Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 2

Bệnh viện số một Dương Châu quản lý bác sĩ khá nghiêm ngặt. Dù không cấm uống rượu, nhưng nếu hôm sau có ca phẫu thuật thì tuyệt đối không được động đến một giọt. Tín hiệu điện thoại không tốt, sau khi gửi đơn tố cáo, màn hình cứ quay vòng tròn mãi. Khương Thanh Diễn nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen.

Tủi thân, thất vọng, giận dữ hòa lẫn với nhau. Dù tình cảm mấy tháng chẳng phải là sâu đậm gì, nhưng đã xác nhận mối quan hệ thì ít nhất cũng từng thật lòng. Hôm đăng ký tình nguyện hỗ trợ y tế, Tiêu Khoát còn giả bộ ôm anh, dặn dò đủ thứ, vậy mà anh mới vừa đi một cái là gã đã lăn lên giường với người khác.

“Xin chào.” Nhìn thấy trên màn hình hiện dòng chữ “Gửi thành công”, Khương Thanh Diễn khóa màn hình, đặt úp điện thoại lên bàn, gọi Mễ Hòa lại: “Làm phiền cho tôi thêm hai ly rượu nữa.”

Lạc Ba mang khí hậu điển hình của miền Bắc, nhiệt độ sáng sớm và tối muộn đã sát mức 0 độ. Bầu trời hoàn toàn tối đen, khách ngồi ngoài sân lục tục đứng dậy về phòng. Khu sân náo nhiệt ban nãy giờ lặng ngắt như tờ. Tửu lượng của Khương Thanh Diễn rất kém, loại rượu này anh chỉ uống nổi nửa ly. Trên máy bay anh chưa ăn gì, bụng rỗng uống một ly đã say bí tỉ.

Bùi Sâm từ lầu hai đi xuống liền trông thấy một người gục bên chiếc bàn tròn nhỏ nhất ở góc sân. Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên mặt anh, có vẻ đang cố hết sức gọi xe qua ứng dụng.

“Xin lỗi, chúng tôi sắp dọn bàn rồi.” Bùi Sâm bước đến, gõ nhẹ lên mặt bàn, liếc mắt nhìn ba ly rượu trên bàn, hai ly còn đầy nguyên, ly duy nhất vơi đi cũng   chưa cạn đến đáy. Bùi Sâm chưa từng thấy qua ai có tửu lượng kém như vậy.

Người đang gục trên bàn phản ứng rất chậm, mãi sau mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Khương Thanh Diễn là kiểu trai đẹp từ cái nhìn *****ên, dáng vẻ trẻ hơn tuổi thật, mắt to, vì say nên ánh mắt có chút mơ màng, long lanh hơi nước. Anh nhìn Bùi Sâm một lúc rồi chậm rãi “ồ” một tiếng, đứng dậy. Nhìn qua trông có vẻ ngoan ngoãn, kiểu dáng vẻ khiến ai nhìn cũng mềm lòng, tất nhiên là không bao gồm Bùi Sâm.

“Tổng cộng hai trăm…” Bùi Sâm tưởng anh định trả tiền, mở miệng nói.

Nhưng chưa kịp nói hết câu, người đàn ông trông giống sinh viên thất tình trước mặt bỗng kéo khóa áo khoác xuống, không chút do dự mà tụt hẳn xuống vai. Tiếp đó anh còn đưa tay cởi nút áo sơ mi, đôi mắt hơi đỏ lừ, nhìn chằm chằm Bùi Sâm với nụ cười lười nhác, say khướt nhướn mày: “Anh đẹp trai, thử xem?”

Bùi Sâm: …

Sống ba mươi hai năm, kiểu người nào hắn cũng từng gặp qua. Hắn có ngoại hình ưa nhìn, điều kiện không tệ, nhưng vì trưởng thành trong hoàn cảnh đặc biệt nên khí chất hắn luôn mang vẻ “lạnh lùng” khó lại gần. Người ngưỡng mộ hắn nhiều không đếm xuể, nhưng hầu hết đều bị ánh mắt lạnh nhạt của hắn làm cho chùn bước, dám mon men đến gần thì chẳng có mấy ai.

