Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 67

Trần Ký khẽ nhíu mày. Y vốn đã quen với việc ông nội thúc giục chuyện cưới xin, lần này đưa Kỳ Nam về nhà, vốn định tránh để y gặp ông bà nội là để khỏi phải lâm vào những tình huống khó xử như thế này, ai ngờ vẫn không tránh được.

“Ăn cơm thôi nào!” Mẹ Trần bưng món cuối cùng lên bàn, vừa cười vừa đi đỡ ông cụ đứng dậy: “Ba phải sống lâu trăm tuổi nhé.”

Cô, dì cũng dìu bà cụ qua, nhà đông người nên bày hai bàn lớn trong phòng ăn. Trần Ký đứng trước cửa nhà vệ sinh gọi Kỳ Nam ra rửa tay, đợi anh vào rồi thì trực tiếp khóa cửa lại.

Kỳ Nam đứng trước gương, hai tay chống lên thành bồn rửa. Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh của anh dưới ánh phản chiếu của mặt đá cẩm thạch đen lại hiện ra một vẻ nhợt nhạt yếu ớt.

Trần Ký đi tới, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo anh, mở vòi nước rồi cúi đầu hôn lên gáy anh.

“Xin lỗi em, đã để em không vui rồi.” Trần Ký khẽ nói.

Kỳ Nam lắc đầu im lặng, đưa tay vào dưới vòi nước. Nước ấm thấm ướt cả ống tay áo, nhất thời không biết phải nói gì.

Cũng không có gì đáng trách cả, người lớn tuổi đều mong con cháu sớm lập gia đình, sinh con đẻ cái. Kỳ Nam không có người thân lớn tuổi, nhưng tâm trạng ấy anh hiểu được. Chẳng qua là, dù có hiểu thì lòng vẫn có chút hụt hẫng, lại có chút áy náy.

“Thật sự không sao đâu, mình ra ngoài thôi.” Hai người đàn ông đóng cửa lại trong nhà vệ sinh cũng không tiện, Kỳ Nam tắt vòi nước định quay người, nhưng Trần Ký vẫn ôm chặt lấy eo anh, không cho anh nhúc nhích, ép anh phải ngẩng đầu lên, qua gương đối diện với ánh mắt y.

Ánh đèn trước gương rọi xuống, ánh nhìn của cả hai đều sâu thẳm. Trần Ký tựa cằm lên vành tai anh, thật lòng thấy xót xa, khẽ hôn lên tóc mai anh: “Anh xin lỗi em, thật sự xin lỗi.”

Kỳ Nam không lên tiếng, hai người lặng lẽ nhìn nhau rất lâu. Cách một cánh cửa là phòng khách, tiếng các em trai em gái của Trần Ký đang cười đùa, chen nhau chụp hình bữa cơm tất niên, rồi giục nhau vào WeChat nhấn like, còn họ thì cứ im lặng dựa vào nhau như thế. Một lúc sau, Kỳ Nam cúi đầu xuống, trong lòng tự nhủ bản thân nên thấy mãn nguyện rồi, có ba mẹ Trần Ký là những người ba mẹ cởi mở, sẵn sàng ủng hộ và quý mến anh, dù chỉ là vì Trần Ký thì cũng không sao cả.

“Thôi được rồi.” Kỳ Nam khẽ cười, “Tết nhất, em hiểu được tâm ý của người lớn mà, em sẽ không để trong lòng đâu.”

Trần Ký bất lực thở dài. Nếu biết trước đưa Kỳ Nam về nhà lại phải đối mặt với những chuyện này, hôm đó y đã không mở miệng rủ anh về. Hai người cứ ở lại Lạc Ba, hoặc là y một mình về nhà vài hôm cũng tốt hơn tình cảnh hiện tại nhiều.

Bữa cơm tất niên cả nhà ăn rất vui vẻ. Bà nội sợ Kỳ Nam thấy chán, liền kéo anh ngồi cạnh. Từ trước đến nay Kỳ Nam đều sống một mình, sau khi quen Trần Ký mới có người chăm sóc anh trong mọi chuyện, đây là lần *****ên anh phải chăm sóc cho người khác, suốt bữa ăn không ngừng gắp đồ ăn cho bà nội, bóc tôm cho bà, chính mình lại chẳng ăn được bao nhiêu. Đến khi gần ăn xong mới uống được vài thìa canh Trần Ký múc cho.

Theo phong tục Dương Châu, sau bữa cơm tất niên buổi trưa sẽ cùng nhau đi dạo công viên ngắm hoa. Ăn xong mọi người đều rục rịch chuẩn bị ra ngoài, bà nội lại quay sang kéo tay Kỳ Nam, nhưng Trần Ký đã nhanh tay kéo anh về phía mình, cười nói: “Bà ơi, hôm qua Kỳ Nam không ngủ được, mình không đi ngắm hoa nữa, để em ấy nghỉ một chút ạ.”

Bà nội rất thích Kỳ Nam, định mở miệng giữ lại, thì ông nội đã thay giày xong, lên tiếng: “Mệt thì ở nhà nghỉ đi, sắc mặt trông cũng không tốt lắm.”

