thuật gì mới thì cũng không có gì ngạc nhiên.

Cô đã quen với kẻ không phải con người này!

"Chà, ngươi có tin vào những siêu chiến binh trong phim khoa học viễn tưởng hay hiệp khách võ lâm trong phim võ thuật không?”

Trần Mặc hỏi.

"Phim khoa học viễn tưởng đáng tin cậy hơn, phim võ thuật thì miễn.”

Triệu Mẫn nói: “Kỹ thuật này có liên quan đến những gì ngươi vừa nói không?

"Gần như vậy.”

Trần Mộ đưa Triệu Mẫn đến trước bàn thí nghiệm, hắn cầm một ống nghiệm chứa một loại dịch lỏng lên: “Xét về lý thuyết, loại thuốc này có thể phát triển tiềm năng của cơ thể con người. Trong thuốc có một hợp chất đặc biệt, gọi là hợp chất Trầm Mặc, tác dụng của nó đối với con người cũng giống như tác dụng của nguyên tố đất hiếm đối với vật liệu thép, làm tăng sức mạnh, tốc độ và sức bền của cơ thể."

Sau khi nghe Trần Mặc giới thiệu, Triệu Mẫn bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Cô cảm thấy rằng thế giới quan của mình lại bị biến đổi thêm một lần nữa.

"Thứ này có hiệu quả không?”

Triệu Mẫn hỏi.

"Dựa theo kết quả thí nghiệm, nó quả thực có tác dụng trên cơ thể chuột bạch. Lần này ta gọi ngươi đến đây là muốn ngươi tư vấn góp ý, bước tiếp theo ta cần phải giải quyết như thế nào."

Trần Mặc hỏi.

Triệu Mẫn là tổng giám đốc của công ty, trước khi Trần Mặc đưa ra quyết định thì vẫn phải xin ý kiến của Triệu Mẫn, để cô khỏi phải luống cuống tay chân trong việc ra quyết định và quản lý những sự vụ khác của công ty.

Triệu Mẫn cười khổ, tài năng của Trần Mặc luôn khiến cô kinh hồn bạt vía. Cô thấy mình cần phải chuẩn bị một trái tim mạnh mẽ mỗi khi bước vào phòng thí nghiệm của hắn.

Mặc dù loại thuốc này có vẻ hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn đặt niềm tin vào Trần Mặc, vì máy đo địa chấn lúc trước cũng có vẻ mơ hồ như vậy, nhưng kết quả lại thành công không tưởng. Bên trong tòa nhà số một, có lẽ vẫn còn cất giấu rất nhiều loại công nghệ mà cô không thể hiểu rõ.

"Nếu hiệu quả thật sự như ngươi đã nói, thì thứ này tạm thời không thể để cho người thường dùng được, trừ phi có mục đích đặc biệt. Chúng ta hãy liên hệ với cấp trên, bọn họ chắc chắn sẽ là đối tượng hợp tác ăn ý. Dù sao đi nữa, công ty Kiến Hành Quân cũng phải hợp tác với bọn họ về vật liệu siêu dẫn ở nhiệt độ thường trong tương lai. Tốt hơn hết, chúng ta hãy sử dụng một loại công nghệ có tầm ảnh hưởng ít hơn để làm bước khởi đầu, thành lập nền tảng hợp tác vững chắc cho cho cả đôi bên. Hợp tác quân dân hiện đang là một xu thế phát triển rất phổ biến ở trong nước."

"Lời của ngươi cũng giống như suy nghĩ của ta."

Trần Mặc cười.

"Tên hợp chất đặc biệt mà ngươi vừa nói là gì?"

Triệu Mẫn nhìn chằm chằm vào loại thuốc trong tay Trần Mặc.

"Hợp chất Trầm Mặc, vì đây là do Trần Mặc tìm ra, nên nó được gọi là hợp chất Trần Mặc. "

Trần Mặc cười.

"Ngươi thắng."

Triệu Mẫn cảm thấy cạn lời với hắn.

….

….

Lý Thành Chi vô cùng ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi Trần Mặc, bởi vì đối phương rất ít khi chủ động liên hệ với hắn, mà mỗi lần liên hệ đều là vì những nguyên nhân đặc biệt, giống như chuyện của máy đo địa chấn lần trước. Có lẽ Trần Mặc có chuyện gì đó cần hắn hỗ trợ.

Nhưng theo như hắn biết, công ty Kiến Hành Quân gần đây rất yên ả, không hề có bất kỳ rắc rối nào. Vậy nên, lời mời gặp mặt lần này của Trần Mặc có chút kỳ lạ.

Nhưng nếu Trần Mặc đã chủ động liên hệ như vậy, thì Lý Thành Chi hắn cũng phải đi một chuyến mới được. Kiến Hành Quân là một công ty đặc biệt, tiềm năng khoa học của Trần Mặc cũng đã sớm được cấp trên để mắt tới.

Không giống như những doanh nhân thông thường, Trần Mặc là một nhà khoa học kỹ thuật đích thực. Nếu Trần Mặc bằng lòng gia nhập cơ sở nghiên cứu chủ chốt của chính phủ, thì hắn nhất định sẽ được đối xử như bảo vật quốc gia.

Quốc gia hiện tại càng ngày càng coi trọng nhân tài trong nước. Lý Thành Chi hắn cũng đã đích thân ngỏ lời với Trần Mặc tận hai lần, nhưng đối phương cũng chỉ đồng ý tham gia Học Viện Kỹ Thuật trên danh nghĩa.

Chương 374: Nhà nghiên cứu tự do Lý Thành Chi lúc này đang mặc thường phục, nên hắn không thể ngang nhiên xông vào công ty Kiến Hành Quân. Mỗi lần đến đây, hắn sẽ mặc một bộ quần áo khác nhau, những ai không biết cũng chỉ coi hắn là một đối tác làm ăn với công ty Kiến Hành Quân.

"Xin chào, Lý Thành Chi tiên sinh, Trần tiên sinh đang đợi ngài, mời đi theo ta."

Lý Thành Chi vừa mới bước vào cửa, một con robot lễ tân đã xuất hiện trước mặt hắn, sau đó dẫn hắn đi về phía thang máy.

Nhìn thấy robot lễ tân tự ra đón khách như vậy, các nhân viên ở đại sảnh cũng không có động thái ngăn lại. Nếu robot thông minh đích thân dẫn khách đi vào công ty như vậy, thì đối phương chắc chắn là người đã có hẹn trước, hoặc là lãnh đạo cấp cao ghé thăm.

"Tiên sinh, Lý Thành Chi tiên sinh tới rồi."

Robot lễ tân đi vào bên trong phòng làm việc của Trần Mặc rồi lên tiếng nhắc nhở.

"Lý lão ca, mời ngồi."

Trần Mặc lập tức mời Lý Thành Chi cùng ngồi xuống ghế sô pha.

Lần này mời Lý Thành Chi qua đây, Trần Mặc đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu muốn tiếp tục phát triển công ty, thì việc tiếp xúc qua lại với bên trên là không thể tránh khỏi, trừ khi hắn không bao giờ chạm vào các công nghệ cao cấp ở trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật nữa mà chỉ phát triển những kỹ thuật dân dụng thông thường.

Nhưng điều đó là không thể, hạng mục quan trọng nhất trong lĩnh vực công nghệ kỹ thuật chắc chắn là công nghiệp quân sự. Nếu bây giờ chưa làm, thì sau này cũng sẽ làm. Chi bằng nhân cơ hội lần này, tìm hiểu cơ sở để đặt nền tảng cho những lần hợp tác các kỹ thuật tân tiến hơn trong tương lai.

Hiện tại, quốc gia đang vận động dân tòng quân, áp dụng chiến lược “dung hợp quân - dân” (*) , khuyến khích doanh nghiệp tư nhân tiếp cận với sản nghiệp quân sự. Tuy kế hoạch này vẫn còn trong giai đoạn sơ khai, nhưng nó đã chứng minh được một số ưu điểm như là cơ chế linh hoạt, tỷ lệ chi phí hiệu quả cao, có tiềm năng phát triển rộng hơn trong tương lai.

(*) Military–Civilian Fusion: là một chương trình kết hợp quân sự - dân sự, nhằm huy động nguồn lực từ toàn bộ xã hội: mọi doanh nghiệp; mọi cá nhân đều được khuyến khích; kết nạp hoặc thậm chí cưỡng ép để tham gia việc hiện đại hóa quân đội TQ. Chính phủ Hoa Kỳ dưới thời Trump đã cáo buộc TQ đang đánh cắp các bí mật công nghệ trên thế giới qua chương trình này.

Anh hùng vĩ đại, vì nước vì dân. Mặc dù hắn chưa được coi là anh hùng vĩ đại, nhưng vẫn muốn đóng góp chút sức lực cho quốc gia.

"Hiếm khi nào người anh em Trần Mặc chủ động tìm đến ta."

Lý Thành Chi nhận chén trà mà người máy đưa tới, sau đó cười nói: "Nếu ngươi không tìm ta, thì ước chừng không bao lâu nữa, ta cũng sẽ phải đến chỗ của ngươi."

"Ồ? Ngươi cũng có việc à?"

Trần Mặc hỏi.

"Lần trước ở thủ đô, ta đã nói với ngươi về chuyện tham gia vào Học Viện Kỹ Thuật, trở thành một nhà nghiên cứu khoa học."

Lý Thành Chi thông báo cho Trần Mặc, sau đó đưa một tờ giấy chứng nhận cho hắn.

"Ngươi đã trở thành nhà nghiên cứu trẻ nhất trong lịch sử đất nước, và cũng là một nhà nghiên cứu tự do."

"Nhà nghiên cứu tự do."

Nghe được biệt hiệu này, Trần Mặc cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng hắn vẫn nhận lấy tờ giấy chứng nhận. Giấy chứng nhận do Viện khoa học Trung Quốc cấp thì có bìa màu xanh lam, còn giấy chứng nhận của Học Viện Kỹ Thuật có bìa màu đỏ. Đây là học vị cao nhất trong giới khoa học kỹ thuật và công nghệ ở Trung Quốc, và cũng là một vinh dự trọn đời.

Trong Học Viện Kỹ Thuật không thiếu các nhà nghiên cứu ngoại quốc, thậm chí còn là những người chức cao vọng trọng ở nước ngoài. Là một người Trung Hoa, thậm chí là một nhà nghiên cứu phi chính phủ, hắn không có lý do gì để không tiếp nhận vinh dự này. Dù gì thì đây cũng là một đặc ân, mà hắn cũng không bị ràng buộc bất cứ điều gì.

Vì nhân tài, quốc gia đã ngầm cho phép rất nhiều trường hợp ngoại lệ. Hắn không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng.

"Bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ được nhận tiền trợ cấp, còn được phân cho một ngôi nhà ở thành phố Tân Hải, an ninh rất đầy đủ."

Lý Thành Chi lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Trần Mặc.

Hắn biết Trần Mặc sẽ không quan tâm đến khoản tiền trợ cấp. Có điều, nhà ở và hệ thống an ninh cũng là một vấn đề đáng lưu tâm, nói không chừng Trần Mặc sẽ đưa người nhà về nơi đó sinh sống.

"Cảm ơn."

Trần Mặc không hề ngần ngại mà nhận lấy chiếc chìa khóa từ Lý Thành Chi.

"Ngươi cũng có thể xin tài trợ nghiên cứu. Một khi hết kinh phí, ngươi có thể liên kết dự án đã đăng ký với Học Viện Kỹ Thuật để xin hỗ trợ thêm nhân lực. Những hạng mục nghiên cứu không liên quan đến dự án đã đăng ký thì vẫn thuộc quyền sở hữu của ngươi. Đáng lẽ chúng ta nên tổ chức một buổi lễ trao tặng cho ngươi, nhưng vì tình huống đặc thù, nên chắc không thể cử hành được rồi."

Trần Mặc không thiếu tiền, ước chừng không ai có nhiều chi phí nghiên cứu cá nhân hơn hắn. Tuy nhiên, Lý Thành Chi cũng phải nhắc nhở hắn một số điều cần thiết.

Trần Mặc gật đầu, ra vẻ đã hiểu ý.

"Hiện tại ta đã nói xong việc của mình rồi. Ngươi gọi ta qua đây, chắc cũng có chuyện gì quan trọng đúng không?"

Lý Thành Chi hỏi.

"Ta muốn hợp tác cùng các ngươi một lần, chiến lược “dung hợp quân - dân”."

Trần Mặc đi thẳng vào vấn đề.

"A?"

Lý Thành Chi lập tức trở nên hứng thú, hắn ngồi thẳng cả người: "Chúng ta cực kỳ hoan nghênh ngươi."

Lý Thành Chi lập tức chấp thuận, hắn vẫn luôn muốn hợp tác với Trần Mặc nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội mở lời. Suy cho cùng, nếu Trần Mặc thẳng thừng từ chối, thì bọn họ sẽ rơi vào tình thế khó xử.

Trần Mặc hiện giờ lại chủ động đặt vấn đề, đây đương nhiên là một cơ hội hiếm có khó tìm.

"Lần này ta gọi ngươi qua đây, cũng là vì việc này."

Trần Mặc nói: "Trong lúc rảnh rỗi buồn chán, ta đã táy máy rồi phát minh ra một thứ đặc biệt, nên bây giờ muốn hợp tác cùng các ngươi ."

Rảnh rỗi? Buồn chán?

Khoé miệng Lý Thành Chi giật giật, hắn thật sự muốn đứng lên để đánh chết cái tên nhóc này. Khi hắn rảnh rỗi buồn chán thì mới đến hợp tác với bọn họ, còn lúc chú tâm nghiên cứu rồi thì lại không chịu hợp tác nữa, điều này nghe có chút sai sai.

Nhưng Trần Mặc vẫn có thể phát minh ra cái này cái kia được trong lúc nhàn rỗi, nếu chuyện này mà bị mấy tên nhân viên nghiên cứu đang làm việc mệt đến chết đi sống lại kia nghe thấy, thì bọn họ có khi sẽ giết chết Trần Mặc.

"Ngươi đợi ta một lát."