Chiếc áo khoác vẫn mắc trên khuỷu tay Khương Thanh Diễn, hai chiếc nút áo sơ mi đã bung ra. Nếu không phải trong mắt anh ngập men say, Bùi Sâm có lẽ đã lập tức ném anh ra khỏi sân.

“Đừng nhúc nhích.” Bùi Sâm vươn tay túm chặt cổ tay Khương Thanh Diễn, lực rất mạnh khiến anh hoàn toàn không thể cử động. Ngay sau đó, người đang nóng hầm hập liền dựa vào người Bùi Sâm, trên người nồng nặc mùi rượu.

Bùi Sâm không phải người kiên nhẫn, một tay giữ chặt cổ tay Khương Thanh Diễn, tay còn lại thuận thế cầm bình oxy đặt trên bàn, trực tiếp xịt vào mặt anh.

Mễ Hòa vừa dọn dẹp xong, bước ra khỏi bếp thì sững người nhìn thấy cảnh này, lập tức khựng lại. Tằng Chấn đi ngay phía sau không kịp phản ứng, đâm sầm vào cô, hai người đồng thời bật thốt lên kinh ngạc.

Khương Thanh Diễn bị xịt đầy mặt mà vẫn không hay biết gì. Bùi Sâm nghe tiếng động, nhíu mày quay đầu nhìn: “Tằng Chấn, qua đây một chút.”

Tằng Chấn lập tức chạy lại, Bùi Sâm đẩy người trong lòng sang cho cậu ta: “Phòng 310 khách vừa mới trả, đưa cậu ta vào đó đi.”

Tằng Chấn vội vàng gật đầu. Cậu ta có vóc dáng tương đương Khương Thanh Diễn nhưng thể lực hơn hẳn, nên dìu anh vào phòng cũng không đến nỗi vất vả. Mễ Hòa giúp một tay, cùng cậu ta đưa người vào căn phòng vừa được dọn trống cách đây một tiếng trước.

Bất kể là có say rượu và đùa giỡn lưu manh với ông chủ nhà nghỉ chỉ mới có duyên gặp một lần, đúng bảy giờ sáng, bác sĩ Khương vẫn chuẩn xác mở mắt. Lúc này, Dương Châu trời còn xám xịt, nhưng Lạc Ba đã rực rỡ trong ánh mặt trời.

Ký ức mơ hồ đêm qua dần trở về, Khương Thanh Diễn nằm trên giường suốt năm phút mới hoàn hồn, chịu đựng cơn đau đầu mà đứng dậy vào phòng tắm.

Bùi Sâm là người rất chú trọng chất lượng cuộc sống, hơn nữa còn có tiền. Phòng trang trí cực kỳ tinh tế, nhìn là biết không hề rẻ. Đến cả đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm cũng đều là hàng cao cấp.

Tất nhiên, Khương Thanh Diễn chẳng có tâm trạng hưởng thụ. Anh tắm qua loa, rút thẻ phòng rồi xuống lầu.

Giờ này còn sớm, khách du lịch hầu như chưa thức dậy, tầng một trống trải. Trước cửa có hai con mèo hoang gầy nhom, Mễ Hòa ngồi xổm cho chúng uống sữa dê. Khương Thanh Diễn theo bản năng liếc về phía quầy bar. Bùi Sâm đang ngồi đó, một chân co lên, bàn chân chống vào thanh ngang dưới ghế, cúi đầu xem điện thoại.

Quá mất mặt. Nếu trong sảnh có người, anh còn có thể lén đặt thẻ phòng xuống rồi im hơi lặng tiếng chuồn đi.

Nhưng bây giờ lại chẳng có ai, nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Sâm đã ngẩng đầu nhìn sang.

