Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 10

Từ An uống mấy ngụm trà, phải một lúc lâu sau cơn ho mới dịu lại đôi chút, Bùi Sâm ngồi trên chiếc ghế cạnh sofa, cau mày nhìn Từ An: “Ngày mai con đưa chú đi kiểm tra sức khỏe nhé.”

“Con đấy, đừng có như Tiểu Mai mà chuyện bé xé ra to.” Từ An đặt chén trà xuống, cười nói, “Đầu năm chú mới khám tổng quát ở Bệnh viện Trung tâm, từ đầu đến chân không có vấn đề gì hết, bác sĩ còn khen chú ở cái tuổi này mà khỏe thế là hiếm lắm.”

Bùi Sâm đâu có dễ bị gạt như Vương Mai, vẫn nhìn ông không chớp mắt. Ông lão “hây da” một tiếng, né ánh mắt hắn: “Dạo này thời tiết thay đổi, cổ họng hơi khô thôi, ngày mai chú đi mua ít hạt đười ươi* ngâm nước uống là ổn.”

*Hạt đười ươi (Tên khoa học là Sterculia lychronophora) là hạt của cây đười ươi hay còn gọi là cây đại hải tử, lười ươi. Loại hạt này không chỉ dùng làm thức uống giải khát, bổ mát trong ngày hè nóng bức mà chúng còn được sử dụng như một vị thuốc nam, giúp cải thiện viêm họng mãn tính, viêm đường tiết niệu hoặc gai cột sống,…

“Sao mà ông cứ cứng đầu thế!” Vương Mai trách yêu một câu, hai người sống với nhau cả đời, tính cách Từ An thế nào bà hiểu rõ nhất, bề ngoài có vẻ dễ tính, thực ra là một ông già cố chấp. Biết là sẽ không khuyên nổi, bà bèn quay sang hỏi Bùi Sâm: “Hôm nay sao rảnh rỗi ghé qua vậy? Đoá Đoá đi học rồi à?”

“Thằng bé đi nhà trẻ rồi ạ.” Bùi Sâm tiện tay cầm quả quýt trên bàn trà, bóc vỏ, nửa đưa cho Từ An, nửa đưa cho Vương Mai: “Ông cụ nhà viện trưởng Trần thứ Bảy này mừng thọ chín mươi tuổi, tổ chức tiệc nhỏ ở khu nghỉ dưỡng, đặc biệt nhờ con qua đón chú dì. Hôm nay rảnh nên con ghé chú Từ ngài luôn.”

Vương Mai vừa ăn một múi quýt, vừa nói: “Sáng qua lão Trần có gọi điện rồi, thứ Bảy dì và ông ấy sẽ đến. Bên này nhiều việc quá, giờ đi sớm cũng chẳng làm gì, mà Đoá Đoá còn đi học, sang sớm cũng chẳng tiện.”

Việc ở viện mồ côi vốn đã nhiều, Từ An lại là người có tính hay lo nghĩ nhiều, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải đích thân sắp xếp. Bùi Sâm hiểu tính ông, nên cũng không ép nữa, hắn lấy từ túi ra một phong bì da rất dày, đặt lên bàn trà.

“Sắp vào đông rồi, đến mùa phải mua nhiều thứ. Trong đây là năm vạn, chú cầm dùng trước, vài hôm nữa con quay lại.”

Vương Mai lắc đầu từ chối: “Không phải lần trước con mới gửi tiền à? Trong tài khoản vẫn còn, cầm về đi.”

Bùi Sâm đứng dậy: “Cứ để đấy đi ạ, lúc nào rồi cũng sẽ cần dùng đến.”

“Ôi!” Vương Mai gọi không kịp, lại quay đầu trách Từ An: “Ông xem, ông ngồi đó làm gì mà không nói gì hết!”

Cánh cửa văn phòng nhẹ nhàng khép lại. Từ An lắc đầu cười: “Nó muốn đưa thì cứ để nó đưa, biết bao đứa trẻ rời khỏi viện mồ côi, chỉ có mỗi Bùi Sâm là còn nhớ ơn.”