Trần Mặc cất giấy chứng nhận và quà tặng rồi đi về phía phòng thí nghiệm cá nhân. Một lúc lâu sau, hắn mới quay trở lại với một chiếc cặp táp khóa sắt trong tay.

Chương 375: Sinh Mệnh Học "Đây chính là thứ ta muốn đưa cho ngươi."

Trần Mặc mở cặp táp ra, đưa tới trước mặt Lý Thành Chi: "Ta đã chuẩn bị một vài tài liệu nghiên cứu liên quan đến việc hợp tác lần này cùng các ngươi, ngươi đem về cho nhân viên xem qua đi."

"Tài liệu về cái gì?"

Lý Thành Chi hỏi.

"Sinh Mệnh Học. Nói thẳng ra là tác nhân phát triển tiềm năng cơ thể con người.”

Trần Mặc tung ra một quả bom tấn.

"Phát triển tiềm năng cơ thể con người?"

Lý Thành Chi ngẩn người một lúc lâu, sau đó hắn nhìn Trần Mặc như đang nhìn thấy quỷ. Khi còn ở trong quân đội, có cái gì mà hắn chưa từng thấy đâu, vậy mà bây giờ lại bị những lời nói của Trần Mặc dọa cho sợ ngây người.

Những nghiên cứu về phương diện này đều là bí mật quốc gia, hắn không ngờ Trần Mặc lại có thể tự mình nghiên cứu. Hơn nữa, hạng mục này của Trần Mặc hình như còn đang tiến triển rất tốt.

Chỉ là Lý Thành Chi không hề biết, đây là tài liệu có sẵn mà Trần Mặc lấy được trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật. Vì không hề có một chút vướng mắc về kỹ thuật nào, nên Trần Mặc mới có thể nghiên cứu nhanh như vậy.

"Ngươi không lừa ta đấy chứ?"

Lý Thành Chi nửa tin nửa ngờ. Hắn biết rõ, Trần Mặc không phải là người có thể đùa cợt những những chuyện như thế này, nhưng đối phương lại đột nhiên đưa cho hắn tài liệu về việc phát triển tiềm năng cơ thể người, khiến hắn thật sự không thể tin nổi. Sao Trần Mặc lại có thể nghiên cứu ra nhanh như vậy chứ?

"Khoa học là một điều vô cùng bí ẩn. Có những nghiên cứu kéo dài hàng chục năm trời mà chẳng thể tiến triển gì thêm. Nhưng đôi khi, chỉ cần một chút hứng khởi, đi kèm với một chút may mắn, thì chúng sẽ được hoàn thành chỉ trong một thời gian ngắn. Nền văn minh nhân loại đã có từ hàng nghìn năm trước, nhưng cũng chỉ mới phát triển mạnh mẽ trong một trăm năm trở lại đây.”

Trần Mặc như đoán được suy nghĩ của Lý Thành Chi, hắn mỉm cười giải thích. Những lời này của hắn khiến Lý Thành Chi không cách nào phản bác được.

"Thông tin trong đây chỉ là một phần dữ liệu thí nghiệm, còn công nghệ gốc thì vẫn ở chỗ của ta. Ngươi hãy mang về và nhờ người xác minh lại đi, còn chúng ta sẽ bàn chi tiết về vấn đề hợp tác sau. Đây có hai loại thuốc để ngươi kiểm chứng, đừng làm mất, nếu không thì ta cũng không giúp được ngươi. ”

Trần Mặc chỉ vào lọ thuốc trong chiếc cặp táp.

Lý Thành Chi căng thẳng nhận lấy cặp táp từ Trần Mặc. Khi còn làm việc trong quân đội, cho dù đảm nhận nhiệm vụ sinh tử thì hắn cũng chưa từng căng thẳng như bây giờ. Nếu những gì Trần Mặc nói là sự thật, thì giá trị của những thứ bên trong thật khó mà nói nổi.

"Ta sẽ mang những thứ này về cho nhân viên kiểm chứng."

Lý Thành Chi ôm chặt chiếc cặp táp, trong lòng hắn đã tin bảy phần rồi, giống như chuyện máy đo địa chấn lần trước.

Việc quan trọng như vậy đã khiến cho hắn không còn tâm trạng nào để ngồi nói chuyện phiếm với Trần Mặc nữa. Sau khi chào tạm biệt, Lý Thành Chi lập tức rời khỏi trụ sở công ty Kiến Hành Quân để trở về căn cứ, sau đó vội vàng đáp máy bay quân sự để đi đến thủ đô.

….

….

Ngũ Băng nhìn chằm chằm con chuột bạch ở trong lồng sắt, đôi mày chợt chau lại. Con chuột bạch lúc này như đang hấp hối, các dấu hiệu sinh tồn trở nên yếu dần, một lúc sau thì chết hẳn.

Lại thất bại.

Ngũ Băng cũng không nhớ rõ đây là lần thất bại thứ mấy của mình. Kể từ khi bắt đầu nghiên cứu hạng mục này, đội ngũ của cô vẫn chưa có bất kỳ sự đột phá nào. Ngay cả khi bản thân là một tiến sĩ y học và sinh học xuất chúng, thì cô vẫn đang ở giai đoạn tìm tòi cho chủ đề này.

Không chỉ riêng Ngũ Băng, cô tin rằng, đối với chủ đề cường hóa sinh vật, các nhà nghiên cứu trên thế giới cũng đều rơi vào tình trạng bế tắc giống như cô.

Cường hoá sinh vật sao có thể dễ dàng thành công như vậy được. Vì nếu nghiên cứu sâu thêm một bước nữa, thì nó có thể sẽ liên quan đến di truyền học hoặc các lĩnh vực tuyệt mật khác.

Dù ở đâu cũng vậy, Sinh Mệnh Học là lĩnh vực rất cực kỳ cao thâm. Chính vì có bằng tiến sĩ kép, nên Ngũ Băng càng hiểu rõ về độ thử thách của nó, thậm chí cô còn định hướng bản thân đi theo phương hướng nghiên cứu này.

Khi còn là nghiên cứu sinh tại Anh, cô đã từng được tiếp xúc với nền tảng lý thuyết về chủ đề cường hoá sinh vật. Vậy nên, khi vừa mới trở về nước không bao lâu, Ngũ Băng đã gia nhập vào Học Viện Kỹ Thuật để tham gia hạng mục này.

Trước kia, đã có một số tiền bối tìm ra được một chút manh mối, nhưng vì không thể khống chế được tác dụng phụ cực mạnh của thuốc, cho nên vẫn chưa thành công.

Thí nghiệm trên chuột bạch vẫn được diễn ra đều đặn mỗi tuần một lần. Lúc mới đầu, con chuột bạch nào cũng rất khỏe mạnh, cực kỳ dư thừa sức sống, nhưng không đến hai phút sau thì đều chết gục trong lồng.

Điều này có nghĩa, loại thuốc của cô không hề có tác dụng phát triển tiềm năng, mà giống như đang thiêu đốt sinh mệnh. Nếu không giải quyết được vấn đề đó, thì cô không thể tiến hành các bước nghiên cứu sâu hơn.

Dù thất bại nhiều lần như vậy, nhưng Ngũ Băng cũng không hề nhụt chí. Đối với cô, đây chính là sự khiêu chiến mạnh mẽ nhất. Nếu so với lần đầu tiên thử thuốc, khiến chuột bạch chết ngay tại chỗ, thì đây cũng có thể xem như có chút tiến triển rồi.

“Viện sĩ Ngũ, viện sĩ Đinh muốn ngươi đến gặp hắn."

Một trợ lý đi đến bên cạnh cô rồi lên tiếng nhắc nhở.

"Bây giờ luôn à?"

Ngũ Băng hỏi.

"Đúng vậy."

Trợ lý trả lời.

"Biết rồi."

Ngũ Băng buông bản hồ sơ thí nghiệm trong tay rồi rời khỏi phòng.

Chương 376: Đội trưởng Hoa Hạ Đinh Kiến Văn là một trong những người đứng đầu đội ngũ nghiên cứu của Ngũ Băng. Ông là nhà nghiên cứu lão làng, và cũng là người được kính trọng nhất trong nhóm. Đội ngũ nghiên cứu trước đây có ba vị trưởng nhóm, nhưng hai người kia đều không chiến thắng nổi số mệnh, cho nên giờ chỉ còn sót lại một mình Đinh Kiến Văn.

Thường thì Đinh Kiến Văn sẽ không làm phiền Ngũ Băng trong thời gian cô làm thí nghiệm. Lần này ông nóng lòng gọi cô qua như vậy, chắc chắn là có chuyện quan trọng hay xảy ra đột phá nào đó.

Ngũ Băng vừa đi vào, cô lập tức nhìn thấy những người đang ngồi trong phòng thí nghiệm. Ngoại trừ Đinh Kiến Văn đầu hai thứ tóc, thì còn một người đàn ông trung niên mà cô không hề quen biết.

"Tiểu Băng vừa mới tới đây không bao lâu, chắc sẽ không biết vị này."

Đinh Kiến Văn mở lời giới thiệu trước: "Vị này là giáo quan Lý."

"Xin chào giáo quan Lý."

Ngũ Băng nhìn Lý Thành Chi rồi khẽ gật đầu.

Dựa vào danh xưng này, cô tựa hồ đã biết được thân phận của Lý Thành Chi. Dự án này của bọn họ có mật danh là "Đội trưởng Hoa Hạ", mục đích là tìm cách cường hóa cơ thể con người mà không mang lại bất kỳ tác dụng phụ nào, sau đó sẽ áp dụng công nghệ đó lên các chiến sĩ trong quân đội. Tuy không thể mạnh mẽ như những siêu chiến binh trong phim khoa học viễn tưởng, nhưng cũng có phần nào đó tương tự.

Lý Thành Chi hỏi thăm vài câu với Ngũ Băng. Mặc dù cô không biết hắn nhưng hắn lại biết cô, vì Ngũ Băng chính là cháu gái ruột của Ngũ Hạ Quyền, người có trong tay hai bằng tiến sĩ quốc tế, cũng là nữ viện sĩ duy nhất tại đây. Có thể nói, hắn biết rõ tất cả nhân sự của viện nghiên cứu này, vì đây cũng là một phần công việc của hắn.

"Lần này ta đến đây, là vì một loại công nghệ có thể sẽ liên quan đến dự án nghiên cứu của các ngươi. Trước khi đến, ta đã báo cáo cấp trên, bọn họ muốn ta đến nơi này để kiểm chứng khả năng của nó. Vì đây là tình huống đặc biệt, nhóm trưởng Đinh đã giới thiệu ngươi với ta, nói rằng ngươi là người phù hợp nhất."

Lời nói của Lý Thành Chi khiến Ngũ Băng tò mò. Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng như vậy?

"Tài liệu tạm thời không được tiết lộ với bất kỳ người nào khác, chúng ta cần phải kiểm chứng trước. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, ta sẽ công khai với tất cả các ngươi. Trong tương lai, những tài liệu này chắc chắn sẽ do đội ngũ các ngươi phụ trách nghiên cứu."

Lý Thành Chi nhìn cả hai người.

Hai người khẽ gật đầu.

Lý Thành Chi mở chiếc cặp táp phía sau ra, đưa cho hai người một tập tài liệu: "Đây là một phần nghiên cứu cùng với số liệu."

Ngũ Băng nhận lấy tập tài liệu, ngồi trên ghế sô pha xem xét cẩn thận. Không lâu sau, ánh mắt của cô hiện lên một tia khiếp sợ.

Đây là những tài liệu về hoạt động tế bào và cách cường hóa tế bào. Nói thẳng ra, chúng là tài liệu nghiên cứu về chủ đề cường hóa sinh vật. Là một chuyên nghiên cứu chủ đề này, Ngũ Băng hiểu rất rõ những nội dung đang được đề cập trong đây, thậm chí nó còn khá giống với định hướng nghiên cứu của cô, tiếc là thông tin không được đầy đủ, có lẽ đây chỉ là một phần nhỏ trong đó.

Ngoài ra, các số liệu thí nghiệm ở mặt sau tài liệu cũng khiến nội tâm Ngũ Băng phải dậy sóng. Xét theo bảng so sánh dữ liệu hoạt động tế bào của chuột bạch, hình như có ai đó cũng đang tiến hành các thí nghiệm thực tế y như cô.

"Hợp chất Trầm Mặc?"

Ngũ Băng nhíu chặt mày, trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Theo như phân tích, thành phần của thuốc sẽ có một hợp chất đặc biệt có thể tác động lên cơ thể sinh vật, giống như nguyên tố đất hiếm tác động lên vật chất, từ đó đạt được mục đích cường hóa sinh vật. Hợp chất này được gọi là "Hợp chất Trầm Mặc", là một loại hợp chất mới.

Cách đặt tên này khiến cô ta cảm thấy vô cùng quái dị.

Trong lòng Ngũ Băng cho đây là một trò đùa, nhưng những dữ liệu thí nghiệm và các thuật ngữ chuyên môn như nói với cô rằng đây không phải là một trò đùa. Thêm vào đó, Lý Thành Chi đã rất trịnh trọng đến tận nơi để thông báo với bọn họ, cho nên chuyện này càng không phải là trò đùa.

"Cái này đúng là có một vài điểm tương tự với dự án ta đang nghiên cứu, nhưng cũng chưa đầy đủ lắm. Đây chỉ là một phần nhỏ của tài liệu phải không? Nhưng tài liệu này từ đâu mà có?"

Ngũ Băng hỏi.

"Tạm thời ngươi không cần quan tâm đến vấn đề này. Nhiệm vụ của ngươi là xác minh xem công nghệ này có thật hay không."

Lý Thành Chi cười nói, sau đó lấy ra hai lọ thuốc từ trong cặp táp của Trần Mặc rồi để lên bàn: "Đây là mẫu thuốc cường hóa sinh vật, các ngươi hãy kiểm tra hiệu quả của nó. Đối phương nói đây là một loại thuốc dùng để phát triển tiềm năng cơ thể con người."

