Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 23

Từ quán bar đến Lộc Minh chỉ mất khoảng mười phút đi bộ, lúc này hai bên đường đã lên đèn rực rỡ. Khách du lịch trở về từ khu tham quan ăn tối xong phần lớn đều đi dạo trong khu nghỉ dưỡng, vì vậy con đường lúc này rất đông người.

Bước chân của Khương Thanh Diễn không vững cho lắm, lảo đảo chậm rãi đi bên cạnh Bùi Sâm. Bóng hai người lúc thì kéo dài, lúc lại co lại thành hai cái chấm nhỏ, Bùi Sâm cũng vô thức bước chậm theo anh. Hắn muốn tìm chuyện để nói, nhưng thật sự chẳng có năng khiếu mấy khoản này. Nhìn ra được hôm nay Khương Thanh Diễn không có hứng thú lắm, hắn vốn cũng ít lời, thấy anh không định mở miệng thì cũng im bặt theo, mãi đến khi cả hai đứng trước cửa Lộc Minh vẫn chẳng nói thêm lời nào.

Mễ Hòa và Gia Giai đang ngồi trên ghế sofa nhỏ thì thầm trò chuyện. Từ sau khi biết Mễ Hòa vì tình yêu mà ở lại Lạc Ba, cô liền trở thành hình tượng can đảm và ngầu lòi trong lòng Gia Giai. Hai cô gái tuổi tác xấp xỉ nhau, mấy buổi tối gần đây cứ dính lấy nhau, ríu rít bàn những chuyện riêng tư của hội chị em.

Khương Thanh Diễn là người bước vào trước, Mễ Hòa thấy vậy liền đứng dậy đón. Chỉ thấy Bùi Sâm cũng theo sau bước vào, cô ngạc nhiên ngửi ngửi rồi hỏi: “Anh Khương, anh uống rượu hả?”

“Ừm.” Khương Thanh Diễn uể oải đáp một tiếng, rồi đi thẳng về phía cầu thang: “Anh lên lầu trước đây.”

“Thanh Diễn.” Bùi Sâm gọi anh lại: “Để tôi nấu cho cậu một bát canh giải rượu nhé.”

Chân Khương Thanh Diễn đã đặt lên bậc thang *****ên, anh quay đầu nhìn Bùi Sâm. Sống hơn hai mươi năm rồi, đây là lần *****ên anh nếm được nỗi khổ của việc đơn phương, mới nhận ra đơn phương người ta vốn không đáng sợ, đáng sợ là người kia không để tâm đến anh, nhưng vẫn luôn đối xử đặc biệt tốt, khiến người ta không thể dứt ra nổi.

“Không cần đâu.” Giọng Khương Thanh Diễn khàn khàn, ngón tay khẽ siết lấy tay vịn cầu thang:

“Cảm ơn anh.”

Gia Giai lặng lẽ nhìn Mễ Hòa, hai người trao đổi ánh mắt mà không nói gì. Gia Giai tuy hiếu kỳ nhưng cũng không tiện hỏi, còn Mễ Hòa thì khác. Đợi Khương Thanh Diễn lên lầu rồi, cô mới cẩn thận hỏi: “Anh Bùi, anh Khương giận anh à?”

Vị bác sĩ đến từ Dương Châu này vừa đẹp trai lại vừa hay cười, Mễ Hòa cứ nghĩ anh chẳng bao giờ biết giận là gì.

Bùi Sâm cau mày nhìn lên cầu thang trống không, mấy giây sau mới nói:

“Có lẽ vậy.”

Mễ Hòa “à” một tiếng, trong lòng vẫn không giấu nổi kinh ngạc. Với cô, anh Bùi là người giỏi giang như thế, cô ở Lạc Ba bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng thấy Bùi Sâm sợ ai, càng không có chuyện chọc ai tức giận — nói cách khác, ai dám giận hắn chứ?

