Khu nghỉ dưỡng bình thường rất ít xe cộ ra vào, chiếc xe địa hình cỡ lớn không thể nhanh chóng chạy ở bên trong được, mãi đến khi ra đến đường cái, Bùi Sâm mới bắt đầu tăng tốc. Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng th/ở d/ốc của Vương Mai vang lên rõ rệt, rất nhanh sau đó, tiếng thở dồn dập ấy biến thành tiếng nức nở khe khẽ, nghe vừa chói tai vừa thắt lòng.
Đôi khi, thời gian cấp cứu chỉ có vài phút ngắn ngủi, mà sinh mệnh con người, nếu nói mong manh thì quả thật rất mong manh. Trong đầu Khương Thanh Diễn đã nhanh chóng lập sẵn phương án cấp cứu sau khi tới bệnh viện. Có lẽ do vừa ăn xong một xâu kẹo hồ lô, cổ họng khô và ngứa rát, anh không nhịn được quay đầu sang ho khẽ hai tiếng.
Bùi Sâm liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Viện trưởng Trần xuống xe, lập tức quay lại lên chiếc xe riêng của mình, trên đường đã báo trước với phòng cấp cứu của bệnh viện. Xe của Bùi Sâm vừa rẽ vào cổng bệnh viện đã thấy mấy bác sĩ khoa cấp cứu chờ sẵn ngoài cửa.
“Khả năng cao là ngừng tim đột ngột, tôi đã tiến hành hồi sức tim phổi, tạm thời tim đã đập trở lại.” Khương Thanh Diễn vừa xuống xe vừa nắm lấy cáng chuyển bệnh, vừa nói khi chạy theo vào phòng cấp cứu.
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại ngay trước mặt, đến lúc này, như thể sức lực trong người bỗng chốc cạn kiệt, Vương Mai toàn thân mềm nhũn, nếu không có Bùi Sâm nhanh tay đỡ lấy thì có thể bà đã ngã xuống đất.
“Ông Từ… sẽ không sao đâu, đúng không?” Vừa cất lời, nước mắt Vương Mai lập tức tuôn ra, bà nắm chặt lấy tay Bùi Sâm, nghẹn ngào: “Vị bác sĩ Khương kia vừa nói là ngừng tim… Sao lại như thế được chứ? Sáng nay khi ra khỏi nhà ông ấy vẫn còn khỏe mạnh mà…”
Bùi Sâm không có mặt ở hiện trường nên không rõ tình hình cụ thể. Hắn đỡ Vương Mai ngồi xuống ghế, tay bà lạnh toát, Bùi Sâm rót nửa cốc nước ấm đưa cho: “Dì đừng lo, cầm nước ấm làm ấm tay trước đã.”
Tay Vương Mai run đến mức không thể giữ nổi cốc giấy, nước bên trong đổ ra, tràn lên mu bàn tay Bùi Sâm. Nước nóng tiếp xúc với da, khiến hắn khẽ cau mày. Nhưng Vương Mai như người mất hồn, vốn là người dịu dàng tỉ mỉ, lúc này lại hoàn toàn không nhận ra.
“Dì Vương.” Bùi Sâm nắm lấy tay bà: “Chú Từ vẫn đang được cấp cứu, ông ấy cần dì.”
Câu nói ấy như níu lại chút sức sống còn sót lại trong bà. Tiếng khóc dần nhỏ lại, bà nắm trong tay một mảnh khăn giấy nhàu nát. Viện trưởng Trần tới nơi cũng không còn thời gian an ủi, liền vào thẳng phòng phẫu thuật, không ai biết tình trạng của Từ An rốt cuộc nghiêm trọng đến đâu.
Chỉ mười mấy phút sau, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra từ bên trong. Hai chân Vương Mai mềm nhũn, không thể tự đứng dậy nổi, phải dựa vào tay Bùi Sâm đỡ.
