—
“Tiêu Khoát, chúng ta đã kết thúc rồi.” Khương Thanh Diễn chẳng còn nhiều kiên nhẫn: “Chuyện đúng sai trong quá khứ đừng nhắc lại nữa, không còn ý nghĩa gì. Tôi không muốn nghe anh sám hối, càng không thể cho anh cơ hội nào nữa.”
Anh lại nhìn về phía Bùi Sâm, lúc này mới phát hiện hắn đã dập thuốc, đang đi về phía họ. Khương Thanh Diễn thu mắt lại: “Sau này đừng đến làm phiền ba mẹ tôi nữa, càng không cần phải tốn thời gian quý báu của anh để đi làm hỗ trợ y tế.”
Lời này là trước đây Tiêu Khoát từng nói khi Khương Thanh Diễn đăng ký tham gia hỗ trợ y tế. Khi ấy họ đã cãi nhau một trận lớn, Tiêu Khoát tức giận mắng anh đi làm hỗ trợ y tế là đang phí phạm cuộc đời. Mới nửa năm trôi qua, người yêu từng nằm trong vòng tay gã giờ đã thành bạn trai cũ, mà những lời Tiêu Khoát từng nói, nay bị trả lại nguyên vẹn.
Môi Tiêu Khoát run lên, khóe mắt lướt qua liền thấy Bùi Sâm đang đứng cách Khương Thanh Diễn vài bước. Khoảng cách ấy vừa đủ không chen vào không gian của hai người, nhưng lại gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể kéo Khương Thanh Diễn vào lòng.
Tiêu Khoát khẽ cười đau khổ. Ánh mắt gã vừa chạm vào Bùi Sâm liền lập tức dời đi, nhìn sang Khương Thanh Diễn hỏi: “Anh ta là bạn trai của em à?”
Khương Thanh Diễn khẽ nhíu mày, Tiêu Khoát lại bật cười: “Thanh Diễn, thì ra để xác nhận mối quan hệ với người khác, em không cần phải đợi vài năm nhỉ, có khi chỉ cần hai, ba tháng là thay lòng đổi dạ rồi.”
“Anh có ý gì?” Khương Thanh Diễn đã nhịn gã rất lâu, chỉ muốn giải quyết sạch sẽ đoạn tình cảm này trong yên ắng, nào ngờ mình càng nhẫn nhịn, lại càng cho đối phương cơ hội ngông cuồng.
“Anh…”
Tiêu Khoát nóng đầu đơn thuần là bị Bùi Sâm kí//ch /. Nhưng vừa mở miệng nói được một chữ, Bùi Sâm đã bước tới, gã theo phản xạ mà ngậm miệng, cảnh giác nhìn hắn.
“Nói xong chưa em?” Bùi Sâm đến từ phía sau, câu hỏi dành cho Khương Thanh Diễn, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Tiêu Khoát.
Khương Thanh Diễn dời mắt đi, hít sâu một hơi: “Tiêu Khoát, anh thật khiến tôi thấy ghê tởm, cũng đừng để tôi phải nghi ngờ con mắt nhìn người của mình năm xưa.”
Ngực Tiêu Khoát phập phồng kịch liệt. Gã đã phải tốn rất nhiều công sức mới dò hỏi được tin Khương Thanh Diễn quay về, gã biết hôm nay không thể mong được tha thứ, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc Khương Thanh Diễn sẽ giận dỗi mình một thời gian dài, nhưng gã không ngờ anh về rồi lại còn có người khác ở bên.
Khương Thanh Diễn chẳng buồn nhìn vẻ bối rối hay hối hận trên mặt gã, nói với Bùi Sâm: “Chúng ta về nhà thôi.”
Bùi Sâm khẽ gật đầu. Hai người không ai quay đầu lại, sánh vai mà đi.
Sắp tới cửa nhà, Khương Thanh Diễn bỗng mở lời: “Nãy giờ anh đừng để bụng những gì anh ta nói.”
