“Thú vị lắm.”
Trong quán rượu, người đàn ông mặc áo choàng đen vừa chậm rãi nhấm nháp rượu trong ly, vừa ngắm nhìn Trần Mặc trên hình chiếu ba chiều với ánh mắt sáng quắc.
Lúc này, ba gã chiến giáp sư ở bên cạnh vừa tranh luận với hắn đều ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
Bọn họ từng là kẻ hung ác không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ lại chỉ biết run rẩy toàn thân, không dám cử động cũng không dám nói lời nào, càng không dám rời khỏi đây, sợ rằng sát thần bên cạnh sẽ trực tiếp bóp chết bọn họ.
Hình ảnh chiến đấu rất xuất sắc, nhưng bọn họ lại không có tâm trạng thưởng thức.
“Ta nói hắn thắng, đúng không?” Người đàn ông mặc áo choàng đen híp đôi mắt màu tím, nhìn ba chiến giáp sư bên cạnh.
“Đúng, ngươi nói đúng.” Ba chiến giáp sư gật đầu như chim gõ kiến.
“Nếu ta thắng, thì có phần thưởng gì không?”
“Ngươi nói đi, ngươi muốn thứ gì thì chúng ta đều cho ngươi.” Ba chiến giáp sư đều bày ra vẻ mặt đưa đám, không dám có bất cứ suy nghĩ phản kháng nào.
“Muốn mạng cũng cho sao?”
Ba chiến giáp sư suýt nữa thì bật khóc, bọn họ đứng im không dám nhúc nhích, không dám trả lời.
“Vậy các ngươi mời ta bữa rượu này thế nào?”
“Được được được…” Ba người sợ nói chậm bèn liều mạng gật đầu.
Người đàn ông mặc áo choàng đen cười khẽ một tiếng rồi uống cạn sạch rượu trong ly.
“Nhớ tính tiền.”
Cho đến khi người đàn ông mặc áo choàng đen biến mất trong quán rượu, ba gã chiến giáp sư mới ngồi phịch xuống ghế. Bọn họ không hề quan tâm đến những âm thanh bàn tán kịch liệt về trận chiến trong lễ khai mạc, mà vẫn đang đắm chìm trong sợ hãi mà sinh mệnh đó mang đến.
“Nguy hiểm thật, không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây.”
“Chỉ nhìn thoáng qua đôi mắt đó thôi, ta đã cảm thấy tất cả huyết dịch trong cơ thể đều đóng băng rồi.” Chiến giáp sư bên cạnh nhớ lại cảm giác vừa rồi, liền run rẩy toàn thân.
“Đừng nói chuyện hắn đã xuất hiện ra ngoài, nếu không chúng ta sẽ gặp chuyện đó.”
Chiến giáp sư thứ ba có cảm giác như sống sót sau tai nạn, vừa rồi bị sinh mệnh đó nhìn một cái, hắn cảm thấy như mình vừa tiến vào nửa bước vào quỷ môn quan vậy.
Ngày xưa chỉ là truyền thuyết, không ngờ hắn lại thật sự khủng bố như vậy.
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy trong quán rượu vang lên một tiếng hô.
Xoẹt!
Thanh âm lưỡi dao sắc bén đâm thủng tờ giấy vang lên, Trần Mặc dùng trường thương trong tay đâm thủng cơ thể Galahad, cứ thế dừng giữa không trung.
Ánh sáng của chiến giáp vụt tắt.
Trần Mặc thu hồi trường thương, đứng trên không trung nhìn Galahad rơi xuống bên dưới, sau đó lại chuyển dời tầm mắt về phía Đồng Thanh. Hai người va chạm ánh mắt với nhau từ đằng xa.
…
Phía trước là một tinh cầu khổng lồ với những dòng chữ rõ ràng được khắc trên bề mặt của nó.
Rừng bia Thiên Tinh.