Gia Giai ngồi ở tầng một gần một tiếng, lúc nãy thấy rõ ràng, ông chủ lạnh lùng này ban nãy vẫn ngồi ở quầy lễ tân nghịch điện thoại, lát sau gọi hai cuộc điện mà không ai nghe máy, cuối cùng dứt khoát khoác áo đi ra ngoài.

Cô không phải hủ nữ, cũng không có thói quen “đẩy thuyền”, nhưng khoảnh khắc thấy Bùi Sâm bước ra ngoài, Gia Giai thật sự nghĩ ngay đến người hắn có thể đi tìm — chính là vị bác sĩ giúp họ nhận phòng dưới sự chỉ đạo kiên nhẫn của ông chủ.

“Sao rồi?” Mễ Hòa quay lại chỗ ngồi, Gia Giai che miệng thì thầm hỏi: “Cãi nhau à?”

Mễ Hòa làm bộ kéo khóe miệng xuống, ra vẻ mình không cười, nhưng ánh mắt thì sáng rực như muốn hét lên: “Xem ra đúng là vậy! Lần *****ên trong đời được chứng kiến, anh Bùi chọc anh Khương giận đến đen mặt rồi!”

Tửu lượng của Bùi Sâm rất tốt, là nhờ luyện từ nhỏ. Nhưng bình thường hắn bận bịu nhiều việc, lại còn có Bùi Đoá Đoá nên rất ít uống rượu. Hắn cũng không cần phải cười gượng kính rượu ai để đạt được mục đích gì nữa. Vậy mà hôm nay lại không nhịn được rót một ly, ngồi tựa lưng vào ghế ngoài ban công phòng mình, nhìn ánh đèn bên dưới.

Hắn cảm nhận được sự bất thường của Khương Thanh Diễn, nhưng không hiểu lý do. Nhất là lúc trước cửa quán bar, anh né tránh bàn tay hắn đưa ra.

Bùi Sâm khẽ nắm tay lại, đặt lên đầu gối, đầu ngón tay như vẫn lưu lại hơi ấm từ cổ tay Khương Thanh Diễn. Hắn chẳng có mấy kinh nghiệm đoán ý người khác, nhưng hôm nay lại hiếm hoi muốn nhìn thấu lòng Khương Thanh Diễn.

Bất cứ ai rung động với Khương Thanh Diễn cũng không phải chuyện lạ. Anh khác hẳn những người quanh hắn, giống như một tia nắng ấm áp rọi xuống vũng bùn lầy.

Bùi Sâm cúi đầu, mượn ánh trăng nhìn mu bàn tay mình, vết sẹo xấu xí uốn lượn trên làn da lại khiến hắn không nhịn được nghĩ tới bàn tay trắng trẻo, thon dài của Khương Thanh Diễn. Tuy chưa từng thấy anh cầm dao mổ, nhưng cũng dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh đó.

Đó là hai đôi tay cách biệt nhau một trời một vực, vốn không nên, và cũng không thể đan vào nhau.

Sáng hôm sau, Khương Thanh Diễn không ăn sáng ở cửa tiệm mà rời đi từ sớm. Anh bắt một chiếc taxi, lúc này đường xá vẫn còn vắng, tài xế phóng xe rất nhanh. Đến cổng bệnh viện, anh cảm thấy nếu ngồi trên xe thêm năm phút nữa chắc sẽ ói ra mất, vì vậy anh bước nhanh qua dãy quầy bán đồ ăn sáng bên ngoài, nghiêm túc trở về văn phòng, đun nước sôi, mở tủ lấy một hộp sữa ra hâm nóng.

Buổi trưa anh sẽ ăn ở căn tin, dạo này sáng tối đều về Lộc Minh, nên không ăn vặt nhiều, cũng chẳng bổ sung đồ. Vừa mở tủ ra liền thấy mấy cây kẹo mút mà Bùi Sâm đã mua lần trước ở siêu thị, gói giấy bóng lấp lánh xếp ngay ngắn trên hộp bánh quy.

Trước khi đóng tủ, Khương Thanh Diễn lấy ra một hộp sữa, tiện tay nhét thêm một cây kẹo mút vào túi áo blouse trắng.

