—
Mỗi một người trưởng thành đều có hàng tá thứ phải lo toan, từ việc quyết định về Dương Châu, đặt vé máy bay, xin nghỉ phép, chọn quà sinh nhật cho Khương Hồng Sinh, mua đặc sản địa phương tặng thầy hướng dẫn, tất cả đều phải tranh thủ làm ngoài giờ làm việc bận rộn ở bệnh viện. Ai ngờ vòng vo mãi vẫn chẳng đi được, giờ lại nằm dài trên ghế sofa để Bùi Sâm lo liệu giúp.
Vé đặt muộn quá, Mễ Hòa chỉ mua được hai vé hạng nhất. May là anh Bùi nhà cô không thiếu tiền, cô vừa cầm tách cà phê vừa dựa vào quầy lễ tân, nhìn Bùi Sâm vừa từ ngoài vào với ánh mắt tinh quái: “Anh Bùi, không giống phong cách của anh chút nào, bốc đồng thế?”
Ý cô ám chỉ việc Bùi Sâm đột ngột quyết định về Dương Châu cùng Khương Thanh Diễn. Bùi Sâm cầm hai túi giấy đẹp đẽ, bỏ qua lời trêu chọc của cô: “Tuần này tôi không có ở đây, phiền hai người trông nom.”
“Không phiền không phiền!” Mễ Hòa cười khúc khích, vừa chia sẻ tin sốt với Gia Giai vừa hứa hẹn với Bùi Sâm: “Anh Bùi cứ yên tâm về nhà mẹ… à không, về Dương Châu cùng anh Khương. Việc ở đây cứ giao cho bọn em lo.”
Chuyến bay dài bốn tiếng, Khương Thanh Diễn ngủ say từ lúc cất cánh đến khi hạ cánh, bỏ luôn cả bữa ăn trên máy bay. Tiếp viên hàng không nhẹ nhàng nhắc Bùi Sâm có thể đánh thức anh dậy. Dù giọng nói khẽ nhưng Khương Thanh Diễn vẫn tỉnh giấc, mắt lờ đờ gỡ băng che mắt, vẻ ngơ ngác khiến nữ tiếp viên hơi ngượng, liếc nhìn Bùi Sâm đầy xin lỗi.
“Sắp hạ cánh rồi à?” Khương Thanh Diễn đưa tay xoa cổ.
Bùi Sâm gật đầu, chỉnh lại tấm chăn trên đùi anh: “Cổ lại đau?”
Khương Thanh Diễn xoay cổ vài vòng: “Không sao. Sao trời vẫn sáng thế?”
Giờ này nếu ở Lạc Ba chắc hẳn đã tối mịt, nhưng ở Dương Châu mặt trời vẫn chưa lặn. Khương Thanh Diễn chợt nhận ra thời gian xa nhà không lâu, vậy mà anh đã quen với Lạc Ba rồi.
Điện thoại anh buổi sáng bị rớt hỏng, thời gian gấp quá nên cũng không kịp đi sửa, Thanh Lan đã để lại số của Bùi Sâm cho chú Triệu. Hai người vừa lấy hành lý ra thì thấy một người đàn ông ngoài bốn mươi nở nụ cười thân thiện đang đợi trước cửa Starbucks gần lối ra.
Thấy Khương Thanh Diễn, chú Triệu lập tức bước tới, đưa hai cốc cà phê trên tay, cười với Bùi Sâm: “Đây hẳn là Bùi tiên sinh?”
“Xin chào, cứ gọi cháu là Bùi Sâm.” Bùi Sâm vừa nói chuyện điện thoại với ông, lịch sự đáp: “Làm phiền chú Triệu.”
Lão Triệu khoát tay: “Không phiền đâu, đây là công việc của tôi mà. Đây là lần *****ên cậu đến Dương Châu, mấy ngày này nhớ đi tham quan cho kỹ nhé.”
Khương Thanh Diễn lặng lẽ nghe hai người xã giao, uống vài ngụm cà phê rồi hỏi: “Chú Triệu, chú đến đón cháu hay chỉ đón mỗi anh ấy thế?”
Chú Triệu theo Khương Hồng Sinh nhiều năm, coi Khương Thanh Diễn như con cháu, giả vờ trừng mắt: “Đón cả hai! Thế mấy ngày này cháu cũng đi chơi cho kỹ nhé?”
Khương Thanh Diễn bật cười, Bùi Sâm liếc nhìn anh: “Đi thôi, lên xe trước đã.”
Cuối tháng mười, nhiệt độ ban ngày ở Dương Châu vẫn gần hai mươi độ. Hai người đều không mặc áo khoác, xe nhanh chóng lên đường cao tốc vòng quanh thành phố. Biết đây là lần đầu Bùi Sâm tới đây, chú Triệu nhiệt tình giới thiệu mấy địa điểm du lịch.
Nhà họ Khương ở khu biệt thự ngoại ô. Khương Hồng Sinh đứng bên cửa sổ phòng làm việc tầng hai đã ngóng xuống sân nửa tiếng, thấy xe chú Triệu rẽ vào sân liền lập tức đi xuống lầu.