Nhìn thấy lọ thuốc mẫu, Ngũ Băng và Đinh Kiến Văn lập tức lấy lại tinh thần, sau đó cẩn thận cầm lấy lọ thuốc. Màu sắc của nó khác với loại thuốc mà họ đang nghiên cứu, nhưng nếu Lý Thành Chi đã nghiêm túc như vậy, thì ắt hẳn không thể là đồ giả.

"Ta cũng không biết cần phải kiểm tra cái gì, nếu các ngươi cảm thấy có vấn đề gì cần thiết thì cứ kiểm chứng hết một lượt đi. Ta chỉ cần một bản báo cáo chi tiết để nộp lên bên trên."

"Được."

Ngũ Băng xem kỹ toàn bộ tập tài liệu, sắc mặt cũng trở nên thận trọng hơn.

Xét theo tình hình hiện tại, thì có thể thấy ai đó cũng đang thực hiện cùng đề tài nghiên cứu với bọn họ, nhưng tiến độ của đối phương nhanh hơn nhiều so với ở đây. Nhìn vào số liệu thí nghiệm cũng như ảnh chụp của những con chuột bạch, thì thuốc của đối phương khi được thử nghiệm trên chuột bạch không những không hề thất bại mà còn thành công.

Bên trong hai lọ thuốc này, có cái gọi là "hợp chất Trầm Mặc". Cô cũng muốn xác minh xem, liệu hợp chất đó có tồn tại hay không.

Sau khi nhận lấy hai lọ thuốc, Ngũ Băng dẫn Lý Thành Chi về phía phòng thí nghiệm của mình.

"Giáo quan Lý xin dừng bước, báo cáo chi tiết sẽ được giao cho ngươi muộn nhất hai ngày nữa."

Ngũ Băng ngăn không cho Lý Thành Chi bước vào phòng thí nghiệm của mình. Nếu muốn vào phòng thí nghiệm này thì phải được sự cho phép của cô, đây là quy định. Nhân viên không phận sự rất khó để vào phòng thí nghiệm của Ngũ Băn, nếu tự ý vào đó mà bị phát hiện, kẻ đó e rằng sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

"Được. Ta chờ tin tốt của ngươi."

Lý Thành Chi gật đầu, hắn cũng không hề có ý định vào phòng thí nghiệm của Ngũ Băng mà chỉ xoay người rời đi.

"Được."

Sau khi vào phòng thí nghiệm, Ngũ Băng đặt một lọ thuốc vào trong tủ lạnh, sau đó dùng ống nhỏ giọt để lấy một ít dịch lỏng ở trong lọ còn lại. Cô nhỏ một giọt vào đĩa petri và lam kính rồi bắt đầu kiểm nghiệm.

Chương 377: Kết quả thí nghiệm Triệu Mẫn ngồi trên ghế sô pha, đối diện với cô chính là Trần Mặc.

"Chuyện hợp tác thế nào rồi?"

Triệu Mẫn mở lời.

Đã mười ngày trôi qua kể từ khi Lý Thành Chi cầm mẫu thuốc và số liệu thí nghiệm rời đi, nhưng vẫn không hề có bất kỳ tin tức nào. Hai người bọn họ đều đang chờ đợi hồi đáp của Lý Thành Chi, dù sao thì đây là lần hợp tác đầu tiên giữa công ty Kiến Hành Quân và cấp trên, cho nên không thể lơ là.

"Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì."

Trần Mặc nói. Hắn không hề sốt ruột, bởi vì hắn tin tưởng mẫu thuốc đó sẽ có tác dụng. Đây là một cơ hội tuyệt hảo, cấp trên chắc chắn không thể không hợp tác với hắn. Kể cả có không hợp tác, thì ít nhất cũng phải có tin tức hồi đáp lại.

"Có muốn liên hệ với Lý tiên sinh để hỏi han tình hình một chút không?"

"Không cần, nếu bọn họ muốn hợp tác thì sẽ chủ động liên lạc với chúng ta."

Trần Mặc chậm rãi nói.

"Sao ngươi lại có thể nghĩ thoáng như thế được nhỉ?"

Triệu Mẫn bất đắc dĩ nói ra: "Ta lại thấy hơi sốt ruột. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với cấp trên, sản phẩm lần này còn là một loại công nghệ nhạy cảm, cho nên ta cũng chưa biết nên làm thế nào cho phù hợp."

"Đó cũng là điều mà ta luôn đắn đo. Mặc dù chúng ta hợp tác với cấp trên, nhưng người được hưởng lợi nhiều nhất là bọn họ, còn lợi ích thuộc về chúng ta chắc chắn sẽ bị hạn chế. Nhưng dù sao đi nữa, đây cũng chỉ là một bước đệm mà thôi."

"Giả sử như, mặc dù khả năng rất thấp thôi, nếu cấp trên muốn mua lại một phần, hoặc toàn bộ công nghệ này thì làm sao bây giờ?"

Triệu Mẫn nói ra nan đề mà cô đã giấu trong lòng bấy lâu nay. Đây cũng là điều mà bọn họ lo lắng nhất.

Nếu như công nghệ này bị mua đứt, thì lợi ích của bọn họ ít càng thêm ít. Việc giao ra lọ thuốc mẫu kia cũng đã có một chút nguy hiểm nhất định đối với bọn họ, dù sao thì ảnh hưởng của nó không hề nhỏ. Ngược lại, nếu bọn họ từ chối lời đề nghị thu mua của cấp trên thì cũng không ổn.

"Ta cũng đã nghĩ tới vấn đề này. Nhưng nếu cấp trên làm như vậy thì chẳng khác nào giết gà lấy trứng, diệt hạc cướp cá, bọn họ sẽ mất đi cơ hội trở thành đối tác của chúng ta. Việc chúng ta chủ động liên hệ với bọn họ đã nói rõ thành ý muốn hợp tác rồi. Nếu bọn họ cũng có thành ý, thì bọn họ vừa đạt được mục đích, vừa có thêm một cộng sự thân thiết. Cấp trên sẽ không ngu ngốc như vậy đâu, chắc chắn bọn họ phải cân nhắc đến điểm này.”

Triệu Mẫn gật đầu, cô vô cùng đồng tình với quan điểm của Trần Mặc. Bọn họ đã chủ động đề nghị hợp tác, như vậy đã đủ thành tâm lắm rồi. Cấp trên buộc bọn họ phải bán đứt công nghệ thì chẳng khác nào đang lật kèo, những lần hợp tác tiếp theo chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn.

Triệu Mẫn biết rõ, vật liệu siêu dẫn ở nhiệt độ phòng ở trong toà nhà số một còn kinh khủng hơn nhiều.

"Anh Mặc, Lý tiên sinh vừa đi vào công ty."

Trần Mặc vừa dứt lời không bao lâu thì Mặc Nữ đã lên tiếng thông báo. Sau khi nghe xong, hai người chợt liếc mắt nhìn nhau, sau đó chỉ biết lắc đầu cười thầm, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.

Trên khuôn mặt của Lý Thành Chi ẩn hiện một nụ cười nhàn nhạt. Lần này tới đây, hắn còn mang theo trọng trách lớn do cấp trên giao phó.

Sau khi Ngũ Băng có được lọ thuốc mẫu, cô đã tiến hành một loạt thí nghiệm đối chứng trên năm nhóm chuột bạch dựa trên số liệu nghiên cứu của Trần Mặc. Kết quả sau cùng đúng là đã khiến người ta vô cùng sung sướng.

Ngũ Băng pha loãng dịch lỏng trong lọ rồi tiêm vào những con chuột bạch thí nghiệm. Năm ngày trôi qua, đám chuột vẫn khỏe mạnh như cũ, thậm chí còn có phần khỏe khoắn và linh hoạt hơn những con chuột bạch khác.

Phải biết rằng, những loại thuốc mà đội ngũ của cô đã từng nghiên cứu trước đây, chuột bạch thí nghiệm sẽ chết ngắc chỉ trong vòng hai phút sau khi tiêm. Thế nhưng loại thuốc không rõ nguồn gốc này lại không hề gây ảnh hưởng gì với chúng, ít nhất là trong những thí nghiệm cô đã làm, thì vẫn chưa có tai nạn nào xảy ra.

Tuy nhiên, kết quả phân tích chuyên sâu cũng khiến mọi người cảm thấy khó có thể tin nổi. Sức khỏe của chuột bạch đã tăng lên rất nhiều, độ dẻo dai của cơ bắp, mật độ xương,… tất cả đều được cải thiện đáng kể.

Loại thuốc này cũng có tác dụng ở cấp tế bào. Khi Ngũ Băng vừa nhận được thuốc mẫu, cô đã sử dụng nó để tiến hành thí nghiệm phân cụm tế bào tạo dòng.

Tế bào sau khi nuôi cấy bằng thuốc mẫu đã nhân bản lên gấp sáu lần, quần thể tế bào ở thế hệ con cháu cũng có tỷ lệ hình thành khuẩn lạc cao hơn nhiều so với tế bào được nuôi cấy bằng phương pháp thông thường. Điều này chứng tỏ, hoạt động của đơn bào đã được cải thiện rất nhiều, tốc độ chuyển hóa vật chất cũng cao hơn mức bình thường.

Kết quả tổng hợp dữ liệu từ hai thí nghiệm trên đã chỉ ra rằng, mẫu thuốc vô danh này thực sự có tác dụng cường hóa sinh vật. Mặc dù hiện tại vẫn chưa thể chứng minh nó có thể tăng cường sức mạnh cho con người, nhưng có thể cường hóa tế bào và chuột bạch đã là một bước đột phá rất lớn.

Chỉ tiếc rằng số lượng thuốc quá ít, nên Ngũ Băng không thể tiếp tục thực hiện các nghiên cứu khác. Hai lọ thuốc mẫu ban đầu chỉ còn một lọ, hiện đang được cất trong tủ đông của phòng thí nghiệm để lưu trữ hàng mẫu.

Hôm nay Lý Thành Chi qua đây để lấy thêm thuốc mẫu về để tiếp tục làm thí nghiệm. Ngoại trừ chuyện đó ra, hắn còn có thêm một nhiệm vụ khác, chính là bàn chuyện hợp tác với Trần Mặc.

Sau khi cấp trên nhận được báo cáo số liệu thì đã ra chỉ thị phong tỏa tin tức. Các nghiên cứu về chủ đề này, dù là ở bất kỳ đâu cũng là bí mật tầm cỡ quốc gia. Càng nhiều người biết thì khả năng bị lộ càng cao. Vì hắn và Trần Mặc đã quen biết nhau từ trước, nên cấp trên đã giao cho hắn phụ trách việc hợp tác với Trần Mặc.

Chương 378: Nửa bán nửa tặng "Người anh em Trần Mặc, chúng ta lại gặp nhau rồi"

Sau khi được robot lễ tân dẫn vào phòng làm việc của Trần Mặc, Lý Thành Chi cũng không hề khách khí mà ngồi xuống ghế sô pha, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn đến nơi này.

"Thế nào?"

Trần Mặc để robot trợ lý rót trà cho Lý Thành Chi rồi hỏi.

"Chuyện này…"

Lý Thành Chi nhìn về phía Triệu Mẫn.

"Triệu Mẫn sẽ là người phụ trách chuyện hợp tác với ngươi, cho nên không cần phải né tránh. Ta cũng không có quá nhiều thời gian để xử lý việc hợp tác lần này."

Trần Mặc hiểu ý của Lý Thành Chi, nên hắn cũng nói thẳng.

Lý Thành Chi nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy chúng ta bàn chuyện hợp tác luôn đi. Trần Mặc, ngươi muốn hợp tác thế nào?"

"Ngươi nói trước ý định của cấp trên trước đi."

Trần Mặc nói.

"Thành thật mà nói, chúng ta muốn mua đứt được loại công nghệ này, để tránh trường hợp các ngươi chuyển giao cho bên thứ ba, thậm chí các ngươi cũng không thể nắm giữ công nghệ gốc. Đương nhiên, nếu ngươi muốn trả công, tiền bạc, bất động sản hoặc bất kỳ thứ gì khác, chúng ta đều có thể đáp ứng."

Lý Thành Chi nói: "Người có đồng ý điều kiện hợp tác này không?"

Lý Thành Chi nhìn vào mắt Trần Mặc, hy vọng có thể nhìn ra nội tâm của hắn.

"Không có lựa chọn nào khác sao?"

Trần Mặc từ tốn đặt câu hỏi

"Đối với chúng taa, đây chính là điều kiện hợp tác lý tưởng nhất, nhưng nếu ngươi không đồng ý thì vẫn có thể thương lượng lại. Hay là ngươi nói ra ý định của mình đi, ta sẽ báo cáo với cấp trên. Trước khi tới đây, cấp trên đã bảo ta phải ưu tiên ý kiến của ngươi, dù sao thì loại công nghệ này cũng là chất xám của các ngươi mà. Chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích quốc gia, chúng ta sẽ không có ý kiến."

Lý Thành Chi nói.

Hạng mục nghiên cứu này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Nếu để một doanh nghiệp tư nhân nắm giữ nó trong tay thì chính là một mối họa ngầm, còn nếu để lộ ra bên ngoài thì lại là tổn thất lớn.

Trần Mặc đã chủ động liên hệ với bọn họ như vậy, cho thấy người này đã hiểu rõ tình hình chung, cộng thêm vị thế hiện tại của công ty Kiến Hành Quân cũng khá đặc thù. Sau khi cân nhắc thấu đáo vấn đề này, cấp trên đã đồng ý thuận theo nguyện vọng của Trần Mặc. Nếu đề xuất của Trần Mặc không phù hợp, lúc đó bọn họ can thiệp cũng không muộn.

Nghe được đáp án từ Lý Thành Chi, Trần Mặc hài lòng gật đầu. Bên trên nguyện ý chiều theo mong muốn của hắn, chứng tỏ bọn họ vô cùng coi trọng phi vụ hợp tác lần này, như vậy đã là rất có thiện chí rồi.

"Thực ra ta muốn dùng loại thuốc này để xây dựng nền móng hợp tác giữa đôi bên. Đây chỉ mới là khởi đầu, chúng ta sẽ còn có nhiều cơ hội hợp tác hơn trong tương lai."

Trần Mặc nói.

"A? Ta đang nghe đây."

