Bình thường buổi tối Khương Thanh Diễn đều về nhà nghỉ ăn cơm, nhưng hôm nay Trần Ký đến, hai người tan ca rồi cùng nhau đi ăn ở căn tin.
“Món nào ngon vậy?” Trần Ký đi dọc theo các cửa sổ nhìn một lượt, rồi quay lại hỏi Khương Thanh Diễn phía sau.
Khương Thanh Diễn cầm khay đi theo y, mắt cũng dán vào mấy món ăn trong tủ kính, giọng mang theo chút tò mò: “Tôi ít ăn tối ở đây lắm.”
Trần Ký liếc nhìn anh: “Vậy bình thường cậu ăn ở đâu?”
“Về Lộc Minh.” Khương Thanh Diễn buột miệng đáp.
Hai người mỗi người chọn vài món, Trần Ký chưa có thẻ ăn nên mượn thẻ của Khương Thanh Diễn quẹt, rồi bê khay tìm một chỗ ngồi sát tường.
“Anh với Kỳ Nam là chuyện gì?” Câu này Khương Thanh Diễn đã nhịn được hai hôm rồi, nhất là sáng nay thấy Trần Ký lái xe của Kỳ Nam đến, lại càng thấy khó hiểu.
Trần Ký biết kiểu gì cũng bị hỏi, vốn cũng chẳng định giấu gì, y cúi đầu uống một ngụm trà bơ mà dì căn tin nhất quyết bắt họ thử cho bằng được, rồi thong thả mở lời.
“Chúng tôi quen nhau ba năm trước rồi, cũng chẳng có gì đặc biệt, kiểu như vừa gặp đã yêu ấy.” Trần Ký vừa cười vừa nói.
Kỳ Nam bạn bè nhiều, Trần Ký cũng là người giỏi giao tiếp, hai người quen nhau trong một buổi tụ tập, liếc nhau một cái là rung động ngay. Trần Ký dễ dàng xin được số của Kỳ Nam, hẹn hò, nắm tay, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.
“Hồi đó tôi cũng chẳng tốn nhiều tâm sức gì, thi thoảng tặng hoa, có lúc ghé quán bar của em ấy ngồi một lát. Khi ấy tôi cứ nghĩ là chúng tôi đang ở bên nhau, mãi sau này mới biết em ấy chưa từng coi đó là yêu, chỉ là thể xác chứ không có tình cảm.”
Hai tay Khương Thanh Diễn cầm khúc xương ống đang gặm dở, nghe đến đấy thì ngẩng đầu lên cười nửa ngày, không phải vì chuyện gì đặc biệt, chỉ là thấy buồn cười thôi, bác sĩ Trần đường đường là nam thần độc thân kim cương nổi tiếng ở bệnh viện số Một, đừng nói đồng nghiệp trong viện, đến cả mấy bệnh nhân cũng có người đòi xin số y.
Trần Ký cũng cúi đầu cười bất lực, xoay đũa trong tay. Trên mặt y không có vẻ buồn bã, cũng chẳng có bực dọc hay xấu hổ vì bị đùa cợt, ánh mắt vẫn rất dịu dàng: “Tôi biết em ấy thích tôi.”
Họ từng hôn nhau trong trời tuyết lạnh giá, từng ôm nhau dưới thác nước đổ ào ào, từng cùng nhau làm chuyện thân mật nhất trong lều, bên trên chỉ có bầu trời đầy sao. Kỳ Nam đã mang đến cho y nhiều trải nghiệm chưa từng có, ánh mắt họ nhìn nhau chứa đầy yêu thương, không thể nào là giả.
“Trước khi về Dương Châu, tôi đã tỏ tình với em ấy, bảo em ấy đi với tôi, nhưng em ấy không đồng ý.” Trần Ký nói.
Dù chỉ là người ngoài, nhưng Khương Thanh Diễn cũng đại khái hiểu được tâm tư của Kỳ Nam. Anh ta đang trốn tránh, cũng có thể là một dạng tự ti nào đó khiến anh ta không dám đối diện với mối quan hệ giữa hai người.
