Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 64

Trưởng nhóm thi công quấn chặt áo khoác lông vũ, dẫn mấy người đi một vòng, sau đó chỉ về phía sau: “Bùi tiên sinh, chúng ta đi qua bên thư viện xem thử nhé?”

“Chờ một lát.” Bùi Sâm nói xong thì xoay người đi về phía Khương Thanh Diễn đang ngồi.

Khương Thanh Diễn vẫn còn nắm tay cô bé, vừa cười vừa nhìn Bùi Sâm bước lại gần: “Anh xong rồi à?”

Nhiệt độ âm mấy độ đối với người miền Nam như Khương Thanh Diễn thì gần như là chí mạng. Trước khi ra khỏi nhà sáng nay, Bùi Sâm đã đặc biệt đưa cho anh một chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt, làm tôn lên nước da trắng sáng, gương mặt đẹp trai của anh cười rạng rỡ với Bùi Sâm trông cuốn hút vô cùng.

Bùi Sâm đưa tay khẽ véo cái má lạnh như băng của anh: “Em muốn qua đó xem thư viện không?”

Hắn cố tình quay lại tìm anh nên tất nhiên Khương Thanh Diễn sẽ đi cùng. Anh nắm tay cô bé dặn dò: “Anh đi qua đó xem một chút, em cứ chơi ở đây nhé.”

Cô bé rõ ràng không muốn rời anh, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, rồi lại quay sang nhìn Bùi Sâm bằng ánh mắt pha lẫn sợ sệt lẫn bất lực.

Thật ra đứng từ xa vẫy tay cũng đủ, nhưng Bùi Sâm lại cố ý quay lại mấy bước. Trưởng nhóm thi công không nhịn được, hạ giọng hỏi thầy hiệu trưởng: “Vị đó là lãnh đạo của Bùi tiên sinh à?”

Hiệu trưởng cũng chưa từng gặp bao giờ, ngơ ngác lắc đầu. Nhưng khi thấy hai người họ cùng đi tới, Bùi Sâm còn thân thiết khoác vai Khương Thanh Diễn, ông lại cảm thấy không giống lắm.

Làm gì có lãnh đạo với cấp dưới nào mà thân thiết đến vậy. Hơn nữa ông cũng từng nghe đến tên Bùi Sâm, bản thân hắn vốn là ông chủ lớn rồi, sao còn có cấp trên được nữa?

Sân trường phủ đầy tuyết, trường đã nghỉ nên không có học sinh, cũng chẳng ai dọn tuyết. Mấy người men theo tuyết quanh thư viện đi một vòng, Khương Thanh Diễn không nói gì, trưởng nhóm không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng vì nghĩ đây là “lãnh đạo của Bùi Sâm” nên luôn cố ý đi bên cạnh Khương Thanh Diễn.

“Tầng một sẽ dùng làm phòng đọc, để các em có chỗ đọc sách khi nghỉ ngơi.” Trưởng nhóm giới thiệu.

Khương Thanh Diễn ngẩng đầu nhìn lên tầng trên: “Thế còn tầng hai và ba?”

“Hiện tại vẫn chưa tính đến. Chủ yếu là vì học sinh ít quá, xây ba tầng thì hơi thừa.” Hiệu trưởng cười khổ, có vẻ như cũng lo lắng nếu sử dụng không hết thì sẽ lãng phí kinh phí của lãnh đạo, bèn giải thích: “Bọn trẻ ở đây thật sự thích đọc sách, chỉ là hoàn cảnh khó khăn, nhiều phụ huynh nghĩ sách vở chẳng hữu ích gì nên không chịu mua.”

Ở đây việc mua hàng online cũng khó khăn, sóng điện thoại lúc được lúc mất. Dù có đặt mua thì cũng phải gom đơn rồi đợi một hai tuần mới có chuyến xe mang về thôn. Với người dân bình thường, cái được gọi là phương thức thuận tiện nhất lại hóa ra là rắc rối nhất.

“Có thể làm phòng máy ở tầng trên.” Khương Thanh Diễn đề xuất. “Nếu muốn tiếp cận thế giới thì truy cập mạng là nhanh nhất.”