"Các ngươi phụ trách việc thành lập công ty, tuyển dụng nhân sự thực hiện các công tác nghiên cứu và quản lý, còn chúng ta sẽ cung cấp công nghệ cho các ngươi. Sau khi sản xuất ra thành phẩm, thì ta sẽ thu lại một vạn trên từng đơn vị, còn phương thức sản xuất như thế nào thì các ngươi tự tính toán."

Trần Mặc nói ra.

Ý tưởng này của hắn gần như là đang nửa bán nửa tặng. Hắn không thiếu tiền, công nghệ này cũng không còn tác dụng với hắn, nên hắn chỉ muốn dùng nó để lót đường mà thôi.

Lý Thành Chi không ngờ Trần Mặc lại đề xuất như vậy. Điều kiện như thế chẳng khác nào muốn cho không công nghệ. Đối với bọn họ mà nói, đây quả là một món hời lớn.

Nếu để cho bọn họ tự nghiên cứu loại công nghệ này, chi phí thấp nhất cũng phải tốn mất vài trăm tỷ, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa. Quan trọng hơn chính là thời gian nghiên cứu phát triển và nguồn nhân sự đầu vào, đó mới là những vấn đề mấu chốt mà bao nhiêu tiền cũng không giải quyết được.

Hiện tại, một câu nói nhẹ bẫng của Trần Mặc đã tháo gỡ rất nhiều khúc mắc của bọn họ. Hơn nữa, hắn chỉ muốn thu lợi nhuận một vạn trên một đơn vị thuốc, đối với loại công nghệ này mà nói, mức giá đó giống như đang cho không rồi.

Lý Thành Chi có chút hoài nghi, liệu hắn đã nghe nhầm rồi sao.

"Các ngươi tự chuẩn bị trang thiết bị sản xuất thuốc, chuyên gia và cả nguyên vật liệu. Còn chúng ta sẽ lấy một vạn phí công nghệ cho mỗi đơn vị thuốc, có điều phải nói rõ, đó là phí sau thuế."

Trần Mặc xác nhận lại: "Ta có đề xuất như thế này, nếu các ngươi có thể ban hành một số chính sách ưu đãi cho những sản phẩm khác của công ty ta, vậy thì sẽ càng tuyệt hơn nữa."

"Ta sẽ về truyền đạt lại điều kiện này của ngươi cho cấp trên."

Lý Thành Chi liếc nhìn Trần Mặc thật sâu, dù cho hắn có kiến thức sâu rộng thế nào đi nữa, thì cũng không thể hiểu nổi chàng thanh niên này đang suy nghĩ cái gì. Trần Mặc đã cho không bọn họ một loại công nghệ khủng bố như vậy, liệu hắn còn có ý đồ nào khác hay không. Có điều, Lý Thành Chi cũng không cho rằng có khả năng này, trừ phi Trần Mặc không muốn sống nữa.

"Người anh em Trần Mặc, ngươi có thể cho ta thêm vài lọ thuốc mẫu kia không? Các chuyên gia tại Học Viện Kỹ Thuật cần làm thêm một số thí nghiệm nữa, cho nên cần thêm một ít thuốc."

Lý Thành Chi mở lời.

"Đương nhiên có thể. Nhưng lần này ta không thể miễn phí cho các ngươi được nữa. Ta không sản xuất hàng loạt, thành phần cũng rất đắt, nên một lọ có giá mười vạn, ngươi muốn bao nhiêu?"

Trần Mặc cười nói.

Lý Thành Chi gật đầu mà không nói gì thêm nữa. Trần Mặc đã cho bọn họ nhiều lợi ích như vậy, bọn họ cũng không thể kỳ kèo chút tiền này.

"Năm mươi lọ đi! Đủ để làm thí nghiệm trong khoảng thời gian này, nếu thiếu ta sẽ liên lạc với ngươi."

Sau khi nộp lại bản báo cáo thí nghiệm, Ngũ Băng từng đề xuất với hắn rằng cô muốn tiến hành kiểm tra lâm sàng chuyên sâu loại thuốc này. Ngũ Băng rất muốn biết loại thuốc này đã được hoàn thiện đến mức nào rồi, nhưng vì số lượng thuốc và thời gian thí nghiệm có hạn, nên cô vẫn chưa thể tiếp tục nghiên cứu.

"Không có năm mươi lọ đâu."

Trần Mặc lắc đầu.

Quá trình chiết xuất thứ thuốc này rất rắc rối, trong phòng thí nghiệm của hắn cũng không tích trữ nhiều như vậy. Loại thuốc này đã không còn nhiều tác dụng đối với hắn, nên có làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

"Ta chỉ có thể đưa ngươi nhiều nhất hai mươi lọ thôi."

Lý Thành Chi suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng được."

Sau khi bàn bạc với Trần Mặc thêm một vài vấn đề nữa, Lý Thành Chi mang theo một vali chứa hai mươi lọ thuốc mẫu rồi rời khỏi Kiến Hành Quân. Hắn muốn lập tức quay trở về để báo cáo ý định của Trần Mặc với cấp trên.

Chương 379: Lại cướp lời thoại của ta "Ngươi nửa bán nửa tặng như vậy, đến cái quần đùi cũng không còn mà mặc."

Triệu Mẫn oán trách.

Lúc Lý Thành Chi còn ở đây, cô cũng không tiện nói gì, bây giờ hắn ta đã đi rồi, cô đã có thể thoải mái nói ra những ấm ức trong lòng.

"Thứ đó vốn dĩ không thể kiếm ra tiền."

Trần Mặc nhìn theo hướng Lý Thành Chi rời đi: "Ngươi cho rằng chúng ta có thể đưa loại thuốc kia ra thị trường được sao?"

Triệu Mẫn lắc đầu. Tầm ảnh hưởng của loại thuốc này rất rộng, thậm chí còn mang ý nghĩa chiến lược, cho dù có hoàn hảo đến mấy thì cũng không thể đưa ra thị trường, chỉ có thể lưu truyền nội bộ quân đội. Thậm chí, dù có ở trong quân đội thì cũng không được sử dụng quy mô lớn mà chỉ dành cho một vài bộ đội và những nhân sự đặc biệt.

Nếu để loại thuốc này bị rò rỉ ra bên ngoài, thì không khác nào bị lật tẩy con át chủ bài. Chính phủ chắc chắn sẽ tìm cách che giấu công nghệ, tuyệt đối sẽ không công khai loại thuốc này.

"Đã không thể đưa ra ngoài thị trường, vậy một năm thì có thể sản xuất được bao nhiêu lọ thuốc? Mười ngàn hay một trăm ngàn lọ? Dù cho ta có tăng giá lên gấp năm lần, thậm chí gấp mười lần, nhưng nếu không công khai thì căn bản cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.”

Trần Mặc nói: "Nên ta mới thu một ít lợi nhuận tượng trưng, coi như thuận nước giong thuyền."

"Thế thì ngươi đưa thẳng cho bọn họ là được."

Triệu Mẫn nói.

Trần Mặc lắc đầu cười: "Tặng không thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, không phù hợp với bản chất thương nhân của chúng ta. Nếu thu một ít chi phí kỹ thuật tượng trưng, thì chí ít bọn họ sẽ không cho rằng công ty Kiến Hành Quân đang đưa một loại công nghệ vớ vẩn cho bọn họ. Chúng ta cho bọn họ một món nợ ân tình, cũng coi như một công đôi việc. Lần hợp tác tiếp theo sẽ cho không như vậy sao? Cũng chưa chắc đâu nha."

Nghe được lời này của Trần Mặc, Triệu Mẫn mới có thể gật đầu. Cô nhìn nhận vấn đề dưới góc độ thương nhân, mãi đuổi theo lợi ích nên bị rơi vào ngõ cụt. Còn Trần Mặc từ lúc bắt đầu đã không hề tính đến chuyện kiếm lợi từ loại công nghệ này, nên hắn đã gây ấn tượng tốt với cấp trên, trợ giúp cho những cơ hội lần sau.

Triệu Mẫn rời khỏi phòng làm việc của Trần Mặc để xử lý những sự vụ khác của công ty. Còn Trần Mặc lại nằm lên ghế sô pha, tiến vào Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, bắt đầu thu thập những kỹ thuật có ích đối với nền tảng kỹ thuật hiện tại của hắn.

Sau khi tan làm, Trần Mặc và Tiểu Ngư cùng nhau rời công ty để đi đến siêu thị. Trần Mặc đẩy xe hàng, chậm rãi đi dạo quanh các quầy sản phẩm, còn Tiểu Ngư đang đi bên cạnh hắn, cô thỉnh thoảng dừng lại để nhìn rau nhìn dưa, trông bộ dáng thích thú vô cùng.

"Dạo này bận rộn lắm sao?"

Trần Mặc hỏi.

"Tất nhiên là phải bận rồi. Chị Triệu đã để ta xử lý ngân sách và đối chiếu dữ liệu của một vài hạng mục. Có điều, công ty hiện đang áp dụng trí tuệ nhân tạo trong quá trình làm việc, chẳng hạn như tính toán dữ liệu hoặc là tóm tắt văn bản, tất cả đều được xử lý rất nhanh, cho nên thỉnh thoảng ta cũng tranh thủ lười biếng, lén lút uống chén trà."

Tiểu Ngư cười nói.

"Ừm, đừng quá mệt là được."

Trần Mặc gật đầu nói. Đối với hắn, Tiểu Ngư không đi làm thì cũng không sao. Nhưng hắn sẽ không ép buộc cô trở thành một con chim hoàng yến ở trong nhà, mà Tiểu Ngư cũng sẽ không chấp nhận bản thân trở nên như vậy.

Một người lúc nào cũng ở nhà rảnh rỗi, sớm muộn gì cũng hỏng.

Tiểu Ngư muốn đi làm, hắn không thể cướp đi quyền lợi này của Tiểu Ngư, chỉ cần cô đừng để bản thân quá mệt mỏi là được. Hắn không cần Tiểu Ngư phải ưu tú đa năng, cô chỉ cần bình an sống tốt là được.

"Tối nay ngươi muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi."

Mua xong rau dưa, Tiểu Ngư liền kéo tay Trần Mặc đi về khu bán thịt.

"Cái này mà cũng phải hỏi, ăn hải sản, cá là tốt nhất."

Trần Mặc trêu chọc.

Hắn vừa dứt lời, Tiểu Ngư liền trừng mắt, hai má đỏ hồng, cô khẽ mắng: "Không đàng hoàng gì cả."

"Sao lại không đàng hoàng? Ta muốn ăn cá nướng mà? Hay ngươi mua thêm ít cua với tôm hùm nữa đi, chúng ta vừa xem phim vừa ăn."

Trần Mặc nói: "Còn con cá kia thì để lại, đêm đến lại ăn."

"Ngươi chỉ thế là nhanh."

Tiểu Ngư ngượng ngùng nói.

"A, thế mà lại dám cướp lời thoại của ta."

Trần Mặc nhếch miệng cười: "Đối với chuyện ăn cá này, đúng là ta rất nhanh."

"Hư đốn, ta sẽ cho ngươi ăn đủ."

Khi biết mình bị trêu đùa, Tiểu Ngư đỏ mặt rồi trợn trắng mắt, cô kéo cánh tay hắn rồi đi về khu hải sản.

"Hư hỏng cái gì chứ, đây gọi là sống hưởng thụ."

Trần Mặc cười haha: "Ăn cá cũng không được à? Đêm nay ta muốn ăn thật cay."

"Còn mồm năm miệng mười. Đừng có nói ở đây, thích thì về nhà nói."

Tiểu Ngư mặt đỏ như gấc.

"Sợ cái gì, người ta không hiểu đâu, ăn cá thôi mà…"

Trần Mặc còn chưa nói hết đã cảm thấy eo đau nhói, hắn hít một hơi khí lạnh, sau đó vội vàng ngậm miệng.

"Ta không cho ngươi ăn nữa."

Tiểu Ngư hờn dỗi một câu rồi quay mặt đi chỗ khác, hai bên má của cô vẫn còn hồng rực không thôi. Mặc dù đã là người của Trần Mặc, nhưng mỗi khi nói tới chuyện này, vì da mặt cô mỏng, nên vẫn sẽ thấy ngượng ngùng.

Hai người đi đến khu hải sản, mua hết các nguyên liệu cần thiết, sau đó Trần Mặc xách hai túi chiến lợi phẩm to ụ rồi đi về biệt thự.

Chương 380: Thí nghiệm trên khỉ Sáng sớm, Trần Mặc vừa mới mở mắt đã cảm nhận được luồng nhiệt ấm áp truyền tới từ bên người. Hắn chợt xoay thân thể lại, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy eo của Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư dường như cũng cảm nhận được cái ôm của Trần Mặc, cô ngọ nguậy, cọ cọ lên ngực hắn vào cái, dáng vẻ lười biếng tựa một con mèo nhỏ mong manh.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Ngư, khóe miệng Trần Mặc khẽ nhếch lên, trong lòng cảm thấy ấm áp. Người phụ nữ này luôn biết cách khiến người ta phải cưng chiều mình.

Không lâu sau, Tiểu Ngư mở mắt, ánh mắt lười biếng ẩn chứa thêm vài phần quyến rũ. Cô nhìn thấy Trần Mặc đang chăm chú nhìn mình, đành vội vàng cúi đầu dựa vào lòng hắn: "Dậy lâu chưa?"

"Mới thôi."

Trần Mặc vuốt ve đầu Tiểu Ngư: "Muốn ngủ thêm không?"

"Không đâu."

Đôi mắt đẹp của Tiểu Ngư đong đầy nước, tựa như đang nhớ lại lúc hoan ái đêm qua, khuôn mặt cô hơi hồng lên: "Ngươi đi tắm trước đi, ta đi làm điểm tâm."

Tiểu Ngư vừa định đứng lên thì đã bị Trần Mặc đã ôm lấy eo. Bộ dáng ngượng ngùng của cô khiến hắn nảy sinh ý đồ xấu xa: "Chúng ta cùng tắm đi, sau đó lại cùng nhau làm điểm tâm."

"Hư đốn."