Từ ngoài cửa, Từ Mẫn gõ nhẹ rồi bước vào. Nhận được ánh mắt ra hiệu của Khương Thanh Diễn, cô đi tới đặt xấp giấy in lên bàn anh: “Bác sĩ Khương, hôm qua anh nói muốn tổ chức hội thảo để giúp người già chú ý hơn đến các bệnh nền, tôi thấy rất hay. Tối qua tôi suy nghĩ thử vài đề mục, muốn nhờ anh xem có ổn không.”

Khương Thanh Diễn mỉm cười: “Cô hứng thú với chuyện này à?”

Từ Mẫn gật đầu: “Trước đây kinh tế Lạc Ba không được tốt lắm, người già sức khỏe không tốt, bệnh nền thì nhiều mà lại ngại đi khám. Nếu thật sự có thể giúp họ lập hồ sơ kiểm tra sức khỏe, để ý đến cơ thể mình, phát hiện kịp thời và điều trị kịp thời thì tôi rất sẵn lòng góp sức.”

“Được.” Khương Thanh Diễn cất bản đề mục vào ngăn kéo: “Tôi sẽ tranh thủ xem sớm, có gì chưa ổn thì chúng ta bàn tiếp sau nhé.”

Từ Mẫn chớp mắt: “Cảm ơn bác sĩ Khương. Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi về khu Nội trú đây.”

“Bác sĩ Từ.” Thấy cô sắp ra khỏi cửa, Khương Thanh Diễn đột nhiên gọi cô lại.

Từ Mẫn quay đầu lại: “Sao thế?”

Khương Thanh Diễn im lặng vài giây rồi khẽ cười, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn hỏi một chút… sáng nay ông Từ thế nào rồi?”

“Ông ấy tỉnh táo hơn nhiều rồi.” Từ Mẫn nói: “Ông ấy và bà nhà tình cảm tốt thật, bà ấy cứ ở bên cạnh chăm sóc suốt.”

Từ Mẫn biết khi đó là viện trưởng Trần cùng với Khương Thanh Diễn đưa Từ An vào phòng cấp cứu, chỉ nghĩ có lẽ vì vậy nên Giang đặc biệt quan tâm đến Từ An, cũng không nghĩ nhiều, khẽ thở dài một tiếng: “Ông Từ là người rất tốt… ai ngờ giờ lại thế này…”

Khương Thanh Diễn cúi đầu không nói, Từ Mẫn cũng không nói thêm, quay người rời khỏi văn phòng.

Sau khi tan làm buổi trưa, Khương Thanh Diễn không vội đến nhà ăn mà thay đồ rồi đến phòng bệnh của Từ An trước.

Phòng bệnh đơn có ánh sáng rất tốt, cả căn phòng ngập trong ánh nắng ấm áp. Vài ngày nay Vương Mai không được nghỉ ngơi đàng hoàng, nhìn trông rất tiều tụy, bà đang ngồi bên cửa sổ nhắm mắt tắm nắng.

Khương Thanh Diễn đẩy cửa bước vào, Từ An lập tức đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu giữ im lặng, rồi chỉ vào Vương Mai, trên mặt luôn giữ nụ cười hiền hòa.

Khương Thanh Diễn đi chậm lại, bước đến bên giường bệnh. Ghế bị Vương Mai ngồi mất rồi, anh không còn chỗ để ngồi, chỉ đành đứng cạnh, cúi người xuống thấp giọng hỏi: “Hôm nay bác thấy thế nào ạ?”

Trong dịch truyền của Từ An có thêm thành phần an thần và giảm đau, ông cảm nhận được, mỉm cười: “Đỡ nhiều rồi, cảm ơn bác sĩ Khương.”

Khương Thanh Diễn khẽ gật đầu, sợ đánh thức Vương Mai nên không nói thêm. Nhưng Từ An lại chủ động hỏi: “Hôm nay Bùi Sâm không đi cùng cháu à?”