Bùi Sâm nhìn anh: “Lời nào?”
Biết rồi mà còn giả ngu nữa, Khương Thanh Diễn nghĩ chắc do hắn uống rượu nên phản ứng hơi chậm, bèn giải thích: “Mấy lời như thay lòng đổi dạ gì đó.”
Người đi bên cạnh dừng bước, Khương Thanh Diễn ngạc nhiên quay đầu: “Sao vậy?”
Ánh nắng chiếu từ sau lưng anh tới, Bùi Sâm đứng ngược sáng, đôi mắt hơi híp lại, tròng mắt nhạt hơn thường ngày. Hắn nhìn Khương Thanh Diễn không chớp mắt, giọng trầm tĩnh hỏi: “Tại sao tôi không thể để bụng?”
“Vì anh ta…”
Câu trả lời mới nói được nửa, Khương Thanh Diễn liền nghẹn lại, vì Bùi Sâm đã bước lên một bước, mang theo khí thế đè nén áp sát lại gần, không cho anh cơ hội lên tiếng, trầm giọng hỏi:
“Hửm?”
Khương Thanh Diễn sững người nhìn chằm chằm Bùi Sâm. Trong ánh mắt Bùi Sâm, anh thấy được một cơn sóng dữ cuộn trào mãnh liệt.
“Tôi để bụng rồi. Tôi coi đó là thật.” Bùi Sâm nói.
Im lặng mấy giây, Khương Thanh Diễn hỏi: “Ý anh là gì?”
Trong mấy giây ngắn ngủi đó, đầu óc anh quay rất nhanh, nhưng vẫn không thể hiểu nổi, cũng không nhìn ra được manh mối. Tim đập dồn dập, anh có linh cảm Bùi Sâm sắp cho mình một đáp án, nhưng không đoán được đó là gì.
Bùi Sâm không trả lời anh, giây tiếp theo, hắn đột ngột đưa tay kéo Khương Thanh Diễn vào lòng, cúi đầu hôn mạnh lên môi anh. Hắn vốn không phải người lịch thiệp, nhưng trước giờ luôn biết kiềm chế, sống lý trí và điềm đạm, thế mà vào khoảnh khắc này, mọi quy tắc đều tan thành mây khói.
Nụ hôn của Bùi Sâm không hề dịu dàng, trái lại đầy gấp gáp và cư/ờng b//ạo. Hơi thở của hai người hòa vào nhau, mang theo mùi rượu thoang thoảng. Mắt Khương Thanh Diễn trợn to, cảm giác rõ ràng cánh tay siết chặt sau lưng mình như muốn ép anh hòa làm một với người hắn.
Anh đáp lại theo bản năng, hàng mi Khương Thanh Diễn khẽ run như cánh lông vũ mỏng manh, anh bị ôm chặt trong vòng tay Bùi Sâm, hai tay siết lấy vạt áo hắn, ngẩng đầu môi lưỡi giao nhau cùng hắn.
Đây là một nụ hôn mà Khương Thanh Diễn hoàn toàn không ngờ tới, nhưng với Bùi Sâm, lại là kế hoạch đã được ấp ủ từ lâu. Họ đứng đó, giữa con đường rợp bóng cây trong khu biệt thự vắng vẻ, bóng hai người in xuống mặt đất, quấn chặt lấy nhau.
Một lúc sau, Bùi Sâm mới nới lỏng lực đạo. Khương Thanh Diễn chống tay lên vai hắn th//ở dốc, rõ ràng chưa uống giọt rượu nào mà ánh mắt lại còn không sáng bằng người say.
Não Khương Thanh Diễn trống rỗng mất mấy giây, nụ hôn bất ngờ khiến tim anh đập loạn, xuất hiện triệu chứng tim đập nhanh mất kiểm soát. Bác sĩ Khương phải mất mấy giây mới hoàn hồn, đưa tay đè lên ngực mình.
