Mặc Nữ nhìn chằm chằm vào Lôi Đình đang đến gần chính mình. Trong ánh mắt của cô, động tác của hắn ta cũng không tính là nhanh.
Vì lẽ đó, Mặc Nữ không hề bị dao động, đồng thời không biết từ lúc nào đã có thêm một con dao găm tinh xảo lấp lóe ánh sáng lam nhạt ở trong tay.
Mặc dù cô không quá thành thạo kỹ năng chiến đấu, nhưng lại sở hữu một cơ thể cực kỳ đặc biệt, vậy nên không sợ bất kỳ đòn tấn công nào của Lôi Đình, thậm chí còn có thể đả thương Lôi Đình.
Lôi Đình bị bao trùm trong cảm giác nguy cơ, không còn cảm thấy vui mừng vì sắp đánh lén thành công. Hắn bất chợt nhận ra người phụ nữ trước mắt tuyệt đối không đơn giản, cô ta trông có vẻ muốn đối đầu trực diện, thậm chí muốn đồng quy vu tận với hắn?
Hiện tại, Lôi Đình nghi ngờ liệu chính mình đã rơi vào âm mưu của Trần Mặc và Mặc Nữ rồi chăng, nhưng không sao, hắn ta không nghĩ rằng chính mình đang bị tập kích, cũng không cho rằng đối phương có thể làm gì hơn.
Trường kiếm mang theo sấm sét vang dội vung vẩy khắp nơi
Xoẹt! ! !
Không có gì ngoài ý muốn, Lôi Đình đã thành công chém trúng bả vai của Nữ, Tuy nhiên, ngay khi hấn ta định đưa tay ra để giật lấy cuốn sách, thì đột nhiên phát hiện tia ánh sáng lạnh lẽo đan nhắm thẳng chỉ vào cần cổ chính mình.
Quá tàn nhẫn.
Mặc Nữ không thu hồi bàn tay đang cầm cuốn sách, cũng không có ý ngăn cản Lôi Đình giật lấy cuốn sách, mà lại dùng nó làm mồi nhử tấn công vào cần cổ Lôi Đình.
Chết tiệt.
Lôi Đình thay đổi sắc mặt rõ rệt, hắn ta không ngờ rằng Mặc Nữ đã bị trúng một kiếm của hắn ta mà vẫn có thể hành động như cũ.
Thanh trường kiếm của hắn ta ẩn chứa ánh chớp với khả năng đâm xuyên lớp vỏ chiến giáp, khiến cho đối thủ trở nên tê liệt và không thể cử động được. Thế nhưng Mặc Nữ lại có thể mang theo một vết thương rất lớn trên vai mà bộc phát tốc độ nhanh như vậy công kích hắn.
Người phụ nữ này điên rồi!
Lôi Đình thầm mắng một tiếng, cũng không dám thò tay đoạt sách nữa. Hắn chỉ cần do dự một chút, thì con dao găm này nhất định sẽ xuyên qua lớp vỏ chiến giáp và cắt cổ hắn.
Xoẹt! Xoẹt!
Tiếng dao găm cắt qua kim loại vang vọng trong bầu khí quyển
Lôi Đình trong bộ chiến giáp trầy trụa lơ lửng giữa không trung, không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lôi Đình không khỏi nhíu mày.
Chiến giáp của Mặc Nữ đã được người máy nano sửa chữa, khôi phục lại như ban đầu, cô ấy cũng đứng cố định giữa bầu trời như không có chuyện gì xảy ra, từ đầu đến cuối đều không phát ra tiếng động.
Trong mắt Lôi Đình, Mặc Nữ càng ngày càng trở nên bí ẩn.
Căn cứ vào những manh mối trước đó, hầu hết mọi thế lực đều phán đoán Mặc Nữ chính là phụ tá bên cạnh Trần Mặc, có vẻ không quá cường đại về phương diện võ lực.
Cho đến khi nền văn minh Minh Thể tiến hành bao vây tập kích nhóm người Trần Mặc, bọn họ mới xác định rằng Mặc Nữ sở hữu siêu năng lực không gian đặc biệt là sự kiện ở rừng bia Thiên Tinh lần này lại càng khẳng định ý tưởng đó.
Nhưng bây giờ, Lôi Đình lại có chút hoang mang không biết sinh mệnh hình người nữ tính này là loại quái vật gì, thế nên hắn không thể không đối đãi với cô ta một cách thận trọng.