Thanh Lan nhanh chân hơn, tươi cười đợi ở cửa. Cũng giống phản ứng của chú Triệu, thấy hai người bước xuống xe, bà phớt lờ Khương Thanh Diễn đứng một bên, thẳng tiến đến Bùi Sâm đang lấy hành lý: “Tiểu Bùi đến rồi à, có thích nghi với thời tiết ở đây không?”
Mấy tiếng đồng hồ thì thích nghi thế quái nào được, Khương Thanh Diễn nhìn Thanh Lan, bất lực liếc sang Khương Hồng Sinh vừa xuống cầu thang.
Ai ngờ ông còn lạc đề hơn nữa, nhìn vào xe mấy lần rồi ngạc nhiên hỏi: “Sao không đưa Đoá Đoá về cùng?”
Chú Triệu xách hành lý xong lái xe đi. Bùi Sâm cười giải thích: “Chú dì, do quyết định đột xuất nên cháu mới về cùng, làm phiền hai người rồi. Đi sớm quá nên chưa kịp nói với Đóa Đóa.”
Khương Hồng Sinh lộ rõ vẻ thất vọng, Thanh Lan cười nói: “Không phiền đâu, vào nhà đi, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Đó là biệt thự hai tầng với tông màu ấm áp, bên bàn ăn có một lọ hoa tinh xảo cắm mấy loại hoa tươi.
“Toàn mẹ Thanh Diễn tự làm đấy, khi rảnh bà ấy thích chăm chút mấy thứ này.” Thấy Bùi Sâm nhìn lọ hoa, Khương Hồng Sinh giải thích.
Hồi ở Lạc Ba, Bùi Sâm đã thấy rõ tình cảm vợ chồng nhà họ Khương rất tốt. Khi nhắc đến Thanh Lan, Khương Hồng Sinh không tự chủ nhìn Thanh Lan đang đứng trong bếp.
Bình thường nhà chỉ có hai vợ chồng nên không thuê người giúp việc, Thanh Lan tự tay làm hết mọi việc. Từ trẻ bà đã thích cuộc sống như vậy rồi, cảm thấy tự chăm lo tổ ấm của mình cũng là một loại hưởng thụ.
Bữa tối rất thịnh soạn, Khương Thanh Diễn ngồi cạnh Bùi Sâm, gắp cho hắn miếng cá hấp: “Nếm thử món tủ của mẹ tôi đi.”
Thanh Lan cũng nhìn sang: “Hơi nhạt, không biết có hợp khẩu vị cháu không.”
Bùi Sâm cúi đầu ăn một miếng: “Rất ngon.”
Thanh Lan nhướng mày: “Thế thì tốt, đây là món Thanh Diễn thích nhất từ nhỏ đến giờ.”
Là con một hơn hai mươi năm, Khương Thanh Diễn lần đầu nếm trải cảm giác bị cho ra rìa thế này, anh vừa buồn cười vừa ăn xong bữa cơm. Dọn dẹp xong, thời gian vẫn còn sớm. Thanh Lan lên thay đồ rồi xuống bảo: “Tiểu Bùi, Thanh Diễn, hôm qua mẹ xem được hai cái váy, đi cùng mẹ thử xem cái nào đẹp hơn?”
Khương Thanh Diễn lấy quả táo trong đĩa hoa quả gọt vỏ, bổ đôi, đưa nửa quả cho Bùi Sâm rồi liếc nhìn đồng hồ: “Gần tám giờ rồi đấy.”
“Vừa đúng lúc.” Thanh Lan bước tới thúc giục: “Ngày mai trưa mẹ cần mặc, nhanh lên.”
Khương Thanh Diễn nhìn Bùi Sâm, khẽ hỏi: “Anh có muốn đi không?”
“Được.”
Bùi Sâm định đứng dậy thì Khương Hồng Sinh giơ tay: “Để Thanh Diễn đi với em. Lần trước ở Lạc Ba nói chuyện chưa đã, hôm nay tranh thủ nói chuyện riêng với chú một lúc đi.”
Khương Thanh Diễn bật cười, đứng dậy cầm chiếc áo khoác mỏng trên tay: “Chuyện gì mà phải nói riêng thế ạ?”
“Con không hiểu đâu.” Khương Hồng Sinh cũng cười, rót thêm chén trà: “Mấy đứa làm bác sĩ nói chuyện không hợp gu ba.”
Bùi Sâm vốn không phải người thích tán gẫu, Khương Thanh Diễn sợ hắn không thoải mái nên định không đi cùng Thanh Lan. Bùi Sâm nhận ra sự do dự của anh, nhẹ nhàng nói: “Cứ đi đi, đừng để dì đợi lâu.”
Khương Thanh Diễn vẫn không yên tâm, liếc nhìn Khương Hồng Sinh lần nữa rồi bị Thanh Lan kéo tay lôi đi.