Tiểu Ngư hơi đỏ mặt, nhưng cô để Trần Mặc ôm mình vào phòng tắm.

Sau khi ăn điểm tâm xong xuôi, hai người liền đi đến công ty. Trần Mặc mới vào đến phòng làm việc, Triệu Mẫn đã cầm một tập tài liệu đi theo sau lưng hắn.

"Đội đặc công thành phố Tân Hải chuẩn bị chuyển đến công viên khoa học kỹ thuật bên cạnh công ty."

"Chà."

Trần Mặc thoáng kinh ngạc nhưng hắn cũng chợt hiểu ra.

Ngày hôm qua vừa mới bàn bạc chuyện hợp tác, thì hôm nay đội đặc công đã chuyển qua đây. Đây rõ ràng không phải sự trùng hợp, có lẽ cấp trên đang muốn bảo vệ công ty Kiến Hành Quân.

Hiện tại, công ty Kiến Hành Quân đang cất giấu những thứ vô cùng trọng yếu, vấn đề an ninh đương nhiên cũng sẽ được chú trọng vô cùng. Có đội đặc công ở ngay bên cạnh, kẻ nào muốn xâm nhập trái phép nơi đây thì nên cẩn thận cân nhắc hậu quả.

Hai người đều hiểu lý do việc đội đặc công chuyển đến đây, cho nên cũng không bàn nhiều về vấn đề này.

"Còn về dự án "Thành phố thông minh" của thành phố Tân Hải, công ty chúng ta đã đồng ý tham gia hai hạng mục là “hệ thống giao thông thông minh” và “dự án xe không người lái”. Hệ thống giao thông thông minh sẽ do bộ phận lập trình chữ Hán phụ trách, còn dự án xe không người lái sẽ do đội kỹ sư phương tiện không người lái phụ trách. Trong đây là những điều khoản hợp tác với chính quyền thành phố Tân Hải, ngươi xem kỹ một chút.”

"Được."

Trần Mặc nhẹ gật đầu.

"Ngươi cứ từ từ mà xem, có vướng mắc gì thì liên hệ ta. Giờ ta phải đi xử lý một vài chuyện khác trước."

Triệu Mẫn xoay người rời khỏi phòng làm việc của Trần Mặc. Trần Mặc cũng mở tài liệu ra rồi cẩn thận xem xét. Sau khi xác nhận điều khoản không có vấn đề gì, Trần Mặc mới đặt tập tài liệu sang một bên rồi đi đến toà nhà một.

Công ty Kiến Hành Quân đã yên tĩnh trở lại, còn một số tin tức đến bọn họ như là một số trục trặc của người máy, hoặc thông tin của một số trận động đất đã được cảnh báo thành công cũng chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện. Tuy nhiên, những việc này hiện tại cũng không thể gây ảnh hưởng tới bọn họ được nữa.

Học Viện Kỹ Thuật Hoa Hạ, cơ sở nghiên cứu sinh vật học.

Tám người đang đứng vây quanh ba cái lồng sắt đặt kế nhau. Ở trong lồng là ba con khỉ bị trói lại, trong đó có hai con đang nằm, giống như đang ngủ. Còn con khỉ còn lại thì đang bị dán đủ loại dây rợ cảm ứng lên người, nhóm người đó thỉnh thoảng lại quay ra nhìn máy đo số liệu bên cạnh.

Đây là thí nghiệm trên khỉ. Sau khi Lý Thành Chi đem về thêm vài lọ thuốc mẫu, các chuyên gia trong viện lập tức dùng chúng để thí nghiệm trên khỉ.

Khỉ là một động vật linh trưởng có cấu tạo cơ thể khá giống với con người. Do đó, chỉ cần thuốc phát huy tác dụng với khỉ, thì khả năng cao cũng sẽ có tác dụng với cơ thể con người.

Thuốc đã được tiêm vào hai con khỉ kia theo kế hoạch đã định trước, còn con thứ ba có thể trạng tương tự cũng đang được quan sát để đối chiếu số liệu.

Hiện tại, tất cả mọi người đều đang chờ thuốc phát huy tác dụng, cũng như kết quả sau cùng của thí nghiệm này.

"Có biến đổi."

Không bao lâu sau, một người bỗng nhiên vội la lên. Tất cả mọi người nghe thấy âm thanh cũng đều vội nhìn về phía máy đo số liệu. Quả nhiên, số liệu của hai con khỉ đang ngủ kia đang từ từ tăng lên.

Sự biến hóa này khiến cho nhóm chuyên gia mừng rỡ như điên.

"Loại thuốc này quả thật là có tác dụng."

"Xem ra, hạng mục này thật sự đã có được bước đột phá mang tính lịch sử."

"Hạng mục này thành công rồi."

Bầu không khí trong phòng trở nên rộn rã hơn, mỗi người một câu bàn luận về thành công ngoài mong đợi này.

"Đừng ồn ào nữa."

Ngũ Băng nhướn mày quát đám người đang hăng say thảo luận kia. Tất cả bọn họ nhanh chóng ổn định trở lại, tiếp tục hướng mắt về mấy con khỉ trong lồng sắt.

"Số liệu không còn thay đổi nữa."

Nhân viên nghiên cứu phụ trách kiểm tra số liệu nói.

"Cho vật nghiên cứu đi kiểm tra sức khỏe đi."

Ngũ Băng nói.

"Được."

Nhân viên nghiên cứu phụ trách kiểm tra số liệu lập tức đứng dậy, mang dụng cụ tới và bắt đầu kiểm tra toàn diện cho ba con khỉ kia một cách cẩn thận.

"Chức năng tim, phổi bình thường."

"Cân nặng của số 2 và số 3 đã giảm, chiều cao tăng lần lượt là 2cm và 2,3cm."

"Mật độ xương của số 2, số 3 tăng."

"Tiểu cầu bình thường, mật độ tiểu cầu của số 2, số 3 tăng nhưng vẫn trong phạm vi bình thường."

"Lượng mỡ của số 1 không thay đổi, lượng mỡ của số 2, số 3 giảm, lượng cơ bắp của số 2 tăng 3%, số 3 tăng 3.3%, phù hợp với tiêu chuẩn."

"Tỷ lệ mỡ trong máu bình thường."

….

….

"Điện tâm đồ bình thường."

"Các khối u bình thường, không có u bệnh tính."

Từng mục kết quả kiểm tra được nêu lên, làm cho tất cả mọi người đều mừng như điên. Tất cả số liệu đều tăng lên, nhưng vẫn trong phạm vi cho phép. Những điều này đều chỉ ra một kết luận, loại thuốc này thực sự có thể tạo ra rất nhiều biến đổi trong cơ thể loài linh trưởng.

Ngũ Băng không hề để cho những số liệu này làm bản thân phân tâm. Một khi chưa thể xác định liệu loại thuốc này có tác dụng với cơ thể người hay không, thì cô không thể vui mừng quá sớm được. Bởi cô vẫn chưa nắm được, khi sử dụng nó trên cơ thể con người thì liệu có phát sinh tác dụng phụ nào không.

"Bây giờ cứ sắp xếp môi trường sống cho những con khỉ này thật cẩn thận, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu quan sát kỹ lưỡng tình trạng cơ thể của chúng theo kế hoạch."

Nghe Ngũ Băng phân công xong, các nhân viên nghiên cứu liền cởi đai cố định mấy con khỉ ra rồi chuyển chúng về lồng chuyên dụng.

Đinh Kiến Văn vốn là trưởng nhóm, như vì Ngũ Băng có bằng tiến sĩ kép, chuyên ngành cũng phù hợp với lĩnh vực nghiên cứu lần này, cho nên cô ấy là nhân sự không thể thiếu của dự án. Đinh Kiến Văn hiện giờ không có mặt ở đây, nên cô ta sẽ đảm nhận phụ trách chỉ đạo nghiên cứu.

Sau khi xác nhận ba con khỉ đã được sắp xếp ổn thỏa, Ngũ Băng dẫn theo nhóm người rời khỏi phòng thí nghiệm.

Chương 381: Yêu cầu của Ngũ Băng "Viện sĩ Ngũ, chúng ta đã hoàn thành thí nghiệm trên khỉ rồi, bước tiếp theo sẽ là tiến hành thí nghiệm lâm sàng trên cơ thể người đúng không?"

Một nhân viên nghiên cứu hỏi.

"Không được vội vàng, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Thí nghiệm trên cơ thể người, muốn làm là làm được hay sao?"

Ngũ Băng lạnh lùng nói ra.

Nhân viên nghiên cứu kia rụt cổ lại, hắn chợt nhận ra mình đã quá hấp tấp nên nói sai. Bất kể một loại thuốc nào cũng vậy, nếu muốn xuất hiện trên thị trường thì đều phải được thí nghiệm và thẩm tra ở trên thành phố trước. Thí nghiệm trên cơ thể người là bước quan trọng nhất, cũng là bước thí nghiệm nghiêm khắc nhất, cho nên không phải cứ muốn làm là làm.

“Công nghệ này không thuộc về chúng ta, nên ta phải hỏi cho rõ ràng trước đã. Các ngươi cứ tiếp tục quan sát tình trạng của mấy con khỉ đi, nếu có vấn đề gì phải lập tức cho ta biết."

Ngũ Băng nhanh chóng rời khỏi sở nghiên cứu, cô nhìn thấy Lý Thành Chi đang chờ mình từ lúc nào.

"Có kết quả thí nghiệm rồi chứ?"

Lý Thành Chi hỏi.

"Kết quả sơ bộ đã có, loại thuốc này đã có tác dụng đối với loài linh trưởng. Còn các số liệu cụ thể khác như trí tuệ và sức mạnh thì vẫn đang được kiểm nghiệm."

Ngũ Băng đưa một phần bản báo cáo thí nghiệm cho Lý Thành Chi.

"Thật sự, thật sự quá tốt rồi."

Lý Thành Chi không nhịn được mà cười sang sảng. Lúc này, hắn thật sự tin tưởng loại thuốc kia sẽ có tác dụng trên cơ thể con người.

"Đừng có vui mừng quá sớm. Tuy cấu tạo cơ thể linh trưởng rất giống với người, nhưng điều đó không có nghĩa hiệu quả của thuốc trên cơ thể người cũng phát sinh giống như với linh trưởng."

"Chỉ cần các ngươi cho rằng loại thuốc đã đáp ứng đủ điều kiện thì cứ việc thí nghiệm trên con người đi, cấp trên nhất định sẽ không ngăn cản ngươi."

Lý Thừa Chí nói chắc chắn.

"Chuyện này nói sau đi. Ngươi có thể đưa ta đi gặp người đã nghiên cứu ra loại thuốc này và cả hợp chất Trầm Mặc được không?"

Ngũ Băng suy nghĩ một chút rồi nói.

….

….

Siêu máy tính tích hợp nhiều ứng dụng, bao gồm dự báo thời tiết, hàng không vũ trụ, vật lý địa cầu, thiên văn học, kinh tế học, song song với đó là nền tảng tập hợp nhiều bộ gen, sinh học y học, vật liệu mới, trí thông minh nhân tạo, cùng với điện toán đám mây và dữ liệu lớn (big data). Nó cũng đóng một vai trò quan trọng trong các lĩnh vực khoa học vĩ mô, kinh tế vĩ mô và công nghệ thông tin.

Đây là một loại công nghệ cao mang tính chiến lược của quốc gia, một vũ khí hạng nặng của đất nước. Nó cũng là một biểu tượng quan trọng của nền khoa học kỹ thuật của một quốc gia, là một đích đến mà các nước trên thế giới đều đang cạnh tranh vị trí đứng đầu.

Có thể nói, chiếc siêu máy tính được lắp ráp bằng vật liệu siêu dẫn chính là đỉnh cao công nghệ ở thời điểm hiện tại, và cũng là phát minh ngông cuồng nhất của Trần Mặc.

Công nghệ siêu máy tính lấy được trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật là một bản tài liệu hoàn chỉnh, Trần Mặc thì không có bất kỳ vướng mắc kỹ thuật nào với nó. Tuy nhiên, sau khi hoàn thành bản thiết kế, hắn đã yêu cầu Mặc Nữ tối ưu hóa một lần nữa cho chắc ăn.

Công nghệ siêu máy tính được lấy từ trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật không phải là máy tính siêu dẫn hiện giờ. Do nhiệt lượng tỏa ra khi sử dụng máy tính siêu dẫn không lớn, hệ thống tản nhiệt ở trong tài liệu công nghệ gốc đã trở nên vô dụng, nên Trần Mặc đã yêu cầu Mặc Nữ loại bỏ phần đó luôn.

Siêu máy tính hiện giờ được thiết kế tối ưu theo dạng tủ, bao gồm 10 tủ điện toán và 2 tủ mạng. Mỗi tủ điện toán lớn hơn chiếc tủ lạnh hai cánh một chút, tổng cộng có 4 hộp từ bao gồm 32 nút cắm dẫn máy tính. Mỗi trình cắm bao gồm 4 bảng nút máy tính và mỗi bảng nút máy tính đều có 2 bộ xử lý hiệu suất cao làm bằng vật liệu siêu dẫn. Có 1024 bộ xử lý trong mỗi tủ và tổng cộng thì có hơn 12.000 bộ xử lý, tất cả đều là bộ vi sử lý làm từ chip siêu dẫn hiệu suất cao.

Tuy nhiên, 12 tủ máy này có kích thước nhỏ bằng một phần năm so với siêu máy tính hiện giờ của nước Bỉ. Tuy nhiên, đây chỉ là phiên bản hoàn thành trước khi đi vào sử dụng. Về sau, sẽ có thêm nhiều tủ máy được bổ sung trong trường hợp cần thiết, từ đó kích thước sẽ càng ngày càng lớn.

Tuy nhiên, chiếc siêu máy tính hiện giờ cũng đã có tốc độ tính toán vô cùng khủng khiếp. Về mặt lý thuyết, tốc độ tính toán của chiếc máy tính siêu dẫn này đã vượt qua tổng khối lượng tính toán của 5 siêu máy tính hàng đầu thế giới ở thời điểm hiện tại, khối lượng thông tin mà nó có thể tiếp cận ước chừng gấp mười tỷ lần. Tuy nhiên, vì được làm bằng vật liệu siêu dẫn, nên điện năng tiêu thụ của nó gần như không đáng kể.

