Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 1721: Rơi Vào Bế Tắc

Chương 1721: Rơi vào bế tắc Chương 1721: Rơi vào bế tắc

“Bất cứ thứ gì đều có có giá của nó, các nền văn minh đều đã có đột phá với các mức độ khác nhau trong nghiên cứu kỹ thuật khai phá siêu năng lực, thành công cũng sẽ chỉ là chuyện sớm muộn. Vì sao người anh em Trần Mặc lại không sử dụng công nghệ này để tối đa hóa lợi ích của chính mình? Người anh em Trần Mặc hẳn là một người thông minh kia mà?” Đồng Thanh nói.

“Tối đa hóa lợi ích ư? Các ngươi có công nghệ gì sánh bằng với kỹ thuật khai phá siêu năng lực trong tay ta chứ?”

Sau khi Trần Mặc thừa nhận mình hiện đang nắm giữ kỹ thuật khai phá siêu năng lực, hội trường bữa tiệc trở nên náo động hơn bao giờ hết.

Kỹ thuật khai phá siêu năng lực lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn ở trong trường hợp này. Tiếp theo đó, Trần Mặc chắc chắn sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý một lần nữa.

“Thú vị đấy.” Võ Đế nhấp một ngụm rượu rồi nói với ngữ điệu tràn đầy hứng thú.

“Các ngươi nói xem, liệu bảy nền văn minh lớn lần này có tiếp tục đánh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán, sau đó phục dựng tình cảnh chiến tranh như ở thiên hà Thạch Cam ngay tại Thiên Tinh Bi Địa hay không?” Uý Đế không chút quan tâm nói.

“Thiên Tinh Bi Địa quá rộng lớn, không thể bị phong toả giống như thiên hà Thạch Cam. Nếu như hành tinh thủ phủ, hoặc khu vực bên ngoài phát sinh bất kỳ động tĩnh gì, thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Đến lúc đó, người nên đi thì đã đi từ lâu rồi.” Vũ Đế lắc đầu với một biểu hiện thoải mái.

“Chỉ sợ Trần Mặc lần này khó thoát..” Võ Đế tựa hồ muốn xem kịch hay.

Giở thủ đoạn với Trần Mặc? Sau khi biết được rằng kỹ thuật khai phá siêu năng lực hiện đang trong tay hắn ta, bọn họ đều có ý tưởng này trong đầu, nhưng đồng thời cũng biết mình không có cách nào ra tay được. Bảy nền văn minh cấp thần đều đang xếp hàng, bọn họ thèm khát đến đâu thì cũng không làm gì được.

Mấy chuyện “hoài bích kỳ tội” không chỉ xảy ra ở Trái Đất, mà còn cực kỳ thông dụng trong vũ trụ. Bản tính tham lam trong mỗi sinh mệnh đã khiến tình huống này trở thành điều tất yếu từ lâu rồi.

(*) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội.

“Thịnh hội Thiên Tinh lần này càng ngày càng thú vị rồi đây.”

Những đại lão trên những bàn tròn khác đều trông như đang xem một vở kịch hay.

Bọn họ hiện tại chưa để lộ tham lam của mình, cũng là bởi vì thời cơ không cho phép. Nếu như có thể tiếp xúc với Trần Mặc, thì bọn họ tin rằng không một sinh mệnh nào có thể áp chế sự tham lam trong lòng.

Kỹ thuật gì có thể dùng để trao đổi kỹ thuật khai phá siêu năng lực đây?

Trên bàn tròn số một, mọi người đều bắt đầu híp mắt suy nghĩ. Nếu như muốn đánh động đến Trần Mặc, khiến cho hắn ngoan ngoãn giao ra kỹ thuật, thì bọn họ bắt buộc phải có một thứ tương xứng để tiến hành trao đổi, nếu không thì phải tìm cách cướp đoạt giống như ở thiên hà Thạch Cam vậy.

Tuy nhiên, bọn họ không có cách nào cầm cố không gian Thiên Tinh Bi Địa giống như thiên hà Thạch Cam, và một khi Trần Mặc phát hiện ra có chuyện không đúng, hắn sẽ không chút do dự mà lập tức rời đi.

Ngay cả khi bọn họ tìm tới siêu cụm thiên hà Song Ngư - Kình Ngư để tấn công hắn, thì hắn vẫn có thể tiếp tục chạy trốn.

“Người anh em Trần Mặc, ngươi muốn điều kiện gì thì cứ nói đi! Nền văn minh nào đáp ứng được, thì ngươi cứ thoải mái bán cho nền văn minh đó. Nếu không, ngươi cũng có thể bán kỹ thuật này cho tất cả nền văn minh chúng ta, nhận được lợi ích lớn nhất.” Lôi Đình mở miệng nói.

“Nếu như Trần Mặc tiên sinh bán kỹ thuật khai phá siêu năng lực cho nền văn minh Ám Sâm Lâm chúng ta, ta có thể ra mặt xoá bỏ tất cả ân oán giữa nền văn minh Ám Sâm Lâm và Trần Mặc tiên sinh ở thiên hà Thạch Cam.” Địch Nam Mễ La vốn im lặng một hồi lâu, bây giờ lại đột nhiên lên tiếng với ngữ định có hơi vẩn đục của Thú tộc.

“Người anh em Trần Mặc, ngươi vẫn còn nhớ nền văn minh Ma Diễm ở thiên hà Thạch Cam chứ?” Lời nói của Hồ Băng Tâm có ẩn ý, cô cười tủm tỉm và nói.

“Điều kiện của ta vẫn thế.” Tử Vận cũng lạnh lùng nói.

Thuỷ Linh và Đồ Văn không nói gì, bọn họ biết rằng nếu như Trần Mặc muốn bán cho những nền văn minh khác, thì bọn họ chỉ cần đưa ra điều kiện tương tự, hắn ta chắc chắn sẽ không từ chối, vậy nên việc tạo áp lực cho Trần Mặc vào lúc này là hành động không sáng suốt. Không những thế, lão tiên tri trong nền văn minh Vô Tẫn Hải cũng đã từng dặn dò bọn họ phải giao hảo với Trần Mặc.

Lúc này, công chúa Long Ngư đã cứng đờ cả người, đi cũng không được, ở cũng không xong. Bây giờ, cô ấy mới biết rằng chiếc bàn này chính là trung tâm cơn bão.

“Các ngươi có phải muốn ta tổ chức một hội đấu giá, ai trả giá cao nhất thì nhận được kỹ thuật không?” Trần Mặc cười nói.

Mọi người đều có thể nghe được sự trào phúng trong lời nói của hắn. Năm đó, ngay sau hội đấu giá định mệnh, nền văn minh Ma Diễm đã bị rơi vào tầm ngắm của mấy nền văn minh này, cuối cùng rơi vào kết cục diệt tộc.

“Theo ta được biết, mấy nền văn minh các ngươi có lẽ đã lấy được kỹ thuật của nền văn minh Ma Diễm ở thiên hà Thạch Cam rồi đúng không?” Trần Mặc khôi phục sự bình tĩnh trên khuôn mặt, hắn cười nhạt rồi nói ta: “Kỹ thuật trên tay ta, chính ta dùng thoải mái hơn, không thích bán cho người khác.”

Hắn vừa nói xong, bầu không khí trên bàn tròn số một lập tức trở nên tĩnh lặng, rơi vào bế tắc.

Bình Luận (0)
Comment