Trước mắt họ là Khương Thanh Diễn mà Bùi Sâm chưa từng thấy qua — nửa khuôn mặt bị khẩu trang che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt, rất to, và cũng rất đẹp.
Anh khi làm việc khác hẳn lúc thường ngày. Ánh mắt nghiêm túc lướt qua Vương Mai, nhận ra không tiện giao tiếp, anh quay sang Bùi Sâm.
“Tim bệnh nhân vừa ngừng đập lần nữa,” Khương Thanh Diễn nói rõ ràng, ngắn gọn, “Thân nhiệt 38,7 độ, hiện nghi ngờ viêm cơ tim cấp tính. Đây là giấy cam kết, người nhà vui lòng ký tên.”
Bùi Sâm đưa tay nhận lấy, cúi đầu đọc lướt qua. Vương Mai níu tay áo Khương Thanh Diễn, gần như cầu xin: “Bác sĩ, tôi xin cậu nhất định phải cứu ông ấy… Nếu ông ấy có mệnh hệ gì… tôi, tôi một mình…”
Khương Thanh Diễn cảm thấy có thể mình đã bị cảm lạnh, cổ họng rất khó chịu, anh quay mặt đi, khẽ ho để thông giọng. Bùi Sâm đưa bút cho Vương Mai: “Dì Mai, ký tên trước đi đã.”
Tay bà run rẩy cầm lấy bút, ký tên như trẻ nhỏ tập viết, nét chữ xiêu vẹo đầy nước mắt. Khương Thanh Diễn cúi mắt nhìn một chút: “Dì yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Nói rồi, ánh mắt anh dừng lại trên tay Bùi Sâm. Khi hắn đưa tay nhận giấy bút, anh đã để ý vết đỏ trên mu bàn tay hắn. Khương Thanh Diễn chỉ: “Chỗ này nên chườm lạnh một chút.”
Lại một lần chờ đợi dài đằng đẵng. Mãi đến chiều, cánh cửa phòng phẫu thuật mới mở ra lần nữa, Viện trưởng Trần là người *****ên bước ra, nhìn Vương Mai mà ngập ngừng không nói.
Đầu Vương Mai trống rỗng, Viện trưởng Trần do dự chốc lát, rồi bước lại gần nói: “Tạm thời ông Từ đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần chuyển vào ICU theo dõi thêm một đêm. Việc làm thủ tục nhập viện tôi sẽ bảo người lo liệu, bà không cần bận tâm.”
“Cảm ơn, cảm ơn viện trưởng Trần.” Vương Mai đưa tay che miệng, cố nén tiếng khóc đang trực trào nơi cổ họng. Bà lo lắng quá mức, đến nỗi không nhận ra nét mặt viện trưởng Trần hoàn toàn không có biểu cảm mừng rỡ.
Viện trưởng Trần liếc sang Bùi Sâm: “Lát nữa bác sĩ Khương ra, cậu ấy sẽ nói cụ thể tình hình. Tôi về văn phòng một chút, lát quay lại.”
Cánh cửa sau lưng ông lại mở lần nữa, vài bác sĩ lần lượt bước ra. Một nữ bác sĩ vừa đi vừa trò chuyện cùng người bên cạnh: “Lúc bác sĩ Khương mới tới, tôi còn tưởng cậu ấy trẻ quá, không ngờ lại nhiều kinh nghiệm như vậy.”
“Không thế thì sao được chọn vào đội hỗ trợ y tế chứ.” Một bác sĩ trẻ khác đầy ngưỡng mộ: “Phán đoán chính xác, phản ứng nhanh nhạy, toàn bộ những yêu cầu mà thầy hay nhấn mạnh, hôm nay đều thấy ở bác sĩ Khương đó.”
Tiếng nói rôm rả dần xa, hai người ở ngoài vẫn chưa rời đi. Vương Mai mắt không rời khỏi cánh cửa phòng ICU, còn Bùi Sâm đứng cạnh bà, trong lòng nặng trĩu.
