Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 424 - Chương 1980: Người Thua Rồi

jc9c4w6w 1106 chữ

Một tiếng vang ầm trời truyền tới.

Hồ Băng Tâm nhìn về phía sau theo bản năng, liền trông thấy ý thức của những siêu năng lực giả bị kéo vào không gian ý thức kia đều tan rã thành mây khói dưới lòng bàn tay khổng lồ kia, phảng phất như trước nay chưa từng xuất hiện.

Hơn vạn thể ý thức biến mất, những người còn ở lại tại chỗ đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Hồ Băng Tâm run rẩy cả người, cảm nhận được bầu không khí tuyệt vọng ở xung quanh.

Trần Mặc giống như vị thần bất khả chiến bại trong không gian này.

Trần Mặc làm ngơ trước nỗi sợ của Hồ Băng Tâm, lại tiếp tục vung tay đập xuống, phá nát toàn bộ thể ý thức khác còn sót lại trong không gian ý thức này.

Đột nhiên, Trần Mặc co rút đôi người.

Trong không gian ý thức của hắn, ngoại trừ Hồ Băng Tâm, vẫn còn có hai thể ý thức khác.

Sư Minh và Bạch Lộ.

Thể ý thức của hai kẻ này trông có vẻ rắn chắn hơn, hơn nữa còn có thể tự do hành động trong không gian ý thức, dễ dàng tránh thoát khỏi công kích của Trần Mặc, hiển nhiên cấp độ cao hơn những siêu năng lực giả khác.

“Thả phu nhân ra. Sư Minh lao nhanh về phía Trần Mặc với ánh mắt kiên định, quyết tâm phải giết chết hắn ta.

“Thả phu nhân ra. Bạch Lộ cũng không cam lòng tụt lại phía sau.

“Ngây thơ? Trần Mặc hừ nhẹ một tiếng, giơ tay đập xuống.

Với cấp độ siêu năng lực hiện tại của hắn, hai tên kia cũng chỉ là hai con kiến tương đối cường tráng mà thôi.

Ràm àm!

Không gian ý thức của Trần Mặc lại vang lên hai tiếng nổ kinh hoàng, sau đó khôi phục yên tĩnh

như cũ. Không có gì bất ngờ, Trần Mặc và Hồ Băng Tâm là hai sinh mệnh duy nhất tại đây. Trong thực tế, tất cả siêu năng lực giả bị kéo vào không gian ý thức đều trở thành cái xác không hôn.

“Đây là loại siêu năng lực gì?”

Ánh mắt Hồ Băng Tâm loé lên một tia đau đớn, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi, bà ta tựa hồ đã đánh giá thấp siêu năng lực của Trần Mặc, kế hoạch lần này cũng coi như thất bại.

“Ta không thể nói cho ngươi? Trần Mặc cười.

“Cùng lắm thì chết chung” Hồ Băng Tâm lạnh lùng nói: “Cơ thể của ta có một con chip đo lường sinh mệnh, một khi dấu hiệu sinh tồn của ta biến mất, nó sẽ kích hoạt vũ khí không gian được bố trí trong thiên hà Thần Nguyên. Đến lúc đó, ngươi muốn chạy trốn khỏi thiên hà Thần Nguyên cũng không được.

“Vô dụng thôi” Trần Mặc thu nhỏ thân thể, đi tới trước mặt trước mặt Hồ Băng Tâm.

“Ngươi muốn làm gì?” Trong mắt Hồ Băng Tâm ngập tràn hoảng sợ.

“Ngươi sẽ biết nhanh thôi” Trần Mặc không để ý đến Hồ Băng Tâm, hắn nhẹ nhàng đưa tay túm lấy bà ta như bắt lấy một con mèo nhỏ.

“Lão tù trưởng, dấu hiệu sinh tồn của tất cả siêu năng lực giả mai phục xung quanh hành tinh Thần Nguyên đều biến mất. Một thuộc hạ báo tin.

“Băng Tâm đầu?”

“Phu nhân không sao, nhưng dấu hiệu sinh tồn của Sư Minh đại nhân và Bạch Lộ đại nhân cũng biến mất rồi.

“Rắc rắc!”

Chiếc ly trong tay lão tù trưởng Bạch Tinh vỡ vụn, sắc mặt ông ta trông cực kỳ khó coi.

Hơn vạn siêu năng lực giả kia đều là chiến binh mạnh nhất của nền văn minh Bạch Tinh, tuy rằng bọn họ chưa đạt đến cấp độ hành tinh, thế nhưng cũng không hề yếu nhược, chắc chắn có thể nắm vững cục diện trong các trận chiến tinh cầu. Tuy nhiên, khi đối mặt với Trần Mặc, bọn họ lại không chống đỡ qua năm phút đồng hồ.

Trần Mặc không những tìm ra vị trí ẩn nấp của các siêu năng lực giả này, thậm chí còn giết chết toàn bộ bọn họ trong nháy mắt với thủ đoạn cực kỳ quái dị.