Một chiếc phi thuyền chậm rãi tiến vào phạm vi của rừng bia Thiên Tinh.
Trong phi thuyền, một sinh mệnh có màu đỏ xám, đầu thú thân người, đôi mắt màu xám trắng, tràn đầy cơ bắp và đặc biệt dễ thấy.
“Đã xác nhận thân phận, phi thuyền an toàn, có thể tiến vào.”
Tín hiệu hồi đáp từ cơ quan quản lý không gian vũ trụ địa phận rừng bia Thiên Tinh vang lên, phi thuyền kích hoạt động cơ và biến mất trong vũ trụ.
Khi phi thuyền xuất hiện trở lại, thì đã ở bên ngoài thiên hà Mộ Thị Thiên Tinh. Tiếp đó, nó lại trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra của chính quyền thiên hà Mộ Thị Thiên Tinh, sau đó lập tức biến mất rồi xuất hiện trên không trung Mộ Thị Thiên Tinh.
Sinh mệnh màu đỏ xám mặc chiến giáp dẫn đầu rời khỏi phi thuyền, bay về phía Mộ Thị Thiên Tinh.
“Đại nhân, Minh Yến đại nhân đã tới rồi.” Một tên thuộc hạ nói bên tai Minh Thất Vũ.
Lúc này, nét mặt của Minh Thất Vũ đã trở nên cực kỳ khó chịu.
Hắn ta là sinh mệnh duy nhất thua cuộc trong phân đoạn đặc biệt của lễ khai mạc, hiện giờ đã trở thành trò cười của toàn bộ vũ trụ, cũng là nỗi nhục nhã của nền văn minh Minh Thể, đây là điều mà hắn ta không thể chịu đựng được.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, hắn ta vẫn phải tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình.
Là sinh mệnh của nền văn minh Minh Thể, thế nên hắn ta không hề cảm thấy lạ lẫm với Minh Yến.
Để bắt lấy Trần Mặc, tộc trưởng lại cử Minh Yến cùng với nhóm cao thủ cấp tinh anh tới đây. Điều này có thể thấy được tộc trưởng coi trọng Trần Mặc cỡ nào.
Cánh cửa mở ra, sinh mệnh màu đỏ xám dẫn theo hai mươi chiến giáp sư cất bước đi vào.
“Thất Vũ đại nhân.” Minh Yến nói to rồi hành lễ với Minh Thất Vũ.
“Ừm, đi một quãng đường xa xôi, vất vả rồi.” Minh Thất Vũ khẽ gật đầu.
“Mục tiêu nhiệm vụ ở đâu, bây giờ lập tức tới đó.” Minh Yến lên tiếng.
“Đừng nóng nảy, lên kế hoạch trước đã.” Minh Thất Vũ hiểu rõ tính cách của Minh Yến. Người này tính tình nóng nảy, có dũng nhưng không có mưu, đây là nhược điểm trí mạng của hắn ta. Vì lẽ đó, cho dù hắn ta rất mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là mạnh mẽ về phương diện thực lực cá nhân mà thôi, căn bản không thể bước vào hàng ngũ cao tầng hạch tâm của nền văn minh được.
“Đối phó với một thằng nhóc vô danh, chúng ta cần gì phải lên kế hoạch?” Minh Yến nói với vẻ khinh thường.
“Trần Mặc cũng không yếu, hơn nữa còn có cao thủ bên cạnh. Nếu như hắn phát hiện kế hoạch của chúng ta rồi trốn thoát, khiến cho nhiệm vụ thất bại, ngươi ăn nói với tộc trưởng thế nào đây?” Giọng điệu của Minh Thất Vũ rất nghiêm túc.
Minh Yến vốn bốc đồng, khó có thể quản lý cảm xúc, thế nên Minh Thất Vũ không thể không lấy uy danh của tộc trưởng để kiềm chế hắn.
“Tuỳ ngươi.” Trong mắt Minh Yến hiện lên vẻ khinh thường.