Hiện tại, quá trình lắp ráp vô cùng nghiêm ngặt đang được tiến hành dưới tầng hầm của toà nhà số một, ngoài ra, tất cả nhân sự tham gia vào tiến trình này đều là robot. Để có thể tốc độ lắp ráp, Trần Mặc đã chế tạo ra một bàn tay đặc biệt cho robot, kết hợp cùng với hệ thống điều khiển bằng trí tuệ nhân tạo, công suất hoạt động của đội ngũ robot này lên đến 24 giờ một ngày không gián đoạn. Vì thế, công việc bây giờ cũng sắp bước vào giai đoạn kết thúc.

Trần Mặc đang đứng trên tầng một, đưa mắt quan sát đội ngũ robot làm việc. Hầu hết các lô vật liệu siêu dẫn ở nhiệt độ phòng sau khi tổng hợp đều được sử dụng cho chiếc siêu máy tính này. Hắn đang chăm chú kiểm tra tủ máy của siêu máy tính, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng. Không lâu nữa thôi, chiếc siêu máy tính do hắn dày công tốn sức chế tạo sẽ được hoàn thành.

Tiếp theo đó, Trần Mặc đi dạo một vòng để xác nhận quá trình thực hiện nghiên cứu phát triển của siêu máy tính, cuối cùng mới rời khỏi toà nhà số một. Hắn ở đây cũng không thể giúp được gì nhiều. Sau khi Mặc Nữ tiếp nhận dữ liệu do hắn nhập vào, cô sẽ chỉ huy đội ngũ robot thực hiện các nhiệm vụ dựa theo ý muốn của hắn, hiệu suất của thì đương nhiên không thể so với robot.

"Anh Mặc, Lý Thành Chi đưa một người phụ nữ tới tìm anh, hai người bọn họ đang chờ ở phòng tiếp khách."

Lúc Trần Mặc chuẩn bị rời khỏi phòng nghiên cứu dưới lòng đất, Mặc Nữ liền lên tiếng nhắc nhở.

"Phụ nữ?"

Trần Mặc kinh ngạc: "Tới lâu chưa?"

"Chưa lâu lắm, mới được năm phút thôi."

Âm thanh của Mặc Nữ vang lên.

"À, ngươi báo cho Tiểu Ngư dẫn bọn họ đến phòng làm việc của ta."

Trần Mặc nói: "Còn nữa, cho ta xem người phụ nữ kia là ai."

Trần Mặc tò mò, tại sao đột nhiên Lý Thành Chi lại đưa một người phụ nữ đến đây gặp hắn, không lẽ đối phương có liên quan đến thuốc phát triển tiềm năng?

"Người phụ nữ này tên Ngũ Băng, quốc tịch Trung Quốc, chiều cao..."

Nghe xong những thông tin do Mặc Nữ tìm ra, Trần Mặc cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Ngũ Băng?

Hắn nhớ rất kỹ cái tên này. Tại buổi dạ tiệc giao lưu kinh tế ở thủ đô lúc trước, Ngũ Hạ Quyền đã giới thiệu cháu gái của mình với hắn, chính là cô gái Ngũ Băng này.

Chương 382: Tình cờ gặp may Khoảnh khắc tiến vào trụ sở công ty Kiến Hành Quân, Ngũ Băng đã có chút chấn động trong lòng. Cô nói với Lý Thành Chi rằng mình muốn gặp người đã phát minh ra loại thuốc thần kỳ kia một lần, vậy mà hắn lại đưa cô đến nơi này. Điều này chứng tỏ, người phát minh ra loại thuốc kia có liên quan đến công ty Kiến Hành Quân.

Đó cũng là điều khiến cô cảm thấy bị chấn động, một loại thuốc có tầm ảnh hưởng như vậy, lại là sáng chế của công ty Kiến Hành Quân? Từ công nghệ trí tuệ nhân tạo, máy đo địa chấn, robot thông minh, giờ còn có thêm loại thuốc phát triển tiềm năng, rốt cuộc công ty Kiến Hành Quân này có bao nhiêu nhân tài?

Ngay cả khi các viện nghiên cứu quốc gia hợp tác cùng với nhau, bọn họ cũng không thể đạt được tốc độ nghiên cứu khủng bố như thế này.

"Lý tiên sinh, Ngũ nữ sỉ, mời hai người đi theo ta."

Tiểu Ngư tiến vào phòng tiếp khách, sau đó dẫn hai người đi lên tầng trên.

"Bây giờ chúng ta sẽ đi gặp người phát minh sao?"

Ngũ Băng nhìn về phía Lý Thành Chi.

"Đúng vậy."

Lý Thành Chi gật đầu nói.

"Phiền hai người chờ một chút, chủ tịch vừa mới xong việc ở trong phòng thí nghiệm, hắn sẽ có mặt sớm thôi."

Tiểu Ngư dẫn hai người vào phòng làm việc của Trần Mặc, mời bọn họ ngồi trên ghế sô pha.

Không lâu sau, Trần Mặc bước vào phòng làm việc.

Sự xuất hiện của Trần Mặc khiến Ngũ Băng vô cùng kinh ngạc, đây chính là người đàn ông mà chú Ngũ Hạ Quyền muốn giới thiệu cho cô trong buổi dạ tiệc lần trước. Khi đó, đối phương hay tỏ ra rất thân thiết với đám nghệ sĩ nổi tiếng, khiến cô nghĩ hắn là một tên công tử nhà giàu, cho nên ấn tượng không tốt cho lắm.

"Là ngươi."

Ngũ Băng kinh ngạc nhìn Trần Mặc.

"Đúng là ta."

Trần Mặc vừa cười vừa nói: "Lâu rồi không gặp, Ngũ nữ sỉ."

"Ngươi tên là Trần Mặc? Không lẽ ngươi chính là ông chủ của công ty Kiến Hành Quân?"

Ngũ Băng đột nhiên nhận ra được vấn đề. Kể từ khi về nước, cô ta rất ít khi quan tâm tin tức thời sự mà chỉ chuyên tâm đọc sách nghiên cứu, thỉnh thoảng mới nghe thoáng qua nên cũng không chú ý đến ảnh chụp Trần Mặc ở trên Internet.

Tuy công ty Kiến Hành Quân là doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, nhưng cô vẫn chưa từng thấy qua dáng dấp ông chủ của bọn họ, cho nên hôm nay với rối rắm như vậy.

Đối với việc hai người quen biết nhau từ trước cũng không ngoài ý muốn của Lý Thành Chi. Điều khiến hắn không ngờ chính là Ngũ Băng lại không biết Trần Mặc là ông chủ của Kiến Hành Quân. Hai người đã từng gặp và nói chuyện với nhau, cho nên Ngũ Băng không thể không biết thân phận của Trần Mặc, hoá ra lại không biết thật.

"Người ngươi nói chính là ta."

Trần Mặc ngồi xuống phía đối diện ghế sô pha: "Tầm này rồi mà các ngươi còn tới tìm ta sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

" Ngũ Băng là một trong những người phụ trách chính của hạng mục liên quan đến thuốc phát triển tiềm năng cơ thể con người. Cô ấy muốn gặp người phát minh ra loại thuốc đó."

Lý Thành Chi cũng đi thẳng vào vấn đề: "Người mà ngươi muốn gặp chính là Trần Mặc."

"Hắn là người phát minh ra loại thuốc kia?"

Ngũ Băng càng thêm kinh ngạc, cô mới chỉ nghe nói qua việc Trần Mặc là người phát minh ra máy dự báo động đất nên hắn phải là nhà vật lý học mới đúng. Đối phươngcòn am hiểu cả sinh vật học và y học?

"Ta đúng là người phát minh, thật trăm phần trăm."

Trần Mặc gật đầu.

"Trần Mặc? Hợp chất Trầm Mặc?"

Ngũ Băng thì thào: "Ta sớm nên nghĩ ra mới phải, không ngờ ngươi lại dùng tên chính mình để đặt cho hợp chất mới."

Ngũ Băng vô cùng kinh ngạc, sau đó quan sát Trần Mặc tựa như muốn nhìn thấu hắn. Ngũ Băng phát hiện mình không hề biết rõ người đàn ông mà mình đã gặp từ trước, cô còn tưởng rằng hắn chỉ là một công tử nhà giàu, cho nên đã từ chối thẳng thừng ngay từ đầu, hiện tại không biết có nên cảm thấy hối hận hay không đây.

"Có vấn đề gì sao?"

Trần Mặc bị Ngũ Băng nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng hắn có chút sợ hãi.

"Không có vấn đề gì cả."

Ngũ Băng vội gạt bỏ suy nghĩ viển vông: "Ta chỉ tò mò, làm cách nào mà người phát hiện ra hợp chất Trầm Mặc? Nếu như ngươi cảm thấy không tiện nói thì cũng không sao."

Ngũ Băng biết cô hỏi vấn đề này là không phải phép, dễ khiến người khác cảm thấy cô ta đang tò mò công nghệ, nhưng cô vấn không kiềm chế được.

Trần Mặc nhún nhún vai, cười nói: "Tình cờ gặp may thôi."

"Được rồi."

Ngũ Băng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa: "Chúng ta đã thử nghiệm thuốc trên chuột và khỉ, cho đến nay, các động vật thí nghiệm này không phát sinh bất kỳ phản ứng ngược hay các triệu chứng đặc biệt nào khác. Trên lý thuyết, quá trình nghiên cứu một loại thuốc thì sẽ không thể có việc một phát ăn ngay, không xuất hiện vấn đề gì như thế. Chắc là Trần tiên sinh cũng đã làm rất nhiều thí nghiệm rồi?"

"Điều kiện còn hạn hẹp nên ta chỉ có thể thí nghiệm trên chuột bạch và thỏ trắng, nhờ đó mà ta phát hiện ra hợp chất Trầm Mặc. Bởi loại thuốc này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nên ta không thể công khai thực hiện thí nghiệm trên cơ thể người, do đó mới phải hợp tác cùng với các ngươi, hy vọng có thể tiến hành thí nghiệm chuyên sâu nữa."

Trần Mặc cười nhạt.

Ngũ Băng không nghi ngờ gì nữa: "Thí nghiệm trên khỉ của chúng ta cũng không có vấn đề gì. Nếu như kết quả quan sát sau cùng cũng tốt đẹp như vậy, thì ta tin rằng, không bao lâu sau, loại thuốc này sẽ được cấp phép thí nghiệm lâm sàng trên cơ thể người. Đến lúc đó, ta mong Trần tiên sinh có thể đích thân tham dự cùng."

Trần Mặc là người phát minh ra thuốc, hắn còn tìm đến bọn họ để hợp tác, nên cô cũng thẳng thắn nói ra mấy vấn đề này, không cần phải che giấu. Nếu khi thí nghiệm loại thuốc này trên cơ thể linh trưởng mà không có tác dụng phụ hoặc bất kỳ vấn đề nào khác thì bước tiếp theo bọn họ cần làm là thực hiện thí nghiệm lâm sàng trên cơ thể người. Bất kỳ một loại thuốc nào, trước khi được công bố thì đều không tránh khỏi quá trình này.

Chương 383: Vui đùa một chút Trần Mặc không hề từ chối lời đề nghị của Ngũ Băng. Mặc dù dám chắc chắn việc sử dụng loại thuốc này trên cơ thể người sẽ không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn phải tham gia buổi thí nghiệm. Dù gì đi nữa, hắn là người phát minh ra loại thuốc này, nếu cứ từ chối tham gia thì có chút khó xử.

"Trần Mặc tiên sinh có thể dẫn ta đi thăm quan phòng thí nghiệm của ngươi một chút được không?"

Ngũ Băng nói.

"Được chứ."

Trần Mặc gật đầu. Phòng thí nghiệm sinh học của hắn cũng không chứa thứ gì quá bí mật, đưa cô ta đi xem một vòng cũng không phải là không thể.

"Ta là người cục mịch, có đến phòng thí nghiệm xem cũng chẳng hiểu cái gì. Ta sẽ ở đây chờ, các ngươi cứ trao đổi với nhau đi."

Lý Thành Chi cười nói.

"Lão Lý, nếu ngươi cần thứ gì thì cứ sai bảo robot."

Trần Mặc đứng dậy, đưa Ngũ Băng đi về phía phòng thí nghiệm của mình.

"Xin mời."

Trần Mặc mở cửa phòng thí nghiệm rồi tránh sang một bên, nhường đường cho Ngũ Băng bước vào.

"Trần Mặc tiên sinh có thể phát triển công nghệ trí tuệ thông minh, chế tạo máy đo địa chấn và robot thông minh. Lẽ ra thì ngươi nên là nhà vật lý học hoặc là chuyên gia máy tính chứ? Sao ngươi lại muốn nghiên cứu Sinh Mệnh Học?"

Ngũ Băng nói ra nghi vấn lớn nhất trong lòng mình. Nghiêm túc mà nói, vật lý, công nghệ thông tin và sinh học là ba lĩnh vực không có nhiều điểm chung giữa chúng với nhau. Vật lý và công nghệ thông tin thì ít nhiều có chút liên quan, nhưng hai ngành này cũng không liên hệ gì đến lĩnh vực sinh vật.

Vậy mà ba lĩnh vực tưởng như chẳng liên quan gì đến nhau này lại đều liên quan đến Trần Mặc. Hắn có thể am hiểu ba lĩnh vực này cùng một lúc như vậy, quả là thiên tài toàn diện.

Một người chỉ cần có thể đạt được thành tựu như Trần Mặc ở một lĩnh vực duy nhất thôi thì cũng đã đủ vang danh thế giới. Bất kể là công nghệ trí tuệ nhân tạo, máy đo địa chất hay là hợp chất Trần Mặc, tất cả chúng đều là những thứ có thể khiến cả thế giới phải chao đảo.

Vậy mà ba thành tựu này đều nằm trong tay Trần Mặc. Cô không thể dùng từ “khủng khiếp” để mô tả về hắn nữa, mà phải là “thiên tài trước nay chưa từng có” mới đúng.