"Ta có thể cho ngươi nhiều quyền lợi hơn so với ở bên cạnh hắn! Ngươi không cần thiết phải liều mạng, chỉ cần đưa quyển sách cho ta, thì ta nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi." Lôi Đình cất tiếng nói trong kênh liên lạc cộng, mong muốn có thể thuyết phục dụ dỗ được Mặc Nữ.
Với chiến giáp không ngừng nhấp nháy ánh chớp, cùng thân thể căng chặt như một chiếc trống sấm sét, có thể nổ vang bất kỳ lúc nào, Lôi Đình ngạo nghễ đứng thẳng giữa bầu trời, giương cao thanh trường kiếm trong tay, phơi bày phong thái hiên ngang độc nhất vô nhị của nền văn minh Lôi Thần.
Hắn ta muốn thuyết phục Mặc Nữ để có thể lấy được cuốn sách mà không hao tốn quá công sức, nhưng nếu như không được, hắn vẫn có thể tuỳ thời sử dụng vũ lực để đạt được mục đích.
Mặc Nữ không nói lời nào, bình tĩnh nhìn hắn.
Mặc Nữ chỉ giao tiếp với những người xung quanh, ít khi nào mở miệng với những sinh mệnh khác, đặc biệt là vào thời điểm này.
“Thế nào?” Lôi Đình lại lên tiếng.
Tuy nhiên, hắn không nghe được câu trả lời của Mặc Nữ, ngược lại là một tiếng cười lạnh.
“Thân là quốc vương của nền văn minh Lôi Thần, ngươi nói lời như vậy vào thời điểm này, chẳng lẽ không sợ mất mặt sao?” Trần Mặc xuất hiện trước mặt Mặc Nữ, không chút khách khí mà chế nhạo đối phương.
Lôi Đình không để bụng đến lời nói chế giễu của Trần Mặc.
"Ta làm như vậy là vì lợi ích của các ngươi mà thôi! Theo như ta biết, ngoại trừ nền văn minh Hải Vô Tẫn, thì ngươi đã đắc tội tất cả nền văn minh cấp thần còn lại. Bản thân ta rất tôn trọng đạo lý thắng làm vua thua làm giặc, cho nên cũng thật sự muốn truy cứu sự cố ở thiên hà Thạch Cam. Tuy nhiên, ngươi bây giờ lại cố tình lại đắc tội nền văn minh Lôi Thần chúng ta! Ta thừa nhận ngươi có chút thực lực, nhưng nền văn minh cấp thần cũng không đơn giản như ngươi nghĩ."
"Ta không cần ngươi nhọc lòng."
Trần Mặc không hề bị lay động trước lời lẽ uy hiếp của Lôi Đình.
"Ngươi nên làm một kẻ anh hùng, biết trước biết sau để đạt được đại sự. Chúng ta hãy thực hiện giao dịch đi, ngươi hãy đưa quyển sách đó cho ta, ta có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngươi. Ta tin rằng các nền văn minh thần cấp khác cũng đã sớm có mặt, chỉ là chưa nhúng tay vào cuộc tranh đoạt này mà thôi. Nếu như ngươi muốn độc hưởng bí mật này, thì chỉ sợ không thể ra khỏi Mộ Thị Thiên Tinh."
Lôi Đình nhìn xung quanh sinh mệnh xung quanh, hắn ta không nói trong kênh liên lạc công cộng, mà gửi tin nhắn cho Trần Mặc.
"Chúng ta dựa vào bản lĩnh chính mình để có được cuốn sách này, cũng không có lý do gì để đưa nó cho ngươi. Hơn nữa, việc chúng ta có thể rời khỏi nơi này hay không, thì cũng không liên quan đến ngươi."
Lôi Đình lại đối diện với Trần Mặc, không có chút ý định nhượng bộ: "Ngươi nên biết rằng nggươi không thể an toàn rời khỏi rừng bia Thiên Tinh mà không có sự hỗ trợ của ta. Bên cạnh đó, xét về phương diện chiến đấu, ngươi không phải là đối thủ của ta, tại sao phải đánh đến mức một mất một còn đây?"
"Ngươi xác định ta không phải đối thủ của ngươi? Có thể là ngươi chết, nhưng ta sống đấy."