“Vậy lần này anh quay về là vì anh ấy à?” Khương Thanh Diễn đặt khúc xương gặm sạch vào khay rác, rút hai tờ giấy lau tay.
Trần Ký thẳng thắn gật đầu: “Ừ.”
Khương Thanh Diễn bưng bát trà bơ lên, giơ ngón cái với vị bác sĩ mang chút tâm tư riêng vào hành trình viện trợ y tế: “Chúc anh thành công.”
Lời chúc này phải đáp lại, Trần Ký cúi đầu uống hai ngụm, rồi mới hỏi: “Thế còn cậu với ông chủ Bùi là sao?”
Khương Thanh Diễn bị sặc một ngụm, ho đến mức mặt đỏ tía tai mới lấy lại được hơi, mắt đỏ hoe nhìn Trần Ký: “Chẳng sao cả.”
Trần Ký nhướng mày: “Thật à?”
Khương Thanh Diễn cúi đầu, anh cũng muốn có gì đó, nhưng bên cạnh Bùi Sâm đã có người, làm gì có chỗ cho anh.
“Cuối tuần đi chơi không? Tìm chỗ nào leo núi, tiện thể ngủ lại một đêm, lều tôi mua lần trước còn để ở chỗ Kỳ Nam đấy.” Trần Ký rủ rê, “Dạo này tâm trạng em ấy không tốt, tôi muốn đưa em ấy đi hít thở khí trời, gọi cả ông chủ Bùi đi luôn.”
Mới gặp hai lần nhưng Trần Ký có ấn tượng với Bùi Sâm khá tốt, người này có khí chất của một con sói, mạnh mẽ và đầy sức tấn công.
“Thôi, hai người đi đi.” Khương Thanh Diễn không muốn mời Bùi Sâm, kiểu người như bọn họ sợ nhất là phải lòng một người đàn ông thẳng, kết quả thế nào đã quá rõ, cuối cùng chỉ còn lại mỗi bản thân mình đau khổ.
Trần Ký cũng không ép: “Vậy để cuối tuần tính.”
Hôm nay một người đi nhờ xe, một người lái xe của người khác, cuối cùng đứng trước cổng bệnh viện, mỗi người lại tự bắt xe về.
Bùi Đoá Đoá đã làm xong hai mươi bài toán cộng trừ trong phạm vi mười, lại xem hết một tập hoạt hình, lúc này đang ngồi trên ghế sofa tầng một, đong đưa chân, hai tay chống cằm nhìn ra cửa sân.
“Ui chao! Ai mà đẹp trai thế này, dễ thương quá đi!” Một cô gái trong nhà nghỉ vừa xuống lầu đã thấy cậu bé, liền quay đầu gọi bạn trai phía sau: “Nhìn kìa, đáng yêu ghê chưa!”
Trời đã se lạnh, hôm nay Bùi Đoá Đoá mặc một chiếc quần yếm bò dễ thương, bên trong là áo nỉ lót lông, cực kỳ phong cách.
“Con là người nhà này.” Bùi Đóa Đóa nghiêm túc đáp, câu này cậu nhóc đã thuộc lòng, trả lời biết bao lần rồi.
Cô gái chớp mắt: “Đáng yêu quá, em ngoan quá!”
Bùi Đoá Đoá chớp chớp đôi mắt to tròn, chưa kịp nói tiếng cảm ơn thì ngẩng đầu lên đã thấy Khương Thanh Diễn vừa từ ngoài cửa bước vào, “vèo” một tiếng nhảy khỏi sofa chạy về phía sanh
“Sao con ngồi một mình vậy?” Khương Thanh Diễn bị cậu nhóc đâm vào người lùi lại một bước, cúi xuống cười nhìn Bùi Đoá Đoá.
Bùi Đoá Đoá phấn khích đến mức tóc cũng dựng lên: “Chú Khương dắt con đi chơi nha!”
Hôm nay khách làm thủ tục nhận phòng rất đông, Mễ Hòa không khỏe nên lên lầu nghỉ từ sớm, Tằng Chấn thì bận rộn suốt. Khương Thanh Diễn khom người nhìn Bùi Đóa Đóa: “Con muốn đi đâu chơi? Bố con đâu rồi?”