Từ An nhắm mắt nằm trên giường chuyển viện, được hộ lý đẩy vào ICU. Vào phòng theo dõi đặc biệt rồi thì người nhà cũng không dễ vào được nữa, nhưng Vương Mai vẫn không chịu rời đi, đứng ngoài cửa kính chăm chú nhìn vào trong.
Bà đã hơn sáu mươi tuổi rồi, lưng còng xuống, sáng nay vẫn còn tươi cười dịu dàng, giờ đây mắt đã sưng húp. Lúc Kỳ Nam nhận được tin tức liền vội vã chạy đến, Bùi Sâm mới có thể tranh thủ quay về văn phòng tìm Khương Thanh Diễn.
Hôm nay không phải ca khám, rèm văn phòng được kéo ra nhưng đèn không bật, cửa khép hờ. Bùi Sâm tượng trưng gõ nhẹ hai cái, Khương Thanh Diễn đang ngồi trước bàn làm việc, nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên, cách một khoảng xa khẽ cười: “Chú Từ đã vào ICU rồi à?”
“Ừ.” Bùi Sâm bước vào, thấy bên cạnh tay Khương Thanh Diễn đặt hai ống nước đường đã dùng, trong lòng có chút cảm giác khó tả: “Lại tụt đường huyết à?”
Ánh nắng buổi chiều rọi vào phòng, Khương Thanh Diễn thật ra đã rất buồn ngủ, anh cố chống đỡ tinh thần đáp một câu: “Tôi thấy… có một chuyện cần phải…”
“Xin lỗi.” Bùi Sâm cúi người, tiện tay vứt ống truyền rỗng vào thùng rác dưới chân giúp anh: “Hôm nay mọi chuyện xảy ra đột ngột, bên cạnh dì Mai lại không có ai, nên sau khi chú Từ được đẩy ra tôi đã đi theo bà ấy sang ICU.”
Khương Thanh Diễn khựng lại một chút.
Lúc ra khỏi phòng phẫu thuật thì ngoài cửa đã chẳng còn ai, cảm giác này anh đã rất quen thuộc, người nhà bận bịu chăm sóc bệnh nhân, hiếm có ai còn đứng chờ bác sĩ ở ngoài. Dù sao thì sau đó bác sĩ cũng sẽ dặn dò từng li từng tí, kỹ lưỡng không sót gì. Những cảnh trong phim truyền hình kiểu như nắm tay bác sĩ, cúi đầu cảm ơn thật lòng, trên thực tế rất ít khi xảy ra.
Câu giải thích của Bùi Sâm nghe như rất nghiêm túc, mà vẻ mặt hắn lại trông vô cùng trịnh trọng, khiến Khương Thanh Diễn thoáng chốc không biết nên phản ứng thế nào, thậm chí còn bất chợt dâng lên một cảm giác được ưu ái khiến người ta luống cuống*.
*Gốc là thụ sủng nhược kinh
Nhưng anh không có tâm tư mà nghĩ nhiều, anh bước xuống bàn, vòng qua bên ngăn kéo lấy một tờ phiếu kiểm tra, ngồi xuống ghế: “Ông chủ Bùi, về tình hình sức khỏe của ông Từ, tôi cần phải trao đổi thêm với anh một chút.”
Vẻ mặt anh lúc này chẳng khác gì viện trưởng Trần. Bùi Sâm sải bước tới, ngồi xuống đối diện anh.
“Người nhà ông Từ không ở trong thành phố à?” Khương Thanh Diễn hỏi thẳng.
“Chú Từ và dì Mai không có con.” Bùi Sâm đáp: “Có chuyện gì cậu cứ trực tiếp nói với tôi.”
Khương Thanh Diễn khẽ “à” một tiếng, trầm mặc giây lát rồi đứng dậy. Bùi Sâm cũng đứng lên theo: “Sao thế?”
