Nhờ vào vai trò của thiết bị gây nhiễu không gian, vũ khí không gian không có cách nào oanh tạc vào khu vực xung quanh Lỗ Trùng.
Ở vị trí này, cả hai bên bắt buộc phải bắt đầu mở ra trận địa và đối đầu trực diện với nhau.
Mặc dù như vậy, thế tiến công của nền văn minh Minh Thể vẫn khốc liệt như cũ.
Khổng Phàm không ngây thơ đến mức nghĩ rằng chiến bộ bọn họ có thể đối chọi với chiến bộ của nền văn minh Minh Thể. Mặc dù bọn họ cũng là nền văn minh đỉnh cấp, nhưng tố chất binh lính và công nghệ máy móc căn bản không thể so sánh với các nền văn minh cấp thần.
Vì lẽ đó, Khổng Phàm bèn áp dụng chiến thuật biển người để bảo vệ Lỗ Trùng, không tiếc giá nào nhằm ngăn chặn nền văn minh Minh Thể tiến vào Trường Thành Sử Long.
Bởi lẽ nền văn minh cấp thần nắm giữ vô số thủ đoạn khó lường, một khi đối phương tiến vào Trường Thành Sử Long, thì nền văn minh Sử Long sẽ trở thành một mảnh phế tích vũ trụ.
May mà có lợi thế sân nhà, toàn bộ các nhà máy sản xuất vũ khí của nền văn minh Sử Long đang nỗ lực để cung cấp máy móc thông minh và người máy chiến tranh đến trận địa Lỗ Trùng tại thiên hà Bạch Vụ.
Khổng Phàm liếc nhìn video ba chiều của chiến trường cũng như đủ loại dữ liệu khác nhau không ngừng nhấp nháy trên đó, liền cảm thấy áp lực không hề nhỏ.
Máy móc thông minh và người máy chiến tranh của đối phương quá cường đại, hơn nữa còn có đủ đạn dược phản vật chất, khiến cho người máy chiến tranh bên phía bọn họ bị tiêu hao nghiêm trọng.
Nếu như tình hình cứ tiếp tục như vậy, thì bọn họ sẽ không kiên trì được bao lâu.
Các chiến binh là hàng phòng thủ cuối cùng, không thể xông lên dễ dàng như vậy.
"Máy móc thông minh đã được đưa tới chưa?"
“Vừa tới.” Thuộc hạ lập tức đáp lời với biểu hiện nghiêm túc.
"Điều động tất cả lên chiến trường luôn đi."
...
Minh Nguyệt Lưu Hoa cũng không vui vẻ cho lắm, sức chịu đựng của Trường Thành Sử Long nằm ngoài dự liệu của cô.
Nhưng dù sao thì nền văn minh Sử Long cũng có thể được coi là một thế lực đỉnh cấp tầm trung trong vũ trụ, bọn họ có thể làm được như vậy thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Đối phương rõ ràng cũng không tiếc mọi giá để ngăn cản bước chân của bọn họ.
Nhưng sau khi hiểu rõ thực lực của nền văn minh Sử Long, cô ấy không lo lắng thêm nữa.
Người máy chiến tranh và đạn dược phản vật chất của đối phương không dồi dào bằng bọn họ.
Càng đừng nói đến chiến bộ, một chiến bộ phổ thông của nền văn minh Minh Thể không yếu nhược hơn chiến bộ của nền văn minh đỉnh cấp như nền văn minh Sử Long.
Trong mắt Minh Nguyệt Lưu Hoa, nó là một con mồi tương đối lớn, công hãm Lỗ Trùng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đột nhiên, Minh Nguyệt Lưu Hoa có chút giật mình, bởi lẽ cô ta phát hiện ra một dòng máy móc thông minh cuồn cuộn không ngừng được gửi đến trên chiến trường Lỗ Trùng.
Cô ấy cũng là tướng tinh của nền văn minh Minh Thể, hiển nhiên hiểu được ý nghĩa của tình huống này.
