Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 220 - Chương 1706: Ý Thức Không Còn Bị Giới Hạn Trong Não Bộ

Chương 1706: Ý thức không còn bị giới hạn trong não bộ Chương 1706: Ý thức không còn bị giới hạn trong não bộ

Trần Mặc ở giữa không trung, khẽ khàng vặn vặn cái cổ. Đây là một động tác rất bình thường, nhưng đối với một người mấy tháng không thể nhúc nhích như hắn, thì hẳn là một tin tức rất tốt.

Thân thể đã hoàn toàn khôi phục.

Trần Mặc chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như vậy, bởi lẽ hắn nhận thức được tất cả những thay đổi trong cơ thể mình.

Bây giờ, hắn cảm thấy bản thân phảng phất như đang nắm giữ một lực lượng vô tận, không gì là không thể làm được vậy.

Hiện giờ, ý thức của hắn đã trở nên lưu loát hơn bao giờ hết, đồng thời trải rộng toàn bộ cơ thể. Nói cách khác, mỗi một phần máu thịt, mỗi một tế bào đều đều nằm dưới sự khống chế của hắn.

Nhưng bây giờ dường như không phải là lúc trải nghiệm sự thay đổi này.

Trên không trung rừng bia Thiên Tinh, vô số sinh mệnh vây quanh lấy đám người Trần Mặc, nhìn chằm chằm hắn như đang quan sát một con quái vật.

Giây phút này, Trần Mặc cảm thấy mình giống như gấu trúc trong vườn bách thú vậy.

Bầu không khí im lặng chết chóc.

Khi đối diện với vô số ánh mắt ngập tràn hoài nghi như thế này, cho dù là Trần Mặc thì cũng không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy. Hắn không khỏi tự hỏi, những sinh mệnh kia ắt hẳn rất muốn đưa hắn tới phòng thí nghiệm để mổ xẻ phân đúng không?

Sau khi Tiểu Ngư nhẹ giọng nhắc nhở, Trần Mặc mới biết mình đã phát sinh những biến đổi trong rừng bia Thiên Tinh, đó là lý do tại sao hắn ta thu hút nhiều ánh mắt quỷ dị như vậy.

“Đi về trước đi.” Trần Mặc dẫn đầu đám người chậm rãi bay khỏi rừng bia Thiên Tinh.

Dọc theo quãng đường, tất cả sinh mệnh đều tự giác nhường đường cho bọn họ.

Vô số đôi mắt đổ dồn về phía Trần Mặc, đôi mắt nào cũng mang theo những cảm xúc khác nhau, hâm mộ, ghen ghét, ngạc nhiên, kính nể, khâm phục vân vân, v.v.

Giây phút này, Trần Mặc đích thị là sinh mệnh chói mắt nhất rừng bia Thiên Tinh, một sự tồn tại vượt mức tưởng tượng, không những tiến hoá hai lần trong rừng bia Thiên Tinh, mà còn gợi ra động đất ở rừng bia Thiên Tinh.

Sau khi Trần Mặc rời đi, những sinh mệnh khác lập tức bao quanh tấm văn bia [Nghiên cứu ý thức triết học của sự tồn tại bốn chiều] với hy vọng có thể kiếm được một chút lợi ích từ trong nó, hay thậm chí là chân lý tiến hoá sinh mệnh.

Những sinh mệnh đang vây xem cũng giải tán, nhưng các cuộc thảo luận kịch liệt về lai lịch cụ thể của Trần Mặc, cũng như những siêu năng lực mà Trần Mặc có thể nắm giữ lại mới chỉ bắt đầu.

Trong thư phòng ở trang viên, Tiểu Ngư nhìn thân thể của Trần Mặc với ánh mắt ngạc nhiên.

Kể từ khi Trần Mặc có thể khống chế cơ thể, một số chi tiết trên vóc dáng của hắn cũng đã bắt đầu thay đổi.

Chẳng hạn như mỗi một thớ bắp thịnh , mỗi một đoạn khung xương đều đạt tới mức độ hoàn hảo, các đường cong hay cơ bụng tám múi cũng trông tràn đầy lực lưỡng mà vẫn mềm mại tăm tắp.

Cho dù đã quen thuộc với cơ thể của Trần Mặc, nhưng Tiểu Ngư cũng phải mê muội vì sự thay đổi này.