Chiếc xe lao về phía trung tâm thành phố, giờ này lượng xe ra ngoại ô nhiều hơn vào nội thành nên đường thông thoáng. Khương Thanh Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm ánh đêm rực rỡ, vẻ phân tâm hỏi: “Mọi năm mẹ không thường đặt trước trang phục cả tháng sao? Sao năm nay vẫn chưa quyết định?”
Xe rẽ vào bãi đỗ. Khương Thanh Diễn theo Thanh Lan bước vào thang máy, không ngờ bị dẫn thẳng vào một quán cà phê. Hai mẹ con trước giờ vẫn hay cùng nhau uống cà phê, Thanh Lan gọi hai ly latte, ngồi bàn quan sát Khương Thanh Diễn còn đang ngơ ngác.
“Sao, không được dẫn con ra hỏi chuyện à?” Thanh Lan chống cằm: “Khai đi, giữa con và Bùi Sâm đến giai đoạn nào rồi? Có phải đang hẹn hò không?”
“Không.” Khương Thanh Diễn trả lời dứt khoát, quay sang nhìn dòng người qua lại dưới phố đi bộ, không kiềm được nghĩ về Bùi Sâm: “Giữa chúng con có quá nhiều vấn đề, anh ấy không muốn tiến lại gần con.”
Thanh Lan thường kiêng đồ ngọt để giữ dáng, nhưng tối nay bà phá lệ gọi một phần tráng miệng, thậm chí gọi luôn cho Khương Thanh Diễn. Bà dùng dĩa xúc lớp mứt việt quất phía trên: “Mẹ thấy rồi, con thì lúc nào cũng chủ động.”
Khương Thanh Diễn khựng lại, ngẩng lên nhìn mẹ: “Có cần phải nói thẳng thế không ạ?”
Thanh Lan bật cười: “Có gì đâu, chuyện tình cảm vốn là tự nguyện, đâu cần tính toán nhiều thế.”
Tư tưởng Thanh Lan vốn rất cởi mở, chưa bao giờ can thiệp vào xu hướng tính dục của Khương Thanh Diễn. Hồi đi học, Khương Thanh Diễn nhận thư tình nhiều vô kể từ cả nam lẫn nữ, anh cũng không giấu giếm, thỉnh thoảng Thanh Lan còn xem cùng nên hai mẹ con bàn luận chuyện tình cảm rất thoải mái.
“Con không phải tính toán.” Khương Thanh Diễn dựa vào ghế sofa: “Chỉ là cảm thấy kiên trì một mình thật mệt mỏi, cũng chẳng thấy hy vọng.”
Thanh Lan ăn hết phần lớn miếng bánh ngọt, mỉm cười: “Mẹ tiếp xúc với Bùi Sâm chưa lâu, nhưng có thể thấy cậu ấy là người rất quyết đoán, con thích cậu ấy mẹ cũng không thấy có gì lạ.”
Bà dừng lại, chậm rãi nói tiếp: “Bùi Sâm không dễ gần, muốn cậu ấy mở lòng còn khó hơn, nhìn cậu ấy không phải loại người như vậy. Lần trước ở Lạc Ba, mẹ bảo con suy nghĩ cho thật kỹ, nếu con vẫn thích cậu ấy, thì phải học cách chờ đợi.”
Khương Thanh Diễn không sợ chờ đợi, miễn là cuối đường hầm có ánh sáng.
Thanh Lan ăn nốt miếng bánh cuối cùng, lau khóe miệng, nhìn khuôn mặt đầy u sầu của con trai. Bà muốn nói có lẽ không cần chờ lâu nữa đâu, nhưng lại thôi, đến với nhau cần dũng khí, phía trước còn cả chặng đường dài. Là người đã từng trải, bà nhìn ra Bùi Sâm rất để tâm đến Khương Thanh Diễn, nhưng đứng ở góc nhìn toàn tri để xem con trai thất tình cũng khá thú vị.
Trong khi hai mẹ con trò chuyện ở quán cà phê, ở nhà Khương Hồng Sinh cũng rót thêm ấm trà mới.
“Lâu lắm rồi chú mới gặp người trẻ có đầu óc kinh doanh như cháu đấy.” Khương Hồng Sinh cười hiền hậu: “Tiếc là gặp nhau muộn quá, tư duy người trẻ bao giờ cũng tiến bộ hơn bọn chú nhiều.”
Bùi Sâm mỉm cười, nhấp ngụm trà rồi bỗng nghiêm túc hẳn, ngón cái hắn lướt theo hoa văn trên chén: “Chú ơi, lần này cháu về đây là có việc muốn xin phép chú và dì.”
Khương Hồng Sinh linh cảm điều gì đó, chăm chú nhìn Bùi Sâm.
“Cháu đã động lòng với Thanh Diễn.” Giọng Bùi Sâm rất trầm nhưng ổn định, chân thành nói với Khương Hồng Sinh: “Lần này về, cháu muốn trực tiếp bày tỏ với chú và dì.”