Thứ Bảy là một ngày nắng đẹp. Tối hôm trước, Khương Thanh Diễn gói quà trong phòng nên buổi sáng dậy có hơi trễ. Anh vừa đi xuống lầu đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt dưới tầng, đặc biệt là giọng nói bi bô của Đoá Đoá vang lên hết sức rõ ràng.

Từ sau bữa tối ngượng ngùng với Bùi Sâm mấy hôm trước, mấy ngày nay hai người vẫn chưa gặp nhau. Khương Thanh Diễn cũng nhận ra mình có hơi nhạy cảm quá, nên lúc này chạm mặt Bùi Sâm chắc chắn sẽ hơi lúng túng, anh dừng chân nghe ngóng một lát, không nghe thấy giọng Bùi Sâm mới chần chừ bước tiếp xuống lầu.

Dưới sảnh, mấy vị khách trẻ đang ngồi đợi làm thủ tục nhận phòng, Mễ Hoà bế một chú mèo con màu xám, đứng bên cạnh nhìn Tằng Chấn nhập thông tin. Vài du khách lâu lâu hỏi Mễ Hoà vài câu về tuyến đường tham quan, Bùi Đoá Đoá thì ngẩng đầu chen ngang nói rất nghiêm túc, khiến mọi người cười không dứt.

Cũng may là không thấy bóng dáng Bùi Sâm, Khương Thanh Diễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Chú Khương ơi!” Đoá Đoá vừa ngẩng đầu thấy anh, lập tức bỏ hết khách khứa sang một bên, chạy tới: “Chú Khương, buổi sáng vui vẻ!”

“Chào buổi sáng, Đoá Đoá.”

Khương Thanh Diễn bước xuống cầu thang, vừa chìa tay ra là Đoá Đoá lập tức ôm chặt lấy tay anh. Nói chuyện với trẻ con có cái hay là chẳng cần vắt óc nghĩ nên hỏi gì, chúng sẽ chủ động kể hết những gì mình muốn nói, kể cả thứ bạn muốn nghe lẫn không muốn.

“Ba con đi đón ông bà nội rồi đó!” Giọng Đoá Đoá vui vẻ kéo dài cuối câu: “Ba con mới đi chưa lâu, bảo là trước khi tiệc bắt đầu trưa nay sẽ về!”

Tằng Chấn làm xong thủ tục, đưa ra năm chiếc thẻ phòng. Một cô gái chìa tay nhận lấy, tò mò hỏi: “Anh đẹp trai ơi, quảng trường bên đó lát nữa có hoạt động gì vậy? Em thấy trang trí đẹp quá trời!”

“Có tiệc mừng thọ của một ông cụ ở đó hôm nay, nếu hứng thú thì lát nữa có thể ghé xem.” Mễ Hoà cười giải thích.

Cô gái “wow” một tiếng: “Chín mươi tuổi luôn hả, ngầu ghê! Nhất định lát nữa bọn em phải ghé một chút!”

Dù Khương Thanh Diễn đã ở Lộc Minh nhiều ngày, nhưng anh vẫn chưa đi dạo hết khu nghỉ dưỡng. Cái miệng nhỏ Đoá Đoá lại bắt đầu huyên thuyên: “Hôm qua con thấy người ta mang đến nhiều bánh ngọt đến lắm! Chú Khương ơi, chúng ta mau ra quảng trường nhỏ đi!”

Đúng lúc đang nói chuyện, ngoài cửa lại có thêm vài du khách kéo vali bước vào làm thủ tục. Mễ Hoà và Tằng Chấn cùng bận rộn tiếp khách, Khương Thanh Diễn sợ đông người quá Bùi Đoá Đoá sẽ chạy lung tung, bèn dắt cậu bé đi trước về phía quảng trường nhỏ.

Cho đến khi bị Bùi Đóa Đóa kéo tay đi năm sáu phút, lần *****ên Khương Thanh Diễn mới thật sự cảm nhận được độ “to” của khu nghỉ dưỡng này—quả thật hôm đầu đến, tài xế taxi không hề nói quá. Dù không rõ cụ thể rộng bao nhiêu, nhưng đi suốt dọc đường, anh có cảm giác gần như toàn bộ du khách đến Lạc Ba đều ở trong đây cả.