“Bọn tôi cũng có dự định như vậy.” Hiệu trưởng cười nói, “Nhiều đứa ở đây còn chưa từng chạm vào máy tính. Trước có một em về thành phố thăm bố mẹ, được chơi máy tính một lần, thế là về đây thành ngôi sao nhí luôn, ngày nào cũng có người vây quanh hỏi.”

Hiệu trưởng nghĩ đến cảnh tượng đó là cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại thấy xót xa.

“Chờ khi thư viện xây xong, tôi sẽ lo liệu khoản máy tính.” Khương Thanh Diễn mỉm cười nói.

Hiệu trưởng liên tục cảm ơn. Khương Thanh Diễn nghiêng người lại gần Bùi Sâm, cười nói: “Tôi sẽ cùng Bùi tiên sinh làm tốt chuyện này.”

Sau khi đi một vòng xong, bọn trẻ bên kia vì quá nhàm chán mà tụ tập chơi với nhau. Trẻ con thấy tuyết là thích mê, đều rủ nhau đến mé sân trường ném tuyết, đắp người tuyết. Hiệu trưởng gọi mấy lần không có đứa nào đáp, Bùi Sâm ngăn lại: “Thôi đừng gọi nữa, để bọn nhỏ chơi đi.”

Căn tin trường đã đóng cửa, hiệu trưởng vốn định mời hai người về nhà ăn cơm, nhưng Khương Thanh Diễn phải quay lại bệnh viện trong tối nay nên từ chối lời mời của hiệu trưởng rồi chuẩn bị về.

Tuyết dưới chân vẫn còn nguyên vẹn chưa bị ai giẫm qua, trắng tinh như một chiếc bánh kem phủ kem sữa, Bùi Sâm lấy chìa khóa mở khóa xe. Ngay lúc đó, Khương Thanh Diễn phía sau lưng đột nhiên kêu hắn một tiếng, Bùi Sâm vừa quay đầu lại, lập tức bị một quả cầu tuyết to tướng nện thẳng vào ngực.

Cầu tuyết vỡ tung trước mắt, kèm theo tiếng cười lớn của Khương Thanh Diễn. Khi tuyết rơi rào rào xuống, Bùi Sâm nhìn thấy anh đang chống tay lên đầu gối, cười đến cong cả người.

“Lại đây, chúng ta chơi ném bóng tuyết đi.” Khương Thanh Diễn cúi người, lại vo thêm một quả tuyết định ném tiếp. Bùi Sâm vẫn đứng yên không tránh, chăm chú nhìn nụ cười hồn nhiên hiếm thấy của anh. Nếu không phải ngại hiệu trưởng và mấy người còn đứng gần đó nhìn, hắn thật sự rất muốn ôm người này vào lòng mà hung hăng hôn cho một trận.

Khương Thanh Diễn ném liên tiếp mấy quả mà chẳng thấy Bùi Sâm phản kích, bèn nheo mắt nhìn hắn: “Anh có chơi không đấy?”

“Chơi đã rồi thì lại đây.”

Áo khoác lông của Bùi Sâm đã bị tuyết làm ướt một mảng, hắn nhìn anh bằng ánh mắt đầy chiều chuộng. Khương Thanh Diễn cảm thấy mình lúc này chẳng lớn hơn Bùi Đóa Đóa được bao nhiêu, bèn chủ động đi lại gần, tháo khăn quàng cổ xuống quấn lên cổ Bùi Sâm, oán giận nói: “Anh làm vậy trông em ngố lắm.”

Bùi Sâm cười nói: “Em không ngố à?”

Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa, Khương Thanh Diễn trừng mắt với hắn một cái, quay đầu lên xe.

Anh ngủ một giấc ngắn trên xe, Bùi Sâm đưa anh về bệnh viện rồi quay lại khu nghỉ dưỡng. Lúc này, Mễ Hòa đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị cùng Tằng Chấn bay chuyến tối.

Càng gần giờ bay, Tằng Chấn càng hồi hộp, cứ đi đi lại lại trước quầy lễ tân. Mễ Hòa thì chỉ cười mà không nói, vui vẻ chơi xếp hình Lego cùng Bùi Đoá Đoá.

Bùi Sâm đi tới gọi cậu ta một tiếng rồi quay người lên lầu. Tằng Chấn buông sợi dây sạc điện thoại đã quấn quýt trong tay suốt gần mười phút, đành đi theo phía sau hắn.