“Chiến thuật tiêu hao?” Minh Nguyệt Lưu Hoa cười lạnh một tiếng.
Nền văn minh Sử Long muốn lợi dụng ưu thế sân nhà để tiến hành chiến thuật tiêu hao, nhưng dưới cái nhìn của cô ta, đối phương chỉ là giãy dụa sắp chết mà thôi.
Chết nhanh hơn hay chết chậm hơn thì cũng không có gì khác biệt. Cô ấy nhất định phải giành được Trường Thành Sử Long, không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì vị trí tộc trưởng của nền văn minh Minh Thể dành cho Ming A.
"Tăng cường công kích, để bọn hắn nhìn thấy sâu bọ vẫn luôn là sâu bọ, cho dù giãy giụa mãnh liệt như thế nào nữa thì cũng không thể thay đổi vận mệnh."
...
“Minh Đồ, tất cả các nền văn minh đỉnh cấp tham gia thịnh hội Thiên Tinh đã được xác nhận rồi.” Lâm Trúc gửi một phần danh sách cho người đàn ông bên cạnh.
Nếu như một sinh mệnh nào đó của nền văn minh Minh Thể có mặt ở đây, thì nhất định sẽ nhận ra người đàn ông đó chính là Minh Đồ – kẻ đã mất tích ở Trường Thành Sử Long.
Minh Đồ nhìn chằm chằm danh sách ba chiều hiện lên trước mắt, ghi nhớ tất cả thông tin trong đầu.
“Minh Đồ, tại sao chúng ta không tìm đến một nền văn minh thần cấp?” Lâm Trúc hỏi.
“Không thể, ngoại trừ Vô Tẫn Hải, những nền văn minh thần cấp còn lại đều giống nhau.” Minh Đồ khẽ lắc đầu, không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, phảng phất như thờ ơ vô tình.
“Nền văn minh đỉnh cấp có thể không muốn đắc tội với nền văn minh Minh Thể.” Lâm Trúc nghiêm nghị.
Hắn ta là bạn thân của Minh Đồ, hiển nhiên cũng tràn đầy phẫn nộ với hoàn cảnh thê thảm của đối phương,
Minh Đồ là người máy.
Phải, Minh Đồ – tướng tinh đỉnh cấp của nền văn minh Minh Thể – là một người máy.
Tuy nhiên, ý thức của hắn vốn là ý thức của một sinh mệnh hình người.
Trước đây, nền văn minh Minh Thể muốn nghiên cứu mô hình ý thức trí tuệ nhân tạo và sự bất tử của sinh mệnh, cho nên đã tiến hành thí nghiệm trên cơ thể sống. Bọn hắn giết chết những người đó còn sống, tận dụng nỗi sợ hãi về cái chết trong sinh mệnh để thúc đẩy hoạt động ý thức đến mức cao nhất, sau đó cố gắng nhồi nhét ý thức của bọn họ vào con chip lượng tử.
Vô số sinh mệnh đã chết trong các thí nghiệm của nền văn minh Minh Thể, và Minh Đồ là người may mắn duy nhất có thể bảo tồn toàn bộ ý thức của mình, những người còn lại hoặc đã chết, hoặc là sau khi tiến vào vào chip lượng tử thì phát điên và bị kiểm soát bởi chương trình máy tính.
Bây giờ ý thức của Minh Đồ bị mắc kẹt trong chip lượng tử, không có cơ thể sống ban đầu, cho nên hắn cũng không có nhiệt độ, không có xúc giác hay tri giác.
Ý thức của một cơ thể máu thịt sinh động bị giam cầm trong một thân thể không có cảm giác và nhiệt độ, loại đau khổ đó thật khủng khiếp biết bao.
Nhưng Minh Đồ đã chịu dày vò như vậy trong suốt hàng trăm năm qua, vậy nên bất kỳ ai cũng có thể tưởng tượng được sự căm ghét của hắn đối với nền văn minh Minh Thể sâu dày như thế nào.