“Chắc anh ấy bận việc rồi ạ.” Khương Thanh Diễn trả lời. Chính vào khoảnh khắc Từ An hỏi câu ấy, anh mới chợt nhận ra lý do thật sự khiến mình cố ý ghé qua đây vào buổi trưa, trong tiềm thức, có lẽ anh hy vọng sẽ gặp được Bùi Sâm ở đây.

“Đúng là nó bận thật mà.” Từ An vừa cười vừa thở dài, ho khẽ hai tiếng. Vương Mai đang nửa tỉnh nửa mê liền mở mắt, đứng dậy đi tới, còn Khương Thanh Diễn đã nhanh tay lấy bình giữ nhiệt bên cạnh đặt vào tay Từ An.

“Bác sĩ Khương đến rồi à.” Vương Mai ngượng ngùng dùng tay vuốt lại mái tóc ngắn hoa râm hơi rối: “Tôi tính ngồi nghỉ một lát thôi, ai ngờ lại ngủ quên mất.”

“Dạo gần đây dì vất vả quá rồi.” Khương Thanh Diễn dịu dàng nói: “Tối dì vẫn nên về nghỉ ngơi, bên viện có hộ lý chuyên nghiệp, dì cứ yên tâm.”

“Tôi không đi đâu, tôi mà đi là ông già này lại bướng bỉnh không chịu nghe lời.” Vương Mai cười nhìn Từ An, lại quay sang Khương Thanh Diễn: “Bác sĩ Khương, lão Từ bao giờ mới xuất viện được?”

“Phải truyền đủ một liệu trình mới được.” Khương Thanh Diễn đáp: “Dì yên tâm, khi nào tình trạng ổn định cháu sẽ thông báo cho dì.”

Vương Mai khẽ gật đầu, lấy một quả táo từ giỏ trái cây bên cạnh: “Ăn trưa chưa cháu? Dì gọt táo cho.”

Khương Thanh Diễn vội đè tay bà đang định cầm dao gọt trái cây lại: “Không cần phiền dì đâu ạ.”

“Có gì mà ngại.” Vương Mai nhìn chiếc áo len trên người anh: “Áo blouse cởi rồi là không phải bác sĩ nữa. Táo này là Bùi Sâm mang đến đấy, ngon lắm.”

“Trái cây Bùi Sâm mua thì cháu nên ăn thử đi, nó mua cái gì cũng đắt.” Từ An bình luận rất chuẩn: “Hồi nhỏ nó đã thích ăn hoa quả rồi, mấy món mấy đứa trẻ khác không thích ăn là dì Vương đều để dành lại cho nó đấy.”

Bọn họ quen biết nhau thông qua Bùi Sâm, ngoài quan hệ bác sĩ bệnh nhân ra, chỉ còn Bùi Sâm là chủ đề riêng duy nhất giữa họ. Vương Mai trừng mắt nhìn Từ An: “Ông lại nói lung tung gì đấy!”

Một người lớn lên trong viện mồ côi không cha không mẹ, quá khứ như vậy chẳng phải điều gì vinh quang. Vì thế trong số những đứa trẻ xuất thân từ đó, Từ An chưa bao giờ chủ động liên lạc với ai. Ai cũng có những vết thương không muốn người khác thấy, chỉ cần hiện tại sống tốt là đủ.

Khương Thanh Diễn hôm nay thật sự không muốn nghe tên Bùi Sâm, nhưng khi hai người hiểu rõ nhất về quá khứ của hắn nhắc đến chuyện cũ, lại vô tình gợi lên hứng thú trong anh.

“Trước đây anh ấy có nói với cháu là lớn lên ở viện mồ côi.” Khương Thanh Diễn khẽ mở lời: “Lúc trước nghe Đoá Đoá gọi hai người là ông bà nội, cháu còn tưởng…”

“Tưởng bọn tôi là ba mẹ nó hả?” Từ An dài giọng cảm thán: “Bùi Sâm đứa nhỏ này, số khổ thật.”

Bình Luận (0)
Comment