Tim mình đập nhanh quá.
May là trong khu biệt thự không có ai, Bùi Sâm cúi đầu nhìn chiếc cổ đỏ bừng của ang, đầu ngón tay thô ráp lướt qua khóe môi anh, hỏi: “Muốn dẫn tôi đi dạo quanh đây không?”
Rõ ràng là hắn đang muốn nói gì đó, Khương Thanh Diễn gắng sức ổn định hơi thở, cảm giác mặt mình nóng bừng, giấu cũng không nổi, dứt khoát buông thả: “Bên kia có công viên với khu vui chơi ngoài trời, bình thường không mấy ai lui tới. Đi một vòng nhé?”
Lòng anh rối như tơ vò mà dắt theo Bùi Sâm đi về phía công viên nhỏ. Khu biệt thự này toàn là dân giàu có quyền thế, thường ngày chẳng ai giao du với ai, mười mấy hộ mà có khi cả năm trời không gặp mặt, mỗi nhà đều có sân trước sân sau. Công viên nhỏ gọi là vậy nhưng được chăm chút rất tươm tất, chỉ tiếc là quá thừa thãi, gần như chẳng có ai lui tới.
Chỉ có một điểm tốt là diện tích khá rộng, đủ để hai người thong thả đi dạo dưới tán cây hết vòng này đến vòng khác.
“Lưu Đại Lập là một tên lưu manh lêu lổng, trước đây làm việc dưới trướng anh ruột của Tào Cường.” Đi được một đoạn trong im lặng, Bùi Sâm mới lên tiếng: “Tào Cường chính là gã luôn theo sát Lưu Đại Lập, chắc em từng gặp rồi, mọi người hay gọi hắn là tóc đỏ.”
Khương Thanh Diễn “ừ” một tiếng, thầm nghĩ mình quả không nhớ nhầm tên.
“Hồi đó khu nghỉ dưỡng mới bắt đầu hình thành, còn lâu mới náo nhiệt như bây giờ. Dù có vài nhà nghỉ, quán bar với siêu thị nhưng chẳng có tổ chức nào quản lý chung, mạnh ai nấy lo chuyện nhà mình. Khi ấy có rất nhiều việc tôi phải tự mình chạy vạy, ngày nào cũng bận túi bụi. Có một năm, giữa mùa đông, hơn mười một giờ đêm tôi lái xe về, đến gần cổng khu nghỉ dưỡng thì bất ngờ có một nhóm người từ lề đường lao ra chặn xe, cầm đầu chính là Tào Đức.”
Mấy năm trước, tình hình trị an ở Lạc Ba khá tệ, không ai dám dây vào đám lưu manh của Tào Đức. Đám đó là khách quen của đồn công an, cả lũ chỉ có mỗi cái mạng rẻ tiền, động tí là vung dao, ai gặp cũng tránh xa cho lành.
Tào Đức rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, hắn ta nghe nói khu này sắp mở rộng xây dựng, mà khu nghỉ dưỡng đâu phải ai muốn làm là làm được, trước tiên phải có tiền đã. Hắn ta dẫn theo hơn chục người, tay cầm dao gọt hoa quả, đứng chặn xe với dáng vẻ hung hăng, bất cần đời.
Nếu là người khác chắc đã đầu hàng rồi, nhưng Bùi Sâm chưa bao giờ biết sợ. Hắn mở cửa xe bước xuống, tay không tấc sắt, khi Tào Cường đứng chình ình giơ dao hỏi hắn là muốn để lại năm trăm nghìn hay để lại một cánh tay, Bùi Sâm thẳng tay đấm thẳng vào mặt hắn ta.
Tuy chuyện đã qua lâu, nhưng Khương Thanh Diễn vẫn nghe mà tim thót từng nhịp, liền hỏi dồn: “Rồi sao nữa anh?”
