Thuỷ Linh quan sát hòn đảo Kim Ngư phía dưới, sau đó hạ lệnh cho phi thuyền đáp xuống nơi đó. Cô ta một mình bước xuống, không hề có binh lính đi theo.
Việc lão tiên tri bảo cô ta đi tìm người chính là tuyệt mật, toàn bộ Hải Vô Tẫn chỉ có ba sinh mệnh biết được chuyện này, bao gồm cả cô ta.
Phương hướng này.
Thuỷ Linh dùng năng lực của bản thân để cảm nhận phương hướng, nhanh chóng tìm ra khách sạn nơi Trần Mặc trú ngụ.
“Ngươi đã bao giờ nhìn thấy sinh mệnh này chưa?”
Khi tới trước khách sạn, Thuỷ Linh đưa bức hình của Trần Mặc cho nhân viên ở quầy lễ tân. “Cái này, đây là chuyện riêng tư của khách hàng… Người nhân viên còn chưa kịp nói xong thì đột ngột dừng lại, bởi vì hắn ta nhìn thấy Thủy Linh đưa ra một tấm giấy chứng nhận chính thức của
Hải Vô Tẫn.
Người đến chính là sinh mệnh chính thức của Hải Vô Tẫn. Ở tinh vực Hải Vô Tẫn, sinh mệnh chính thức chính là giai cấp nắm giữ quyền lực cao nhất.
“Vị tiên sinh này ở phòng 1606.
“Cám ơn. Thuỷ Linh lấy lại giấy chứng nhận.
Mặc dù cô ta cũng có chút ngờ vực khi lão tiên sinh bảo mình đi tìm kiếm sinh mệnh kỳ lạ này, nhưng bởi vì lão tiên tri nói chuyện này có liên quan đến tương lai của Hải Vô Tẫn, cho nên cô ta không dám trì hoãn.
Cô ta cũng muốn xem thử, sinh mệnh mà lão tiên tri coi trọng rốt cuộc là thần thánh phương nào. Phòng 1606.
Thuỷ Linh đến phòng, thì nhìn thấy một lính canh mặc chiến giáp đứng ở bên ngoài.
“Xin hỏi ngươi đã từng gặp sinh mệnh này chưa?” Thuỷ Linh đưa ảnh chụp dung mạo của Trần Mặc
cho A Vũ.
“Ngài là?”
A Vũ nhìn người đi tới, không dám thất lễ. Tuy rằng hắn ở địa vị không cao, nhưng không có nghĩa
là hắn chưa từng nhìn thấy gì. Chiến giáp trên người Thuỷ Linh là loại cấp cao, bất kỳ sinh mệnh ở Hải Vô Tẫn có được bộ chiến giáp hoàn mỹ như vậy thì chắc chắn không phú thì quý.
Khi thấy người vừa đi tới cởi mũ chiến giáp, A Vũ suýt bị doạ ngã ra đất.
Thuỷ Linh – nữ thần trong mộng của vô số nam giới ở Hải Vô Tẫn, thiên chi kiều nữ và còn là đệ tử đương nhiệm của lão tiên tri.
“Hắn ta có ở trong này không?” Thuỷ Linh lại hỏi tiếp.
“Ở, ở bên trong” A Vũ vội vàng gật đầu nhưng có hơi khó xử.
Hắn không biết phải giải thích như thế nào.
Hắn ta biết sinh mệnh trong hình là Trần Mặc, nhưng trong phòng còn có cựu thủ lĩnh của nền văn minh Bạch Tinh Hồ Băng Tâm và mấy vị mỹ nhân khác. Nếu như Thuỷ Linh đi vào, hắn ta không biết đó sẽ là phúc hay hoạ. Một khi hai bên nảy sinh mâu thuẫn, thì Hải Vô Tẫn sẽ đối đầu với Kiến Hành Quân.
Nếu như giải thích cho Thuỷ Linh về thân phận của Trần Mặc thì sao? Hắn ta sợ rằng Trần Mặc không vui, sẽ xử lý cái mạng nhỏ này của hắn ta ngay tại đây trước tiên.
“Có chuyện gì khó xử sao?” Thuỷ Linh hỏi.
“Cũng không phải vậy, thân phận của vị tiên sinh này có hơi đặc biệt? A Vũ nói. “Đặc biệt? Ta biết hắn đặc biệt. Thuỷ Linh đáp.