"Hứng thú, yêu thích."

Trần Mặc cười nói: "Ta đã xem rất nhiều sách y học, từ phân tích dược lý, sách tổng hợp hay bách khoa toàn thư về dược liệu, dược phẩm, cho đến giải phẫu học các loạ. Ta đều đã nắm vững kiến thức ở trong những cuốn sách này, chỉ có điều ta vẫn chưa từng có cơ hội áp dụng thực tiễn. Ta không có giấy chứng nhận bác sĩ nên không thể giúp người chữa bệnh, nhưng điều chế hay nghiên thuốc thuốc thì vẫn có thể làm được. Trong lúc ta nghiên cứu chơi thôi, ta cũng không ngờ tới bản thân có thể tìm ra ra hợp chất Trần Mặc."

Nghe được bốn chữ "cũng không ngờ tới", sau gáy Ngũ Băng nổi cả gân xanh.

"Cũng không ngờ tới " là cái quái gì?

Từ khi bắt đầu học tiến sĩ, cô đã mong muốn tìm ra một loại thuốc có thể phát triển tiềm năng cơ thể người. Vậy mà Trần Mặc "cũng không ngờ tới" tìm ra được, tên này đúng là khiến cô ta phải tức chết.

"Nghiên cứu thuốc chỉ là nghề tay trái, ta chỉ thi thoảng mới làm trong lúc rảnh rỗi, muốn vui đùa một chút."

Trần Mặc tiếp tục nói.

"Thỉnh thoảng? Vui đùa một chút?"

Ngũ Băng hận không thể bóp chết Trần Mặc, khiến cho hắn không thể nói thêm gì nữa. Lòng tự trọng của cô ta gặp phải đả kích trước nay chưa từng có.

Ngũ Băng tìm tòi bao nhiêu năm, cống hiến những năm tháng đẹp nhất của đời người, giành hết tâm huyết để nghiên cứu loại thuốc phát triển tiềm năng cơ thể con người. Thế mà Trần Mặc lại chỉ cần "thỉnh thoảng", hay "vui đùa một chút" mà đã thành công vang dội. Điều này khiến cho cô ghen tị đến phát điên.

Cô vừa có bằng tiến sĩ sinh học và y học, vậy mà khi so với Trần Mặc, người mới tốt nghiệp một trường đại học bình thường ở trong nước, thì cô đúng là một kẻ vô dụng.

"Sở thích của ta là vật lý học và công nghệ thông tin, đúng rồi, ta còn thích còn có nghiên cứu máy móc nữa, còn về phương diện y học thì ta không có nhiều thời gian nghiên cứu lắm..."

Trần Mặc hoàn toàn không chú ý đến dáng vẻ khó coi của Ngũ Băng.

"Ngươi đừng nói nữa."

Ngũ Băng cắt ngang lời nói của Trần Mặc. Nếu còn để cho hắn nói tiếp, thì cô sẽ còn bị đã kích cả về phương diện học tập nữa.

Trần Mặc cười cười, biết điều mà không nói tiếp nữa.

Sau khi Ngũ Băng đặt sự chú ý lên phòng nghiên cứu của Trần Mặc trong đáy mắt của cô loé lên một tia kinh dị.

Bể lên men, máy PCR, đầu đọc vi khuẩn, kính hiển vi điện tử có độ chính xác cao, máy đo dòng chảy, sinh trắc DNA và hàng loạt máy sắc ký hiệu suất cao, v.v., tất cả đều là những thiết bị tinh vi và tiên tiến nhất được chế tạo riêng cho Trần Mặc. Nhìn chung, trang thiết bị của phòng thí nghiệm sinh học này còn hoành tráng hơn rất nhiều so với phòng thí nghiệm cá nhân của cô.

Hơn nữa, trong phòng thí nghiệm còn có một số máy móc cơ khí, còn có robot trợ lý, rõ ràng đang thể hiện quy trình tự động hóa của công ty bọn họ. Ngũ Băng nhận ra ý định này của Trần Mặc, hơn nữa, người có cái ý tưởng điên cuồng này chắc hẳn cũng chỉ có hắn.

Nếu có người tặng cho cô một phòng thí nghiệm như thế này, thì chắc chắn Ngũ Băng sẽ tự dâng hiến bản thân mà gả cho hắn, không cần phải nói nhiều!

Sau khi bản ra bản thân lại đang suy nghĩ vớ vẩn, cô vội vàng gạt đi ý định thừa thãi này, sau đó chăm chú quan sát tỉ mỉ phòng thí nghiệm.

"Phòng thí nghiệm mà ngươi dùng để thỉnh thoảng vui đùa một chút này, trông nó còn xịn xò hơn phòng thí nghiệm chuyên nghiệp của ta."

Ngũ Băng nói.

Chương 384: Chính thức hoàn thành "Người có từng nghe qua chưa? Nhà giàu đều muốn mua thứ quý nhất, tốt nhất để che giấu bản chất của mình."

Trần Mặc cười nói.

"Nói đạo lý thì hay đấy, thế nhưng ai tin?"

Ngũ Băng nói: "Nhìn ngươi thế nào cũng không giống mấy tên nhà giàu mới nổi. Những thiết bị này chỉ dành cho mục đích chuyên môn, cũng không có cảm giác muốn giấu giếm cái gì đó."

Trần Mặc nhún nhún vai, hắn không đáp lại Ngũ Băng, còn cô ấy cũng không nói vấn đề này nữa: "Ngươi chỉ có phòng thí nghiệm sinh vật này thôi à?"

"Sao có thể chứ? Ta còn có phòng thí nghiệm vật lý, phòng thí nghiệm máy tính, phòng thí nghiệm hóa học, phòng thí nghiệm tự động hóa CNC, phòng thí nghiệm điện tử, phòng thí nghiệm cơ khí. "

Trần Mặc nhếch miệng cười nói.

Lời giới thiệu của hắn khiến cho Ngũ Băng hít mạnh một hơi: "Ngươi có thấy choáng váng không?"

Ngũ Băng không nghĩ Trần Mặc lại khủng khiếp như vậy, một mình hắn mà sở hữu biets bao nhiêu là phòng thí nghiệm. Xây nhiều phòng thí nghiệm như thế để làm gì cơ chứ? Ngoại trừ có tiền nên tùy hứng, thì chỉ còn một khả năng, Trần Mặc là tên ngốc.

"Ta cũng không ngốc."

Trần Mặc cười nói: "Sở thích của ta là nghiên cứu, nhưng chủ đề thì cũng tùy thuộc vào hứng thú của ta. Có thể hôm nay ta đang nghiên cứu ngành y sinh học, nhưng có thể một ngày nào đó, ta bỗng xúc động dâng trào, lại chạy sang nghiên cứu vật liệu hóa học thì sao?."

"Đúng là quá tùy tiện."

Ngũ Băng nói. Để duy trì tiến độ nghiên cứu hiện tại của mình, trừ phi sức khỏe không cho phép, chứ Ngũ Băng sẽ không bao giờ bỏ dở nghiên cứu, sau đó lại chạy đi nghiên cứu những cái khác.

"Trần Mặc tiên sinh, năng lực của ngươi lợi hại như vậy, có suy nghĩ đến việc gia nhập vào Học Viện Kỹ Thuật không? Chúng ta rất cần những người như ngươi."

Ngũ Băng nói.

"Ta là nhà nghiên cứu tự do của Học Viện Kỹ Thuật. Nếu muốn nghiên cứu một hạng mục nào đó thì cần phải nộp đơn lên cấp trên, sau đó lại mất thêm một thời gian xét duyệt nữa. Hơn nữa, dù có nghiên cứu thành công đi chăng nữa, thì đó cũng không phải của riêng ta. Ta vốn không thiếu tiền, chon nên không muốn ép buộc bản thân như vậy."

Trần Mặc cười hì hì nói: "Huống hồ, Học Viện Kỹ Thuật quá nhiều quy định, ta không quen được. Một con chim hoàng yến quen nếp sóng hoang dã mà đột nhiên bị ngươi nhốt vào lồng, chắc chắn nó sẽ bị hủy hoại."

Ý tứ Trần Mặc đã quá rõ ràng.

Sau khi gia nhập Học Viện Kỹ Thuật thì phải nhìn trước ngó sau, ràng buộc nhiều thứ, đối với những người tuỳ hứng như hắn đúng là không phù hợp. Hơn nữa, Trần Mặc cũng không thể lấy công nghệ từ trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật ra rồi giả vờ chậm rãi nghiên cứu, đây chắc chắn không phải điều hắn muốn.

"Được rồi."

Ngũ Băng hiểu ý Trần Mặc nên không nói gì nữa, cô chỉ cùng hắn nói chuyện thêm một chút về chủ y sinh học rồi mới rời khỏi phòng thí nghiệm của Trần Mặc.

"Người anh em Trần Mặc, cấp trên vẫn đang phải xem xét yêu cầu của ngươi. Nếu có tin tức mới, ta sẽ thông báo với ngươi trước tiên."

Trước khi đi, Lý Thành Chi nói với Trần Mặc.

Sau khi hai người đi, cuộc sống của Trần Mặc bình lặng trở lại. Chiếc máy tính siêu dẫn sắp bước vào giai đoạn hoàn thành, nên trong khoảng thời gian này, Trần Mặc dành hết tâm huyết cho quá trình phát triển siêu máy tính. Hoàn thiện siêu máy tính mới chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn.

Một tuần sau, cuối cùng thì Mặc Nữ cũng lên tiếng thông báo cho Trần Mặc: Máy tính siêu dẫn, chính thức hoàn thành.

Việc hoàn thành máy tính siêu dẫn là một tin vui, đồng thời cũng là tin mà Trần Mặc đã chờ đợi từ rất lâu.

Trần Mặc bước vào toà nhà số một rồi đi thẳng đến phòng nghiên cứu dưới lòng đất.

Đội ngũ robot lắp ráp máy tính siêu dẫn đều đã ngừng hoạt động từ lâu. Chiếc máy tính siêu dẫn 12 tủ đang đứng lặng lẽ giữa gian nhà. Trên nóc tủ máy tính có in logo của Kiến Hành Quân. Đây thực sự là chiếc máy tính siêu dẫn đầu tiên trên thế giới.

Trần Mặc đưa tay vuốt ve chiếc tủ, lớp vỏ mài nhám mang lại cho hắn cảm giác rất dễ chịu.

Nếu máy tính siêu dẫn được công bố ra bên ngoài, thì tầm ảnh hưởng của nó sẽ lại làm rung động toàn bộ thế giới. Ngày nay, các phòng thí nghiệm ở nhiều nước phát triển, hay thậm chí là các công ty đầu ngành đều đã và đang nghiên cứu cách chế tạo siêu máy tính hay máy tính lượng tử, nhưng cho đến giờ thì chỉ là những cái tên, còn vật thật chưa từng xuất hiện.

Giờ đây, không cần biết đến thế giới bên ngoài thế nào, Trần Mặc rốt cuộc cũng đã hoàn thành chiếc máy tính siêu dẫn này. Tuy tạm thời chỉ có một mình hắn biết, nhưng cảm giác thành tựu trong lòng vẫn không thể nào dằn xuống được.

“Ta có một bảo bối, giấu đi rồi không cho ngươi biết”, chính là kiểu tâm trạng như vậy.

Một khi có được những công nghệ trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, chướng ngại dù có khó đến mấy thì vẫn có thể vượt qua rất thuận lợi. Chỉ có điều, đối với thế giới bên ngoài mà nói, tốc độ nghiên cứu và phát triển quá khủng khiếp rồi.

Vậy nên, hắn không thể tuỳ tiện công bố chiếc máy tính siên dẫn ra bên ngoài được, vì điều đó cũng không mang lại lợi ích gì cho Kiến Hành Quân, ngược lại còn kéo theo vô vàn phiền toái không đáng có.

Hơn nữa, trong lúc công bố máy tính siêu dẫn, vật liệu siêu dẫn ở nhiệt độ phòng cũng đồng thời bị tiết lộ theo. Cho dù là sản phẩm nào đi chăng nữa, thì tầm ảnh hưởng của nó cũng đều rất kinh khủng.

Mặc dù chiếc siêu máy tính hiện có trong nước cũng đã chiếm vị trí thứ hai thế giới, nhưng công cuộc nghiên cứu siêu máy tính thì vẫn chưa hề dừng lại. Khi công nghệ máy tính siêu dẫn trở nên chín muồi, thì chúng ta có thể tiếp tục phát triển nó thành một chiếc máy tính lượng tử trong tương lai.

Đây chính là một thành quả vượt thời đại!

Ngoài hắn ra, cũng chỉ có Triệu Mẫn biết đến sự tồn tại của chất siêu dẫn ở nhiệt độ phòng, không hề có ai biết về máy tính siêu dẫn.

"Anh Mặc, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong, Mặc Nữ đã thâm nhập hoàn toàn vào hệ điều hành của máy tính siêu dẫn. Hiện tại, Mặc Nữ có thể điều khiển toàn bộ chức năng của máy tính siêu dẫn, đồng thời cũng có thể vận hành chạy thử bất cứ lúc nào."

Hình ảnh mô phỏng của Mặc Nữ xuất hiện trên màn hình của phòng nghiên cứu dưới lòng đất, đó vẫn là một cô bé rất đáng yêu, mặc trang phục cổ phong của Trung Quốc.

"Vậy thì bắt đầu luôn đi."

Trần Mặc nói.

"Được."

Mặc Nữ gật đầu.

Máy tính siêu dẫn bắt đầu vận hành, còn Trần Mặc đứng ở một bên chờ đợi.

Chương 385: Ẩn số Trước đây, tất cả số liệu liên quan đến máy tính siêu dẫn mà Trần Mặc có được đều chỉ là lý thuyết, hiện giờ nó đã được chính thức hoàn thiện, chờ đến khi vận hành chạy thử thì mới có thể lấy được số liệu thực tế.