Giọng anh gấp gáp, Bùi Sâm nhìn con đường trải cát trắng phía trước đáp: “Sau đó bọn chúng cùng xông lên, trong đó có cả Lưu Đại Lập.”
Nói đến đây, Bùi Sâm dừng bước, Khương Thanh Diễn bất ngờ quay đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Bùi Sâm sâu thẳm, không nói tiếp nữa. Tào Đức từ lần đó thành tàn phế, cả đời chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
Vết thương ở tay Bùi Sâm là do Lưu Đại Lập chém trong lúc hỗn loạn. Sau khi biết đại ca mình bị liệt, Lưu Đại Lập sợ tới mức không dám ra khỏi nhà, bị Kỳ Nam dẫn người đến tận phòng khách chặn lại, cảnh cáo nếu dám bén mảng đến khu nghỉ dưỡng lần nữa thì sẽ cho nằm cáng ra khỏi đó.
Lưu Đại Lập tưởng mình ở Lạc Ba oai phong thế nào, không ngờ trước mặt Bùi Sâm chẳng khác gì đám côn đồ rác rưởi. Chỗ dựa sụp đổ, hắn hoảng loạn bỏ chạy cùng tóc đỏ và tóc vàng lên huyện thành, đến khi cậu của gã cần tiền mổ gấp mới dám quay về.
Mặt trời đã gần lặn, ánh cam đỏ ấm áp phủ lên vai áo hai người, Bùi Sâm nghiêm túc nhìn Khương Thanh Diễn, ánh mắt dịu dàng hẳn đi.
“Hôm trước em nói muốn biết tất cả về anh, nhưng anh thấy chẳng có gì đáng để kể với em cả. Quá khứ của anh không đến nỗi khổ cực, nhưng cũng chẳng có gì để tự hào.” Hắn nói: “Tuổi thơ của anh rất u ám, cuộc sống cũng không có nhiều màu sắc. Nhưng nếu em có thể chấp nhận những điều đó, thì đây chính là câu trả lời của anh, Thanh Diễn ơi, anh muốn ở bên em.”
Hắn chưa từng giỏi nói lời ngọt ngào, lời tỏ tình lần này nghiêm túc và thận trọng hơn nhiều so với Khương Thanh Diễn. Nhưng suy đi tính lại vẫn không biết nên nói gì, cảm thấy tất cả những điều có thể nói ra đều sáo rỗng, cảm thấy mình chẳng xứng với Khương Thanh Diễn.
Chỉ là hắn rất áy náy, để Khương Thanh Diễn phải nói thích trước, còn hắn vì hèn nhát mà chỉ dám đáp lại bằng một câu xin lỗi.
Khương Thanh Diễn nhìn hắn thật lâu, lắp bắp: “Anh… anh hôm đó ở bệnh viện đâu có nói thế.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Khương Thanh Diễn hận không thể tự tát mình một cái.
Gương mặt thường ngày bình tĩnh luôn kiềm chế của bác sĩ Khương lộ ra một vết nứt nhỏ, trông ngoan ngoãn lạ thường. Không ai lại đi vặn lại như vậy khi được người ta tỏ tình, Bùi Sâm bật cười rồi nghiêm túc trả lời: “Là anh sai, có thể cho anh một cơ hội sửa sai không?”
Đã nói đến mức này, câu trả lời của Khương Thanh Diễn đã viết hết ở trên mặt. Bùi Sâm đưa tay ra nắm lấy tay anh, lại hỏi: “Được không, bác sĩ Khương?”
Mọi do dự, băn khoăn đều bị gạt sang một bên, Khương Thanh Diễn không biết con đường phía trước họ sẽ đi như thế nào, nhưng anh thích Bùi Sâm.
Ngón tay Khương Thanh Diễn khẽ động, chạm vào mu bàn tay của Bùi Sâm: “Đương nhiên rồi.”
—
Editor:
Khương Thanh Diễn: Anh ơi anh đừng để bụng nha
Bùi Sâm: Ừ