“Bố đi chơi với cô Thanh Thanh rồi!” Trẻ con không hiểu tâm tư của mấy người lớn, nói ra chẳng để ý gì đến Khương Thanh Diễn: “Ngoài kia có bán cua nhỏ với rùa con, con muốn mua.”
Cô Thanh Thanh là ai thì không cần hỏi cũng biết. Trong lòng bàn tay là bàn tay nhỏ ấm nóng của Bùi Đoá Đoá, dù tâm trạng có tệ đến mấy, Khương Thanh Diễn cũng không thể biểu hiện ra được, chỉ đành dắt cậu bé ra ngoài.
Bên ngoài khu nghỉ dưỡng có một khu chợ đêm nhỏ, không thành quy mô gì, chỉ là vài món hàng lặt vặt do dân địa phương bày bán trên mặt đất, nhắm đến khách du lịch đến nghỉ. Người lớn hầu như chẳng buồn nhìn lấy một cái, nhưng đối với bọn trẻ con thì lại có sức hấp dẫn chết người. Lúc tan học ngồi trên xe buýt, Bùi Đóa Đóa đã thấy có người bán cua con, tuy không mua, nhưng sau khi được Bùi Sâm cho phép thì mới chạy ra ngoài.
“Ba con nói bây giờ trời lạnh quá, chỉ có thể nuôi trong nhà thôi, đợi đến khi trời ấm sẽ đào cho con một cái ao nhỏ trong sân sau, để nuôi cua với cá con!” Bùi Đoá Đoá vui vẻ khoe với Khương Thanh Diễn: “Chính là chỗ kia á chú!”
Lần theo ngón tay ngắn ngủn của cậu bé nhìn sang, đó là một cái bàn nhỏ nổi bật giữa dãy sạp hàng. Trời đã tối, phía trên các sạp khác đều treo bóng đèn, riêng chỗ này đặt mấy bể cá lớn nhỏ, ánh sáng trong đó toát ra thứ màu xanh lam rất đặc biệt, trong mỗi bể đều có vài con cá nhỏ đang bơi lượn.
Nhưng Bùi Đóa Đóa không hứng thú với mấy con cá ấy, cậu bé nhón chân nhìn vào chiếc bình thủy tinh trên bàn, trong đó có mấy con cua nhỏ và vài con rùa trên lưng vẽ hình Peppa Pig.
“Con muốn con này!” Bùi Đóa Đóa chỉ tay, đôi mắt đen láy sáng rực nhìn Khương Thanh Diễn: “Chú Khương gọi cho ba con đi, để ba tới ba trả tiền cho con.”
Chỉ là mấy món giá hai ba chục tệ, Khương Thanh Diễn dở khóc dở cười nhìn cậu bé: “Con thích con nào thì cứ chọn đi, để chú trả.”
“Nhưng ba con nói không được tiêu tiền của người khác.” Bùi Đóa Đóa nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu nói.
Khương Thanh Diễn lấy điện thoại ra: “Vậy coi như chú cho con mượn, lát nữa về chú sẽ đòi lại của ba con.”
Mượn rồi trả, đây cũng là điều ba đã dạy. Bùi Đóa Đóa nghĩ một lát, đang định đồng ý thì bỗng ánh mắt lóe sáng, chạy vụt ra sau lưng Khương Thanh Diễn. Trên đường xe cộ đông đúc, Khương Thanh Diễn giật mình, vội xoay người kéo tay cậu bé lại.
“Ba ơi!” Bùi Đóa Đóa chỉ về phía bên kia đường.
Bùi Sâm đang đứng trước cửa tiệm nói chuyện với Du Thanh, cách khá xa nên không nghe rõ họ nói gì, nhưng trông tâm trạng Du Thanh có vẻ rất tốt, trên mặt nở nụ cười quyến rũ.
Dù xung quanh khá ồn, nhưng Bùi Sâm vẫn bắt được tiếng gọi của con trai, quay đầu nhìn sang thấy Bùi Đóa Đóa đang kéo tay Khương Thanh Diễn, liền bước về phía họ.
