Vô vàn sinh mệnh bao quanh rừng bia Thiên Tinh đến mức nước chảy không lọt, sự xuất hiện của từng nhóm hộ vệ thuộc các nền văn minh cấp thần đã khiến cho nơi này trở nên yên lặng như tờ.
Bọn hắn đứng nghiêm trang giữa những sinh mệnh vây xem, nhìn chằm chằm vào Trần Mặc ở vị trí trung tâm.
Đội hộ vệ của nền văn minh Hắc Đồng trông có vẻ nổi bật nhất, kẻ nào kẻ nấy đều có khí chất lạnh lẽo quỷ dị và đáng sợ, đặc biệt là Đồng Thanh, sự tồn tại mạnh mẽ nhất và được quan tâm nhất trong vũ trụ. Bọn hắn không phát ra âm thanh, nhưng với khí thế mạnh mẽ, vẫn khiến các sinh mệnh vây xem lạnh sống lưng và vô thức tránh xa.
Trần Mặc không hề dao động với tình huống trước mắt, nhưng hắn vẫn liếc nhìn các đối thủ đứng ở xung quanh. Số lượng hộ vệ của năm nền văn minh cấp thần cũng ngang với số lượng Thần Vệ dưới trướng hắn ta, ít hơn 4.000.
Con số này có thể hiểu được, bởi vì mỗi thế lực đều bị hạn chế về số lượng hộ vệ có thể được mang đến thịnh hội Thiên Tinh.
Thấy tình hình như vậy, Triệu Mẫn cũng đi đến bên cạnh Trần Mặc: "Trần Mặc, chúng ta rõ ràng đang trở thành tấm bia của tất cả mọi người. Mà Mộ Thị Thiên Tinh giờ là lao tù, chiến bộ Thần Vệ không thể vào, chúng ta không thể ra. Tiểu Ngư vừa mới nói với ta bảo ngươi rằng nếu có điều gì không ổn, thì cứ giao cuốn sách cho những kẻ này."
Từ giọng nói của Triệu Mẫn, Trần Mặc có thể nghe ra tâm trạng lo lắng của cô ấy: "Được rồi, ta có chừng mực."
Hiện tại, vấn đề không chỉ đơn giản là cuốn sách này.
Năm nền văn minh cấp thần cùng nhau xuất hiện, đã gây chấn động đến tất cả sinh mệnh.
Lúc này, các hộ vệ Hắc Đồng tách ra hai bên, để lộ Đồng Thanh đang đứng ở chính giữa. Bên cạnh đó, đại diện của một số nền văn minh cấp thần khác cũng xuất hiện giữa vòng vây bảo hộ của các hộ vệ dưới trướng mình.
Cảnh tượng này khiến ai nấy đều rùng mình, thở dốc.
Trần Mặc vẫn bình tĩnh như trước, không có bất kỳ sợ hãi nào.
Đồng Thanh ngẩng đầu lên, va chạm ánh mắt với Trần Mặc. Ngay tức khắc, bầu không khí của rừng bia Thiên Tinh phảng phất như đình trệ, một cỗ áp lực đột ngột dâng trào.
"Giao ra bức di thư của Mộ Thị Thiên Tinh, ta sẽ đảm bảo cho sự an toàn của ngươi."
Giọng nói mang theo khí thế uy nghiêm vô thượng của Đồng Thanh lan truyền trên kênh liên lạc công cộng, dường như có thể tạo ra ma lực kỳ lạ chấn động lòng người.
Ngay cả một số cao thủ có mặt ở đây cũng không khỏi cảm thấy lẫm liệt.
Kênh liên lạc công cộng đã trở nên im lặng chết chóc, không một sinh mệnh nào lên tiếng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Mặc, những sinh mệnh vây xem ít nhiều đều có chút hả hê.
Những bí mật do Mộ Thị Thiên Tinh để lại rõ ràng không thể bị độc chiếm bởi một sinh mệnh duy nhất, cuốn sách nằm trong tay Trần Mặc quả thực đã khơi dậy lòng ghen tị của vô số sinh mệnh.
Hiện giờ, Trần Mặc đang bị năm nền văn minh cấp thần bao vây, cho dù hắn đang hừng hực khí thế sau khi đánh bại Lôi Đình, nhưng cũng không thể quấy rầy cục diện lúc này.
“Nếu ta không giao thì sao?” Trần Mặc đáp lời với ngữ điệu rất bình tĩnh, giống như đang nói cái gì đó không đáng kể.
Những lời này vừa nói ra, tất cả những sinh mệnh vây xem đều sửng sốt, không thể tin được.
Điều này có nghĩa là gì? Trần Mặc không muốn giao di thư của Mộ Thị Thiên Tinh?
Hắn ta dám đối đầu với năm nền văn minh cấp thần sao?
To gan đến thế à?
Ngay cả sinh mệnh của năm nền văn minh cấp thần cũng bị giật mình trước câu trả lời của Trần Mặc, sau đó liền trở nên bừng bừng tức giận. Đặc biệt là các sinh mệnh đến từng nền văn minh Hắc Đồng, kẻ nào kẻ nấy đều nhìn Trần Mặc với ánh mắt sát khí.
Ngay cả nền văn minh cấp thần cũng không thèm để ý?
Đồng Thanh còn chưa kịp nói gì, Tử Mục của nền văn minh Tử Vi đứng ra, khinh thường nói: "Ngươi cho rằng mình đặc biệt lắm sao? Như nghị trưởng Đồng Thanh đã nói, ngươi mau mau thức thời mà ngoan ngoãn giao ra di thư của Mộ Thị Thiên Tinh đi."
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, đám người Trần Mặc lập tức nhướng mày.
Trần Mặc còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Mẫn đã tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh hắn: “Từ khi nào mà sinh mệnh của nền văn minh Tử Vi trở thành chó săn của nền văn minh Hắc Đồng?”
Khi Triệu Mẫn dứt lời, những sinh mệnh vây xem đều bị chấn động.
Sinh mệnh hình người ở bên cạnh Trần Mặc này quá sức tàn nhẫn, có thể khiến cho đại diện của nền văn minh Tử Vi bị mất mặt trước toàn bộ vũ trụ chỉ với một câu nói.
Thuỷ Linh và những người khác cũng cực kỳ thích thú với cục diện này.
Lúc này, Tử Vận liếc mắt với Triệu Mẫn, sau đó quay đầu và nhìn chằm chằm Tử Mục với ánh mắt lạnh lùng, ý tứ không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Tử Mục cực kỳ khó coi, trong mắt tràn đầy sát ý, ủ rũ rút lui về phía sau, không còn dám xen vào nữa.