Hai người đi qua một quán bar nho nhỏ, ba tiệm nướng ngoài trời, thậm chí còn có cả một tiệm xăm, cuối cùng cũng đến được quảng trường nhỏ. Trái với tưởng tượng của Khương Thanh Diễn, nơi này không dùng những màu sắc rực rỡ mà người già thường thích. Một bên là giá ba tầng, xếp đầy bánh cupcake với đủ hình dáng đáng yêu, vài chiếc bàn dài trải khăn xanh nhạt đặt ở giữa, không giống tiệc thọ, mà giống một buổi tụ họp gia đình ấm cúng thì đúng hơn.

Bùi Đoá Đoá nhìn chằm chằm đám bánh ngọt, nước miếng suýt nữa chảy ra.

“Lại thèm rồi à?”

Một giọng nói vang lên sau lưng, Khương Thanh Diễn quay lại, người kia cũng vừa nhận ra anh, ngạc nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Khương?”

Là Kỳ Nam.

“Kỳ tiên sinh.” Khương Thanh Diễn mỉm cười đáp lại.

Kỳ Nam vừa vận chuyển xong đống rượu, nghe vậy sửng sốt, vội xua tay: “Cậu cứ như Bùi Sâm ấy, gọi tôi là Kỳ Nam là được rồi, nghe ‘tiên sinh’ nghe thấy khách sáo lắm.”

Khương Thanh Diễn khẽ cười: “Được.”

Kỳ Nam xoa đầu Bùi Đoá Đoá một cái, lại quay sang Khương Thanh Diễn: “Sao hôm nay cậu lại…”

“Phòng ký túc xá cũ bị hỏng cửa sổ, tôi chuyển sang Lộc Minh ở tạm.” Khương Thanh Diễn giải thích: “Tôi được viện trưởng Trần mời đến dự tiệc mừng thọ hôm nay.”

Kỳ Nam nhìn Khương Thanh Diễn ngạc nhiên mất một lúc, như khó tin mà xác nhận lại: “Còn phòng trống á?”

Bùi Đoá Đoá dùng hai tay nắm lấy tay Khương Thanh Diễn, dùng sức mà lắc mạnh: “Chú Khương ở phòng 326 á! Ngay cạnh phòng con á!”

Mắt Kỳ Nam suýt nữa thì rơi ra khỏi tròng vì kinh ngạc: “Phòng 326?”

Nửa câu sau anh ta không nói ra, thực ra là muốn hỏi là phòng 326 mà Bùi Sâm cũng có thể đặc biệt dành riêng cho Khương Thanh Diễn ở sao, chuyện này nghe thế nào cũng thấy khó tin.

Hiển nhiên là Khương Thanh Diễn không nhận ra điều gì đặc biệt trong chuyện này, anh vừa quan sát quảng trường nhỏ trước mặt, có không ít du khách đang nghỉ ở đây đứng cạnh chụp ảnh.

“Tổ chức tiệc mừng thọ ở chỗ này chắc tốn không ít đâu nhỉ.” Khương Thanh Diễn buột miệng hỏi, “Viện trưởng Trần có lòng thật.”

“Không phải vấn đề tiền nong đâu.” Kỳ Nam cười, “Phải làm việc với bên thiết kế, rồi còn phải chuẩn bị đủ thứ ở hiện trường. Ông cụ nhà họ Trần thích tắm nắng mỗi khi trời đẹp, nên mới làm tiệc ngoài trời như thế này. Lát nữa vào tiệc vẫn tổ chức trong khách sạn, mấy chuyện linh tinh thế này mà lơ là cái nào là không được. Nếu không phải vì viện trưởng Trần thì có đưa bao nhiêu tiền Bùi Sâm cũng không đồng ý đâu.”

Hôm nay để tiện vận chuyển đồ đạc, Kỳ Nam mặc một chiếc quần công nhân, anh ta móc từ túi ra một bao thuốc, rút một điếu đưa cho Khương Thanh Diễn, anh lắc đầu từ chối.

“Trước kia từng có du khách đến đây du lịch muốn cầu hôn ở chỗ này cơ. Tự cho mình là có tiền, bảo Bùi Sâm ra giá, thương lượng suốt một thời gian mà đều bị từ chối hết cả.” Kỳ Nam tự châm một điếu thuốc, “Cậu ta đâu có thiếu tiền.”

