Trước đây, Liên minh Thập Thành không thế thiết lập liên minh với Kiến hành Quân và, nhưng Lệnh Hi nhìn thấy mức độ nghiêm trọng của thế cuộc, thế nên hắn đã lén lút tiến hành thỏa thuận riêng với bọn họ.
Chiến bộ Minh Đồ đến hỗ trợ toà thành Hi Ma, chính là thuận theo nội dung thỏa thuận, cũng như ý muốn của Lam và Trần Mặc.
Dù thế nào đi nữa, tập đoàn Kiến Hành Quân không thể để cho toà thành Hi Ma bị tiêu diệt, cũng không thể đánh mất vùng đệm chiến lược là Liên minh Thập Thành, nếu không, thì bọn họ nhất định sẽ rơi vào tình thế rất bất lợi khi đối đầu trực diện với hai nền văn minh thần cấp. Trần Mặc không thể tin được là Đồng Thanh lại dám gây chiến vào lúc này.
Trong một cuộc chiến toàn diện, nền văn minh Hắc Đồng chưa chắc có thể đánh bại bọn họ, cũng
cho dù đánh thắng thì cũng sẽ gánh chịu tổn thất nặng nề và có thể lợi ích cho các thế lực khác. Trần Mặc biết, Đồng Thanh với tham vọng thống trị của mình sẽ không chỉ dừng lại ở bọn họ mà là toàn bộ vũ trụ, vậy nên hắn tuyệt đối sẽ không để chiến bộ của mình lưỡng bại câu thương với bọn
họ.
Nền văn minh Hắc Đồng vốn dĩ chỉ muốn chia rẽ Liên minh Thập Thành, bọn họ đã làm được tới mức độ như này, thì coi như đã đạt được mục tiêu từ lâu rồi.
Trong sự kiện lần này, mọi người trong Liên minh Thập Thành đều nhận ra kẻ nào là bạn bè, kẻ nào là thù địch, căn bản không thể nào xây dựng lại mối quan hệ trước đó.
Như vậy, Liên minh Thập Thành dần dần chia tách, trở thành năm bè bảy mảng rời rạc, nền văn minh Hắc Đồng có thể dễ dàng từng bước xâm chiếm, thôn tính từng bè mảng và củng cố bản thân. Nhưng cho dù nhìn thấy được dương mưu của nền văn minh Hắc Đồng, Trần Mặc cũng không thể can thiệp vào nội bộ của Liên Minh Thập Thành, nếu không thì cũng sẽ bị Đồng Thanh lợi dụng cơ hội điều hướng dư luận.
Có điều, tình hình hiện tại cũng coi như tạm ổn.
Bọn họ đã thành lập liên minh với toà thành Hi Ma, toà thành Yêu La, toà thành Lưu Ly, toà thành Thiên Lộc và toà thành Nhân Ngư – những nền văn minh này có thể hình thành nên một khối thép, cũng có thể đóng vai trò là vùng đệm chiến lược hòa hoãn giữa Kiến Hành Quân và Nền văn minh Hắc Đồng.
Kahn và Lệnh Hi có sự hiểu biết toàn diện về tình hình hiện tại, bọn họ biết rằng nếu như chính mình bỏ rơi Kiến Hành Quân, thì sẽ chỉ có một kết cục là bị một nền văn minh cấp thần thôn tính. Vì lẽ đó, bọn họ đành phải cố gắng bám víu vào tập đoàn Kiến Hành Quân.
Hơn nữa, Kahn và Lệnh Hi cũng đã nhìn thấy tiềm năng của tập đoàn Kiến Hành Quân.
Dù là kĩ thuật siêu năng lực, tướng tinh hay chiến bộ, Kiến Hành Quân đều không thua kém nền văn minh cấp thần nào. Hơn nữa, bọn họ còn sở hữu một vũ trụ, có đủ điều kiện của một nền văn minh cấp thần, cũng như sức sống bàng bạc.
Kết minh với một thế lực như vậy, tốt hơn nhiều so với bị một nền văn minh cấp thần thôn tính.
Do đó, Kahn và Lệnh Hi đã quyết tâm thành lập liên minh với Kiến Hành Quân, nhưng lại bị phản đối, từ đó nảy sinh cãi vã và bất đồng với các Thành chủ khác.
Liên minh Thập Thành hiện tại được chia thành ba phe, không đúng, là bốn phe. Kahn với năm toà thành xung quanh thành lập liên minh với Kiến Hành Quân.
Ba toà thành Thần Đồ, Thánh Mãng và Thợ Săn mong muốn sẽ thành lập một liên minh với Nền văn minh Hắc Đồng.
Toà thành Nguyệt Lộc muốn dựa dẫm vào nền văn minh Bạch Tinh, còn toà thành La Hầu thì vẫn chưa đưa ra quyết định.
Sinh mệnh của tộc đàn La Hầu quá thông minh, nhưng chính vì quá thông minh mà cân nhắc suy tính quá nhiều, kết quả là không biết phải lựa chọn như thế nào, đành phải đợi đến khi tình hình trở nên rõ ràng rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Các toà thành khác căn bản vô vọng, Kahn và Lệnh Hi cũng không có ý định đặt quá nhiều tâm trí
vào đó.
