Trần Mặc vẫn luôn cảm thấy tò mò về sự xuất hiện của Tử Đế.
Theo những gì mà hắn ta nghe được, nhân vật tàn nhẫn này vô cùng thần bí. Kể từ khi giết chết vô số thiên tài ưu tú của nền văn minh Tử Vi, đối phương đã thoát khỏi nơi đó rồi bặt vô âm tín.
Tuy nhiên, những truyền thuyết về đối phương chưa bao giờ gián đoạn.
Thế giới bên ngoài đồn đại rằng: sau khi Đan qua đời, Tử Đế chính là sinh mệnh duy nhất có thể tranh giành vị trí cường giả đứng đầu vũ trụ với Đồng Thanh.
Thế giới bên ngoài còn nói, vị sát thần này rất tàn nhẫn.
Trước đó, Trần Mặc chưa từng gặp qua đối phương, nhưng sau khi bị đối phương kéo ra từ trong hư vô, thì hắn cũng không dám coi thường vị đại thần này nữa.
Tử Đế là một sinh mệnh Tử Vi trung niên bình thường không có gì nổi bật, ngoại trừ ký hiệu hoa tử vi đã bị phá huỷ bởi một vết sẹo hình chữ X ở trên trán. Ngoài ra, hắn ta còn có một hình xăm cổ xưa màu máu trên má phải, cùng với làn da lưu chuyển hào quang màu tím thuần tuý nhất.
Bên cạnh đó, Tử Đế còn sở hữu đôi mắt trông giống như hai viên đá quý màu tím vừa sâu thẳm vừa sáng ngời, thần bí một cách lạ thường. Đôi mắt này làm người ta cảm thấy ấn tượng sâu sắc, nhưng đồng thời cũng nhìn không thấu. Trần Mặc đã nhìn thấy đôi mắt tương tự trên một sinh mệnh, chính là Tử Vận – sứ giả của nền văn minh Tử Vi.
Khuôn mặt góc cạnh của Tử Đế không có bất cứ cảm xúc gì, lạnh nhạt và bí ẩn.
Hai người đánh giá lẫn nhau, Trần Mặc lên tiếng trước: “Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Ta muốn tặng cho ngươi một món quà.” Tử Đế phất tay, ném cho Trần Mặc một cái thẻ nhớ to bằng ngón cái.
“Đây là gì vậy?”
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Trần Mặc, hắn từng nghĩ đối phương muốn hợp tác, hoặc là kêu gọi giúp đỡ, không ngờ lại là tới tặng quà cho hắn.
Khoé miệng Tử Đế lộ ra một nụ cười tà ác: “Kinh nghiệm tâm đắc của ta khi khai phá và khống chế siêu năng lực trong cơ thể, thứ này hẳn là có tác dụng với ngươi.”
“Lý do là gì?” Trần Mặc bắt lấy thẻ nhớ rồi hỏi.
Hắn hiển nhiên biết rõ tấm thẻ nhớ này quý giá đến cỡ nào! Nếu như thứ này được bán ra bên ngoài, thì có thể đổi lấy một chòm sao cũng không thành vấn đề.
“Ngươi rất đặc biệt! Mà tiểu cô nương bên cạnh ngươi cũng như vậy, hai người các ngươi đều là những sinh mệnh rất đặc biệt.”
Tử Đế nhìn về phía Mặc Nữ bên cạnh Trần Mặc: “Các ngươi giống như một kho báu chưa được khai mở! Nếu như các ngươi có thể học cách khống chế nó, thì hiển nhiên sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của tạo hoá.”
Tử Đế đánh giá Trần Mặc.
Trần Mặc co rụt đồng tử.
Tử Đế có thể nhìn ra điểm khác biệt giữa cơ thể của hắn và Mặc Nữ so với những người khác ư?
“Điều kiện là gì?” Trần Mặc tự nhiên cất thẻ nhớ đi.
