“Trần Mặc tiên sinh, ngươi không cần nghe Đồng Thanh, ta kiến nghị ngươi nên đi tìm thuộc hạ mạnh nhất của mình cho tiết mục này, nếu không thì ngươi có thể sẽ gặp nguy hiểm đó! Bản thân ta cũng không chắc là mình có thể chiến thắng một vài chiến giáp danh sư kia đâu.” Thuỷ Linh nhìn thoáng qua Đồng Thanh rồi bình tĩnh nói.
Sau đó, Thuỷ Linh điều khiển chiến giáp màu xanh nước biển bao trùm khắp toàn thân rồi nhảy lên như một tinh linh nước, vẽ ra một đường cong màu xanh hoàn mỹ trên không trung rồi đứng vững trên sân khấu. Cô ta ngẩng đầu nhìn hội trường thịnh hội Thiên Tinh xung quanh, bộc lộ dáng vẻ kiêu ngạo của một sinh mệnh cấp thần.
“Tiếc là ta không am hiểu chiến giáp, nếu không thì ta cũng lên sân khấu.” Hồ Băng Tâm mỉm cười với Trần Mặc, rồi quay đầu nhìn về phía Sư Minh ở bên cạnh: “Chú Sư, ngươi đi thay ta đi.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Sư Minh cũng khởi động chiến giáp trên người, nhảy lên khán đài trung tâm theo đường vòng cung giống như Thuỷ Linh. Sau khi dừng trên sân khấu, ông ta liền để lộ khuôn mặt vô cùng thoải mái trước các khán giả.
Người đại diện của sáu nền văn minh cấp thần đã lên sân khấu, mà Địch Nam Mễ La – đại diện của nền văn minh cấp thần còn lại là Ám Sâm Lâm đã rời đi để giải quyết chính biến, đồng thời cũng bị thay thế vị trí trong thịnh hội lần này, vậy nên vô số sinh mệnh đều đổ dồn sự chú ý tới Trần Mặc.
“Chồng, ngươi hãy cẩn thận một chút.” Tiểu Ngư nhận ra Trần Mặc muốn đích thân lên sân khấu, bèn mở miệng nhắc nhở một câu.
“Ta biết rồi.”
Trần Mặc điều khiển chiến giáp bao trùm khắp khuôn mặt, sau đó nhảy bật lên một cái.
Bùm!
Hắn dừng trên sân khấu, chống đầu gối xuống đất rồi chậm rãi đứng lên, sau đó tháo mở mũ giáp và nhìn quanh hội trường.
Hơn một nghìn vạn sinh mệnh trong hội trường và vô số sinh mệnh trên mạng lưới ba chiều đều tập trung nhìn lên sân khấu. Bởi vì là sinh mệnh duy nhất không thuộc về bất kỳ nền văn minh cấp thần nào, nên Trần Mặc đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
…
“Hắn cư nhiên đích thân lên sân khấu.”
Tại khu vực khách quý đặc cấp, Đồ Vân để lộ một tia ngạc nhiên trong ánh mắt.
Ông ta vốn cho rằng Trần Mặc sẽ để Jingger ra mặt, chí ít thì ông ta có thể cảm nhận rằng Jingger có khuôn mặt lạnh lùng đó nhất định rất lợi hại.
Nhưng Trần Mặc lại đích thân lên sân khấu, hành động này đúng là có hơi không lý trí.
Dưới cái nhìn của ông ta, Trần Mặc chắc chắn sẽ bị người khác gây chuyện trong phân đoạn này.
Một khi Trần Mặc bị chiến giáp danh sư trên sân khấu đánh bại, hắn sẽ phải đối mặt với sự cười nhạo và châm chọc của toàn bộ sinh mệnh trong vũ trụ. Đến lúc đó, nếu như hắn tâm chí không kiên định, thì có lẽ sẽ hoàn toàn bị huỷ diệt.
…
Trên khán đài trung tâm, Hồ Băng Tâm nhìn Trần Mặc với đôi mắt đẹp ngập tràn kinh ngạc.