“Bây giờ, chúng ta chỉ có thể dựa vào Kiến Hành Quân” Kahn trông có vẻ mệt mỏi, cũng không hề thả lỏng: “Ta đã nghĩ đến việc huấn luyện ngươi trở thành thủ lĩnh của Liên minh Thập Thành, tiếc thay, ngươi chỉ có tố chất cầm binh, không có cơ duyên lãnh đạo. Hiện tại, nền văn minh Hắc Đồng gây ra áp lực lớn như vậy, Liên minh Thập Thành chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi”
“Vâng” Lệnh Hi cười gượng, cũng không biết làm thế nào.
Chiến tranh chính là bước khởi đầu để thiết lập ván cờ và tạo ra lực.
Một khi ván cờ mở ra, động lực hình thành, thì những người đánh cờ nhìn qua cũng hiểu rõ tình hình.
Làm thế nào phá vỡ thế cuộc này đây?
Đây là nan đề mà tất cả các thế lực trong vũ trụ đang suy nghĩ.
Các chiến bộ đỉnh cấp trong toàn vũ trụ đang hăm he lẫn nhau, gây ra một loại áp lực tâm lý còn kinh sợ hơn cả chiến tranh.
Hiện giờ, toàn bộ vũ trụ phảng phất như một quả đạn pháo được đặt trên lò nướng. Bất kỳ phe nào chỉ cần nổ một phát súng, thì chính là đang phát động một cuộc chiến trên mọi mặt trận.
“Lão tổ tông, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?” Hồ Băng Tâm nhìn về phía lão tù trưởng Bạch
“Vũ trụ hiện giờ không còn là vũ trụ trước kia, ngươi hiện đang là người cầm trịch của nền văn minh Bạch Tinh, thì đương nhiên phải tự mình đưa ra quyết định.” Lão tù trưởng Bạch Tinh bình
thản nói: “Tuy nhiên, nhìn vào tình hình trước mắt, chúng ta tạm thời không thể gây chiến với nền văn minh Hắc Đồng, mà cần phải giải quyết đối thủ khác….
Chương 1933: Đối thủ đáng sợ nhấtNghe được câu nói lấp lửng của Lão tù trưởng, Hồ Băng Tâm không khỏi giật mình.
“Đối thủ khác sao?”
“Ừm, ngoại trừ Hắc Đồng, ngươi cho rằng thế lực nào là đáng sợ nhất trong số các đối thủ của chúng ta trong vũ trụ hiện nay?” Lão tù trưởng Bạch Tinh hỏi.
“Xét về mức độ uy hiếp, các đối thủ của chúng ta đều vô cùng nguy hiểm, nhưng mối hiểm hoạ lớn nhất chính là nền văn minh Lôi Thần, có đúng không?” Hồ Băng Tâm suy nghĩ một chút, đưa ra đáp
án của mình.
“Nền văn minh Lôi Thần? Trong bất kỳ thời đại nào, thì thế lực nắm giữ cốt lõi thay đổi kỹ thuật nhất mới là thế lực có tầm ảnh hưởng nhất. Một điểm cải cách kỹ thuật vô cùng nhỏ bé, cũng có thể khiến một nền văn minh nhỏ trở thành một nền văn minh cấp vũ trụ. Lúc trước, nền văn minh Tử Vi cũng đã quật khởi như vậy đấy. Bây giờ là thời đại siêu năng lực, kỹ thuật siêu năng lực, mô hình chiến tranh siêu năng lực và công nghệ ứng dụng siêu năng lực, nền văn minh Lôi Thần có
nắm giữ những thứ này không?” Lão tù trưởng Bạch Tinh hỏi ngược lại.
Hồ Băng Tâm chìm vào suy ngẫm, đột nhiên ngẩng đầu: “Lão tổ tông, ngươi muốn ám chỉ Kiến Hành Quân ?”
Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến, chỉ có Kiến Hành Quân mà thôi.
Thế lực này đột ngột xuất hiện này, phảng phất như một cơn bão lớn, cứ thế điên cuồng bành trướng khắp ngóc ngách trong vũ trụ. Với thực lực hiện tại, ngay cả khi bọn họ chiến đấu đơn độc, thì cũng không thua kém bất kỳ nền văn minh thần cấp nào.
Suy cho cùng, những sinh mệnh trong Kiến Hành Quân đều là kẻ đáng sợ.
“Đồng Thanh nóng lòng đối phó với Kiến Hành Quân, thay vì đối phó với nền văn minh Tử Vi, các ngươi nghĩ thử xem tại sao lại như vậy?”
Đại điện rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Nhìn thấy Hồ Băng Tâm đang suy nghĩ, lão tù trưởng Bạch Tinh cũng không cắt ngang. Trong số rất nhiều hậu duệ của ông ta, Hồ Băng Tâm quả thực là người ưu tú nhất, cô ta đã nắm giữ nền văn minh Bạch Tinh từ khi còn rất trẻ, hơn nữa còn quản lý nó một cách trật tự rõ ràng.