Có một lực hấp dẫn rất nhỏ giữa các electron, và khi năng lượng của các electron thấp hơn năng lượng Fermi thì các electron sẽ kết hợp với nhau, đây chính là hiệu ứng đường hầm. Trong trường hợp này, khi sử dụng một lớp cách điện dày 0,2nm để tách hai chất siêu dẫn rồi kết hợp chúng lại với nhau, sẽ tạo ra hiện tượng dẫn điện ngay cả khi hiệu điện thế bằng không.

Trong cuốn sách công nghệ [Siêu máy tính] của Thư Viện Khoa Học Kỹ thuật cũng đã giới thiệu qua hiện tượng này. Trên thực tế, nó được gọi là hiệu ứng Josephson.

Về lý thuyết, hiệu ứng đường hầm chỉ mất khoảng một phần tỷ giây cho để chuyển đổi mạch, và mức tiêu thụ điện năng thì chỉ bằng một phần trăm so với mạch tích hợp. Hiện tại, mạch linh kiện của một chiếc máy tính cần phải làm việc ở nhiệt độ thấp, bởi vì các electron có năng lượng cao, cho nên hiện tượng này chỉ xảy ra ở trạng thái siêu dẫn.

Hiện tại, vật liệu siêu dẫn ở nhiệt độ phòng đã xuất hiện. Thì theo như Trần Mặc tính toán, chiếc máy tính này có thể tăng tốc độ tính toán lên cả trăm lần, mà năng lượng tiêu thụ cũng sẽ cực thấp.

Nhưng dù sao thì vẫn phải nhìn tình tình thực tế.

"Tốc độ tính toán cao nhất là 7,324 tỷ lần mỗi giây, tốc độ tính toán liên tục là 5,248 tỷ lần mỗi giây và tỷ lệ hiệu suất trên công suất là 1,325,7 tỷ lần mỗi watt..."

Ực!

Dù Trần Mặc đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng hắn vẫn vô cùng chấn động, không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Bây giờ nó chỉ mới có 12 tủ máy mà tốc độ tính toán đã nhanh gấp 7 lần siêu máy tính Thái Hồ mạnh nhất hiện giờ (*), đồng thời tỷ lệ tiêu thụ điện năng cũng ít hơn rất nhiều so với siêu máy tính thông thường. Nếu tăng số lượng tỷ máy, lên thì tốc độ tính toán sẽ còn tăng trưởng theo cấp số nhân, đột phá đến gấp mười tỷ lần cũng không thành vấn đề.

(*) Tác giả đang nhắc đến Sunway TaihuLight, là một hệ thống được phát triển bởi Trung tâm Nghiên cứu Công nghệ & Kỹ thuật Máy tính Song song Quốc gia của Trung Quốc. Ở thời điểm hiện tại, nó là chiếc siêu máy tính có tốc độ đứng thứ 4 thế giới.

Nếu công bố các số liệu này ra bên ngoài, thì chiếc siêu máy tính này sẽ trở thành xếp thứ nhất thế giới, không có gì phải bàn cãi. Tuy nhiên, vinh dự này không phải ai cũng có thể nhận được, đặc biệt công ty của hắn hiện giờ đang là doanh nghiệp tư nhân.

"Anh Mặc, tốc độ tính toán của Mặc Nữ hiện giờ thật nhanh, không cần sự trợ giúp của máy tính khác mà cũng có thể vận hành rất mượt mà, tốc độ thu thập thông tin cũng trở nên siêu nhanh luôn."

Mặc Nữ nói.

"Chuyện đương nhiên."

Trần Mặc cười nói.

Hắn đã tiêu tốn bao nhiều tiền của như vậy, nếu chất lượng cũng chỉ như trước đây thì có mà lỗ to à.

"Anh Mặc, dường như trí tuệ của Mặc Nữ cũng có nhiều biến đổi."

Hình ảnh mô phỏng của Mặc Nữ cũng trở nên sắc nét hơn, hình tượng nhân vật được trau chuốt hơn, đôi mắt lấp lánh có hồn, lại có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát, vô hình chung tạo cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.

"Ừm."

Trần Mặc gật đầu.

"Về sau sẽ có thêm nhiều tủ máy hơn nữa, để cho ngươi càng ngày càng thông minh."

Chỉ cần trau dồi thêm sức mạnh tính toán, lý thuyết trò chơi và lý luận triết học, trí tuệ nhân tạo sẽ ngày càng thông minh hơn nữa. Dù vậy, khả năng hiện giờ của Mặc Nữ cũng đã vượt quá phạm trù những gì con người có thể sáng tạo ra.

Nếu cô có thể hợp nhất cùng với siêu máy tính thì khả năng của cô trong tương lai sẽ ngày càng lợi hại. Đây cũng là lý do vì sao con người lo lắng robot có thể thay thế chính mình.

"Bây giờ ngươi hãy tiến hành tối ưu hóa cấu trúc thiết kế rô bốt của công ty, tối ưu hóa hệ thống điện toán đám mây và các loại dữ liệu lớn (big data) của công ty đi."

Trần Mặc nói.

"Được rồi, ta sẽ thiết kế ra một vài người máy mini để hỗ trợ tối ưu, có được không anh Mặc?"

Trên màn hình, Mặc Nữ vừa hấp háy con mắt, vừa đề xuất ý kiến. Đối với những chuyện như thế này, cô vẫn phải hỏi ý kiến của Trần Mặc, Trần Mặc đáp ứng thì cô mới có thể tiến hành.

"Được."

Trần Mặc gật đầu bằng lòng.

Tuy ứng dụng của chiếc máy tính siêu dẫn này có tác dụng vô cùng lớn, nhưng hiện giờ thì vẫn chưa có nhiều chỗ dùng, hoặc có thể nói rằng thời cơ còn chưa đến.

Việc dự báo thời tiết không liên quan đến hắn, mà hắn cũng không nghiên cứu đến việc kết hợp với vệ tinh vũ trụ, vật chất ngưng tụ hay là mô hình khí động học. Tuy nhiên, máy tính siêu dẫn có thể được sử dụng để mô phỏng phản ứng tổng hợp hạt nhân, phản ứng phân hạch hoặc nhiều ứng dụng khac trong tương lai, nhưng có điều hiện giờ chưa phải lúc.

Siêu máy tính là một phương tiện mang ý nghĩa trụ cột vô cùng to lớn, cho dù hiện tại chưa thể áp dụng nhiều, nhưng đối với các nghiên cứu sau này thì nó là một công cụ không thể thiếu.

Hiện tại việc nghiên cứu ra siêu máy tính đã thành công, sự căng thẳng trong đầu Trần Mặc cuối cùng cũng có thể buông lỏng.

Trần Mặc bước ra từ toà nhà số một, cảm thấy vô cùng ung dung thư thái.

Hắn sẽ không công bố tin tức về chiếc siêu máy tính ra bên ngoài. Do vậy, loại công nghệ này trước tiên chỉ có thể cất giấu. Hắn không cần thiết phải công bố nó để phô trương sức mạnh toàn diện của đất nước.

Trong lĩnh vực vật liệu thì có chất siêu dẫn ở nhiệt độ phòng, đối với máy tính thì có siêu máy tính, sau ngày vận hành thử hôm nay thì có thể nói là đã hoàn thành.

Tiếp theo là thời gian thu thập công nghệ kế tiếp.

Trở lại khu văn phòng, Trần Mặc đi thẳng về phòng nghỉ, nằm thẳng trên giường, nhắm mắt lại, tiến vào Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật. Những công nghệ có trong đó luôn luôn là những ẩn số đối với hắn.

Chương 386: Công nghệ ba chiều Thư viện cao lớn vẫn y nguyên như cũ, Trần Mặc đã quen đường thuận nẻo sau quá nhiều lần đến đây.

Tám hướng ở trung tâm của thư viện ứng với tám đường ánh sáng, trong đó có hai đường sáng đã không còn gì, điều đó có nghĩa hai lĩnh vực là vật liệu hóa học và máy tính đã được hoàn thành. Hiện tại chỉ còn lại sáu đường ánh sáng, theo thứ tự là vật lý ứng dụng, y sinh học, máy móc, môi trường sinh thái, vũ khí quân sự và năng lượng.

Sự lựa chọn tiếp theo có vai trò then chốt, nó sẽ là thứ quyết định phương hướng nghiên cứu chủ yếu của hắn trong thời gian tới.

Tạm thời hắn sẽ không đụng vào lĩnh vực năng lượng, bởi đó là một ngành khoa học vô cùng nhạy cảm. Công nghệ ở trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật sẽ không thể là những loại tầm thường như kỹ thuật khai thác dầu mỏ. Trần Mặc không cần nghĩ cũng biết, loại kỹ thuật đó sẽ mang tầm vóc lịch sử, là củ khoai lang nóng bỏng tay, hoặc tạm thời là như vậy.

Vũ khí quân sự bây giờ cũng khó mà động vào, chí ít thì cũng không thể tùy tiện rớ tới nó. Chờ đến khi công ty Kiến Hành Quân phát triển lớn mạnh, tầm ảnh hưởng trở nên sâu rộng hơn nữa, thì hắn sẽ cân nhắc đến lĩnh vực này.

Trần Mặc nhìn một lượt tất cả sáu cuốn sách công nghệ. Hắn vô cùng suy tư, sáu lĩnh vực này, cái nào cũng là vé số trúng độc đắc, chỉ là hắn không biết giải thưởng bên trong sẽ là gì.

Mỗi cuốn sách đều ẩn chứa một lượng lớn các loại công nghệ khác nhau. Sự lựa chọn lần này của hắn, chắc chắn chỉ có thể là một trong các kỹ thuật đó.

Chọn thế nào bây giờ?

Trần Mặc vỗ vỗ đầu, sau đó hạ quyết tâm rồi đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một đường ánh sáng.

Vật lý ứng dụng.

Vật lý ứng dụng là một khái niệm rất rộng, bao gồm nhiều phương diện kỹ thuật như laser, quang điện tử, quang học, nguyên tử vật lý, công nghệ cảm biến, vật lý lượng tử, cơ học, điện từ học, nhiệt lực học, v.v.

Những kiến thức đó đang cách một trời một vực với nhau. Trần Mặc cũng không biết bản thân sẽ lấy được loại kỹ thuật gì.

Khi đi tới đường ánh sáng tương ứng với lĩnh vực vật lý ứng dụng, Trần Mặc lấy lại bình tĩnh, sau đó đưa tay về phía cuốn sách. Cuốn sách đang bay lơ lửng giữa không trung, xúc cảm rắn chắc như vật thật, vậy mà lại dễ dàng lọt thỏm vào lòng bàn tay của Trần Mặc.

Tại thời điểm lòng bàn tay chạm vào cuốn sách, Trần Mặc thấy cuốn sách trong tay mình đang mờ dần đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Một khối lượng lớn thông tin cũng theo đó mà ào ạt tràn vào trong não của hắn.

Trần Mặc cảm thấy đầu mình dường như đã to thêm một vòng, sau đó có chút hoa mắt chóng mặt. Cảm giác buồn nôn ập đến, khiến Trần Mặc vô cùng khó chịu, chỉ biết há miệng thở hổn hển.

So với lượng kiến thức của siêu máy tính lúc trước, tuy lượng thông tin của loại công nghệ lần này không thể sánh bằng, nhưng cũng có thể dùng từ “khổng lồ” để hình dung.

Lần này không còn vật vã như lần trước nữa, Trần Mặc chỉ ngồi xổm xuống sàn nhà Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật rồi thở dốc một lúc. Toàn bộ thông tin dữ liệu bên trong cuốn sách khiến não của hắn phải hoạt động hết công suất, kéo theo một cảm giác cực kỳ khó chịu. Hắn không thể suy nghĩ được gì thêm, chỉ có thể ngồi đờ ra đó mà nhìn sàn nhà Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật bằng đôi mắt trống rỗng, cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn đau đầu này.

Không biết đã qua bao lâu, cảm giác buồn nôn từ từ biến mất, Trần Mặc cảm thấy nhẹ nhõm hơn vài phần, hắn vội đứng dậy hít thở thật sâu.

Đường ánh sáng vừa rồi hiện giờ đã trống không, cuốn sách ở đó đã hoàn thành xong sứ mệnh của nó.

Công nghệ 3D Holographic?

Sau khi khám phá ra loại công nghệ vừa thu được từ Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, Trần Mặc ngẩn ra một lúc rồi sau đó trở nên vui mừng hoan hỉ. Công nghệ hình ảnh ba chiều ở thời điểm hiện tại vẫn chưa có nhiều đột phá, nhiều công ty vẫn còn đang mắc kẹt ở giai đoạn thử nghiệm. Có vẻ như hắn sẽ lại vượt lên trên mọi người lần nữa rồi.

Loại công nghệ lần này hẳn sẽ rất đơn giản. Máy chiếu 3D Holographic hiện đã có mặt trên thị trường. Nếu có thể hoàn thiện toàn bộ hình chiếu 3D thì có thể xem như là đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này đúng là nhiệm vụ dễ nhất mà hắn từng nhận.

Tuy nói vậy nhưng nhiệm vụ lần này cũng không đơn giản đến thế. Phần mô tả kỹ thuật bao gồm một loạt các sản phẩm công nghệ ba chiều: máy chiếu ba chiều cỡ nhỏ, máy chiếu ba chiều cỡ trung, và máy chiếu ba chiều cỡ lớn. Chẳng lẽ hắn sẽ phải chế tạo tất cả ba loại máy này thì mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ?

Trần Mặc lắc lắc cái đầu, cảm giác choáng váng vẫn chưa tan biến hoàn toàn. Lúc nãy bị lượng lớn thông tin nhồi nhét vào trong đầu như vậy, nên hắn vẫn còn khá mệt mỏi.

Trần Mặc gấp cuốn sách màu đỏ trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật lại, liếc nhìn một lượt tất cả các giá sách bên trong thư viện rồi mới bước vào cánh cửa ánh sáng đã hiện ra.

Khi vừa tỉnh lại từ trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, Trần Mặc cảm thấy trên trán mình có cảm giác là lạ. Hắn chậm rãi mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Tiểu Ngư đang cầm khăn giúp hắn lau trán, bàn tay còn lại của cô cũng đang nắm lấy tay của hắn.

Chương 387: Thí nghiệm lâm sàng
Bình Luận (0)
Comment