Trước kia, một cá thể mạnh mẽ đến đâu thì cũng không có chút uy hiếp nào khi đứng trước một

chiến bộ, nhưng bây giờ, Trần Mặc lại có thể phá vỡ quy luật đó.

Hàng vạn hạm đội, vô số cỗ máy chiến tranh, cũng như tất cả cao thủ siêu năng lực đều bị diệt sạch, nhưng bọn họ thậm chí không nhìn thấy bóng dáng của đối thủ.

Kiến Hành Quân hoàn toàn có khả năng thay đổi phương hướng chiến tranh chỉ với một cá nhân duy nhất.

Đột nhiên, lão tù trưởng Bạch Tinh co rút đôi ngươi, vội vàng đứng dậy.

Ông ta cảm ứng được sự xuất hiện của một làn sóng dao động không gian, đi kèm với cảm giác nguy cơ kịch liệt.

Quả nhiên, chuông báo động trong đại điện vang lên.

Chiếc phi thuyền mang ký hiệu Kiến Hành Quân vốn đang lửng lơ bên trong thiên hà Thần Nguyên, nay lại xuất hiện ở tiểu vũ trụ của nền văn minh Bạch Tinh, thậm chí là bầu trời phía trên hành tinh nơi bọn họ đang ẩn náu.

Vô số hạm đội nhận được cảnh báo, không chút do dự nhảy tới vị trí của chiếc phi thuyền kia. Tuy nhiên, các chiến hạm chưa kịp đến gần, thì tự nhiên phát nổ một cách khó hiểu giữa không trung,

hóa thành từng quả cầu lửa rực rỡ.

Rác!

Không gian dường như bị đóng băng, tất cả quan chức cấp cao của nền văn minh Bạch Tinh có mặt trong đại điện đều đứng sững tại chỗ, trở nên ngây dại.

Tình huống quỷ dị này xuất hiện khắp các ngóc ngách trong hành tinh Bạch Tinh.

Trên đại điện Bạch Tinh, cánh cửa không gian cao hai mét xuất hiện từ hư vô, ba bóng người bước

ra từ đó, chính là Trần Mặc, Mặc Nữ và cả Hồ Băng Tâm.

Lúc này, Hồ Băng Tâm nhìn cảnh tượng trong đại điện với vẻ mặt đau đớn và hoảng loạn.

Nền văn minh Bạch Tinh tiêu đời rồi!

Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu bà ta.

Chương 1980: Người thua rồi Chương 1980: Ngươi thua rồi

“Trần Mặc”

Lão tù trưởng Bạch Tinh biến sắc, ông ta không ngờ Trần Mặc sẽ bắt được Hồ Băng Tâm, lại còn không hề báo trước mà xuất hiện trong sào huyệt của bọn họ.

A!

Ông ta không dám có bất kỳ sự trì hoãn nào, lập tức giơ tay lên, đánh một quyền về phía Trần Mặc. Khoảnh khắc tiếp theo, không gian xung quanh nứt ra như mạng nhện rồi sup đổ.

Khi đại điện ngập tràn vết nứt không gian, áp suất không khí ở nơi đây trở nên kịch liệt đến mức nghiền nát toàn bộ quan chức cấp cao của nền văn minh Bạch Tinh, thậm chí còn nuốt trọn tiếng kêu thảm thiết của bọn họ.

Đòn công kích này không sai không lệch, tàn nhẫn vô cùng.

Nhưng Trần Mặc và Mặc Nữ vẫn bất động tại chỗ, ngay cả Hồ Băng tâm cạnh họ cũng không chịu

chút ảnh hưởng nào từ vết nứt không gian.

“Lão tù trưởng, nghe danh đã lâu. Trần Mặc thản nhiên nói.

“Nghe danh đã lâu? Lão tù trưởng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, ông ta cảm thấy nguy cơ chưa từng có, loại nguy cơ này còn đáng sợ hơn khi ông ta ở bên mép hố đen.

“Ngươi thua rồi.” Trần Mặc nói.

“Chưa chắc chắn đâu. Lão tù trưởng Bạch Tinh tiến lên một bước, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Trần Mặc, vươn nắm đấm về phía não bộ của hắn ta.

Rắc rắc rắc!

Trần Mặc cũng không có bất kỳ hành động nào khác, nhưng nắm đấm của lão tù trưởng lại dừng lại khi chỉ còn cách đầu Trần Mặc mười phân, không gian bên dưới nắm đấm xuất hiện âm thanh như thủy tinh nứt vỡ.

Thấy thế mặt lão thủ trưởng biến sắc.

“MO!”

Lão tù trưởng quát to một tiếng, không gian phía trước ông ta đột nhiên mở ra, nắm đấm của ông ta xuất hiện sau gáy Trần Mặc, có xu thế đập thẳng vào đầu hắn.

Một cuộc đối đầu về siêu năng lực không gian.

Lão tù trưởng hiển nhiên có tự tin của kẻ mạnh.

Trong lúc vui mừng, ông ta bất chợt phát hiện chính mình vừa đấm vào khoảng không, Trần Mặc biến mất rồi xuất hiện sau lưng ông ta.