Sinh mệnh khiến lão tiên tri mở miệng muốn tìm, sao có thể không đặc biệt được?
Thuỷ Linh đã biết thân phận của hắn? A Vũ nhẹ nhàng thở dài.
Cũng đúng, Thuỷ Linh là đệ tử của lão tiên tri, cô ta có thể không biết Trần Mặc đến tinh vực của bọn họ?
Răng rắc!
Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau, thì cánh cửa bỗng mở ra.
Trần Mặc liếc nhìn Thủy Linh, phát hiện cô gái này vẫn còn trẻ như vậy, so với lúc trước đó cũng không thay đổi là bao.
Đối với một sinh mệnh có tuổi thọ mấy vạn năm mà nói, thì mấy chục năm cũng không phải là thời gian dài, thế nên cũng rất khó có thay đổi hình dáng.
Thuỷ Linh cũng quan sát Trần Mặc, cảm thấy vô cùng quen thuộc, như là đã quen biết sinh mệnh này, nhưng cô ta cũng có thể khẳng định bản thân mình không hề quen biết đối phương. Hơn nữa, cô ta còn có siêu năng lực nhìn thấu bản chất của sinh mệnh, chỉ cần liếc mắt cũng có
thể nhìn thấu bất kỳ lớp ngụy trang nào. Tuy nhiên, cô ta lại không thể nhìn thấu Trần Mặc. Sinh mệnh nam tính này trông có rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng sinh mệnh nữ tính bên cạnh hắn ta lại khá xinh đẹp, giống như là tộc nhân của tộc đàn Nhân Ngư. Sau lần tiếp xúc với Công chúa Long Ngư, đây là lần thứ hai Thuỷ Linh nhìn thấy một tộc nhân Nhân Ngư xinh đẹp như vậy.
Điều càng làm cho cô ta nghi ngờ, chính là sinh mệnh nữ tính kia cũng đến cho cô cảm giác quen thuộc.
Thuỷ Linh đều có những ấn tượng và ký ức về những sinh mệnh mà chính mình đã từng gặp qua, nhưng cô ta lại không thể nhớ nổi hai nhân vật này.
“Tìm ta sao?” Trần Mặc mở lời.
“Tiên sinh, ta nhận lệnh của lão tiên tri đến mời tiên sinh. Thuỷ Linh lễ phép nói.
“Lão tiên tri?” Trần Mặc vô cùng kinh ngạc, hắn ta căn bản không quen biết với lão tiên tri.
Trần Mặc cho rằng chính quyền Hải Vô Tẫn biết hắn ở đây nên mới để Thuỷ Linh tới mời hắn, nhưng không ngờ rằng sự việc không phải vậy.
“Ảnh chụp không sai mà.
Thuỷ Linh phóng to ảnh chụp, đó chính xác là diện mạo của Trần Mặc sau khi thay đổi khuôn mặt. “Tiên sinh, lão tiên tri có năng lực tiên tri, cho nên có thể đoán trước hình dạng của tiên sinh. Lần này, chúng ta mời tiên sinh tới thảo luận chuyện quan trọng”
Sau khi suy tư, Trần Mặc nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn mới xuất hiện ở Hải Vô Tẫn cách đây không lâu, nếu như lão tiên tri của Hải Vô Tẫn có thể dự đoán được vị trí và hình dạng hiện tại của hắn, thì ông ta tất nhiên cũng biết thân phận thật sự của hán.
Hắn có giao hảo với Hải Vô Tẫn, nhưng trong những năm này, hắn chưa bao giờ gặp mặt lão tiên tri Hải Vô Tẫn ở cự ly gần, vậy nên hắn vô cùng tò mò về nhân vật cổ lão này.
Vừa hay, hắn có thể nhân cơ hội này để gặp mặt lão tiên tri của Hải Vô Tẫn.
“Ngươi muốn muốn đi theo ta, chiến đấu dưới trướng ta không?” Trần Mặc nhìn về phía A Vũ.
A Vũ khá thông minh, hơn nữa còn có ơn giúp hắn, biết rõ thân phận của hắn. Vì lẽ đó, hắn để cho đảm nhiệm một số việc nhỏ cũng không sao.
mình đã thay đổi.
“Mời” Thuỷ Linh đưa tay chỉ đường.
Chương 1992: Gặp lại