Mãi cho đến khi Trần Mặc biến mất khỏi góc quay video ba chiều và tầm nhìn của các khán giả tại khu vực khiêu chiến, mọi thứ mới chính thức bùng nổ.
Bởi lẽ một sơ xuất nhỏ trong trận chiến của những chiến giáp sư đỉnh cấp đều sẽ dẫn đến thắng bại trong chốc lát, vậy nên tất cả bọn họ đều đang đắm chìm trong cảm giác bàng hoàng xuyên thẳng tâm linh, cố gắng tiêu hoá những gì nữa diễn ra trên đấu trường.
Trần Mặc có lai lịch là gì? Tại sao một tên thị vệ dưới trướng hắn lại có thể đánh bại một danh sư? Thế lực sau lưng bọn họ rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào?
Không một ai còn dám cười nhạo câu nói “cho vui” Trần Mặc, bọn họ từng cho rằng đối phương ngông cuồng kiêu ngạo, nhưng bây giờ mới xác định hắn ta quả thực chỉ đang tìm kiếm niềm vui.
"Quá mạnh mẽ."
"Đó là phong thái như thế nào chứ? Chiến giáp sư đỉnh cấp, mục tiêu theo đuổi cao nhất của tất cả chiến giáp sư; cùng kỹ năng chiến đấu tinh xảo, không bao gồm một động tác dư thừa nào."
"Một sinh mệnh đẹp trai như vậy, mạnh mẽ như vậy, hắn rốt cuộc đến từ nền văn minh nào thế?"
"..."
Không chỉ những khán giả có mặt tại hiện trường, mà cả những người theo dõi buổi phát sóng trực tiếp trận đấu này đều choáng váng trước nhát thương của Khổ Nghiêu. Tất cả bọn họ đều vô thức đặt bản thân ở vị trí của Vạn An, sau đó tự hỏi liệu mình có thể né tránh được nhát thương đó hay không.
Rõ ràng, câu trả lời là không.
Ngay cả một số chiến giáp sư nổi tiếng cũng không khỏi thán phục với nhát thương đó.
Vào thời điểm Vạn An bộc phát toàn bộ sức lực còn lại để lùi về khoảng trống bên hông, thì nhát thương đó đã lập tức chặn đứng mọi đường thoát của hắn, đâm xuyên qua lồng ngực của hắn, cũng như phá hủy nguồn năng lượng hạt nhân của bộ giáp trên người hắn.
Ngoài kỹ năng chiến đấu bậc thầy, kỹ năng nắm bắt thời cơ cũng phi thường hoàn hảo.
Loại tình huống đó chỉ xuất hiện trong tích tắc, và đối phương đã nắm bắt nó một cách chuẩn xác.
Bên cạnh đó, nguồn gốc của Trần Mặc cũng trở thành một bí ẩn trong mắt vô số nền văn minh. Một tên hộ vệ thôi mà đã có năng lực giết chết vị chiến giáp sư khét tiếng khu vực này, vậy vị chủ nhân kia rốt cuộc còn mạnh đến mức nào?
Hồ Băng Tâm dõi theo phương hướng của đám người Trần Mặc, đôi mắt xinh đẹp lóe ra một tia dị sắc: "Chú Sư, ngươi nhìn ra điều gì?"
Sư Minh vốn đang tập trung trong đoạn video ba chiều phát lại khung cảnh Khổ Nghiêu thi triển nhát thương chí mạng kia, liền lấy lại tinh thần khi nghe thấy câu hỏi của Hồ Băng Tâm: “Thưa phu nhân, tên hộ vệ kia ắt hẳn đã từng xông pha chiến trường, đích thị là một chiến binh đỉnh cấp. "
“Đã từng xông pha chiến trường?” Hồ Băng Tâm không khỏi sửng sốt.
Chiến giáp sư và chiến binh tương đối giống nhau, đôi khi còn bị lẫn lộn cách gọi với nhau, thế nhưng giữa bọn họ vẫn có một số điểm khác biệt, giống như giữa một võ sĩ trong xã hội và một chiến binh trên chiến trường.
Những chiến binh vốn được huấn luyện đủ loại kỹ năng giết người, hơn nữa còn từng bò ra khỏi cõi chết vô số lần, cho nên bọn họ rất am hiểu các phương thức chiến đấu sinh tử.
So với chiến binh, các chiến giáp sư vẫn có chút thua kém về phẩm chất tâm lý.