Lão tù trưởng tái mặt, ông ta không dám do dự mà lập tức dịch chuyển bước chân, xuất hiện một lần nữa ở bầu trời bên ngoài đại điện.

Tinh vực Bạch Tinh tĩnh mịch hơn bao giờ hết.

Lão tù trưởng quan sát phía dưới, phát hiện ra tất cả chiến giáp sư dưới trướng mình đều ngã gục trên mặt đất. Cảnh tượng này khiến ông ta tê dại da đầu, trợn trừng hai mắt.

Siêu năng lực của Trần Mặc quá mức thần bí, quá mức quỷ dị, hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Không đợi đối phương phản ứng, lão tù trưởng căng người, giáng từng nắm đấm xuống đại điện. Mỗi một nắm đấm của ông ta đều đều tạo ra gợn sóng trong không gian, xé rách đại điện bên dưới thành bột mịn.

Không gian bị xé rách, sinh mệnh bình thường không có khả năng sống sót.

Còn về an nguy của Hạ Băng Tâm, lão tù trưởng căn bản không hề quan tâm. Đến lúc này rồi, ông ta không thể có bất kỳ do dự và nhân từ nào, một khi Trần Mặc đắc thủ, thì toàn bộ nền văn minh Bạch Tinh đều đi đến bờ vực diệt vong.

Lão tù trưởng biến quyền thành chưởng, đè ép giữa hư không, tạo ra một vết rách không gian khổng lồ ngay tại đại điện.

Áp suất không gian đáng sợ bốc lên một cơn gió lốc, hút tất cả mọi thứ vào trong khe nứt không gian.

Cho đến khi gió lốc dừng lại, trong phạm vi bán kính mười cây số chỉ còn lại cái hố khổng lồ, cảnh tượng hỗn độn.

Lão tù trưởng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bóng dáng Trần Mặc, Mặc Nữ và Hồ Băng Tâm từ từ hiện ra bên trên cái hố kia, lững thững thong dong đi về phía ông ta.

Mí mắt lão tù trưởng giật giật, thân thể bất giác căng chặt, cuối cùng ông ta cũng được trải nghiệm cảm giác vô lực khi đối mặt với Trần Mặc.

Ai có thể vượt qua rào cản không gian, sau đó tiến vào tiểu vũ trụ của thế lực cấp thần? Hơn nữa

còn có thể vô hiệu hoá các loại vũ khí chiến tranh, dễ dàng tiêu diệt hàng vạn siêu năng lực giả, khống chế chiến bộ của cả một thiên hà phe địch chỉ trong nháy mắt đây?

Siêu năng lực của Trần Mặc khiến lão tù trưởng cảm thấy vô cùng nặng nề.

Ông ta cũng được coi là siêu năng lực giả nhất nhì vũ trụ, nhưng trước mặt Trần Mặc, ông ta chẳng có thực lực để đánh trả.

Không hổ là sinh mệnh một tay biến đổi hệ Ngân Hà từ một nền văn minh cấp thấp thành một thế lực có thể đứng ngang hàng với nền văn minh thần cấp.

Với loại năng lực này, Trần Mặc có thể xuất hiện ở nơi ẩn náu của những nhân sự cốt cán của các nền văn minh khác, sau đó giải quyết kẻ địch mà không tốn một binh một tốt nào.

Chẳng trách mà liên minh Tác Luân bị tiêu diệt hoàn toàn.

Lão tù trưởng không rét mà run.

Hôm nay, nền văn minh Bạch Tinh bọn họ chính là liên minh Tác Luân thứ hai.

“Cố hoá”

Lão tù trưởng giơ tay vào hư không, không gian xung quanh gần như đóng băng, ngưng kết thành

một khối, nơi này phảng phất một mảng phế tích chết chóc.

Sau khoảng thời gian ngưng trệ ngắn ngủi, Trầm Mặc lại tiếp tục dịch chuyển, tiến lên từng bước dáng vẻ tự tin, nhàn hạ, như thể đang đi trên cây cầu thang vô hình trong không trung. Trong thế giới bị đóng băng này, hắn ta chính là điểm động duy nhất, cũng trở thành tiêu điểm duy nhất. Lão tù trưởng co rút đôi ngưới, nắm chặt bàn tay: “Vỡ!”

Không gian dưới chân Trần Mặc nứt ra như mạng nhện, cuối cùng vỡ nát giống thủy tinh. Lốc xoáy hội tụ về phía vết nứt, phát ra tiếng khóc quỷ dị bén nhọn chói tai.

Ở trung tâm lốc xoáy, Hồ Băng Tâm với vẻ mặt thống khổ đang phải chịu đựng cơn đau đớn do sự tăng cao đột ngột của áp suất không khí, chỉ là dưới sự bảo vệ của Mặc Nữ, bà ta chưa bị xé rách thành từng mảnh. Trong khi đó, Trần Mặc với Mặc Nữ vẫn ung dung như bình thường.

Nhìn thấy cảnh tượng này, lão tù trưởng chấn động không thôi.

Chương 1981: Cuộc chiến ý thức
Bình Luận (0)
Comment