Khi cột nham thạch bay về phía Trần Mặc, hắn liền giơ tay lên nắm lấy nó, phảng phất như muốn xé rách miếng tơ lụa dày rộng, khó khăn lắm mới dùng được lực.
Bỗng nhiên, một cơn cuồng phong quét qua rừng bia Thiên Tinh, bầu khí quyển tập trung xung quanh Trần Mặc, như thể đang bị hút vào cái động không đáy. Cùng lúc đó, một vết nứt màu đen xuất hiện không gian trước mặt hắn, bầu khí quyển lập tức lao về phía đó như thể bị đổ vào chân không.
Giống như một mảnh vải bị xé toạc, không gian phía trước đột ngột nứt ra trong nháy mắt.
Tất cả dung nham ùng ục đổ về phía Trần Mặc đều bị hút vào các khe nứt không gian, từ đó phát ra từng tiếng rít quỷ dị, tựa như tiếng khóc không cam lòng đến từ không gian không xác định nào đó, khiến cho kẻ nào kẻ nấy đều không rét mà run.
nặng nề rồi lập tức biến mất.
Siêu năng lực không gian?
Các sinh mệnh vây xem hoàn toàn choáng váng trước những khả năng đáng kinh ngạc của Trần Mặc, hắn ta cứ thế mà phá vỡ sự hiểu biết của bọn họ đối với sinh mệnh thần cấp.
Đồng Thanh giật mình, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Chỉ những người ở vị trí này của hắn, thì mới có thể cảm nhận được áp lực một cách trọn vẹn! Trần Mặc thật sự giống như khe nứt không gian vừa rồi, phảng phất như không có cực hạn.
Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Đồng Thanh căng thẳng điều khiển chín cột nham thạch trên không trung lần lượt đâm về phía Trần Mặc.
Mỗi một cột nham thạch đều ngập tràn khí thế lôi đình.
Thấy vậy, Trần Mặc giơ tay lên, hắn nhìn thẳng vào cột nham thạch đang bay tới.
Bộp! Cột nham thạch như va vào không gian trong suốt vô hình, không thể tới gần cơ thể hắn ta. Khi thế giới bên ngoài còn chưa hiểu rõ sự tình, thì các cột nham thạch đều bị dính chặt vào quả cầu vô hình trong suốt, sau đó hội tụ thành một quả cầu lửa cực lớn với đường kính mấy chục mét.
Khoảnh khắc tiếp theo, những mảnh kim loại đã rơi xuống mặt đất nhanh chóng bay lên không trung, bám vào quả cầu nham thạch, biến nó thành một quả cầu sắt lớn lơ lửng trên không trung. Đột nhiên Đồng Thanh siết mạnh lòng bàn tay, quả cầu sắt bị nghiền nát như một cái bánh bao.
Cảnh tượng này khiến vô số sinh mệnh tê dại da đầu, bọn họ chỉ có thể hình dung trận tranh đấu này bằng một câu nói - Đây là cuộc chiến của các vị thần.
Lần này, Trần Mặc đã bị khuất phục rồi sao? Vô số người kiễng chân chờ mong.
Bọn họ đồng thời nảy ra một suy nghĩ trong đầu.
Nhưng không có.
Xoat!!
Cũng giống như ngọn núi kim loại lúc đầu, quả cầu sắt bắt đầu bị tiêu hủy ở phần bên ngoài, dần dần biến thành tro bụi. Trần Mặc ở bên trong dường như không bị ảnh hưởng bởi đòn tấn công này. Nhìn thấy tình huống này, tất cả sinh mệnh vây xem đều há hốc mồm kinh ngạc. Bọn họ hiển nhiên càng trở nên tuyệt vọng, căn bản không nghĩ ra biện pháp đối phó với loại kẻ địch giết không
chết, đánh không lại này.
Đồng Thanh sáng mắt, giơ tay trái chỉ xuống đất. Dung nham lại tiếp tục phun trào, không ngừng hội tụ về phía quả cầu khổng lồ trên bầu trời.
Hiển nhiên, tốc độ hủy diệt không nhanh bằng tốc độ hội tụ, quả cầu sắt đang chậm rãi biến lớn
hon.
Đồng Thanh rõ ràng không hề có ý định dừng lại, quả cầu kim loại khổng lồ chậm rãi di chuyển đến khe nứt trên bầu trời, thì mặt đất đột nhiên sụp đổ, để lộ một cái hố khổng lồ không đáy, giống như
vực sâu.
Khoảnh khắc tiếp theo, Đồng Thanh thả lòng bàn tay, nhìn thấy quả cầu kim loại bao quanh Trần Mặc rơi thẳng xuống cái hố khổng lồ dưới mặt đất.
Sau khi quả cầu kim loại được ném xuống đất, cái hố sụp xuống, chôn vùi mọi thứ, chỉ để lại dung nham bốc khói trên mặt đất và một đống hỗn độn trên mặt đất.
Thật tàn nhẫn!
Một khi bị đẩy xuống lòng đất như vậy, thì làm sao có thể thoát ra được đây? Tất cả sinh mệnh vây
xem lập tức bàn tán xôn xao, bầu không khí xung quanh chiến trường rừng bia Thiên Tinh nhất thời trở nên náo động.
Lần này, ngay cả Triệu Mẫn cũng có chút lo lắng không yên. Tuy rằng Trần Mặc sở hữu thân thể lượng tử rất đặc biệt, nhưng cô cũng không thể xác định liệu hắn có thể thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo này hay không.
Đồng Thanh quay đầu nhìn Tử Đế, ý tứ rất rõ ràng, ta thắng.
“Đừng nóng vọi, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu. Tử Đế khẽ mỉm cười, bày ra bộ dạng không để ý cho lắm.
Đồng Thanh nheo mắt lại, ném một cái nhìn sâu sắc về phía Tử Đế: “Bất kỳ võ đài nào cũng có luật lệ đếm ngược, ngươi muốn chúng ta phải chờ đợi không ngừng nghỉ sao?”
“Năm phút đồng hồ? Tử Đế nói với ngữ điệu không thể nghi ngờ.
Đồng Thanh không tranh cãi thêm nữa, chỉ đứng yên ở giữa không trung và yên lặng chờ đợi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào nơi vùi lấp Trần Mặc.
Trần Mặc vẫn chưa thua sao?
Những sinh mệnh vây xem đều có chút bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn thấy đám thuộc hạ dưới trướng
Trần Mặc đều bình tĩnh như thường, dường như không lo lắng an nguy của thủ lĩnh nhà mình, bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ thấp giọng thảo luận, kiên nhẫn chờ đợi kết quả chung cuộc.
Chương 1826: Ai thắng, ai thua?