“Chào buổi sáng.” Khương Thanh Diễn đặt thẻ phòng lên quầy, gượng cười: “Hôm qua… tôi uống hơi nhiều, nếu có gì thất lễ thì cho tôi xin lỗi nhé.”

Dù gì cũng là người trưởng thành, ai mà chẳng từng say xỉn mất kiểm soát, Khương Thanh Diễn nghĩ chắc Bùi Sâm sẽ không để bụng. Sắc mặt đối phương vẫn bình thản như thể chuyện tối qua chẳng liên quan đến mình, cúi đầu gõ mấy lần vào chuột, in ra một tờ hóa đơn.

“Chi phí của cậu, thanh toán đi.”

Trên hóa đơn ghi: 【Phòng đôi dành cho cặp đôi: 550. Rượu: 68 x 3. Oxy: 50.】

*Khoảng 2 triệu 854 nghìn VND

Cảm giác bị xịt oxy vào mặt tối qua lại ùa về. Khương Thanh Diễn bặm môi, bộ não toán học hoạt động hết công suất mà vẫn không tính ra tổng số tiền.

Khương Thanh Diễn thấp hơn Bùi Sâm, lúc cúi đầu suy nghĩ thì hơi nhíu mày, vẻ mặt thành thật nghiêm túc, Bùi Sâm đứng cách ba quầy nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Tổng cộng 804.”

Ánh mắt hắn sâu thẳm, Khương Thanh Diễn vốn đã chột dạ, giờ càng cảm thấy muốn đào cái lỗ chui xuống. Anh quét mã thanh toán xong lập tức xoay người bỏ đi.

Mễ Hòa ôm chậu trống bước vào, lướt ngang qua Khương Thanh Diễn rồi quay đầu nhìn theo bóng lưng hoảng hốt đó, cười hì hì hỏi: “Anh Bùi, anh cũng nhẫn tâm thật đấy. Tối qua người ta còn nhào vào lòng anh mà sao giờ lại đòi tiền thẳng tay thế?”

Bùi Sâm liếc nhìn cô: “Tôi đã miễn phí cho cậu ta ba mươi tệ tiền bữa sáng rồi.”

Mễ Hòa giơ ngón cái: “Không hổ danh ông chủ Bùi lắm tiền nhiều của! Nhưng mà anh ấy đẹp trai quá trời! Chỉ là hôm qua hơi mất mặt một chút.”

Bùi Sâm cười nhạt qua loa: “Lát nữa cô tốt nhất nên nói câu này trước mặt Tằng Chấn đi.”

Mễ Hòa le lưỡi: “Thôi khỏi đi.”

“Ai mất mặt cơ?” Một giọng nói non nớt vang lên kèm theo tiếng bước chân lộp cộp tiến lại gần. Bùi Sâm khóa màn hình điện thoại, đứng dậy.

Vừa rồi trên cầu thang không thấy Bùi Sâm, Bùi Đoá Đoá lập tức nhảy ba bậc xuống, nhưng vừa chạm đất nhìn thấy hắn liền ngoan ngoãn đứng nghiêm: “Ba.”

Bùi Sâm đưa tay sờ trán cậu bé, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm. Bùi Đoá Đoá híp mắt, rụt rè nhìn hắn: “Con thấy con hết sốt rồi…”

Bùi Sâm thu tay lại: “Ba thấy con vẫn còn nóng lắm.”

Bình thường Bùi Đoá Đoá rất sợ Bùi Sâm, len lén nhìn sang Mễ Hòa. Nhưng trẻ con bị ốm thì trông cô cũng chẳng ích gì, lần này Mễ Hòa đứng về phía Bùi Sâm: “Sốt hai ngày rồi, vẫn nên đi kiểm tra đi.”

Bùi Đoá Đoá sợ đến bệnh viện, cứ thấy bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng là muốn chạy. Cậu bé tội nghiệp giơ ngón trỏ lên: “Cho con thêm một ngày nữa được không ạ?”