Phòng khách khi nãy còn rôm rả bỗng chốc trở nên yên ắng. Cửa vừa đóng lại, Trần Ký cúi người bế thẳng Kỳ Nam lên rồi xoay người đi vào phòng ngủ.

Ga giường vừa được thay mới sáng nay, Trần Ký nhẹ nhàng đặt anh lên giường, quỳ một gối bên cạnh, nhìn anh chăm chú.

Kỳ Nam chớp mắt chậm rãi: “Em không muốn làm đâu.”

“Không làm.” Trần Ký dở khóc dở cười, hôn anh một cái: “Thật sự chỉ muốn em ngủ một chút thôi.”

Anh dùng đầu ngón tay vuốt mấy sợi tóc rối trên trán Kỳ Nam: “Kỳ Nam, anh sẽ không kết hôn, em biết rõ điều đó nhất mà. Anh hiểu ai cũng mong có được một tình yêu được người nhà chúc phúc, nhưng ông bà nội đã lớn tuổi, anh thật sự không dám làm họ quá buồn, chỉ có thể khiến em thiệt thòi.”

Kỳ Nam từ trước đến giờ vẫn được Trần Ký cưng chiều trong lòng bàn tay. Nghe vậy anh trừng mắt lườm y: “Trong lòng anh em là người vô lý vậy sao?”

Trần Ký bật cười: “Có lý mà, em là người có lý nhất.”

Kỳ Nam không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào. Đến khi mở mắt, cả căn phòng tối om, rèm cửa kéo một nửa, ngoài cửa sổ là trời đêm, ánh đèn hắt vào qua khe cửa phòng. Kỳ Nam giật nảy mình, vội với tay tìm điện thoại xem giờ, nhưng chưa kịp chạm đến điện thoại thì đã sờ phải một vật cứ//ng tròn tròn.

Anh ngồi dậy, tiện tay vặn sáng chiếc đèn bàn nhỏ. Trên táp đầu giường, một chiếc nhẫn trơn tinh xảo nằm lặng lẽ bên cạnh điện thoại của anh.

Trong phòng khách, tivi vẫn bật, đang chiếu lặp lại những tiết mục Xuân vãn các năm gần đây. Trần Ký ngồi trên ghế sofa trả lời tin nhắn, ba mẹ Trần ngồi sát bên trò chuyện. Cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên trong, mẹ Trần mỉm cười nhìn sang: “Tiểu Kỳ dậy rồi à?”

Thấy Kỳ Nam, ánh mắt Trần Ký lập tức rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn thẳng vào anh, sau đó liếc xuống tay anh. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn đang yên lặng nằm trên ngón áp út ấy, ánh mắt y chợt dịu lại.

Đã đến giờ ăn tối, để cả nhà đợi thế này khiến Kỳ Nam thấy có phần áy náy. Anh liếc nhìn Trần Ký, hỏi: “Sao anh không gọi em dậy?”

“Anh định gọi rồi, nhưng mẹ không cho, bảo cứ để em ngủ thêm một chút.”

Trong phòng khách chẳng còn ai ngoài họ. Nhìn thấy vẻ mặt hơi ngập ngừng của Kỳ Nam, mẹ Trần mỉm cười giải thích: “Dì con và mấy đứa nhỏ sau khi đi dạo xong thì đều về nhà ông bà rồi, Xuân vãn cũng xem bên đó. Tối nay ở nhà chỉ có bốn người mình thôi. Giờ Tiểu Kỳ dậy rồi thì chuẩn bị ăn tối nhé.”

Nói xong, bà cầm từ tủ giày một xấp bao lì xì: “Đây là của mấy người lớn trong nhà gửi cho con, lúc trưa vội quá nên chưa kịp đưa.”

Kỳ Nam khựng lại, vội vàng khoát tay: “Con đột ngột đến đây đã làm phiền lắm rồi, sao còn có thể nhận lì xì được ạ?”

“Sao lại không được?” Ba Trần trừng mắt. Sự việc đến quá bất ngờ, người nhà không kịp chuẩn bị lễ ra mắt cho Kỳ Nam, số bao lì xì này là lúc đi dạo ông cố tình ghé siêu thị mua tạm, rồi còn chạy tới ngân hàng rút tiền mặt bỏ vào.

“Vậy… con cảm ơn chú, cảm ơn dì.” Kỳ Nam lúng túng cầm xấp lì xì, xoay người định theo mẹ Trần vào bếp: “Để con giúp dì chuẩn bị bữa tối.”

Mẹ Trần cười hiền: “Không cần con làm gì đâu, ông Trần, mau vào đây giúp tôi một tay!”

Trần Ký đứng dậy bước tới, nắm lấy tay Kỳ Nam, chiếc nhẫn kia vẫn được đeo chắc chắn trên ngón áp út.

Ba Trần vào bếp giúp hâm lại đồ ăn, tiện tay kéo luôn cửa kính lại. Trong phòng khách chỉ còn hai người, Trần Ký quay lưng về phía bếp, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đầu ngón tay Kỳ Nam. Y biết, những năm tháng chờ đợi đã qua rồi, dù con đường phía trước có ra sao, họ cũng sẽ bước cùng nhau.

 

Bình Luận (0)
Comment