“Sao Đóa Đóa lại ở đây thế?” Du Thanh cũng đi đến, đưa tay xoa đầu Bùi Đóa Đóa.
Bùi Đóa Đóa chỉ về phía sạp hàng: “Chú Khương dẫn con đi mua cua nhỏ! Ba mau qua trả tiền cho con đi, con chọn xong rồi!”
Bùi Sâm chỉ kịp liếc nhìn Khương Thanh Diễn một cái đã bị con trai lôi đi.
Cha con họ đi rồi, chỉ còn lại Khương Thanh Diễn và Du Thanh. Hai người nhìn nhau, Khương Thanh Diễn mỉm cười xem như chào hỏi. Du Thanh lại có vẻ hứng thú, khoanh tay đứng nhìn anh một lúc mới lên tiếng: “Bác sĩ Khương, ánh mắt anh nhìn tôi hình như không thân thiện lắm nha.”
“Có lẽ là cô nhìn nhầm rồi.” Gương mặt Khương Thanh Diễn vẫn giữ nụ cười ôn hòa.
“Ánh mắt này tôi quen lắm, trước đây cũng có không ít người nhìn tôi như thế.” Du Thanh cười khẽ hai tiếng, rồi hất cằm về phía Bùi Sâm: “Vì anh ấy.”
Bị người khác nhìn thấu tâm tư, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, nhưng Khương Thanh Diễn vẫn bình thản nhìn cô, không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận.
“Tôi quen anh Bùi được bốn, năm năm rồi.” Du Thanh nhìn Khương Thanh Diễn: “Chúng tôi quen nhau thông qua chồng tôi.”
Ánh mắt Khương Thanh Diễn hơi thay đổi, Du Thanh lại nói tiếp: “Giữa tôi và anh ấy không có quan hệ gì đặc biệt đâu.”
Bùi Sâm đã trả tiền xong, Bùi Đóa Đóa cầm trên tay một hộp nhựa nhỏ, bên trong có hai con cua nhỏ đang phun bong bóng và hai con rùa con, tay nắm tay cùng Bùi Sâm đi về phía này. Khương Thanh Diễn không tiện hỏi thêm gì nữa, làm vậy có vẻ không lịch sự, anh nhìn sang phía bên kia rồi lại quay lại nhìn Du Thanh: “Cô nói có nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt ấy, vậy chắc câu này cô đã phải giải thích không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ?”
Du Thanh nhún vai, làm vẻ chẳng hề để tâm: “Giải thích mấy chuyện vô nghĩa đó làm gì. Tôi là phụ nữ, làm ăn buôn bán, bám vào anh Bùi thì chẳng có gì sai. Dù sao trong cả Lạc Ba này, chẳng ai muốn đắc tội với Bùi Sâm.”
Cô nghiêng đầu: “Tôi có thể nói với anh chừng đó thôi, còn gì muốn biết thì tự đi hỏi anh ấy.”
“Cảm ơn.” Khương Thanh Diễn nói.
Câu cảm ơn này, cả hai người đều hiểu rõ là vì điều gì. Du Thanh cong môi cười, không buồn giải thích với người khác vì thật ra cũng chẳng cần thiết. Người thích Bùi Sâm nhiều lắm, nhưng hắn đối xử với ai cũng lạnh nhạt như nhau.
Chỉ riêng với vị bác sĩ từ phương Nam này là rất đặc biệt.
“Chú Khương! Chú nhìn nè, con mua được rồi!” Bùi Đóa Đóa buông tay Bùi Sâm ra, chạy đến vui mừng giơ chiếc hộp nhỏ trong tay lên cho Khương Thanh Diễn xem.
Khương Thanh Diễn cúi xuống nhìn, cười nói: “Đẹp thật đấy.”
Bùi Sâm đi tới, tự nhiên đứng cạnh anh, thấp giọng hỏi: “Tan ca rồi?”
“Ừ.” Khương Thanh Diễn gật đầu.
“Về chung đi.” Bùi Sâm nói.