“Nếu có thể, thì sau này ngươi hãy tặng cho ta một bông hoa tử vi! Nhưng ngươi làm được hay không đều không sao cả, ta không có ý muốn bắt buộc.” Tử Đế nhếch môi, để lộ nụ cười vừa kiêu ngạo vừa phóng túng, sau đó đóng lại mũ giáp rồi xoay người rời đi.
…
“Bộ trưởng, hình như sinh mệnh vừa rời đi là…” Một viên cảnh sát Cơ quan An ninh Hành tinh nhìn theo bóng lưng của Tử Đế với vẻ mặt khiếp sợ, hắn ta tựa hồ đã nhớ tới một sinh mệnh đặc biệt.
“Bỏ từ “hình như” đi, đó chính là Tử Đế.”
Cái Lạc ném một cái nhìn đầy sâu xa về phía Trần Mặc, người vừa nói chuyện với Tử Đế.
Tử Đế thần thần bí bí lại đột nhiên xuất hiện ở Mộ Thị Thiên Tinh, hơn nữa còn đưa một món đồ đặc biệt cho Trần Mặc sao? Tin tức này quá đặc sắc.
Một cảnh sát nuốt nước bọt, hiển nhiên đã bị làm cho sợ hãi vì cái tên Tử Đế này: “Hắn có quan hệ gì với Tử Đế thế?”
“Ta cũng không biết.”
Cái Lạc tỏ ra rất nghiêm trọng, hắn ta chỉ hy vọng vị sát thần này không gây ra chuyện lớn gì ở Mộ Thị Thiên Tinh, nếu không thì mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối.
“Đối với trận chiến này, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Một cảnh sát khác mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Nhóm chiến giáp sư của nền văn minh Minh Thể đã càng ngày càng hao hụt, Trần Mặc không cho Minh Thất Vũ bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
Rất nhanh sau đó, trận chiến đã kết thúc.
Cả cơ thể và chiến giáp của Minh Thất Vũ bị đâm thủng, hắn không còn sức chống cự, cứ thế mà bị Thần Vệ bắt lấy rồi kéo ra trong chiến giáp ra, sau đó bị giết chết rồi tuỳ ý vứt đi như cọng rác. Tất cả chiến giáp sư còn lại của nền văn minh Minh Thể đều rơi vào kết cục tương tự.
Bên kia, Minh Yến trở nên cứng đờ trước mặt Jingger, khuôn mặt dưới chiến giáp loé lên một tia khó có thể tin được. Bởi lẽ, lồng ngực của hắn ta đã bị đâm thủng bởi một bàn tay sắc bén, trái tim của hắn ta cũng nằm trọn vẹn trong bàn tay đó. Sau đó, bộ não của hắn ta cũng bị đâm thủng, ý thức của hắn ta rơi vào trong bóng tối.
Minh Yến chưa từng nghĩ rằng một cường giả sở hữu thực lực mạnh mẽ như chính mình lại có ngày bại trận trước một tên chiến giáp sư vô danh tiểu tốt.
“Nơi dừng chân của nền văn minh Minh Thể trên Mộ Thị Thiên Tinh ở đâu?” Trần Mặc liếc nhìn chiến trường tĩnh mịch rồi nhìn về phía Cái Lạc.
Hắn vừa nói xong, Cái Lạc cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Thật sự quá tàn nhẫn, định đuổi tận giết tuyệt ư?
“Trần Mặc tiên sinh, hãy nể mặt ta mà kết thúc chuyện này ở đây được không?” Cái Lạc cắn răng.
Nếu như Trần Mặc thật sự không đồng ý thì hắn ta cũng không thể làm được gì.
Từ khi Trần Mặc mang đạn phản vật chất vào trong Mộ Thị Thiên Tinh, hắn ta đã không còn lựa chọn nữa rồi.
“Tiếp theo, ta bảo đảm bọn họ sẽ không đánh lén ngươi, trả thù ngươi trong Mộ Thị Thiên Tinh. Thù oán giữa ngươi và nền văn minh Minh Thể đâu kém mấy người nhỏ nhoi đó.”
“Nể mặt ngươi.” Trần Mặc nhìn chiến trường tĩnh lặng rồi xoay người bay đi.