Khóa đào tạo ba ngày lần này diễn ra tại phòng hội nghị khách sạn. Nhưng thực tế, ngoài ngày *****ên ra mắt và giới thiệu sơ bộ về các bệnh viện tham gia, sang ngày thứ hai, lãnh đạo các bệnh viện đã sốt ruột kéo người đi mất.

Là “vùng đất trong lành cuối cùng của nội địa”, thành phố Lạc Ba những năm gần đây phát triển du lịch rất mạnh, nhưng điều kiện y tế, giáo dục lại chưa theo kịp, vẫn còn nhiều thiếu hụt. Đã chọn đi viện trợ y tế thì đi đâu cũng như nhau, hành lý của Khương Thanh Diễn hầu như chưa mở, cứ đợi phân về huyện rồi đi. Nào có ngờ rằng anh lại được phân thẳng đến Bệnh viện Trung tâm Lạc Ba.

Viện trưởng Trần năm nay tròn sáu mươi, đích thân đến khách sạn đón người. Bác sĩ được phân về Bệnh viện Trung tâm có mười lăm người, ông đã xem hồ sơ trước, ấn tượng sâu sắc nhất với bác sĩ khoa tim mạch – Khương Thanh Diễn.

Sau khi giao các bác sĩ về từng khoa cho lãnh đạo phụ trách, viện trưởng Trần đặc biệt giữ lại Khương Thanh Diễn, tự mình dẫn anh đi tham quan bệnh viện.

“So với Dương Châu thì điều kiện bên này kém xa nhỉ?” Viện trưởng Trần cười tủm tỉm nhìn Khương Thanh Diễn đi cạnh bên.

Dù gì cũng có tuổi, trên đường đến đây, Khương Thanh Diễn đã nghe không ít giai thoại về ông, hai tay anh đút túi áo blouse, mỉm cười đáp: “Không đâu ạ, chỉ là khí hậu chưa quen lắm, hơi khô hanh. Nghe nói trước đây thầy cũng học đại học ở Dương Châu rồi mới về Lạc Ba?”

“Đúng vậy, tôi là người Lạc Ba, gốc rễ của tôi ở đây.” Viện trưởng Trần cười thở dài, hai người rẽ vào khu khám bệnh, đi thẳng đến khoa nhi tầng một: “Khí hậu miền Bắc dễ gây bệnh tim mạch, mấy năm nay số ca bệnh người già ở Lạc Ba tăng cao. Nói thật thì đây chính là lý do tôi đặc biệt tìm cậu từ Cục Y tế về đây.”

Khương Thanh Diễn từng theo học dưới trướng giáo sư Lưu Bân – chuyên gia tim mạch hàng đầu trong nước. Dù tuổi đời còn trẻ nhưng danh tiếng không nhỏ. Bản thân viện trưởng Trần cũng xuất thân từ khoa tim mạch, dĩ nhiên không xa lạ với cái tên này. Thế nên, ngay khi nhìn thấy tên Khương Thanh Diễn trong danh sách viện trợ y tế, ông đã lập tức đi cửa sau để giữ anh lại.

Càng đến gần khoa nhi, tiếng khóc la càng lớn. Trong khu vực chờ khám, các bậc phụ huynh bế con ngồi chật kín. Những âm thanh chói tai ấy người ngoài nghe thấy nhức đầu, còn bác sĩ thì đã quen từ lâu. Viện trưởng Trần vẫn giữ nụ cười trên môi, khi đi ngang phòng truyền dịch còn cố ý đi chậm lại.

Bên trong vang lên tiếng khóc thét thảm thiết, nghe là biết có đứa trẻ không chịu truyền dịch rồi. Khương Thanh Diễn vô thức liếc vào trong, lập tức nhận ra phụ huynh đang ngồi cạnh cửa sổ kia trông rất quen mắt.

Bình Luận (0)
Comment