Thân thể này quả thực là kiệt tác hoàn hảo nhất của ông trời, bất kỳ người con gái nào nhìn thấy thì cũng đều không thể cưỡng lại được.

Tiểu Ngư dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cơ ngực của Trần Mặc, cảm giác không mềm không cứng, hơn nữa còn rất thoải mái, vậy nên không khỏi sờ thêm mấy lần.

Trần Mặc nhìn thấy dáng vẻ si mê của Tiểu Ngư, vầng trán lập tức xuất hiện mấy vạch đen, nhưng hắn không nỡ đắc tội với cô, chỉ có thể để cô tuỳ ý xằng bậy.

Không thể không nói, cảm giác có thể khống chế cơ thể đúng là sảng khoái, hắn có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn mà không cần phải dựa vào sự hỗ trợ của chiến giáp, dù sao thì cảm giác bị trí năng khống chế cơ thể cũng không thoải mái chút nào.

“Ngươi đã thu hoạch siêu năng lực gì thế?” Tiểu Ngư hỏi.

“Ta vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng.” Trần Mặc bất đắc dĩ.

Mặc dù đã có thể khống chế cơ thể, nhưng hắn vẫn chưa điều tra rõ ràng siêu năng lực của cơ thể này.

“Ta chỉ cảm thấy chính mình không gì là không làm được, thế nhưng lại không nghĩ ra làm sao để sử dụng những siêu năng lực này.” Trần Mặc suy nghĩ rồi bổ sung thêm.

“Ngoại trừ khả năng khống chế cơ thể, ngươi còn có thêm thu hoạch đặc biệt gì không?”

“Có chứ, ta học được cách suy nghĩ bằng mông.”

“Nghiêm túc đi.” Tiểu Ngư véo eo Trần Mặc rồi lườm hắn một cái.

Trần Mặc tỏ ra vẻ vô tội.

Hắn nói thật mà.

Sau khi ý thức trải rộng toàn bộ cơ thể, toàn bộ nhận thức của hắn về thế giới đã hoàn toàn sụp đổ trong tư duy của chính hắn.

Tiểu Ngư bảo Trần Mặc mặc quần áo tử tế, rồi lấy thiết bị liên lạc lượng tử ra để gọi cho Mặc Nữ.

Trước đó, Mặc Nữ đã hỗ trợ Trần Mặc kiểm tra thí nghiệm khai phá sinh mệnh lượng tử, cho nên đến giờ cô ấy vẫn chưa thể khống chế cơ thể.

“Anh Mặc, chị Tiểu Ngư.”

Mặc Nữ nhìn thấy Trần Mặc và Tiểu Ngư, bèn nở một nụ cười vui mừng, Triệu Mẫn cũng đang ở bên cạnh cô ấy.

“Chúng ta đã nhìn thấy những gì đã xảy ra với anh Mặc ở rừng bia Thiên Tinh rồi.”

“Thông tin lan truyền nhanh thật đấy! Ông xã hiện giờ đã có thể khống chế cơ thể, ta sẽ để hắn bàn luận vấn đề khống chế cơ thể với Mặc Nữ nhé.” Tiểu Ngư nhìn về phía Trần Mặc rồi chuyển đề tài cho hắn.

“Mặc Nữ, việc khống chế cơ thể cũng không khó. Bây giờ, cơ thể của chúng ta không có các cơ quan nội tạng như sinh mệnh truyền thống. Nói một cách nghiêm khắc, thì ý thức của chúng ta có thể trải rộng ra mỗi một góc trong cơ thể, mà bộ não chỉ là vật chứa của ý thức.”

Trần Mặc nói kinh nghiệm của mình cho Mặc Nữ.

Đây là những gì mà hắn nghĩ ra sau khi lời nói của cô bé đó làm hắn bừng tỉnh ở rừng bia Thiên Tinh.

“Trong cơ thể của chúng ta, ý thức có thể không còn bị giới hạn trong não bộ.”

Nghe thấy lời này, đôi mắt của Mặc Nữ ở trái đất xa xôi sáng bừng lên. Cô ấy sinh ra từ ý thức lượng tử, vậy nên sở hữu chỉ số thông minh cao đến đáng sợ. Trần Mặc nói rõ tình hình trong đó, tất cả suy nghĩ của cô ấy đều tập trung lại một cách tự nhiên.

“Để ta thử xem.” Mặc Nữ nói.

Bình Luận (0)
Comment