“Lấy cho anh ly nước.” Khương Thanh Diễn nói.
Sắc mặt anh hơi tái nhợt, mang theo chút mệt mỏi. Bùi Sâm sao nỡ để anh đi rót nước, hắn cầm lấy chiếc cốc trên bàn, đi tới cây nước rót nửa cốc.
Khương Thanh Diễn xoa nhẹ vành cốc bằng cả hai tay, dừng vài giây rồi nói: “Nguyên nhân ông Từ ngất là do viêm cơ tim, nhưng chuyện tôi muốn nói với anh không phải chuyện này.”
Anh đặt báo cáo kiểm tra lên trước mặt Bùi Sâm: “Vừa rồi tôi tra lại hồ sơ khám sức khỏe của ông Từ, phát hiện hồi đầu năm ông ấy đã được chẩn đoán mắc ung thư gan.”
Bùi Sâm chợt ngẩng đầu lên.
Trong văn phòng lặng ngắt một lúc lâu, một cánh tay của Bùi Sâm đặt lên mép bàn, bàn tay để trên mặt bàn bất giác siết chặt lại thành nắm đấm.
Tuy rằng chưa tiếp xúc lâu dài, nhưng Khương Thanh Diễn tự thấy mình cũng không hoàn toàn không hiểu gì về Bùi Sâm. Anh nhìn ra được con người này vốn cứng cỏi từ trong xương cốt, kiểu người cho dù đau đến đâu cũng chưa chắc biểu lộ ra ngoài. Giờ phút này, hắn chỉ lặng lẽ ngồi đối diện anh, có lẽ là một dạng chịu đựng đến cực hạn rồi.
Khương Thanh Diễn không lên tiếng, im lặng nhìn hắn. Anh thấy lời mình nói ra có phần tàn nhẫn, nhưng không thể không nói.
“Viện trưởng Trần nói không biết phải mở lời thế nào, nên mới nhờ tôi trao đổi với anh. Tôi sợ người nhà ông ấy không chịu nổi, chỉ có thể báo cho anh trước.” Giọng Khương Thanh Diễn rất dễ nghe, nhưng không rõ là do cả ngày chưa uống nước hay vừa rời khỏi bàn mổ nên hơi khàn: “Đã là giai đoạn cuối rồi, hiện tại không có phương án điều trị nào thực sự hiệu quả cả.”
Từ đầu đến cuối Bùi Sâm vẫn cúi thấp đầu. Một lúc sau, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay hắn, da rất trắng, ngón tay thon dài, lực nắm không đáng kể, bóp nhẹ tay hắn một cái.
Bùi Sâm khẽ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, khi ngẩng lên lần nữa, trên gương mặt đã chẳng còn chút cảm xúc nào: “Trưa nay cậu vẫn chưa ăn trưa, muốn ăn gì để tôi gọi.”
“Thôi, tôi lười đợi.” Tay Khương Thanh Diễn vẫn đặt trên tay hắn, dưới đầu ngón là cơ bắp rắn chắc: “Trong tủ có mì ly và xúc xích, anh cũng chưa ăn, tôi đi pha hai ly.”
“Để tôi.” Bùi Sâm nói xong nhưng vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi Khương Thanh Diễn gật đầu thu tay về thì hắn mới đứng dậy.
Khương Thanh Diễn làm ở đây chưa bao lâu, nhưng trong tủ đã tích kha khá đồ ăn vặt. Anh là kiểu người biết chiều chuộng bản thân, sau một lần bỏ bữa trưa, anh đã tự mua đủ thứ tích lại trong văn phòng.
Bùi Sâm xé bao mì ly, cho gói gia vị vào rồi chế nước sôi, Khương Thanh Diễn đã lót vài tờ báo lên mặt bàn.
Mùi bò hầm đậm đà lan tỏa khắp văn phòng. Bùi Sâm ngồi trở lại bên bàn làm việc, im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Thanh Diễn đang ngồi đối diện.