"Kiên quyết, tàn nhẫn, mỗi động tác đều là một chiêu thức giết người! Nếu như trận đấu vừa rồi diễn ra ở chiến trường thực sự, Vạn An có lẽ đã chết nhanh hơn." Sư Minh nghiêm nghị.
"Còn có thể nhanh hơn?"
"Đúng vậy, ngay từ một kích đầu tiên, đối phương chỉ cần không né tránh, thì vẫn sẽ đánh bại Vạn An, nhưng hắn có lẽ sẽ bị thương nhẹ, hoặc là vũ khí của hắn sẽ bị tổn hại." Sư Minh hồi tưởng quá trình vừa rồi: " Ta có thể cảm nhận được một luồng khí thế trên người tên thị vệ đó."
"Khí thế?"
Đây là lần đầu tiên Hồ Băng Tâm nghe thấy loại nhận xét như vậy.
"Đúng vậy, chính là khí thế “một khi tham chiến, thấy chết không sờn".
...
Đoạn video cuộc chiến giữa Khổ Nghiêu và Vạn An đang được phát lại ở một bên, mà hình ảnh Trần Mặc cũng hiển hiện ở một bên khác.
Đồng Thanh vừa gõ tay vào cuốn sách trên bàn, vừa nhìn chằm chằm vào Trần Mặc, đồng thời đăm chiêu suy nghĩ.
“Nghị trưởng, ngài có muốn mời bọn họ gia nhập nền văn minh của chúng ta không?” Tara trịnh trọng nhìn đoạn video ba chiều.
Đồng Thanh đại nhân đã phát đi phát lại đoạn video này rất nhiều lần, bản thân Tara cũng vô cùng chấn động trước nhát thương chí mạng của Khổ Nghiêu.
“Mời bọn họ?” Đồng Thanh lấy lại tinh thần, con ngươi đen kịt hiện lên một tia tiêu cự, khuôn mặt phảng phất ý cười ôn nhu: “Tara, ngươi còn phải cố gắng học tập hơn nữa.”
“Chủ nhân, thuộc hạ không hiểu.” Tara có chút hoang mang, không hiểu lí do tại sao Tống Thanh lại nói như vậy.
"Đây là một người chiến binh."
"Chiến binh?"
"Đúng vậy, mà tên chiến binh này còn phảng phất một luồng khí thế rất đặc biệt, rất ưu tú."
Đồng Thanh nhìn vào đoạn video ba chiều.
"Một chiến binh xuất sắc như vậy, thì chỉ có thể được bồi dưỡng bởi một nền văn minh cường đại cùng với tín ngưỡng kiên định, hoặc là được huấn luyện trở thành tử sĩ! Mà hắn ta hiển nhiên không phải tử sĩ, vậy nên nhất định là chiến binh của một nền văn minh đỉnh cấp. Bên cạnh đó, sinh mệnh hình người trẻ tuổi đứng bên ngoài kia còn phảng phất khí chất kẻ bề trên, thế nên càng là người nắm quyền của một thế lực đỉnh cấp. Ngươi nghĩ xem, liệu bọn hắn sẽ chấp nhận gia nhập nền văn minh chúng ta không?"
Tara lập tức hiểu ra.
“Hơn nữa, ngươi không thấy họ trông quen mắt hay sao?” Đồng Thanh tiếp tục.
"Nghị trưởng, ngươi nói như vậy, ta liền cảm thấy sinh mệnh hình người trẻ tuổi trông rất quen thuộc, hình như là. . . " Tara suy nghĩ một lúc, đồng tử đột nhiên mở rộng.
Cô ta lập tức trình chiếu hai bức ảnh, đó là dung mạo chân chính của Trần Mặc và dáng dấp nguỵ trang Mặc Trần của hắn ta khi còn ở thiên hà Thạch Cam.
Chính là hắn.
Sinh mệnh đã thực hiện giao dịch với bọn họ, kẻ đã đắc tội với nền văn minh Tử Vi và phá vỡ kế hoạch của nền văn minh Bạch Tinh. Nghị trưởng bấy lâu nay vẫn luôn cố gắng điều tra thông tin về người này, thế nhưng hắn ta gần như đã bặt vô âm tín, nhưng không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở đây.
"Bọn họ cũng ở nơi này." Đồng Thanh cười nói: “Thịnh hội Thiên Tinh lần này trở nên thú vị rồi đấy.”