Nhờ đó, sau khi ông ta xuất thế an toàn, nền văn minh Bạch Tinh với sự tự tin cao độ đã vượt qua
các nền văn minh cấp thần khác, trở thành sự tồn tại chỉ sau nền văn minh Hắc Đồng. Vì vậy, dù là hiện tại hay tương lai, Hồ Băng Tâm chắc chắn sẽ là người kế vị của ông ta. Chỉ đáng tiếc, sinh mệnh nữ tính như cô ta bẩm sinh đã thiếu hụt tham vọng thống trị vũ trụ, đây cũng chính là lý do tại sao nền văn minh Bạch Tinh trước khi ông ta xuất thế lại im hơi lặng tiếng như vậy.
Dường như đã hiểu ra điều gì đó, Hồ Băng Tâm chần chờ nói: “Đồng Thanh cho rằng Kiến Hành Quân còn đáng sợ hơn cả nền văn minh Tử Vi sao?”
“Đúng, chính là như vậy, hoặc ít nhất trước mắt thì là như vậy! Kiến Hành Quân có đủ điều kiện để trở thành một nền văn minh cấp thần, bao gồm kỹ thuật tinh luyện vật chất tối và phản vật chất, kỹ thuật siêu năng lực, tiểu vũ trụ, cùng với dàn tướng tinh đỉnh cấp và khoa học kỹ thuật chiến tranh tiên tiến nhất hiện nay. Quan trọng hơn hết, thế lực này có chí tiến thủ mạnh mẽ và sức sống vô han.”
“Chí tiến thủ?”
“Đúng vậy, trải qua vô số năm phát triển, bố cục của các nền văn minh cấp thần đều đã ngừng phát triển, trở nên cứng nhắc cổ hủ, hơn nữa còn bị ảnh hưởng bởi các loại gia tộc, tập đoàn, thế lực mắc
lão tù trưởng Bạch Tinh có chút âm trầm, nhẹ nhàng thở dài.
“Chính vì lí do này, cho nên nền văn minh Tử Vi mới trở nên suy yếu trong những năm gần gây. Tuy nhiên ta cũng rất bội phục Tử Quân Chi, một kẻ vô danh và không có gì đặc biệt, nhưng lại quyết tâm đến mức đưa Tử Đế tiến vào ngôi sao Tử Vi, lợi dụng đối phương để thanh trừng sạch sẽ các phe phái cố hữu của nền văn minh Tử Vi. Với hành động tàn nhẫn nhường này, hắn ta hoàn toàn có thể trở thành nhân vật trí dũng kiệt xuất được coi trọng trong lịch sử.
“Kiến Hành Quân thì khác, thế lực này vừa mới quật khởi với tư cách là một tập đoàn trong vòng mấy chục năm, còn đang trên đà phát triển nhanh chóng, vẫn còn chưa bị định hình trong khuôn mẫu. Mỗi một quan chức cấp cao của thế lực này đều có tinh thần dám nghĩ dám làm thủ, hơn nữa còn đoàn kết với nhau cùng nhân vật cốt lõi chính là Trần Mặc. Dựa này những điều kiện này, bọn họ tự nhiên sở hữu khả năng vô tận
Hai mươi năm trước, chưa ai nghe qua cái tên Kiến Hành Quân.
Còn bây giờ thì sao?
Kiến Hành Quân ngày nay rất giống với nền văn minh Tử Vi ngày xưa.
“Ta hiểu rồi? Bạch Tinh bình tĩnh gật đầu.
“Sẵn sàng chưa?”
“Đã sẵn sàng”
Sau khi tiến vào trạng thái siêu nhiên, Tác Mễ bắt đầu tập trung vào hoa cỏ trong phòng thí nghiệm.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã vận dụng siêu năng lực với tần suất dày đặc rất nhiều hơn so với lúc huấn luyện, từ đó có thể nâng cao vốn hiểu biết của chính mình về siêu năng lực. Bên cạnh đó, hắn cũng có cơ hội trao đổi một số ý tưởng và kinh nghiệm phát triển siêu năng lực với ông chủ, vậy nên đã nhận được rất nhiều lợi ích.
Cứ tiếp tục như vậy, thì siêu năng lực thời gian của hắn sẽ sớm đạt đến cấp bậc chiến đấu.
Bởi vì tính chất đặc biệt của thời gian, nên siêu năng lực thời gian đạt đến cấp bậc chiến đấu nhất định sẽ phát huy tác dụng không thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên, quá trình sử dụng siêu năng lực thời gian sẽ gây ra gánh nặng đối với ý thức và ý chí, hắn phải cẩn thận khống chế trạng thái của mình, vì sử dụng siêu năng lực quá mức sẽ khiến tinh thần mệt mỏi.
Dù vậy, Tác Mễ cảm thấy ông chủ dường như không bao giờ tỏ ra mệt mỏi, điều này khiến hắn vô cùng ngưỡng mộ ông chủ, đồng thời cũng tò mò không biết ông chủ mạnh đến mức nào.
Chương 1934: Thành công