Phòng Tằng Chấn và Mễ Hòa ở có kết cấu giống hệt phòng Bùi Sâm, ngày thường chỉ cần xuống lầu là gặp, gần như 24 tiếng đều ở cạnh nhau, nên cũng chẳng cần bước vào phòng người khác bao giờ. Đứng trước cửa phòng quấn quít một hồi, thấy Bùi Sâm đã vào trong và quay đầu nhìn mình, đành cắn răng bước theo sau.

Trong phòng đâu đâu cũng thấy dấu vết của cuộc sống chung giữa hai người, sạch sẽ gọn gàng, nhưng đồ dùng sinh hoạt đều là phần đôi. Dù sao Bùi Sâm cũng không phải ở một mình, Tằng Chấn có hơi lúng túng, không ngồi xuống ghế sofa mà cứ đứng mãi ở lối vào.

Bùi Sâm lấy từ ngăn kéo đầu giường ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tằng Chấn: “Ở đây có sáu mươi ngàn tệ, cậu cầm lấy đi, mật khẩu là 123456.”

Tằng Chấn sững người, vội xua tay: “Không cần đâu anh Bùi, em có tiền mà. Em cũng chuẩn bị quà cho ba mẹ Mễ Mễ rồi.”

“Cứ cầm lấy.” Bùi Sâm nói, “Thưởng cuối năm, phát cho cậu trước đấy. Cho mấy đứa nhỏ trong nhà lì xì, tiêu xài rộng rãi một chút.”

Tằng Chấn là đứa trẻ lớn lên trong khó khăn, ăn ở đều trong nhà nghỉ, tiền lương Bùi Sâm trả cũng không ít, nhưng cậu rất tiết kiệm. Trong mắt người thân quen thì đây là ưu điểm, nhưng lần đầu về ra mắt cùng Mễ Mễ, đến lúc cần hào phóng thì phải biết hào phóng.

Tằng Chấn do dự một lát rồi đưa tay nhận lấy thẻ: “Em biết rồi anh Bùi. Mùng Bốn bọn em sẽ về, làm lỡ kế hoạch về Dương Châu của anh với anh Khương rồi.”

“Ba mươi Tết Thanh Diễn vốn cũng phải trực.” Bùi Sâm nói, “Ngày mai ba mẹ anh ấy sẽ tới đây ăn Tết cùng bọn tôi.”

“Tằng Chấn!” Mễ Hòa đứng dựa vào cầu thang gọi lớn: “Sắp đến giờ rồi đó!”

Tằng Chấn rõ ràng trở nên căng thẳng, Bùi Sâm cười, vỗ nhẹ lên vai cậu ta: “Đi đi, thượng lộ bình an.”

Rút kinh nghiệm lần trước mặc dày quá đến mức đi không nổi, lần này Thanh Lan mặc đồ mỏng, vừa xuống máy bay đã rụt cổ vì lạnh, đôi tay lạnh cóng dán lên cổ tay Khương Hồng Sinh, run lập cập than thở: “Sao thời tiết thay đổi thất thường thế không biết?”

Khương Hồng Sinh nhịn cái lạnh trên cổ tay, vạch trần bà: “Người ta mặc đồ mỏng thì em mặc áo phao dài, giờ âm độ mà em lại mặc áo khoác mỏng, không lạnh mới lạ.”

“Em đâu biết sẽ như thế này, sang năm đến lần nữa là biết rồi.” Thanh Lan trừng mắt lườm ông, vừa bước ra đã thấy Bùi Sâm đang đứng ở cửa sân bay cười vẫy tay với họ.

Bùi Sâm thấy Thanh Lan thì bước lên nhận lấy vali từ tay Khương Hồng Sinh. Thanh Lan thấy Bùi Sâm giống như tự động nghĩ tới Bùi Đoá Đoá, liền hỏi: “Thằng bé có đến không?”

“Có đến, đang trên xe.” Bùi Sâm nhìn chiếc áo khoác trắng mỏng manh trên người bà: “Dì mặc ít quá, để cháu qua lái xe lại đây.”