Sau khi tiếp xúc, bà ta biết Trần Mặc không ngu ngốc, hiển nhiên không thể không phát hiện ra bẫy rập mà Đồng Thanh đã bố trí cho mình được. Tuy nhiên, hắn vẫn không chút do dự mà đích thân tiến lên sân khấu, điều này khiến bà ta cực kỳ ngạc nhiên.
Lời giải thích duy nhất chính là Trần Mặc tự tin rằng mình có thể chiến thắng trước những chiến giáp danh sư đó.
Bà ta đã từng rất nhiều lần quan sát Trần Mặc, cũng không hề có cảm giác hắn rất mạnh mẽ. Nhưng từ khi nhìn thấy người đàn ông này dám nói chuyện trực tiếp với Đồng Thanh, bà ta đã bắt đầu xem trọng hắn.
…
Thấy Trần Mặc đi lên, Đồng Thanh không khỏi liếc nhìn Trần Mặc với ánh mắt sâu xa. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn lập tức khôi phục vẻ mặt thản nhiên.
Trần Mặc đích thân lên sân khấu mà không chút do dự, điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Hắn ta có trực giác rằng Trần Mặc là một đối thủ cực kỳ khủng bố, không hề thua kém hơn Đan.
Hắn ta đã có loại trực giác này kể từ khi hai bên gặp mặt nhau ở thiên hà Thạch Cam, vậy nên vẫn luôn liên tục yêu cầu bộ phận tình báo tìm kiếm thông tin về Trần Mặc để theo dõi sự phát triển của đối phương, chỉ là vẫn luôn không tìm thấy mà thôi.
Sau khi gặp lại ở Mộ Thị Thiên Tinh, hắn ta đã có cảm giác như gặp đối thủ, vậy nên hắn ta mới chú ý tới Trần Mặc như vậy.
…
Sinh mệnh đều cảm thấy khá là ngạc nhiên khi thấy Trần Mặc đích thân lên sân khấu.
“Vì sao sinh mệnh này có thể đứng chung một chỗ với sáu nền văn minh lớn chứ? Thế lực sau lưng hắn mạnh lắm à?” Trên khán phòng, một sinh mệnh hỏi.
“Hắn may mắn phát sinh tiến hoá hai lần liên tiếp trong rừng bia Thiên Tinh mà thôi.”
Sinh mệnh bên cạnh nói với ngữ điệu khinh thường: “Hắn căn bản không có tư cách đứng trên đó, ta còn có tư cách hơn hắn.”
“Không phải hộ vệ của hắn đã đánh bại một chiến giáp danh sư à?”
“Đó là hộ vệ của hắn chứ đâu phải hắn, hơn nữa, Vạn An hẳn là có gì đó mờ ám.”
“Hắn hình như còn là tội phạm bị truy nã của nền văn minh Tử Vi, còn đắc tội với nền văn minh Ám Sâm Lâm và nền văn minh Lôi Thần nữa đó.”
“Đắc tội nhiều nền văn minh như vậy, mà còn có thể yên lành ngồi trên khán đài trung tâm à?”
Vô số sinh mệnh vừa vỗ tay vừa thảo luận về Trần Mặc trên sân khấu.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Trần Mặc căn bản không có tư cách ngồi trên vị trí của khán đài trung tâm, hắn lên sân khấu chính là tới tìm chết.
Nhưng phân đoạn đặc biệt của thịnh hội Thiên Tinh chưa từng xuất hiện tình huống tử vong.
Bởi vì chiến giáp sư đỉnh cấp của nền văn minh cấp thần sẽ không giết chết sinh mệnh luận bàn với mình, bọn họ tới để mời chào người tài. Nếu thực lực của sinh mệnh khiêu chiến mạnh hơn đại biểu của nền văn minh cấp thần cũng sẽ nể mặt, không làm đối phương thua quá thảm, càng đừng nói đến giết chết.
Nhưng bây giờ thì khác, Trần Mặc không có thế lực mạnh làm chỗ dựa phía sau.
Mà tiết mục đặc biệt của thịnh hội Thiên Tinh hình như cũng không có quy tắc không thể giết chết đối phương. Một khi Trần Mặc bị giết, bọn họ chỉ cần lấy lý do lỡ tay, mà Trần Mặc lại không có chỗ dựa vững chắc, căn bản không thể trả thù đối phương được.