Trong các nghiên cứu của mình, Mộ Thị Thiên Tinh đã đặt ra nhiều vấn đề không có câu trả lời, các thế hệ sau đã làm rất nhiều bài luận văn để giải đáp những vấn đề này của ông ta trên những văn bia khác của Thiên Tinh Bi Địa. Nhưng Trần Mặc không có thời gian để đi tìm xem từng cái một, vậy nên đành phải tự mình giải quyết hết thảy, bao gồm những mệnh đề nghịch lý triết học, sự hiện diện của các vũ trụ song song, khả năng tồn tại sinh mệnh bốn chiều, cũng như các siêu năng lực khác nhau mà ý thức sinh mệnh bốn chiều có thể nắm giữ.
Mộ Thị Thiên Tinh tin rằng sinh mệnh bốn chiều, ngoại trừ có khả năng tự do du hành trong thời gian và không gian, thì còn nắm giữ tất cả các siêu năng lực. Nói cách khác, mỗi siêu năng lực của sinh mệnh cấp thần trong vũ trụ chính là sự phản ánh một phần siêu năng lực của sinh mệnh bốn chiều. Tuy nhiên, người có tất cả các siêu năng lực cũng không có nghĩa là sinh mệnh bốn chiều.
Đây không phải là lần đầu tiên Trần Mặc nhìn thấy dạng phân tích như thế này, hắn đã từng xem qua nó trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, cho nên đã hoàn toàn thông suốt phần nội dung này.
Trần Mặc vô cùng khâm phục, Mộ Thị Thiên Tinh thực sự là một nhà tiên phong vĩ đại.
Sau khi Trần Mặc đọc xong hết thảy văn bia [Nghiên cứu ý thức triết học của sự tồn tại bốn chiều], tuy rằng hắn vẫn có chút thu hoạch, nhưng cũng không có cái gì thật sự khiến hắn cảm động, vậy nên không khỏi tiếc nuối thở dài.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn tựa hồ cũng không có gì tiếc nuối, nếu như mỗi lần hắn đến đây đều có thể thu hoạch rất nhiều thứ, thì đồng nghĩa với việc những tri thức bên trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật hoàn toàn vô giá trị.
"Bố, tại sao hắn có thể đọc hiểu văn bia, còn chúng ta thì không?"
Một giọng nói bi bô vang lên giữa đám đông người vây xem, đó là một tiêu loli hình người đang ngồi trên vai chiến giáp của cha mình.
"Bởi vì hắn ta học tập rất nhiều tri thức, chúng ta không học nhiều như vậy."
"Tại sao chúng ta vẫn chưa học được nhiều tri thức?"
“Bởi vì chúng ta không đi theo lĩnh vực nghiên cứu chuyên nghiệp, những tri thức kia đòi hỏi rất nhiều thời gian để phân tích, hơn nữa cũng cần một bộ não cực kỳ thông minh để suy nghĩ.” Cha kiên nhẫn trả lời.
"Tại sao bộ não lại suy nghĩ? Chẳng phải ý thức đang suy nghĩ sao? Bộ não và ý thức không phải là một thứ sao?"
...
"Tại sao bộ não lại suy nghĩ? Chẳng phải ý thức đang suy nghĩ sao? Bộ não và ý thức có giống nhau không?"
Giọng nói bi bô của tiểu loli giống như sét đánh ngang tai của Trần Mặc, hắn vốn chuẩn bị rời khỏi nơi này, thì cơ thể liền đông cứng ngay tại chỗ.
Bộ não suy nghĩ hay ý thức suy nghĩ? Đây là một vấn đề triết học mà Trần Mặc chưa bao giờ nghĩ tới, và cũng là một câu hỏi mà Mộ Thị Thiên Tinh đã không đặt ra trong quá trình nghiên cứu của mình.
Bộ não và ý thức có giống nhau không?
KHÔNG!
Nhờ vào siêu năng lực nhìn thấy thể ý thức của Tiểu Ngư, Trần Mặc mới có cơ hội kết nối ý thức với cô ấy, nhìn thấy thế giới từ thị giác của cô ấy, đồng thời cũng xác định sự tồn tại của thể ý thức.
Bên cạnh đó, hắn cũng đã từng sáng tạo ra ý thức của Mặc Nữ từ hư vô bằng cách sử dụng cơ học lượng tử.
Nói cách khác, bộ não và con chip chỉ là một vật chứa.
Nếu bộ não chỉ là một vật chứa, liệu thể ý thức trong các vật chứa khác có thể suy nghĩ hay không? Liệu thể ý thức có thể tồn tại bên trong bước chân, cánh tay, v.v. của cơ thể hay không? Hoặc thể ý thức có thể trực tiếp thoát ly khỏi cơ thể sống, ký sinh trên vật thể khác?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong ý thức của Trần Mặc ngay lập tức.
Trần Mặc sững người tại chỗ, Khổ Nghiêu vừa mở miệng hỏi dò, nhưng Tiểu Ngư đã kịp thời ngăn cản hắn ta, ra hiệu cho hắn không cần nói chuyện.
Cô cảm thấy rằng Trần Mặc đã biến đổi một lần nữa.
Một lời đánh thức kẻ trong mộng, câu nói này chính là trạng thái hiện tại của Trần Mặc.
Trong khoảng thời gian vừa qua, Trần Mặc quá ám ảnh với việc kiểm soát ý thức, bởi lẽ thân thể của hắn khác hẳn so với người thường, thoát ly khỏi khái niệm đại não và thần kinh, gần như đạt đến trạng thái không thể nào lý giải được bằng khoa học sinh mệnh hiện giờ.
Những lời nói vừa rồi của tiểu loli phảng phất như “đề hồ quán đỉnh”.
(*) đề hồ quán đỉnh: nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng
Ý thức của Trần Mặc không còn bị giới hạn ở bộ não trong đầu, hắn ta bắt đầu có thể dễ dàng điều khiển các bộ phận khác của cơ thể. Quá trình dịch chuyển ý thức ban đầu còn giật cục, nhưng càng về sau càng suôn mượt, ý thức cứ thế mà phân tán đến các bộ phận của cơ thể, cảm giác kiểm soát cơ thể xuất hiện trở lại.
Cảm giác vui sướng từ sâu trong ý thức tràn ngập khắp cơ thể.
Trần Mặc chỉ đứng bất động ở đó, nhưng ý thức của hắn ta lại phi thường sinh động.