Vừa nghe nói Bùi Đoá Đoá ở trong xe, Thanh Lan lập tức sôi máu: “Không cần không cần, đi nhanh mấy bước là tới xe rồi.”

Lần này đến bà đã chuẩn bị sẵn một chiếc khóa vàng nhỏ xinh đặc biệt làm riêng cho Bùi Đoá Đoá, háo hức muốn tặng ngay lập tức, chẳng còn cảm thấy lạnh mấy nữa, bà đi giày cao gót bám sát theo sau Bùi Sâm tiến về bãi đỗ xe.

Xe Bùi Sâm chưa tắt máy, hắn đi tới mở cửa xe. Thanh Lan nhẹ giọng chui vào hàng ghế sau: “Bé cưng, xem bác mua gì cho cháu này?”

Ghế sau không có ai. Khương Thanh Diễn đang dựa vào ghế phụ ngủ bù nghe thấy động tĩnh, mơ màng mở mắt ra, một lúc lâu sau lại nhắm lại: “Mẹ tới rồi à? Mua gì vậy ạ?”

Thanh Lan sững sờ quay đầu lại, Bùi Sâm vừa bỏ hành lý vào cốp sau xong, bắt gặp ánh mắt bà. Cả hai đồng thời nhận ra, “thằng bé” mà họ đang nhắc tới, mỗi người lại nghĩ tới một người khác nhau.

“Đoá Đoá đang ở nhà nghỉ.” Bùi Sâm mỉm cười giải thích.

Thanh Lan thất vọng ngồi vào ghế sau, thấy Khương Thanh Diễn lơ mơ sắp ngủ, bèn khẽ hỏi: “Thanh Diễn trực đêm à?”

“Dạ, cháu mới vừa đến bệnh viện đón em ấy rồi mới chạy đến đây.” Bùi Sâm đáp. Trong xe mở sẵn lò sưởi, hắn đưa tay chạm vào tay Khương Thanh Diễn, cảm nhận được độ ấm, Khương Thanh Diễn lười biếng cong khóe môi, khẽ siết tay hắn.

Dạo này tuyết trong thành phố đã được dọn gần hết, sân sau nhà Bùi Đoá Đoá trở thành một trong số ít những nơi tuyết còn nguyên vẹn. Kỳ Nam ngồi xổm trên đất cùng cậu nhóc xúc tuyết, Trần Ký thì tựa vào quầy lễ tân chụp vài tấm ảnh, tiện tay đăng lên nhóm gia đình, sau lưng vang lên tiếng mở cổng.

Trần Ký đặt điện thoại xuống bàn, đứng dậy đi ra đón, mỉm cười: “Chú dì đến rồi ạ.”

“Trần Ký cũng ở đây à?” Thanh Lan đã từng gặp y mấy lần, suốt một thời gian dài còn tưởng y và Khương Thanh Diễn là một đôi nên ấn tượng với y rất sâu.

Hồi đó thấy y rất đẹp trai, nhưng giờ Thanh Lan không kìm được quay đầu liếc nhìn Bùi Sâm đi sau mình vào cửa, lại cảm thấy nhìn Bùi Sâm vẫn dễ chịu hơn.

Bùi Đoá Đoá qua lớp kính nhìn thấy Khương Hồng Sinh, hét “Oa” một tiếng, bốc một nắm tuyết lên rồi lao thẳng vào trong nhà, nhào vào lòng cho ông một cái ôm lạnh toát thật to.

“Bác trai bác gái!” Bùi Đoá Đoá phấn khích nhảy chân sáo. Trần Ký đứng dựa vào một bên, thấy Kỳ Nam chần chừ đứng ngoài cửa, trong mắt lộ rõ vẻ lúng túng, cứ nhìn chằm chằm vào Khương Hồng Sinh và Thanh Lan, rồi lại nhìn sang Bùi Sâm.

Hắn đặt vali của Khương Hồng Sinh dựa vào tường, cảm nhận được Khương Thanh Diễn mệt mỏi tựa người sang, liền thuận tay nắm lấy tay anh, cúi đầu nói chuyện với anh, dáng vẻ không màng người khác nhìn vào, ở trong mắt người ngoài, họ chính là một gia đình hoàn chỉnh.

–Kết thúc truyện chính–

Bình Luận (0)
Comment