Điều đó là hiển nhiên, một khu nghỉ dưỡng lớn như vậy, giá trị của Bùi Sâm căn bản là không thể đếm xuể.

Số rượu Kỳ Nam mang đến phải giao tiếp với bên khách sạn, chưa hút xong điếu thuốc đã vội rời đi. Trong khi đó, Bùi Đóa Đóa đang tạo dáng bên cạnh một chiếc bánh kem nhỏ, tạo mấy tư thế khoa trương đầy vẻ tinh quái, nhờ Khương Thanh Diễn chụp cho mấy bức ảnh.

“Xong chưa chú Khương ơi!” Bùi Đóa Đóa dang tay làm dáng chim bằng giang cánh, lè lưỡi nhìn vào ống kính hỏi.

Khương Thanh Diễn nửa quỳ dưới đất, liếc nhìn ảnh vừa chụp, thấy khá ổn: “Xong rồi, ngầu lắm!”

“Cho con xem với!” Bùi Đóa Đóa hớn hở chạy về phía Khương Thanh Diễn. Anh vừa đứng dậy, sau lưng đột nhiên có một cánh tay đưa ra đỡ anh một cái. Khương Thanh Diễn ngoảnh đầu lại, thì thấy Bùi Sâm không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Sau lưng hắn là một cặp vợ chồng già, trông hiền lành dễ gần, ăn mặc giản dị, không hề giống Bùi Sâm, khí chất cũng khác hẳn.

“Về rồi à?” Đây là lần *****ên hai người gặp lại kể từ bữa tối hôm trước. Khương Thanh Diễn nhìn Bùi Sâm, chút cảm giác xao động trong lòng cũng tan đi gần hết.

Bùi Sâm khẽ gật đầu, còn chưa kịp giới thiệu thì Bùi Đóa Đóa đã rời khỏi Khương Thanh Diễn, nhào vào lòng hai ông bà phía sau: “Ông bà nội ơi! Sao ông bà tới muộn thế! Có nhiều bánh ngọt lắm á nha!”

Vương Mai cười tít mắt đón lấy Bùi Đóa Đóa: “Mới có một tháng mà Đóa Đóa đã lớn thêm chừng này rồi à?”

Bùi Đóa Đóa cười khúc khích, nắm tay Vương Mai háo hức kéo đi về phía mấy chùm bóng bay đủ màu ở gần đó.

Bùi Sâm vươn tay giữ cậu nhóc lại: “Ông cố Trần đến rồi, con phải chào ông trước rồi mới được đi chơi.”

Những người được mời hôm nay phần lớn là họ hàng nhà họ Trần và vài người bạn thân thiết, tất cả cùng vây quanh ông cụ nhà họ Trần đang đi ở giữa. Dù đã chín mươi tuổi nhưng nhìn vẫn còn khỏe mạnh, được mấy người cháu dìu đỡ từ xa đi tới.

“Ông cố ơi!” Bùi Đóa Đóa chạy ào tới, hô to một tiếng rõ vang, chạy đến bên cạnh viện trưởng Trần, ngẩng đầu nhìn ông cụ nhà họ Trần đang mặc bộ trường bào đỏ tươi: “Chúc ông cố sinh nhật vui vẻ!”

Ông cụ nhà họ Trần nhìn Bùi Đóa Đóa bằng ánh mắt hiền từ. Viện trưởng Trần đứng cạnh lập tức lấy ra một phong bao lì xì: “Đóa Đóa ngoan quá!”

Bùi Đóa Đóa quay đầu nhìn Bùi Sâm, ánh mắt hắn hơi nghiêm lại một chút. Cậu nhóc lập tức ngoan ngoãn lắc đầu: “Cảm ơn ông cố! Nhưng con không nhận lì xì đâu ạ!”

Viện trưởng Trần trừng mắt nhìn Bùi Sâm, ngay sau đó ánh mắt ông rơi vào Khương Thanh Diễn đứng cạnh hắn liền lập tức quên cả cơn bực bội, bước nhanh tới.

Bình Luận (0)
Comment